Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng

Chương 50: 18.4: Gặp nhau, gặp lại, đối địch

Edit: Ngọc Nguyệt

Beta: Đào SinDy

Tuổi còn trẻ đã truyền tế bào từ cha mẹ bọn họ, một ông vua thích chiếm diện tích, thể hiện vật trong thế gian đều là của mình, một đứa muốn uống rượu đỏ ôm mỹ nhân, sống mơ mơ màng màng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, Vinh Viễn đều tự làm mình mất mặt, mắng không được, chửi cũng không xong, chỉ có thể tự kiềm chế sự bực bội trong lòng mình!

Cửa truyền đến tiếng động, cục cưng khẽ quay đầu nhìn Tô Nhất Dạ và Vinh Ninh ở cùng một chỗ.

Đó là khuôn mặt nhỏ nhắn thế nào? Chỉ cần cục cưng vừa quay đầu lại, đột nhiên tâm Tô Nhất Dạ nảy một tiếng, mình vẫn bị khuôn mặt của cục cưng khiến cho kinh ngạc. Hoàn toàn là khắc từ Vinh Ninh, khó trách Vinh Ninh không làm DNA cũng đã chắc chắn cục cưng là con gái ruột thịt của hắn.

Quan hệ huyết thống quả nhiên mạnh mẽ.

"Cục cưng..."

"Cha." Cục cưng buông trò chơi trên tay xuống, chậm chạp chạy tới trước mặt Vinh Ninh, Ninh Ninh cúi người ôm bé vào ngực, vừa rồi tâm tình hậm hực lại sáng lên, sắc mặt cũng không khó coi như vậy, bây giờ cũng chỉ có cục cưng mới có thể khiến tâm tình hắn sung sướиɠ.

"Sao lại có người sống ở đây?

"Hả..." Cục cưng quay đầu, bởi vì cặp song sinh Niếp Minh thật sự quá ồn, cho nên bé mới nói chơi trốn tìm trong phòng làm việc với Niếp Minh, nhưng điều kiện tiên quyết là ai chạy đến thì thua, sau đó bé chạy đến nơi đây, ngồi còn chưa nóng chỗ thì Vinh Ninh tìm đến. Không sao cả, dù sao trò chơi của trẻ nhỏ ngây thơ, với bé, thắng hay thua cũng không sao, chỉ là...

Cục cưng đáng thương nhìn Vinh Ninh, ôm cổ hắn, cái đầu nhỏ trong lòng hắn. "Cha, mang cục cưng rời khỏi nơi này được không? Một mình cục cưng thật nhàm chán nha."

"Uh, ngoan, bây giờ cha mang cục cưng đi." Vinh Ninh dịu dàng vuốt tóc bé, đúng vậy, một đứa nhỏ đáng thương lớn như vậy, không có cha bên cạnh, nhất định sẽ sợ hãi nhàm chán?

Vinh Ninh có cảm giác cục cưng cần mình, trên thực tế cũng xác định như thế, Vinh Ninh và Tô Nhất Dạ nói, lúc chúng ta đi, cục cưng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn, trước khi chơi trốn tìm, bé có đánh cược với Cảnh Thất, nếu trước hôm nay, Cảnh Thất có thể tìm được bé, bé sẽ phải hôn cậu một cái, vốn là bé có rất nhiều phương pháp để tránh, đúng lúc Vinh Ninh tìm đến, mặc dù lãng phí dung lượng não của bé, nhưng ít nhất có thể tránh tên tiểu quỷ thì cớ sao mà không làm?

Dọc theo đường đi, cục cưng đều trong trạng thái con mèo nhỏ, nằm trong lòng Vinh Ninh chỉ lộ mắt to không nhúc nhích, nhìn như uể oải không phấn chấn, ánh mắt lại sáng loáng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh xem có phải có Cảnh Thất không, một bên nhìn chằm chằm Tô Nhất Dạ đi sau lưng Vinh Ninh không tha, quan sát từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên.

Căn cứ vào tài liệu, đối tác từ tập đoàn Đế Không không có nữ, nhưng mà người phụ nữ sau lưng Vinh Ninh này, ánh mắt không có tình yêu, đại khái là bạn bè, nhìn bước chân đi đường của cô, còn có toàn thân tỏa ra thần thái nữ vương.

Tô Nhất Dạ cũng đang quan sát cục cưng nằm trên vai Vinh Ninh, thấy bé không hoảng sợ, cũng không nghi hoặc, chỉ nhìn chằm chằm cô, dường như đang quan sát quan hệ giữa cô và Vinh Ninh.

Vốn là đứa bé ngây thơ vô hại, trong mắt cô lại thành phong cảnh khác, không phải là cục cưng có địch ý gì với cô, không bằng nói là phỏng đoán cô rốt cuộc là người thế nào.

Thấy bên cạnh Vinh Ninh có một người phụ nữ, không gọi, không hỏi, chỉ lẳng lặng quan sát.

