Kết quả, địa vị của hắn ta trong phủ không chỉ là Khang thiếu gia, mà còn là nhi tử của vị cứu tinh cứu mạng tướng quân, nên nhìn chung địa vị của hắn ta còn hơn hẳn con của thê thϊếp trong phủ.
Vì trong tiềm thức, hắn ta coi nàng ta là muội muội ruột nên cũng không quá giữ ý.
Nhưng ai biết được, ngay khi Tạ Minh Trạch nhắc nhở, sắc mặt của vài người đều trở nên khó coi.
Tạ Minh Trạch nhìn thấy Tôn thị đang phủ thêm y phục lên người Tạ Ngọc Kiều, còn lén vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng ta, bảo nàng ta hãy bình tĩnh, những kẻ hầu đi cùng đều là người trong nhà, khế ước bán thân đều ở trong tay bà ta. Miễn là bọn họ ngậm miệng lại, chuyện này không phải không có cách giải quyết.
Vì Thái tử đã chứng kiến toàn bộ, giờ đây Tạ Ngọc Kiều không thể trở thành Thái tử phi nữa.
Lúc Lệ Tứ đẩy Chử Lệ tới, thấy nơi này quá yên tĩnh, nhất là phu nhân mới thành hôn của mình đang nhíu mày, dáng vẻ như đang suy tư, hắn liền nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Tôn Thị cũng không ngờ Lệ vương lại đến đây, liền muốn giấu chuyện vừa xảy ra, càng ít người biết càng tốt...
“Phu quân!” Bà ta còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói bất an chợt vang lên.
Nhìn thấy một bóng người lao về phía Lệ Vương, Tôn thị thầm than: hỏng rồi.
Còn chưa kịp bịt miệng thì Tạ Minh Trạch đã tỏ vẻ ảo não đến bên xe lăn của Lệ vương, y tỏ vẻ đang lo lắng cho muội muội của mình, giọng nói đều lọt vào tai mọi người: “Phu quân... không hiểu sao Ngọc Kiều muội muội đột nhiên rơi xuống hồ, Văn Khang huynh đã lao xuống cứu muội ấy. Kết quả, muội ấy... chắc là vì hoảng sợ nên Ngọc Kiều muội muội đã… đã… ôm chặt lấy Khang huynh... Có phải Ngọc Kiều muội muội sẽ phải gả cho Văn Khang nghĩa huynh không? Nhưng Khang huynh là nghĩa huynh của muội ấy mà.”
“Tạ Minh Trạch!" Tạ Ngọc Kiều tái mặt vì tức giận, ngày Tạ Minh Trạch gả đi, nàng ta mất hết mặt mũi, nếu đối phương nói ra ý đồ của nàng ta, mọi người đều cho rằng Tạ Ngọc Kiều chính là bạch liên hoa, ai còn chưa hiểu người kia?
Tạ Minh Trạch rùng mình, bất an nhìn sang: “Ngọc Kiều muội muội, muội yên tâm, phu quân ta là người thông minh, nhất định chàng sẽ nghĩ cách giúp muội, không thể để Thái tử hiểu lầm chuyện này được. Lúc đó vừa khéo Thái tử điện hạ cũng tới đây, nhìn thấy hết mọi chuyện, lại nói đến đây, sao điện hạ tại và phu quân không cùng đến đây? Không phải trước đó hai người đi cùng nhau sao?”
Bạch liên hoa thông minh nhắc lại điểm đã bị xem nhẹ thật đúng lúc.
Thái tử vừa đến, rõ ràng có người đã lừa hắn, nói đệ tế có chuyện rồi, hắn mới vội vàng theo họ đến đây.
Quả nhiên, Thái tử cau mày, cho rằng trước đó Tạ Ngọc Kiều đã rơi xuống hồ, thật trùng hợp là Tôn thị lại dẫn người tới, hơn nữa, rõ ràng đệ tế không sao nhưng lại có người nói với hắn rằng đệ tế đã xảy ra chuyện. hắn không ngốc tới mức không nhận ra điểm này, nhưng trong tình cảnh này, hắn thực sự không biết phải xử lý thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt Thái tử bỗng tối sầm: “Nói ra cũng thật lạ, hạ nhân Tạ phủ báo báo với cô rằng đệ tế xảy ra chuyện, nhưng khi cô đến lại phát hiện đệ tế không sao, rốt cuộc đã có chuyện gì? Ai giải thích cho cô một chút?”
Tôn thị cứng đờ người, theo kế hoạch ban đầu, nếu chuyện này thành công, vì cứu Ngọc Kiều, Thái tử phải ôm nàng ta, động tay động chân, đến lúc đó mọi người sẽ tập trung vào sự thân mật của cả hai mà quên đi lý do vì sao Thái tử lại đến đây.
Huống hồ Tạ Ngọc Kiều lại là đích nữ của Tạ gia, xét về địa vị, nàng ta cũng xứng làm Thái tử phi mà.
Nhưng bây giờ chuyện đã thành thế này, nàng ta khó có thể che giấu được nữa, nếu Thái tử muốn điều tra tường tận, không có ai dám bao che cho nàng ta.