Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng

Chương 58: Chương 22.1: Hiểu lầm năm đó, tự mình tìm hiểu!

Không biết chừng sẽ còn chạy trốn nữa, chạy đến nơi không ai biết thì phải làm sao?

Trong lòng An Kỳ bất ổn, nhưng lại không thể từ trước mặt Vinh Ninh mà chạy trốn. Bất kể như thế nào cũng chỉ có thể tính từng bước, cố gắng hết sức giữ im lặng, có thể không nói thì tuyệt đối không mở miệng.

Trong quán cà phê bên đường.

Vinh Ninh ngồi đối diện An Kỳ, gọi một cốc Cappuccino, thong thả nhìn cốc cà phê, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô.

An Kỳ nhìn hắn chăm chú, tâm trạng uống cà phê đắt tiền cũng không có. Hai người đã ngồi ở đây lâu như vậy, cũng không biết Vinh Ninh muốn làm gì trước mặt cô đây, cũng không nói gì với cô. Có chút tức giận. Cái tên khốn khϊếp này có chuyện gì mau hỏi đi, cứ lằng nhằng dây dưa lãng phí thời gian làm gì? Hại cô suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng không yên.

“Tên.” Cuối cùng Vinh Ninh cũng chịu mở miệng, An Kỳ không kiên nhẫn nói: “Không biết!” Tuyệt đối không nói người mà Vinh Ninh đang tìm kiếm chính là An Bảo Bối, không nói tuyệt đối không nói!

“Tôi biết cô sẽ không chịu nói cho tôi biết tên của cô ấy, tôi đã dự định tự mình tìm hiểu. Tôi muốn hỏi là tên của cô, chắc hẳn cô cũng không muốn tôi nói chuyện với cô mà liên tục kêu uy uy uy chứ?”

An Kỳ dừng một chút, xem ra Vinh Ninh còn có chút tự biết thân biết phận. “Tôi tên An Kỳ.”

“An Kỳ?” Vinh Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng kêu tên cô. Nhìn gương mặt mình phản chiếu trong cốc cà phê, cái tên này không phải rất quen thuộc, nhưng cũng không có cảm giác xa lạ, thật sự đã từng nghe thấy ở đâu đó.

“Cô cùng cô ấy có quan hệ như thế nào? Là người thân hay bạn bè?”

“Chỉ là bạn bình thường, thỉnh thoảng nghe thấy cô ấy nhắc đến tên anh mà thôi, Vinh Ninh à...” An Kỳ cố ý kéo dài giọng nói, giọng điệu phách lối, liếc mắt cười lạnh nhìn hắn. “ Người nào không biết đại danh Vinh Ninh. Con nhà quan, anh em của đế vương Ngôn Hoan khống chế nền kinh tế thành phố A?”

“Tôi có thể nghĩ là cô đang khinh bỉ tôi không?” Vinh Ninh khẽ cười, An Kỳ ném cho hắn ánh mắt biết rõ còn cố hỏi.

“Tôi biết cô ấy đang ở thành phố A, nhưng lại đang trốn tránh tôi, không muốn thấy tôi.” Vinh Ninh nói một cách chậm rãi, nghe có vẻ cô đơn. An Kỳ nghe được lời hắn nói kìm nén vẻ kinh ngạc, cố gắng thể hiện sự cứng rắn trước mặt hắn.

Biết? Làm sao lại biết? Rõ ràng An Bảo Bối mới về thành phố A có hai ngày mà! Suy nghĩ cẩn thận một chút, có thể là hắn muốn thăm dò ý tứ của mình. Lời như vậy, cô đã nghe nhiều, trái lại đã có thể phản bác dễ như trở bàn tay.

