Đèn đỏ đã chuyển màu, mới khiến Vinh Ninh thật sự thu suy nghĩ lại, nhanh chóng rẽ và phanh lại, cuối cùng làm xe mình và mình an toàn dừng lại ven đường.
Lốp xe cùng ven đường ma sát vào nhau, cả người không ngừng run rẩy.
Cánh tay của Vinh Ninh lạnh run, hắn nhìn cánh tay của mình đang run kịch liệt, lập tức trái tim cũng đập mạnh liên tục, hô hấp không thông, cả người đầy mồ hôi lạnh phả vào mặt.
Di chứng sau tai nạn xe cộ, hắn rõ ràng đã thật cẩn thận không có tái phạm . . . . . .
Giấy tiếp theo, Vinh Ninh mới nhớ tới lúc vừa mới lái xe đang qua đường cô gái đó đi đèn đỏ người đi đèn xanh, lần tại nan xe cộ này là lỗi của hắn.
Vinh Ninh mang theo tâm tình còn không vững vàng chậm rãi bước xuống xe, trái tim không yên, từng bước chạy qua chỗ cô gái quỳ rạp trên mặt đất, dự cảm xấu vẫn quanh quẩn ở trong lòng của hắn,cảm giác này cực kì mãnh liệt, nhưng mà cảm giác mãnh liệt này cũng không giống với cảm giác của một người gây ra tai nạn mà khủng hoảng.
Sau khi y chạy tới gần mới phát hiện, chất lỏng màu đỏ ở dưới bụng của cô đang lan ra, Vinh Ninh hít sâu một hơi, hô hấp lại bắt đầu không ổn định, như là lại nhớ tới đêm đó xảy ra tai nạn xe cộ hắn lại bắt đầu run run.
Loại cảm giác này. . . . . . Loại cảm giác này. . . . . .
"Này ! Cô không sao chứ?" tiếng nói của hắn bối rối, giống như Phương Trạch Tây nói qua, đối với người bị tai nạn xe cộ tốt nhất không cần giúp đỡ, hoặc là di động thân thể của người đó, bằng không đối phương rất dễ dàng lọt vào thương tổn lần thứ hai, tình huống sẽ nghiêm trọng hơn. Vinh Ninh nhẹ nhàng đẩy người bị thương đang nằm ở giữa đường.
Từ trong túi lấy ra di động cầm tay, di động ở trong bàn tay của mình rung lên sau đó nên gọi cho 120 bệnh viện cấp cứu mới đúng.
"Đau quá. . . . . ." An Bảo Bối thì thào mở miệng, may mắn hai bên đều phản ứng rất đúng lúc, mới có thể tránh thoát được lần tai nạn nguy hiểm này. Chỉ là lúc né tránh, không nghĩ qua là nằm ngã ngửa, té, cả người ngay cả mặt cũng cùng đường cái thân mật tiếp xúc, đầu gối nhiều chỗ cũng có chút tổn thương, đáng thương nhất vẫn là quả dưa hấu kia, hoàn toàn làm đệm cho mình nếu không cả khuôn mặt kia cũng bị va vào mặt đường.
An Bảo Bối xoa xoa bụng của mình bị dưa hấu làm đau, ướt sũng một mảnh, nàng cúi đầu, khom người nhìn dưa hấu đã vỡ nát âm thầm sầu não, rõ ràng đây là ý tốt của bà*** kia, rõ ràng dưa hấu còn không có người ăn, nó cũng đã nát vụn .
"Nơi này là bắc ngoại tam hoàn. . . . . ." Vinh Ninh nhìn nhìn chung quanh cảnh vật kiến trúc, "gần Đại học A, đường Thanh Khẩu trạm xe ba mươi lắm, có người bị tai nạn xe cộ, mau chóng đến đây!"
