“Lam Nguyệt, nàng cố gắng đừng nên dính vào chuyện này quá nhiều. Nếu Tam huynh biết đó là chủ ý của nàng, hắn ta sẽ chó cùng rút giậu, thủ đoạn của người đó vô cùng đáng sợ”
Qua một lúc lâu mà Tần Lam Nguyệt vẫn không trả lời. Đông Phương Lý giương mắt nhìn lên, mới thấy nữ nhân này đã tựa lưng qua một bên ngủ gật trong khi nói chuyện.
Hắn nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng trong ánh đèn mờ ảo, muốn sờ vào má nàng nhưng lại sợ đánh thức nàng nên lặng lẽ đặt tay xuống.
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng mệt mỏi như vậy cũng là chuyện bình thường.
Đông Phương Lý nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, siết chặt ngón tay.
Sau khi nói chuyện chân thành với Tân Lam Nguyệt, tâm tính hạn đã thay đổi rõ rệt.
Vẻ mặt tự cao tự đại sáng sớm vẫn còn vì sợ bị nhìn thấu tâm ý.
Sau khi bày tỏ tâm ý, đặc biệt là sau khi nghe câu trả lời thắng thần của Tân Lam Nguyệt, tình cảm đè nén dưới đáy lòng hắn không cần cất giấu nữa, những suy nghĩ ngổn ngang trước đó cũng được tuôn ra ngoài.
Tình cảm vào cuối ngày hôm nay là tình cảm chân thực mà trước đó hắn chưa từng có. Đông Phương Lý không nỡ đánh thức nàng, sau đó lấy y phục dày đắp cho nàng.
Xe ngựa vẫn chậm rãi tiến về phía trước.
Tốc độ càng ngày càng chậm, cuối cùng thì dừng lại. Dừng lại được một khắc nhưng vẫn không có ý định di chuyển.
“Có chuyện gì vậy?” Đông Phương Lý thấy trời đã tối thì hỏi.
“Vương gia, phía trước bị chặn lại.” Phu xe đổ mồ hôi lạnh: “Người và xe ngựa cũng bị chặn, rất nhiều người chen lấn xem náo nhiệt, không đi qua được.”
“Hửm? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nghe nói có người ngất xỉu” Phu xe nói: “Đại phu ở gần đó không dám chữa trị nên đã đóng cửa lại từ lâu rồi. Càng ngày càng có nhiều người xem náo nhiệt chắn ngang ở giữa đường”
Đông Phương Lý suy nghĩ một lúc.
Người dân Đông Lục chất phác, hầu hết đều sẽ giúp đỡ người qua đường gặp nạn, tuyệt đối sẽ không thu hút nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy.
Trong đó ắt có ẩn tình, cũng có thể là cạm bẫy.
Thân phận hắb đặc biệt, lại đang trong thời buổi rối ren, không thích hợp lộ mặt.
“Quay lại đường cũ, sau đó đi đường tắt trở về” Hắn nói.
“Dạ, được.” Phu xe đáp lại, giương roi lên, con ngựa bị đau quay đầu theo dây cương.
Khi chuyển hướng, Tần Lam Nguyệt bị lắc lư.
Nàng vốn nửa ngủ nửa tỉnh, trong cơn mơ màng, nàng bị lắc lư như ngã vào vách núi, thân thể run rẩy, chợt mở mắt ra.
“Ta thực sự đã ngủ quên mất.” Nàng vỗ vỗ đầu.
Đông Phương Lý có chút day dứt: “Xin lỗi, đã đánh thức nàng rồi.”
“Không sao, chỉ là ta hơi mệt chút thôi.” Tần Lam Nguyệt nói: “Chúng ta đến đâu rồi?”
“Vẫn đang trên đường, phía trước bị chặn, không đi qua được. Ta định quay lại đường cũ, rồi đi theo đường tắt trở về.” Đông Phương Lý nói: “Nàng ngủ thêm một lát đi.”
“Không ngủ nữa. Ngủ trong xe ngựa hay dễ bị cảm.”
Tần Lam Nguyệt ngáp một cái: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút là được”
Ánh mắt của Đông Phương Lý lóe lên, hắn sắp xếp suy nghĩ một lúc mới thử thăm dò: “Lam Nguyệt, tối nay, chúng ta…”
“Đông Phương Lý, huynh có ngửi thấy một mùi máu tanh không?” Tần Lam Nguyệt cau mày, ngắt lời hắn: “Hình như ta ngửi thấy một mùi rất khó chịu. Phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Đông Phương Lý tối sầm: “Nghe nói có người bị ngất xỉu. Chuyện quan trọng hắn muốn nói lại bị chặn lại, vẻ mặt không cam tâm.
“Ngất xỉu? Sao không có ai mời đại phu hay gì đó? Mùi máu tanh không đúng lắm, ta xuống đó xem thử” Tần Lam Nguyệt khoác áo choàng rồi nhảy xuống xe ngựa.
“Này” Đông Phương Lý không kịp ngăn lại.
Tần Lam Nguyệt xuyên qua bức tường người, chen vào bên trong.
Có một chiếc xe ngựa dừng giữa đường.
Bánh xe của xe ngựa gặp sự cố không thể đi tiếp được nên cả xe lẫn ngựa dừng giữa đường.
Bên cạnh cỗ xe có một nha hoàn đang quỳ ở một bên, đôi mắt sưng húp, nàng ta vừa dập đầu vừa van xin ai đó tới giúp đỡ.