“Tôi không biết anh từ đâu biết được tin này. Nhưng mà cô ấy không có ở thành phố A. Năm đó sau khi bị anh làm tổn thương, cô ấy đã đi rồi. Còn về phần đi đâu? Tôi cũng không biết, có thể là thành phố B, có thể là thành phố X, cố thể là nước Mĩ, nước Pháp, Australia gì đó... An Kỳ nhún vai: “ Thế giới lớn như vậy, tôi cũng không biết được hiện tại cô ấy đang ở đâu, nhưng mà không phải Vinh đại thiếu gia rất có năng lực sao? Có tiền có thế, là con nhà quan lại còn là đại gia. Tôi nghĩ lấy năng lực của anh, anh hẳn là tìm được. Cho nên anh không cần lãng phí thời gian vào tôi, cũng đừng nghĩ mang chút quyền thế ra dọa người. Tôi chỉ là người dân nhỏ bé, là một cô nhi, muốn tiền không có tiền, muốn nhà không có nhà, người thân cũng không có. Nếu anh muốn uy hϊếp thì đã tìm nhầm người rồi.”

“Thật không?” Sau khi Vinh Ninh nghe xong cô nói tràng giang đại hải, khẽ mỉm cười, tâm trạng vẫn không bị ảnh hưởng, ngược lại An Kỳ sắp bị tâm trạng bình tĩnh kia làm cho tức đến nổ tung. Người đàn ông này bình tĩnh thật hay là dùng khuôn mặt bình tĩnh để che dấu tức giận trong lòng? Cô cảm thấy cứ tiếp tục như thế này, Vinh Ninh còn chưa làm sao, mình đã bị hắn làm cho tức điên!

“Những gì tôi có thể nói tất cả đều đã nói cho anh. Cho nên về sau tôi cũng không muốn anh quấn lấy tôi! Tôi thực sự không biết cô ấy đang ở đâu, về phần tên, tự bản thân anh từ từ suy nghĩ.” An Kỳ tức giận đứng dậy, cầm lấy đồ bên người định bỏ đi. Mới vừa quay người lại một người đàn ông mặc âu phục đen đã ngăn cản đường đi của cô.

An Kỳ gặp phải người cản đường, nhìn người này chắc chắn là thuộc hạ của Vinh Ninh , kìm nén tức giận trở lại chỗ ngồi của mình, cô ngồi đó cả người không được tự nhiên, Vinh Ninh đã gọi người đến từ lúc nào? Khó trách hắn có thể bình tĩnh như vậy là vì biết mình chắc chắn không bỏ đi.

Người mặc tây trang màu đen nghi hoặc nhìn An Kỳ một cái, rồi ngồi vào một chỗ khác.

Vinh Ninh cười nói: “Cô cho rằng người kia là do tôi phái tới?”

Miệng An Kỳ há to, thì ra người kia chỉ là một khách hàng... Đáng giận, đều do thần kinh của cô quá mức căng thẳng. Chính vì thế mà nhận nhầm người.

“Cô yên tâm, hiện tại chỉ có hai người chúng ta nói chuyện, không liên quan tới người khác, tôi sẽ không để người khác làm gián đoạn cuộc nói chuyện của chúng ta. Hơn nữa tôi gọi cô đến, cũng không phải là nhằm vào cô. Nếu cô không muốn trả lời vấn đề của tôi cũng không sao. Tôi sẽ dựa theo tin tức cô cung cấp mà tự mình điều tra.”

Giọng nói của Vinh Ninh vững vàng, thành khẩn, An Kỳ đành phải thở dài buông lỏng thần kinh của mình. Giữa ban ngày ban mặt, cô cũng không sợ Vinh Ninh có thể làm ra chuyện gì đối với cô. Huống chi cũng chỉ là trả lời một vài câu hỏi mà thôi, không muốn trả lời thì có thể im lặng.

“Tôi thật không biết cô ấy ở nơi nào.”

“Bỏ qua vấn đề này đi, tôi biết cô ấy ở thành phố A là được.” Vinh Ninh cũng không muốn cùng An Kỳ nói nhiều về chuyện này. An Kỳ vừa có chút hậm hực, vừa có chút nghi hoặc hỏi: “Tôi cũng không biết rốt cuộc là cô ấy có ở thành phố này không, làm sao anh có thể biết? Lại còn chắc chắn như vậy?”

Vị trí người đặt câu hỏi và người trả lời bị thay đổi cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Vinh Ninh. Dù sao chuyện Cục Cưng tồn tại nói cho cô ấy biết cũng không có vấn đề gì.