"Giọng nói này. . . . . ." An Bảo Bối không để ý đến quả dưa hấu bị vỡ vụn, cô chỉ cảm thấy giọng nói của vị tiên sinh đang gọi điện thoại kia rất quen thuộc. Giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Giọng đàn ông tràn ngập lo lắng lại làm cho cô vô cùng quen thuộc đột nhiên xuyên qua màng tai của cô va chạm vào lòng của cô, trái tim bình tĩnh của cô ở một thoáng kia đã nhấc lên một trận gợn sóng, giọng nói này. . . . . . Chẳng lẽ trên thế giới này cũng có giọng nói tương tự như thế sao? Tương tự đến mức làm cho cô cảm thấy giống hệt như giọng nói của người mà cô ngày nhớ đêm mong suốt tám năm…
Trái tim trong ngực An Bảo Bối thấm thỏm không yên chậm rãi quay đầu xuất hiện trong tầm mắt của cô là một khuôn mặt nhìn nghiêng đang nhíu mày của hắn, không thể tin được, cô kinh ngạc che miệng mình, vừa mới còn không muốn cùng người đàn ông này gặp mặt, vì sao lại đột nhiên ở trong tình huống này thế nhưng. . . . . . không hiểu sao gặp được nhau?
Trái tim của cô đập thình thịch không ngừng, Vinh Ninh, Vinh Ninh thế nhưng chính là người gây ra lần tai nạn xe cộ này? !
Vinh Ninh cất đi điện thoại vội vàng quay đầu hỏi tình trạng của cô gái kia như thế nào, vừa quay đầu lại ngay lập tức nhìn thấy cô gái đó che miệng mình nhìn hắn, chỉ lộ ra đôi mắt to như mắt nai giống như đã từ gặp qua.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như là qua thời gian thật dài, Vinh Ninh chỉ cảm thấy nhìn quen mắt lại cố gắng kêu không ra tên của cô.
"Cô. . . . . ." Hắn chỉ về phía cô, loại cảm giác giống như đã từng gặp qua này là sao? Vì sao lại quen thuộc như thế? Y hỏi."Tôi. . . . . . Có phải đã từng gặp qua cô phải không?"
Giọng nói kia dường như đã qua mấy đời, kí©ɧ ŧɧí©ɧ An Bảo Bối nước mắt mạnh mẽ tràn ngập hốc mắt, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lắc đầu, "Không. . . . . . Không có!"
Cô không cần nhìn thấy hắn, đừng cho hắn nhận ra cô, ở trong lòng của cô, cô trong cảm nhận Vinh Ninh đã sớm chết ở tám năm trước, vĩnh viễn chỉ sống ở trong trí nhớ của chính mình mà cũng không phải xuất hiện ở trước mặt của mình. . . . . . Rõ ràng xuất hiện ở trước mặt của mình.
"Không có?" Vinh Ninh nghi vấn nhìn cô, hắn cảm thấy lòng bị nhéo mạnh, đó là một loại cảm giác? Hắn chất vấn nội tâm của chính mình, nhưng mà trái tim lại không cho hắn câu trả lời.
.
Ánh mắt di chuyển lưu lại trên người An Bảo Bối, trên bụng có vật dính lại làm có hắn giật mình, chất lỏng màu hồng cùng hỗn loạn vỏ trái cây màu xanh, đây không phải là dưa hấu sao?
Lại đánh giá trên người An Bảo Bối, xem cô năng động, có thể khóc, có thể nói chuyện, cũng ý nghĩa cô không có bao nhiêu trở ngại, trái tim cũng hơi chút hạ xuống một chút, ánh mắt an tâm lại trong chốc lát còn thật sự đứng lên.
Có lẽ chỉ là vết thương ngoài da, trong cơ thể có lẽ sẽ có, cần phải thật tốt làm nghiêm túc kiểm tra mới được.
"Tôi vừa mới gọi xe cứu thương, tôi nghĩ một lát sau sẽ đến đây, chuyện lần này là do tôi gây ra, tôi sẽ không bỏ lại cô."
Tôi sẽ không bỏ mặc cô. . . . . . Những lời này cỡ nào quen thuộc, An Bảo Bối rũ xuống đôi mắt mang theo nước mắt, đau lòng càng tăng thêm, trước kia,hắn cũng từng nói với mình như vậy, anh sẽ không bỏ lại em không quan tâm, ngọt ngào như vậy, làm cho nội tâm của cô nhộn nhạo. . . . . .
