Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối

Chương 162: Diệp Mộc Châu là người của Liên minh y học, quen biết với bác sĩ ma?

Cái quái gì vậy! Bây giờ cô thật sự rất nghi ngờ anh Ba đã bán đứng cô, nếu không thì tại sao chuyện gì Hoắc Việt Bách cũng đều biết vậy chứ! Ba bác sĩ kia quả đúng người của cô, mặc dù là nói dối nhưng cũng không được tính là hoàn toàn nói dối.

Phấn hoa này có ở châu Phi, uống riêng thì không có độc tố. Chỉ khi kết hợp ba thành phần là phấn hoa, hoa hồng và chanh thì mới xuất hiện độc tố khiến người uống bị hủy dung.

Hơn nữa loại độc này cũng chỉ có thể duy trì vài ngày, vài ngày sau dù có điều tra như thế nào thì cũng không thể tìm ra bằng chứng.

Cô đã lên kế hoạch mọi thứ tốt như vậy, đáng lý là sẽ không ai có thể phát hiện ra.

Nhưng tại sao Hoắc Việt Bách chỉ cần đoán một cái là đã chính xác vậy?

Hoắc Việt Bách ung dung thong thả nói:

"Về việc em tin chắc bác sĩ đến sẽ là người của em, điều này cũng rất dễ hiểu. Em biết bà Hoắc là tiểu tam mà lại được thành chính nên bà ta rất sợ bị người khác xem thường, hành vi cũng rất phóng đại. Bà ta bị hủy dung, cho dù là vì thể diện của bản thân thì cũng cũng tuyệt đối sẽ không tìm đến những bác sĩ bình thường"

"Hơn nữa nhà họ Hoắc lại là thành viên của Liên minh y học nên chắc chắn bà Hoắc sẽ tới đó để tìm bác sĩ. Chỉ cần bác sĩ được mời đến là người của Liên minh y học thì đều nằm trong sự khống chế của em"

Diệp Mộc Châu đổ mồ hôi lạnh, cô mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, kiên quyết không thừa nhận:

"Ngài Cửu, anh cứ hay nói đùa, anh nói là em hạ độc ư? Nếu vậy thì em làm cách nào để khiến bà Hoắc hít phải phấn hoa được chứ? Loại phấn hoa này có mùi, mà lúc nói chuyện với em thì bà ta cũng không hề ngửi thấy mùi gì kỳ lạ"

"Hơn nữa em vẫn luôn giữ khoảng cách hơn một mét với bà ta, em làm thế bằng cách nào được chứ?"

Hoắc Việt Bách nhíu mày. Nói đến vấn đề này...

Anh vẫn chưa nghĩ thông được.

Rốt cuộc tại sao Diệp Mộc Châu có thể khiến bà ta hít đủ lượng phấn hoa vào trong cơ thể dưới ánh mắt theo dõi của mọi người ở đó chứ?

Diệp Mộc Châu vô cùng hài lòng, cô lặng lẽ lùi một bước về phía sau:

"Ngài Cửu, em thật sự không liên quan gì đến việc này cả, tất cả chỉ là do bà Hoắc tự biên tự diễn để đổ oan cho em. Trong việc này em mới là người bị hại, đúng là oan ức mà. Vậy nhé, em muốn đi nghỉ ngơi trước, ngài Cửu chắc sẽ không ngăn cản em đâu nhỉ?"

Dù sao Hoắc Việt Bách cũng không bao giờ biết được trên tay cô có ảm khí của sự thúc, cô có thể lặng lẽ tránh đi ánh mắt của mọi người, truyền dung dịch phấn hoa vào trong cơ thể

của bà Hoắc.

Diệp Mộc Châu cảm thấy vừa lòng, cô xoay người đi.

Mặc dù Hoắc Việt Bách luôn giúp đỡ cô nhưng những việc bí mật thế này càng ít người biết thì càng tốt. Cô cảm thấy mình và Hoắc Việt Bách cũng không quen thuộc đến mức cô có thể gửi gắm hết tất cả mọi chuyện.

Nhưng mà...

Đột nhiên Diệp Mộc Châu hơi đắn đo. Thật sự không thể nói chuyện này với Hoắc Việt Bách sao? Không biết bắt đầu từ khi nào, cô cũng muốn chia sẻ tất cả mọi chuyện của bản thân với anh.

