Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng

Chương 51: 18.5: Gặp nhau, Gặp lại, Đối địch

Edit: Khánh Thùy

Beta: Đào SinDy

Vinh mẹ đứng ở cửa ra vào, bộ dáng lo lắng nhìn về bên ngoài, Tô Nhất Dạ đến cùng có thể hay không đem Vinh Ninh khuyên Cục Cưng đưa trở về, mặc dù tin tưởng Tô Nhất Dạ có năng lực, nhưng mà trái tim của bà không bỏ xuống được.

Ngược lại Vinh cha bình tĩnh hơn nhiều, ngồi trên ghế sô pha cùng Giản Dị nhìn trên mặt thảm là đống đồ chơi xếp gỗ yêu thích của Thụy Thụy.

“ Nhà cao tầng! ” Thụy Thụy xếp hết gỗ chồng chất nhìn về phía Giản Dị đang ngồi, “ Ngoan” Giản Dị thuận thế ôm lấy Thụy Thụy bé nhỏ để cậu ngồi lên đùi của mình, trên khuôn mặt thể hiện sự dịu dàng, “Thụy Thụy thông minh nhất, tương lai nhất định là chuyên gia xây dựng.”

“Vâng, đợi sau này Thụy Thụy lớn lên sẽ xây một căn nhà thật rộng lớn, cho ông nội, ông Vinh, bà Vinh, chú Vinh , mẹ, cha còn có anh hai cùng nhau đến ở đi”

“Ừ, cháu nội của ta con bản lĩnh như vậy a? Sau này cũng phải đón nhận ông đấy?”

“ Đương nhiên, Thụy Thụy thích ông nội nhất!” cậu bày ra khuôn mặt trắng mịn di chuyển hướng tới Giản Dị, cọ sát gương mặt hắn.

“ông nội cũng thích Thụy Thụy nhất”

Vinh ba vẻ mặt ai oán nhìn quan hệ tốt của hai ông cháu, Giản Dịch thật là, biết ông vì cái gì mà buồn rầu, vậy mà, không tự an ủi mình coi như xong, còn mang théo cháu của mình trình diễn màn ông cháu thân yêu cho ông xem, là thật tâm muốn ông tức chết hay sao?

Một mực vì Dập Dập đảm nhận người mẫu bên cạnh Giản Dị trên đầu động tác cũng không dám thay đổi đối Vinh ba nói “Chú Vinh, người yên tâm, chờ một chút nhất định sẽ đưa được Vinh Ninh và Cục cưng trở về”.

“hừ ta mới không quan tâm đến thằng con bất hiếu như nó!” Vinh ba hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi, làm cha ai mà không suy nghĩ đến con trai của mình? Bị Vinh Ninh đe dọa coi như xong, còn bị hắn mắng? Ông đâu có thể nuốt được cục tức này đây.

“ chú không quan tâm tới Vinh Ninh, chả lẽ người cũng không quan tâm tới Cục Cưng sao?” Giản Dị giọng điệu như sấm, sắc mặt Vinh ba ba cũng thay đổi, "Kia cũng không có nghĩa là Vinh Ninh dẫn con đến ta có thể dễ dàng tha thứ Vinh Ninh hôm nay nói với ta như vậy."

"Ta cũng không tin làm cha còn có thể giận con trai của mình cả đời, năm đó Giản Dị còn không phải cùng dạng khiến ta phát hỏa? Hiện tại chúng ta một nhà năm miệng như cũ rất tốt sao ?"

Ông xem gần đây cánh của Dập Dập đã đủ vững chắc, lại nhường cho Giản Dịch nói tiếp, không tới ngày mai ông, Vinh ba, Dập Dập nhất định trở thành Vinh Ninh mất.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- -----

“ Cha…” Dập Dập cầm bút vẽ ngẩng đầu hướng về phía Giản Dị mỉm cười, “ xin người làm tốt công việc của mình, đừng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.”

Khóe miệng Giản Dịch giật giật, người mình tiếp tục bày ra dáng người mẫu.