Vinh Ninh ngây ra như phỗng, nhìn cô gái không ngừng che nửa khuôn mặt của chính mình, chỉ lộ ra hai mắt to pha nước mắt, trong lòng hương vị tràn ngập làm cho hắn đau lòng, một cô gái cho tới bây giờ đều không có gặp mặt, thậm chí ngay cả toàn bộ khuôn mặt của cô cũng không thấy rõ ràng, vì sao trong lòng hắn có cảm giác như thế?
Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô sẽ chỉ làm chính mình không biết theo ai, đã phát hiện sao? Vẫn là một lần nữa nhớ rõ cô là ai?
An Bảo Bối tiếp tục lắc đầu, trong hốc mắt nước mắt trào ra càng nhiều, cho tới bây giờ, cô còn chờ mong cái gì? Chờ mong cái gọi là tình yêu sao? Chờ mong cái gọi là trong lòng Vinh Ninh vẫn còn vị trí của cô sao?
Khi từng theo hắn ở cùng một chỗ , khi hắn còn nhớ rõ chính mình, đều không phải một mình mình có được hắn, huống chi hắn còn mất đi trí nhớ, mất đi. . . . . . kí ức có liên quan đến hai người bọn họ.
Cũng đúng, là hắn không nghĩ? Cũng là hắn không nghĩ nhớ đến? Dù sao đoạn trí nhớ kia với hắn mà nói chẳng qua giống như là chó nhỏ ven đường, khả năng sẽ bởi vì đáng thương, đối phương đáng yêu,hắn đi lên kiểm tra, đau đớn, nhưng mà cũng không đại biểu cho, hắn sẽ đem con chó nhỏ bị bỏ rơi mang về nhà, cũng không có nghĩa là con chó nhỏ kia sẽ lưu lại dấu vết trong ký ức của hắn.
Vinh Ninh bối rối cảm nhận được nước mắt của An Bảo Bối, cô gái này khóc cái gì? Từ trước đến nay hắn luôn lơ đễnh nhưng người con gái này lại không giống, chỉ cần cô ấy vừa khóc, trái tim của hắn cũng đau theo, loại cảm giác này không giống với cảm giác khi cục cưng khóc ở trước mặt hắn.
Hắn biết nước mắt của cục cưng là giả, đứa nhỏ ồn ào ầm ĩ vì đạt được vật mình muốn là rất bình thường, nhưng cái này là nước mắt của con gái, cũng là xuất phát từ trong lòng , hắn không biết mình vì sao lại biết, chỉ là biết rõ sẽ đau lòng, trái tim... Nó đang mãnh liệt run rẩy.
"Vì sao lại khóc? Có phải là miệng vết thương có chút đau hay không?" Hắn đau lòng hỏi, giọng nói êm dịu ngay cả hắn cũng phải giật mình.
Có phải cô ấy chịu vết thương bên trong rất nghiêm trọng, rất đau? Thế cho nên nước mắt của cô ấy lúc nào cũng chảy không ngừng, nhất là chính mình lúc nói chuyện càng phải như vậy.
Vinh Ninh nhìn xem hai đầu đường, vẫn như trước không có xe cứu thương đến, hắn kích động, thoáng cảm thấy một chút tức giận, vì sao xe cứu thương lại đến chậm như vậy, thời gian dài như vậy ngay cả bóng dáng không thấy đâu? Làm hại cô ấy khóc, làm hại cô ấy đau?
"Tôi không sao!" Chịu đựng đau đớn trong lòng mang đến , An Bảo Bối từ trên mặt đất đứng lên, thân hình có chút lay động nhưng cũng không đại biểu cô không có cách nào đi đường. Cô phải rời khỏi nơi này, không thể lại cùng Vinh Ninh dông dài, cô sợ, cô sẽ không nhịn được hỏi hắn, em, em là An Bảo Bối, anh còn nhớ em không?