Cục cưng bị ánh mắt Tô Nhất Dạ nhìn chằm chằm, sợ hãi, lúc cặp mắt kia nhìn bé như càng thêm có lực bộc phát, loại ánh mắt bất kể là An Bảo Bối đều không có.

Cục cưng trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó bé cũng muốn như người phụ nữ này, có ánh mắt như vậy, chỉ có thể như vậy mới có thể bảo vệ mẹ bé.

Đi xuống lầu, cuối cùng cục cưng khôi phục trạng thái cũ, Cảnh Thất không đuổi theo, cũng không thấy bóng dáng cậu, với bé mà nói, giải quyết được một vấn đề phiền phức, đầu vẫn nằm trên bả vai Vinh Ninh, duổi cánh tay chỉ vào Tô Nhất Dạ. "Cô, cô là ai?"

Tô Nhất Dạ cười cười, vật nhỏ, quan sát xong rồi, cuối cùng cũng bắt đầu đặt câu hỏi sao? Nhìn không ra cảnh giới trong tâm. "Cô tên Tô Nhất Dạ, là bạn tốt của cha cháu."

"Bạn tốt?" Cục cưng nghi hoặc hỏi.

"Xem em này, thiếu chút nữa quên nói cho cục cưng chuyện chị cả." Vinh Nin đỡ đầu mình, gần đây lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô quên chuyện. "Cục cưng, người này là bạn tốt của cha, không cùng đẳng cấp với chú,cha của cha là bạn tốt với cha cô ấy."

Cục cưng nghiêng đầu, dường như hiểu, Tô Nhất Dạ...Bé còn nhớ vợ Ngôn Hoan tên Tô Nhất Thần, chênh lệch một chữ, đại khái là chị em gì đó, chẳng phải là chị vợ của Ngôn Hoan? dì hai của Ngôn Thần?

Dì hai...Cục cưng bị ý nghĩ vừa rồi trong lòng học cười, Tô Nhất Dạ nghi hoặc nhìn bé. "Bạn nhỏ Vinh Cục Cưng, cháu cười gì?"

"Hả..." Cái từ kia không phải từ dễ nghe, cục cưng lắc đầu nói. "Không có gì."

Địch không động ta không động, địch đυ.ng đến ta vẫn không động, đầu tiên là phải khiến cho người khác có hảo cảm, dù sao lập tức liền đi, bé không hy vọng người khác có cảm nghĩ với không tốt với mình.

Tô Nhất Dạ cười với bé, đến chỗ đỗ xe, Tô Nhất Dạ đuổi Vinh Ninh ra phía sau xe, để cục cưng ngồi bên cạnh mình.

"Trạng thái gần đây em không tốt, không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này không ch em lái xe, chị cũng sẽ nói với Ngôn Hoan, hủy tất cả quyền hành sử dụng xe của em."

Vinh Ninh nhìn hai tay, đành phải gật đầu đáp ứng, trạng thái gần đây của hắn xác thực không ổn định, không để vấn đề gì xảy ra thì phải làm vậy.

Thắt dây an toàn cho cục cưng, Tô Nhất Dạ xoay chìa khóa xe hơi.

Cục cưng quay đầu nghi hoặc hỏi. "Cha, chúng ta đi đâu?" Xem ra hắn không về nhà.

"Đến chỗ ông nội." Vinh Ninh dịu dàng đáp, trong lòng có chút bất ổn, không biết định nghĩa gia đình của cục ưng thế nào, đột nhiên để bé gặp cha cũng không biết có thể sợ ông không.

"Chỗ ông nội?" Cục cưng nghiêng đầu tò mò hỏi.

"Đúng vậy, cục cưng có muốn gặp ông nội không?" Bất kể thế nào cũng phải hỏi ý kiến cục cưng, cục cưng gật đầu. "Muốn gặp!"

Bằng không bé cũng sẽ không ngại cực khổ, còn nói dối lừa gạt An Bảo Bối thông đồng với cậu út đến thành phố A tìm Vinh Ninh.

Thần sắc Vinh Ninh hòa hoãn, vốn tưởng rằng cục cưng sẽ bài xích, nhưng mà bây giờ thấy cục cưng thế này, trái tim thấp thỏm cũng hơi an định.

"Chú Vinh nhìn thấy cục cưng, chắc chắn sẽ rất cao hứng." Tô Nhất Dạ mỉm cười nói. "Đến là Vinh Ninh, thần kinh khó tránh có chút căng thẳng."

"Ừm."

Tô Nhất Dạ vẫn lái xe như cũ, nhìn thoáng qua cục cưng ngồi bên cạnh mình, lại nói chuyện với Vinh Ninh ngồi phía sau. "Hôm nào để Phương Trạch Tây kiểm tra toàn thân cho em đi, sau đó tìm thấy thuốc xem tâm bệnh, đây cũng không phải chuyện nhỏ, không cẩn thận một chút có thể sẽ mất mạng, em lại không để ý như vậy, sau này bị thương có nghĩ đến cha mẹ, con của em không?"