Vinh mẹ như cũ hướng phía cửa ra vào nhìn quanh, trong sân đột nhiên dừng một chiếc xe có rèm che, bà nhận ra đúng là Tô Nhất Dạ ngồi trên chiếc xe kia lúc ra ngoài, trước sau xe đồng thời mở ra, phía xa Vinh mẹ nhìn thấy một Cục cưng đang tồn tại.

“ Về rồi, bọn họ về rồi!” Vinh mẹ hô vài câu chạy như bay, nhìn dáng đi tuyệt đối không phải của lão bà 60 tuổi.

“ xem em dâu cao hứng như vậy đoán chừng Cục Cưng đã trở về rồi.” Giản Chính chống gậy, Thụy Thụy từ trên đùi của ông nhảy xuống nắm lấy tay Giản Chính, “ ông nội, Thụy Thụy đưa ông đi.”

“ngoan” Giản Chính xoa đầu Thụy Thụy, quay đầu nhìn người bạn già của mình, thân thể căng thẳng, trên mặt như cũ không biểu lộ ra ngoài, cứng nhắc giống như một tảng đá.

Bộ dáng vẫn không thay đổi, chỉ cần đầy khẩn trương toàn thân sẽ căng thẳng, Giản Chính đầy hứng thú hỏi, “ ông không đi?”

“không đi!” tuy vậy nhưng ông vẫn muốn nhìn cháu gái mình một chút, nhưng vừa nghĩ tới gương mặt Vinh Ninh ông lại chẳng muốn cử động.

“ không đi coi như xong, nghe nói Cục cưng cùng Vinh Ninh khi còn bé lớn lên rất giống nhau, nhất định là một bé gái xinh đẹp bại hoại”. Giản Chính ý cười sâu xa, do Thụy Thụy nắm tay ông cùng đi.

Vinh ba vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, tâm tư sớm đã ở trên mây, kia là cháu gái của ông, cháu gái ruột, đứa cháu mà ông vẫn luôn muốn... nếu Cục Cưng đã đến đây, chính mình cũng chấp nhận muốn đến gặp đi? Nếu không ra ngoài nghênh đón lời mà nói, Cục cưng có thể hiểu lầm ông thích bé hay không?

Cuối cùng vẫn là không nhìn được ông từ ghế sô pha đứng lên, hướng phía bên ngoài đi, Vinh Ninh đắc tội với ông, chứ không phải cháu gái ông đắc tội với ông, tại sao phải vì tiểu tử ngu ngốc kia ngay cả cháu gái của mình cũng không nhìn chứ?

Nếu như không bị nghênh đón người đánh trận, thì không có khả năng.

Vẫn luôn ngóng ở cửa nhìn cháu trai của Vinh lão gia, loại nguyện vọng này cũng không phải ngày một ngày hai, bất đắc dĩ hai đứa con trai hết thảy chỉ lo công việc của mình, đối với phương diện tình cảm loại này đơn giản là không có hứng thú, hiện tại Cục cưng xuất hiện không thể nghi ngờ một viêc có thể làm cho bọn họ cao hứng muốn cảm tạ thần linh.

Cục cưng nháy mắt, nhìn những người lớn đang nghênh đón cô bé, liền nghĩ trước đó không cần phải tra thông tin bé cũng có thể nhận ra đâu là ông nội và ai là bà nội.

Vinh mẹ đã sớm nước mắt chảy như mưa không thể tin nổi bất giác lấy tay che miệng mình , nhìn qua bóng dáng bé nhỏ hướng chính mình đi tới“ bà nội”.

Tiếng gọi bà nội bi bô kia, quả thực là âm thanh dễ nghe nhất thế giới, Vinh mẹ ngổi xổm xuống đem Cục cưng ôm thật chặt vào trong lòng của mình, “ Đúng vậy, đúng vậy, ta là bà nội của cục cưng đây! Chỉ cần vừa nhìn thấy tiểu nha đầu cháu, ta biết cháu nhất định là cháu gái của ta, chỉ có cháu gái của ta sinh ra mới xinh đẹp như vậy.”

Vinh mẹ buông cục cưng ra , vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cục cưng, “ nhìn khuôn mặt này thật là giống với Vinh Ninh khi còn nhỏ, quả thật là cùng một khuôn đúc ra ấy, chỉ cần ôm cháu, nhìn xem cháu như thấy được Vinh Ninh trước đây là một.”