“Sở dĩ tôi có thể khẳng định như vậy là vì tôi tin, một người mẹ sẽ không bỏ mặc con của mình không quan tâm mà trốn đi ở nơi khác ngoài thành phố A.”

“Tôi không hiểu lời nói của anh có ý gì?” Một người mẹ? Chẳng lẽ... Vinh Ninh đã biết chuyện An Bảo Bối sinh con của hắn? Nhưng mà , nếu như biết thì tại sao lại không biết tên của An Bảo Bối, còn cả nơi ở hiện tại của cô ấy. “Vốn là tôi cũng không biết. Tôi cho là đã qua tám năm, dù tôi có muốn tìm cũng không thể tìm lại được kí ức của tôi. Nhưng mà có lẽ là ông trời thương tình tôi? Lại sắp xếp Cục Cưng xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Để cho tôi biết rằng, tôi có một đứa con, để cho tôi biết ở trong phần kí ức mà tôi đã lãng quên, có một người phụ nữ cam tâm tình nguyện vì tôi mà sinh con, một mình đem con bé nuôi lớn.”

Lúc từ trong miệng Vinh Ninh nghe được tên Cục Cưng, đầu cũng hoàn toàn hóa đá, không cử động được.

Thật kì quái, làm sao hắn lại biết chuyện An Bảo Bối vì hắn sinh con? Thậm chí ngay cả tên đứa bé cũng biết?

Nhưng mà rõ ràng An Bảo Bối nói với cô con bé đã sớm trở về nước, sau đó thì đi Australia tham gia trận thi đấu lớn gì đó?

“Bộp” An Kỳ vỗ bàn: “Làm sao anh biết cô ấy sinh con cho anh?!”

Lời vừa nói ra, An Kỳ liền hối hận, sau mấy giây hóa đá, cô ngồi lại lên ghế. Lần này thoáng cái Vinh Ninh liền biết cô nói dối, mặc dù biết rõ An Bảo Bối đang ở đâu nhưng lại không nói cho hắn biết. Xem ra lời đã nói thì không thể thay đổi được.

An Kỳ thất bại cúi đầu giống như một con mèo nhỏ. Vinh Ninh liếc mắt nhìn cô: “cô không cần tự trách, tôi đã sớm biết cô nói dối.”

An Kỳ gãi gãi đầu, vốn người nên nghi hoặc hẳn là Vinh Ninh mới đúng. Cũng không biết là vì sao người trở nên nghi hoặc, nghĩ phải có được đáp án lại trở thành chính mình?

“Làm sao anh biết cô ấy sinh con cho anh? Ngay cả tên của đứa nhỏ anh cũng biết?”

“Bởi vì...” Vinh Ninh kéo dài giọng nói, nhìn cô cười tủm tỉm: “Cục Cưng đang ở bên cạnh tôi, nhưng mà hiện tại Cục Cưng đang ở nhà bố mẹ tôi. Sao? Tiểu thư An Kỳ thân là bạn tốt của mẹ Cục Cưng, có muốn hôm nào có thời gian tôi dẫn cô đến thăm Cục Cưng không? Xem một chút lời tôi nói có phải là sự thật hay không?”

“Tôi đối với lời nói của anh vô cùng nghi ngờ. Anh dựa vào cái gì mà muốn vừa nói là tôi phải tin tưởng? Dựa vào cái gì chứ?”

“Tin hay không là tùy cô, dù sao tôi không cần thiết phải nói dối trước mặt cô. Tôi lại không có mưu đồ gì, cũng không có chuyện gì cần che dấu trước mặt cô.” Vinh Ninh một tay chống cằm, hai mắt nhìn cô chăm chú, không có chút lo âu hay sợ hãi nào.

“Chúng ta cũng đã nói nhảm nhiều rồi.” Vinh Ninh nhìn đồng hồ trên tay của mình: “Hay là trực tiếp vào chủ đề chính. Tôi nghĩ tiểu thư An Kỳ cũng muốn sớm về nhà nghỉ ngơi? Hôm nay cô có vẻ mệt mỏi.”