"Chị hai." Vinh Ninh nhìn phản ứng cục cưng ngồi phía trước. "Chuyện như vậy đừng nói trước mặt trẻ con."

"Việc này nên nói trước mặt cục cưng, bằng không em vĩnh viễn không chiếu cố thân thể mình thật tốt, huống chi cục cưng là con em, có thêm người giám sát cũng tốt." Tô Nhất Dạ ôn hòa nhìn cục cưng. "Cháu nói có đúng không? Bạn nhỏ Cục cưng?"

"Hả..." Cục cưng ngây người, sau lập tức phản ứng. "Đúng vậy, cha, cha phải chú ý giữ gìn thân thể mình."

Người tên Tô Nhất Dạ này quả nhiên sâu không lường được, cục cưng lẳng lặng suy nghĩ, mặt ngoài nói với Vinh Ninh, thực ra cũng nói với bản thân, cô muốn làm gì? Không phải là muốn từ trên người bé moi tin của An Bảo Bối chứ?

"Em à...Kể từ sau khi lần tai nạn xe tám năm trước, năm năm sau không dám lái xe, may mắn khôi phục, có thể tự lái xe, ai biết em anh đang suy nghĩ gì, nghe Niếp Minh nói hôm nay lại xảy ra tai nạn xe cộ?"

Tai nạn xe cộ? Cục cưng âm thầm làm quả đấm.

"Niếp Minh thật nhiều chuyện." Vinh Ninh chau mày. "Chỉ là một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà thôi." Làm hại hắn nghĩ tới cái tên giả "Trác Văn Đình".

"Đó là quan tâm em, bây giờ em cũng có con nhỏ rồi, không suy nghĩ vì bản thân thì cũng phải nghĩ cho cục cưng, nếu có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra với em, ma ma của cục cưng cũng không có cục cưng bên người, cô ấy nên làm gì?"

Vinh ninh đã không muốn nói thêm gì, bộ dáng Tô Nhất Dạ không sao, nhẹ nhàng cười."Cục cưng, cha cháu cũng không thoải mái gì, bất kể là trước kia hay hiện tại, hắn đều rất coi trọng gia đình và bạn bè, mặc dù trước kia phóng đãng không kiềm chế khiến người ta tặc lưới, nhưng mà từ sau lần tai nạn xe cộ kia đã thay đổi cái nhìn, nhất là bây giờ còn có con gái bảo bối bên cạnh, mặc dù thi thoảng có động kinh, nhưng tuyệt đối là một người cha tốt, chỉ là..."

Tô Nhất Dạ thở dài. "Haizz... Người lớn như thế, bên cạnh cũng không có ai, xung quanh đều có đôi có cặp, chỉ có hắn lẻ loi một mình, nhưng mà may mắn, bây giờ bên cạnh hắn có con gái, người làm bạn như chị cũng yên tâm, chờ một nhà ba người đoàn tụ đúng không?"

Lời nói Tô nhất Dạ dịu dàng, cục cưng lại cảm thấy lời của cô đang ép sát bé từng bước, vốn chuyện An Bảo Bối cũng không sao, nếu Tô Nhất Dạ đã nói thành như vậy, tốt nhất bé dứt khoát trực tiếp nói thẳng, bé cười ngọt ngào với Tô Nhất Dạ. "Cô, tìm cha là quyết định của cục cưng, còn ma ma có muốn đi gặp cha hay không, còn phải hỏi ma ma, không phải sao? Huống chi luật pháp còn có quy định, sinh con thì phải kết hôn không phải sao?

Tô Nhất Dạ cười, vật nhỏ này, tuổi không lớn lắm nhưng tài ăn nói rất tốt.

"Cho nên?"

"Cục cưng đã vi phạm ước định ma ma không cho cha biết sự tồn tại của cục cưng, cho nên cục cưng cũng không thể nói cho cha biết tin tức của ma ma, cục cưng tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết đáp ứng chuyện của người khác thì không thể bội ước, nhưng mà bây giờ cục cưng có thể nói cho cha và cô một tin tức lớn nha."

Vinh Ninh có tinh thần, vểnh tai lắng nghe.

"Bây giờ ma ma đang ở thành phố A."

Tin tức này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, kẻ nào đoán cũng giống nhau, hai bên cũng không có phản ứng gì, đại khái đã sớm nghĩ đến, dù sao mở một công ty lớn như vậy đều không phải đứa ngốc.

Cục cưng lắc đầu nói. "Đây là tin tức lớn nhất rồi."

Cũng không biết cục cưng nghĩ đến cái gì, cục cưng không hề nghĩ ngợi thốt ra. "Cục cưng chỉ là muốn cha."

Lời vừa thốt ra, cục cưng cũng sợ hết hồn, nhưng không thay đổi khuôn mặt tỉnh táo của mình.

Muốn cha có lỗi gì? Nhìn những người bạn đều có cha và ma ma bên nhau, bé không khổ sở là giả.

Bé như đã quên mục đích ban đầu khi tới nơi này, làm trái nội tâm, khiến cho bé cảm thấy rất thất bại.