Núp ở sau lưng Giản Chính, Vinh ba nhìn thấy cục cưng đột nhiên bừng lên một loại cảm giác , biết rất rõ lúc này cần phải cùng vợ mình xông tới cùng nhau ôm Cục cưng, thế nhưng chân như thế nào lại không thể cử động được.

Kia là cháu gái của ông sao? Thật sự là cháu gái của ông sao? Trong đầu ông liên tục hỏi chính mình về chuyện này, lại sợ tìm mãi không ra đáp án.

Hơi thở của bạn tốt cứ quanh quẩn bên tai, Giản Dịch tránh đường né qua một bên, cánh tay huých vào người ông “ ông còn đứng sững sờ ở chỗ này làm gì nữa? Còn không mau nhanh lên ôm cháu gái của ông!!!”

Nếu không phải Giản Chính sớm nhắc nhở, Vinh ba vẫn như cũ ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, thân hình dừng một chút, lúc này mới chậm chạp đi qua, giống như ngồi xổm trước mặt cục cưng, giơ tay ôm nhưng đến cùng cũng không biết phải làm gì, ôm cô bé sao? Ông sợ ông dùng lực ôm mạnh sẽ làm cho Cục cưng đau, nhưng là…”

Ông lắp bắp mà nói “ cục cưng..”

“ vâng ông nội” cục cưng ngọt ngào gọi ông khiến Vinh ba không chịu nổi nữa, cùng Vinh mẹ ôm lấy thân thể của cục cưng, tiết mục nhận thân dịu dàng từ đó bắt đầu, Vinh Ninh vẫn như cũ lông mày nhíu lại, hơi hơi ghé mắt không muốn nhìn.

Tô Nhất Dạ vỗ bờ vai hắn: “xem đi, cũng không có gì to tát, em xem cục cưng không phải rất thích ông nội và bà nội sao? Mà ba mẹ em cũng giống như cực kỳ thích Cục cưng sao?”

Vinh Ninh không được tự nhiên kéo cổ sao mình, “ vốn là, em cũng vậy không nghĩ tới việc khác”

Cục cưng đứng trong đám người bước vào phòng khách, mặc dù là lần đầu tiên đến nơi đây, nhưng lại không cảm thấy xa lạ, chỉ là đột nhiên nhảy ra ông nội và bà nôi, hơi chút có chút tay chân luống cuống, nhưng vẫn như không làm trễ ỷ định của bé

Vinh ba cùng Vinh mẹ từng người ngồi ở hai bên Cục cưng, ngay cả hay tay Cục cưng , ngay cả hai tay của cô bé cũng được nắm chặt, giống như sợ đây là một giấc mộng vậy, đến lúc tỉnh lại, cục cưng liền biến mất không thấy đâu nữa….

Liên tục hỏi nhiều chuyện về Cục Cưng, hận không thể ngay cả mẹ bé cũng muốn hỏi, Cục Cưng trả lời trôi chảy, đến là bộ dáng không có nửa điểm giấu giếm cùng tâm tình không tốt, hơn nữa còn dịu dàng không bình thường, trên mặt liên tục treo lên nụ cười.

Vinh Ninh vẫn buồn bực khó chịu như cũ đứng ở nơi đó không nhúc nhích rất lâu, đều không thấy Vinh ba và Vinh mẹ bộ dáng vui vẻ như vậy, chọt nhớ tới buổi xế chiều hôm nay có cuộc điện thoại đến, nhớ lại lời nói của cô có đôi chút nghiêm trọng, nhìn thấu suy nghĩ nội tâm của mình, Tô Nhất Dạ đi tới, “ các anh những người đàn ông này chính là như vậy a, dấu chuyện này so với phụ nữ còn muốn sâu, có chuyện hiểu lầm gì thì mau nói ra a, giữ trong lòng người khác cũng không biết, hiểu lầm cũng chỉ càng ngày càng thêm nghiêm trọng mà thôi.”