“Được!” An Kỳ đồng ý, nói: “ Nói tóm lại, tôi cũng không muốn vòng vo ở trước mặt anh. Dù sao nhìn thấy anh cũng khiến tâm trạng của tôi không tốt!” Mỗi lần nhìn thấy Vinh Ninh, cô lại nghĩ tới bộ dáng khổ sở của An Bảo Bối năm đó. Mặc dù cô ấy vẫn ở trước mặt cô nói không có chuyện gì. Nhưng cô là bạn thân của An Bảo Bối, cô làm sao có thể không biết tâm tình của cô ấy suy sụp đến đâu?

“Nhưng mà!” An Kỳ nhìn Vinh Ninh, giơ lên một ngón tay, nói: “Tôi có điều kiện!”

Vinh Ninh vô cùng hứng thú cười, người phụ nữ này vẫn còn biết điều. Anh chỉ muốn hỏi một chút vấn đề mà thôi, cô còn muốn cùng anh nói điều kiện gì đây?

“Cô nói đi, điều kiện gì.”

“Tôi chỉ trả lời anh một vấn đề!”

“...” Vinh Ninh không nói gì, ngược lại nhìn chằm chằm mặt cô. Anh nên nói người phụ nữ này lớn lên có khuôn mặt dễ nhìn sao? Nếu cô không phải là bạn thân của mẹ Cục Cưng, hắn mới lười phải cùng cô nói nhảm, lại còn phải lãng phí thể lực của hắn đánh nhau với bọn tiểu lưu manh.

“Không những thế, tôi sẽ không nói cho anh biết tên họ của cô ấy, địa chỉ gia đình, hiện tại đang ở đâu. Chính anh đã nói, tôi chỉ cần cho anh biết một chút là đủ. Những thứ khác tự bản thân anh đi điều tra.

“À?!” Vinh Ninh nở nụ cười, lông mi cong cong. An Kỳ cực kì chán ghét khuôn mặt bây giờ của Vinh Ninh, cái vẻ mặt chết tiệt kia là sao?!

“Còn có, sau khi tôi trả lời xong vấn đề của anh thì không cần quấy tôi nữa, cũng không cần đi tìm tôi, rồi mong từ trong miệng tôi lấy được tin tức của cô ấy, cũng đừng có điều tra tôi!”

“Tôi dựa vào cái gì mà phải nghe lời cô? Chẳng lẽ cô muốn tôi làm cái gì thì tôi phải làm cái đó?”

“Dựa vào tôi là bạn của cô ấy, dựa vào lúc trước anh không biết xấu hổ phụ bạc cô ấy! Dựa vào cô ấy đã vì loại người không bằng cầm thú như anh mà sinh con!”

An Kỳ mắng rất sảng khoái. Ánh mắt cùng vẻ mặt của Vinh Ninh ngày càng ảm đạm dần, giống như không thấy được mặt trăng phía sau.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng của Vinh Ninh, An Kỳ cố đè nén nỗi sợ hãi, ngẩng đầu kiêu ngạo, lười phải so đo với hắn. Người làm sai cũng không phải cô, dựa vào cái gì cô lại bị ánh mắt của hắn dọa sợ?

“Cô muốn nói điều kiện với tôi, còn mắng tôi?” Vinh Ninh âm trầm cười cười, giọng nói này so với vừa rồi cùng đám lưu manh đánh nhau còn khiến cho người ta thấy sợ hãi hơn.

“Cô chẳng lẽ không sợ tôi chơi đùa cô tới chết?”

Thân thể An Kỳ co rụt lại, dừng lại một lúc, cũng bắt chước giọng cười của Vinh Ninh: “Quân có thể chết nhưng không thể chịu nhục. Để cho anh trêu đùa tôi tới chết, thì thà rằng tôi tự sát trước.”

“Phốc...” Vinh Ninh bị lời nói của An Kỳ chọc cười, che miệng cười khẽ, đầu hơi ngẩng lên, lộ ra đôi mắt đẹp cùng xương quai xanh.”

“Anh cười cái gì?” An Kỳ không hiểu hỏi, cô đang suy nghĩ người này có phải bị bệnh thần kinh không? Mỗi lúc lại thay đổi một kiểu, đến cùng là hắn muốn làm gì đây?