Không, không được, cô và ngài Cửu đều muốn ly hôn sau một năm, cuộc hôn nhân này cũng chỉ kéo dài một năm thôi. Anh Ba từng nói với cô, đừng lún vào quá sâu vì khi thoát ra khỏi đó nhất định sẽ tự làm bản thân tổn thương.

Lâm Khiếu Phương dè dặt nói với Hoắc Việt Bách: "Ông chủ Cửu, không điều tra được."

Hoắc Việt Bắc nheo mắt lại: "Không điều tra được?"

Dựa theo những gì anh suy tính thì chắc chắn không sai, Diệp Mộc Châu thật sự là người hạ độc. Cô cũng tiến hành từng bước giống như suy đoán của anh.

Nhưng có một chi tiết mấu chốt nhất lại không thể nào tìm thấy bất cứ dấu vết hay chứng cứ nào. Anh đã xem nhiều camera rồi nhưng lại không thể tra ra bất kỳ một chút manh mối gì.

Trán Lâm Khiếu Phương đã toát đầy mồ hôi: "Ông chủ Cửu, xin cho tôi nói thẳng. Vốn dĩ anh và bà Hoắc cũng có thù riêng, bà chủ đang báo thù cho anh, sao anh phải tìm bằng được chứng cứ bà chủ hạ độc làm gì?"

Hoắc Việt Bách khẽ mỉm cười. Anh tìm chứng cứ không phải vì điều gì khác mà là vì... Diệp Mộc Châu thực sự quá thú vị. Anh tò mò rốt cuộc cô ấy còn giấu anh bao nhiêu chuyện bí mật. Cô ấy là người của hiệp hội y khoa, theo lý mà nói có thể gia nhập hiệp hội y khoa dễ dàng vậy sao? Hơn nữa, chắc hẳn Diệp Mộc Châu có quen biết với bác sĩ ma.

Đột nhiên hai mắt Lâm Khiếu Phương mở to, anh ta nói: "Ông chủ Cửu, người đàn ông đó là ai? Sao anh ta và bà chủ lại đi gần nhau như thế chứ!"

Hoắc Việt Bách ngẩng đầu.

Ở bên kia, Diệp Mộc Châu bị một giọng nam gọi lại: "Là cô Diệp đúng không?"

Diệp Mộc Châu quay đầu lại theo phản xạ: "Đúng vậy, xin hỏi anh là ...?"

.

Người dịu dàng như ngọc, nở nụ cười nhẹ với cô: "Tôi họ Tạ, đến nhà họ Hoắc bàn chuyện hợp tác làm ăn, mới vừa rồi trông thấy cô Diệp khiến tôi nhớ tới một người bạn cũ."

Diệp Mộc Châu: "..."

Chờ một chút. Họ Tạ lại không phải người nhà họ Hoắc, tới bàn chuyện làm ăn?

Nói chuyện làm ăn với nhà họ Hoắc thì nhất định là người có vị thế lớn.

Anh Ba nói những người tại to mặt lớn trong truyền thuyết, ngoài chồng chưa cưới của cô ra, bây giờ đang ở nhà họ Hoắc... Hơn nữa người này còn nói cô rất giống với một người bạn cũ của anh ta...

Tình thế trước mắt vô cùng cấp bách, Diệp Mộc Châu phải nhờ tới sự giúp đỡ của anh Ba:

"Tên của người có địa vị nắm giữ trong tay nguyên tố Californium của toàn cầu kia là gì?

Tần Dật Thanh trả lời cô:

"Sao mà anh biết được? Ông cụ cũng chỉ gọi anh ta là nhân vật lớn thôi, không biết tên gọi cụ thể là gì. Nhưng trong viện nghiên cứu của họ có người gọi anh ta là Tạ Đằng.

Tạ Đằng?

Diệp Mộc Châu nghe thấy họ này thì biểu cảm trở nên cứng nhắc, cô nuốt nước bọt, thử hỏi: "Anh Tạ tới đây bàn chuyện làm ăn gì vậy?"

Nhân vật lớn kia là người buôn bán nguyên tố Californium, một gram có giá tới ba mươi triệu đô la, nếu như người này...

Đúng lúc này, người họ Tạ kia bỗng nở nụ cười:

"Tôi đến đây để nói chuyện làm ăn về nguyên tố Californium với ngài Cửu".

Diệp Mộc Châu:"?"