Vinh Ninh không hiểu ý tứ của Tô Nhất Dạ, miễn cưỡng nghiêng đầu sang chỗ khác nói, “ dài dòng!”.

“Vinh thiếu gia, Dạ Dạ là tuýp người thẳng thắn!”

Giản Chính nhìn thấy bạn già có được cháu gái của mình thì cao hứng nên trên mặt lúc nào cũng treo lên nụ cười tươi, “ thế này không còn ai đố kị ta cũng có hai cháu trai rồi!”

“ Ai đố kị với ông!”Đừng nghĩ Giản Chính không chỉ đích danh ai, ông cũng biết rõ là ông ta nói mình, ôm bả vai của Cục Cưng “ tôi có cháu gái, ông có sao?”

Giản Chính lập tức mặt lạnh lùng phân phó Giản Dị nói : Giản Dị thêm chút sức nữa, sinh mấy đứa con gái cho ông lão kia xem”

Giản Dị đỏ mặt, Tô Nhất Dạ cũng thiếu chút nữa cũng bị Giản Chính nói mà bị dọa suýt ngã xuống đất, Vinh ba cười xấu xa vài tiếng, ánh mắt không cẩn thận còn sót lại trên người của Vinh Ninh, vừa mới còn hưng phấn mặt Vinh ba trở lên cứng lại ngay lập tức, ho khan vài tiếng nói, “ Vinh Ninh theo ta tới thư phòng!”

Vinh Ninh do dự một hồi, vẫn theo sau lưng Vinh ba, Vinh mẹ lau nước mắt cũng từ ghế sô pha đứng lên, “ ta đi nấu cơm cho cục cưng đây, cục cưng thích ăn cái gì thì nói cho bà biết, cái gì ta cũng thể nấu cho con ăn”

Chỉ cần là bà làm, thì cái gì con cũng thích ăn” Vinh mẹ sững sờ một lúc, hưng phấn hướng phía Cục cưng trên mặt trái thân phải thân.

“ nhìn xem, cháu gái của ta thật là đáng yêu a, cái miệng nhỏ nhắn bà yêu chết mất thôi”

“ha ha…” cục cưng cười xấu hổ, hôm nay cô bé nhiều lần gặp được người thân tốt.

“ bác gái, con đi với bác” Tô Nhất Dạ tiến lên chen vào nói, “ bác yên tâm con chỉ giúp bác, tuyệt đối không phá đâu.”

“ được được được, cục cưng à, bà với dì Tô đi làm cơm, con cứ ở lại chỗ này trước, cùng chơi với mấy anh đi.”

“ vâng, cục cưng sẽ nghe lời bà”

“ được” Vinh mẹ khí thế bừng bừng kéo lấy cánh tay Tô Nhất Dạ, lúc đi bước chân cũng rất nhẹ nhàng.

Cục cưng vuốt vuốt mặt, cảm giác, cảm thấy gò má chua xót, mới vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thụy Thụy cầm gói kẹo đi tới, bàn tay bé nhỏ hướng về phía cô bé, trong lòng bàn tay xòe gói kẹo đường được đóng gói tinh xảo. “ Chị ăn kẹo a”

Thụy thụy dịu dàng bất ngờ, so với tập đoàn mấy tiểu quỷ của Đế Không rất biết điều.

“Cảm ơn a” nhận lấy ý tốt của Thụy Thụy, mở giấy gọi kẹo ra rồi nhét vào trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn của Thụy Thụy khẽ mở ra, dùng bộ mặt hoài nghi nhìn cục cưng “ôi chao….” Dùng một chút vẻ mặt tươi cười “ Chị ăn ngon không?”

“ Ừ… ăn rất ngon a…”

“A…” Thụy Thụy mặt ửng hồng chạy đến bên cạnh Giản Chính ôm cánh tay của ông, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người của Cục Cưng.

Đứa bé này cũng biết thẹn thùng a.

“Chị, chúng ta cùng chơi xếp gỗ đi?” đề nghị này của Thụy Thụy làm cho cục cưng hơi sững sờ một chút, đối mặt như vậy đối với cô bé là hết sức bình thường, trẻ nhỏ đối với cô bé mà nói thì có hơi chút khó khăn, nhưng cũng không thể cự tuyệt lòng tốt của Thụy Thụy lại đi qua đống đò chơi xếp gỗ ngồi xuống “ Được”

“ Vâng!”

