“Ư...” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn thẳng vào khe huyệt mẫn cảm của cô, rót đầy trong hoa tâm, Cố Thanh Nghi cảm thấy bụng nhỏ của mình như đang trướng lên, tất cả đều là nùng tinh bạch trọc của anh tràn đầy trong cô, Cố Thanh Nghi ôm anh, thỏa mãn thở dài.
Cố Quân Lệ thở hổn hển, ôm cô đến bàn ăn cơm cách hai người không xa, rút côn ŧᏂịŧ lớn ra ngoài. Hoa huyệt đang bao lấy nhục hành bỗng chốc co rút co rút, hai cánh môi âʍ ɦộ mấp máy mấp máy dường như vẫn còn rất lưu luyến đại dươиɠ ѵậŧ như muốn đem nó nuốt trở về, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c hòa vào nhau chảy tí tách ra ngoài.
Anh vừa rút ra, da^ʍ huyệt được thao lộng từ nãy giờ chậm rãi co lại, lúc này cửa huyệt nhất thời vẫn chưa thể khép kín, lộ ra một cái lỗ nho nhỏ có thể đút một ngón tay đi vào, hỗn hợp mật huyệt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ tranh nhau chảy ra ngoài, tích tắc đã làm thành một vũng trên mặt bàn.
Sắc mặt Cố Quân Lệ có chút không tốt, anh vốn dĩ không định bắn bên trong nên mới cố nhẫn nhịn về tới nhà, không nghĩ tới cuối cùng lại không thể khống chế được chính mình, vẫn bắn vào trong cô.
Ngón tay thon dài cắm vào, đi đến chỗ sâu trong hoa huyệt moi hết toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra bên ngoài, ngón tay có vết chai hơi mỏng ma sát với vách thịt mẫn cảm trong cô, chỉ mới đào vài cái, hoa huyệt đã hút lấy kẻ xâm nhập, run rẩy tiếp tục tiết thân, dâʍ ɖị©ɧ từ sâu trong hoa huyệt phun ra, cũng mang theo phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại đưa ra ngoài.
Đôi mắt Cố Quân Lệ phát ra tia nhìn u ám, hầu kết lăn lộn, vật nơi hạ thân lại không thể khống chế, muốn cứng lên. Rũ mắt thấy cô ngã trên mặt bàn, khe huyệt đã hơi đo đỏ, vách thịt bên trong đã sưng lên. Cố Quân Lệ nhắm mắt, hít sâu một hơi, ôm cô vào phòng tắm.
“A Noãn.”.
Cố Thanh Nghi trở mình, vùi người trong lòng ngực anh, hừ hừ hai tiếng. Đầu cô vùi vào trong chăn, lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà.
Vẫn là một đứa trẻ, Cố Quân Lệ bật cười.
Anh chống một cánh tay nâng lên đầu mình, nằm một bên rũ mắt nhìn cô. Sáng hôm nay là cuối tuần, cũng là ngày nghỉ đầu tiên của Cố Quân Lệ từ khi tới Bắc Kinh, anh vốn định sẽ mang cô đi dạo quanh thành phố này, nhưng bộ dạng của nha đầu này hình như không muốn rời giường.
Bàn tay to thon dài đặt lên trên bả vai cô, ngón cái nhẹ nhàng ma sát làn da mềm mại nộn hoạt, xúc cảm trơn trượt khiến Cố Quân Lệ thoải mái híp mắt.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng vuốt ve mảnh thịt non mềm của cô, làm cô vừa ngứa lại vừa đau, Cố Thanh Nghi nhíu mày, lay động bả vai nhằm hất tay anh ra, lại chọc cho anh một trận buồn cười. Vùng ngực đang kề sát trán cô chấn động do trận cười này, làm cô càng không có cách nào đi vào lại giấc ngủ.
Cố Thanh Nghi cau mày lật người lại, lôi kéo chăn che lại đầu mình, cô cảm thấy thật buồn ngủ, như thể ngủ bao nhiêu cũng không đủ.
Mảnh lưng tuyết trắng lộ ra ngoài, làn da nõn nà như ngọc như ngà làm Cố Quân Lệ tối sầm đôi mắt, ngón tay dọc theo sống lưng duyên dáng đi xuống, sờ đến cánh mông vểnh đang được tấm chăn phủ hờ, anh nhẹ nhàng xoa bóp bờ mông mềm mại này, nâng người lên hôn xuống vùng cổ phía sau cô.
“A Noãn.” Hơi thở nóng rực phun đến bên tai cô, lan tỏa hơi nóng đến cả bả vai Cố Thanh Nghi.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoay đầu nhìn anh, chu cái miệng nhỏ oán giận, “Ca ca đừng quậy nữa. Em muốn ngủ.” Thanh âm mềm mềm mại mại, mang theo chút khàn khàn khi mới tỉnh.
Cố Quân Lệ bỗng nhiên cảm thấy kỳ thật hai người không ra ngoài đi chơi cũng không phải là một ý tệ.
Anh híp mắt vừa mυ'ŧ vừa hôn dọc theo tấm lưng tuyết trắng của cô, lưu lại từng dấu hôn ngân ửng đỏ ướŧ áŧ. Cố Thanh Nghi kiều suyễn rêи ɾỉ, lật thân mình qua ôm anh, môi đỏ chủ động dâng lên hôn vào cánh môi mỏng của người mới sáng sớm đã náo loạn cô kia.
Cố Quân Lệ câu khóe miệng, đem đầu lưỡi của cô hút vào trong miệng của mình, bàn tay đang xoa bóp cánh mông cũng dần di chuyển về chân tâm của cô, quả nhiên đã ướt đẫm. Anh nâng người nằm lên người cô, tách hai chân cô ra, đem căn nhục hành đã nhẫn nhịn một đêm đẩy vào nơi vốn thuộc về của nó.