"Chờ thời điểm vóc người cháu cao hơn chú rồi hãy nói, bất quá phỏng đoán còn nhiều năm nữa, chờ tốt lắm." Vinh Ninh nở nụ cười, Dập Dập nhìn mặt của anh ta giật mình trong chốc lát, tính toán, lúc này Vinh Ninh còn cười mới tính bình thường một chút, con hơn là ở đó đứng ỳ ra như tảng đá. Chỉ là nụ cười này thoạt nhìn cũng khó coi như vậy.
"Quân pháp có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Dập Dập bắt lấy đạo lý lớn, "Coi như quên đi!" Chỉ là nhìn xem gương mặt Vinh Ninh rất khó coi, "Chú Vinh Ninh, hay là chú khóc tốt hơn lúc cười rộ lên so với bộ dáng khóc còn khó xem hơn xem."
"Kia lại biện pháp gì?" Vinh Ninh than thở nói, một bộ dạng ưu tâm lo lắng càng làm cho Dập Dập khó chịu, "Khuôn mặt suốt ngày khổ đây cũng không phải là chú Vinh Ninh mà cháu biết."
"Chuyện tình cảm cháu không hiểu, đợi đến tương lai cháu gặp được người mình thích cháu sẽ biết."
Người thích? Dập Dập suy nghĩ một chút, dừng lại chỉ chốc lát sau, mày nhíu lại càng thâm thúy hơn, "Coi như tương lai của cháu gặp được người thích, cháu cũng sẽ không giống chú thảm như vậy." Dập Dập vọt nắm tay ở trước mặt Vinh Ninh quơ quơ, "chú Vinh Ninh, chú chờ xem, đợi đến thời điểm tương lai, chú nhìn cháu đến cùng là như thế nào cùng phụ nữ lui tới, nhất định sẽ đem cô ấy ăn sạch sành sanh."
Nhìn Dập Dập bộ dáng có lòng tin như vậy, Vinh Ninh ngoắc ngoắc môi, cái này một chút không nhỏ, tuổi nhỏ đầu óc quỷ qoái so với ai khác đều nhiều hơn, thậm chí so với Cục Cưng còn thông minh hơn.
"Tốt, như vậy cháu có biện pháp nào?" Anh cũng không phải là tên hôn quân vô đạo, nhưng là hết sức thích nghe lương thần tiến gián .
"Cháu đều nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng a."
"Đúng, muốn làm cho nhạc phụ đại nhân tương lai đối với chú đổi cái nhìn, sẽ phải hảo hảo thăm dò rõ ràng ý nghĩ của ông ta cùng lai lịch, nhưng là đồng thời cũng không thể lạnh nhạt Bảo Bối, ở trước mặt cô ấy hiểu lấy động tình lấy lý."
"Nói yêu đương tựa như cùng đánh trận, đấm đá với nhau thực nhàm chán."
Vinh Ninh nhìn Dập Dập cảm khái mà phát dáng vẻ lắc đầu, nhưng anh không tin Dập Dập là kiên quyết đối với chuyện gì cũng không có cảm giác khác, quả nhiên là Dập Dập vừa mới nói dứt lời, cao hứng bừng bừng nhếch môi, tựa hồ là gặp được cái việc gì cùng dạng, "Cháu cùng ông cụ nhà họ Trác rất quen thuộc, ông ấy thích gì, ghét cái gì cháu đều rõ ràng."
"Cho nên cháu nguyện ý khi chú làm nữ jian mảnh?"
"Cháu cũng biết là chú sẽ nghĩ chuyện này, cháu thấy chú mới vừa rồi có khổ hay không, bộ dáng cười không cười, đoán chừng là đã sớm tính toán xong chưa?"
"Một nửa thật, một nửa giả." Vinh Ninh lắc đầu, một bộ dạng làm cho Dập Dập cảm thấy cần ăn đòn, khó trách Tô Nhất Dạ nói cho cậu biết cùng Vinh Ninh có thể chơi, nhưng ngàn vạn không thể mắc mưu anh ta, "Chú đến cùng muốn thế nào làm cho nhạc phụ tương lai của chú tha thứ chú a?"
"Bốn chữ!" Vinh Ninh hướng tới Dập Dập đưa ra bốn đầu ngón tay.
"Bốn chữ gì? !"
"Quấn quít chặt lấy!"
"Trời a!" Dập Dập vỗ trán của mình, còn tưởng rằng Vinh Ninh sẽ nghĩ đến cái ý kiến gì hay, không nghĩ tới lại là bốn chữ nhàm chán như vậy?
"Thế cháu muốn chú làm như thế nào a? Cầm cây đao chém ông ấy?" Vinh Ninh xoa đầu của cậu nói, "điều này là không thể thay đổi, bất kể như thế nào, chú thủy chung tin tưởng, chỉ cần suy bụng ta ra bụng người, để hiện ra nhiều ở trước mặt của ông ấy, cho ông ấy biết chú tốt, ông ấy chắc chắc nhất định sẽ bị chú làm cảm động."