Cục Cưng ngồi ở bên cạnh Thụy Thụy, câu được câu không nhìn xem bàn tay cậu nắm đầy những miếng gỗ.

Cảm giác, cảm thấy có một ánh mắt như lửa dõi theo cô bé bên này nhìn, khẽ ngẩng đầu lên để tìm kiếm ánh mắt của ai, lại phát hiện có một đứa nhỏ khác đang cầm trên tay chiếc bút đang vẽ tranh trên bàn, đối diện người đàn ông kia là một người tư thế đứng yên không thay đổi, gióng như đang làm người mẫu vẽ.

Nhìn cậu vài lần nữa, lại không thấy cậu quay đầu lại, nghiêm túc vẽ tranh, giống như không hề quen biết với những người ở xung quanh.

Cảm giác vừa rồi chẳng lẽ sai sao? Cục Cưng sờ lên cằm nghĩ, vừa rồi ánh mắt cũng không nóng bỏng đơn giản như vậy.

“ Dập Dập, có thể sao?” Giản Dị chảy mồ hôi hỏi, duy trì tư thế đứng yên người rất mỏi a.

“ hoàn thành xong ngay rồi đây” Dập Dập như cũ không có ngẩng đầu, cầm lấy bút vẽ khoảng cách sau, lần nữa làm khởi họa đến.

Thấy Cục cưng nhìn chằm chằm chỗ Dập Đập đang vẽ tranh, Thụy Thụy chỉ vào Đập Đập nói “ Chị, đó là anh Dập Dập, vẽ tranh siêu rất đẹp, không chỉ có vậy về học tập cũng tốt, tất cả mọi người đều khen anh ấy là thiên tài a…”

“ Thiên tài a…” Cục Cưng kéo dài tiếng nói, bé từ nhỏ cũng được người khác gọi là thiên tài, không biết so sánh bé thiên tài về IT cũng thiên tài vẽ tranh , kĩ năng của ai sẽ cao hơn.

“Vẽ xong rồi!” Dập Đập thu hồi bút vẽ, Giản Dị rốt cục cũng được cử động, nhún nhún bả vai của mình, hóa ra công việc làm người mẫu cũng không tốt chút nào, đứng một lúc mà làm cho anh đau lưng muốn chết.

“ Lại đây, cho ba xem Dập Dập vẽ như thế nào nào!” Giản Dị đi tới, chứng kiển bức vẽ thành quả, mất tự nhiên cau mi lại, “ Cái này…. Là ba sao?”

“ Đương nhiên là không phải.” Cha của cậu đấy, làm sao có thể khoác lên áo ngoài ma quỷ?

Dập Dập cầm bàn vẽ xuống đi tới chỗ cục cưng, Cục Cưng làm bộ dáng hiền lành nhìn cậu. Dập Dập hai mắt ướŧ áŧ, bình thản, lại mang một chút nhàn nhạt sắc bén của ánh hào quang.

Dập Dập đưa bức vẽ cho cục cưng, mở miệng thanh âm đều là nhàn nhạt, “ lần đầu tiên gặp mặt, tặng cái này cho em”.

“A…” Cục cưng còn chưa mở miệng, Thụy Thụy đã bất mãn kêu lên. “ anh thực sự là thấy sắc quên bạn a, Thụy Thụy muốn anh vẽ cho, anh cũng không cho, mới nhìn thấy chị Cục Cưng lần đầu tiên liền tặng bức vẽ cho chị, ưm, là anh thấy sắc quên ban..”

“haha…” Giản Chính và Giản Dị đều bị lời nói của Thụy Thụy làm cho bật cười, Cục Cưng hai tay cầm lấy bức vẽ, nhìn cậu mỉm cười, “Cám ơn”

“Không cần…” Dập Dập xoay người rời đi, thu hồi lại dụng cụ vẽ tranh của mình, Cục Cưng thấy Dập Dập đưa bức vễ cho bé thì nhẹ nhàng nhếch môi cười.