Trốn tránh tám năm, lừa mình dối người nói quên hắn, suốt tám năm, cô chỉ là muốn mang theo con của hắn cố gắng sinh sống, cũng không muốn cùng Vinh Ninh gặp mặt, làm cho hắn một lần nữa biết cô.
"Còn nói không có việc gì? Không có việc gì cô còn che lấy mặt của mình làm gì?" giọng nói của Vinh Ninh có một chút tức giận, khuôn mặt nghiêm chính là chứng minh hắn rất tức giận, người này tại sao có thể không biết yêu quý thân thể của mình như vậy? Có phải nghĩ nói với hắn một câu "Tôi không sao" nghĩ rời đi như vậy hay không? Ngỗ nhỡ cô thực sự bị thương rất nghiêm trọng vậy phải làm thế nào? Hắn là người gây ra họa cũng không có chạy trốn, cô vì sao lại phải chạy trốn?
"Tôi..." An Bảo Bối cắn môi, nghiêng mặt qua, "Vừa rồi ngã xuống không cẩn thận làm trầy da mặt, bị rụng mất hai cái răng mà thôi." Đưa ra lời nói dối không được tự nhiên, chỉ là cặp mắt lóe lóe từ ngữ mập mờ kia đã bán đứng cô tất cả…
“Phài không?” Vinh Ninh nâng ngữ điệu lên, càng như vậy, trong mắt An Bảo Bối càng phát ra nhiều tia sáng quang mang, giống như là một tên lừa đảo, bị người biết hết quá trình đi lừa gạt.
“Tôi xem một chút!”
“…” Đề nghị của Vinh Ninh càng làm cho An Bảo Bối cảm thấy hoảng sợ, cô bối rối lắc đầu nói không, Vinh Ninh giữ chặt cánh ta của cô, cứng rắn kéo xuống hai tay trên mặt của cô.
Đây là gương mặt gì?Vương Ninh khẽ há hốc mồm nhìn cô, xác thực, biết tất cả đều là cô lừa dối, trên mặt căn bản không có vết thương nào, huống chi cái gọi là rụng mất hai cái răng?
Đó là một gương mặt sạch sẽ thuần khiết, làn da khỏe mạnh màu lúa mì, trong đôi mắt thật to chứa tràn ngập nước mắt, còn có một chút kinh sợ, môi giống như bởi vì khủng khủng hoảng mà đã lạnh run, đột nhiên Vinh Ninh cảm giác được tâm tình nặng nề như khối sắt, trong đầu toàn bộ đều nặng trịch, ánh mắt của hắn không ngừng phóng đại, mang theo sâu sắc ý tứ hàm xúc khác.
Người này, vì sao lúc nhìn thấy cô, tâm tình sẽ biến hóa nặng nề? Mà ngay cả đầu óc dường như cũng cùng thân thể bình thường của mình tách ra, hô hấp của hắn bất ổn, suy nghĩ cả người đều bị khuôn mặt của cô kéo vào?
Phiền muộn, uất ức!
Vinh Ninh cảm thấy cực kì ưu phiền cảm nhận được loạn tóc bị gió thổi nhè nhẹ, giờ phút này chỉ có hai chữ này mới có thể giải thích đầy đủ rõ ràng tâm tình của hắn.
Trong tay vẫn như cũ nắm lấy hai tay của cô gái kia, không có phân nửa ý định muốn buông tay, hắn cắn môi, hỏi lần nữa:”Tôi đã gặp cô có đúng hay không?!”
Chắc là đã gặp qua, nếu không tại sao có thể có cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng hắn lại không rõ gặp qua ở nào, cũng không nhớ rõ, nhưng có một khẳng định duy nhất là, chắc chắn hắn đã gặp qua cô gái này, đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó.
“Không có!”An Bảo Bối vẫn như trước luôn nói lời chối bỏ, thở ra một hơi thật dài, từ vừa rồi không biết phải làm sao, hiện tại chuyển biến thành khẳng định:”Tôi chưa từng gặp anh, tôi căn bản không biết anh!”
Vinh Ninh chậm chạm một chút, hắn nhìn trong mắt An Bảo Bối trực tiếp có loại cảm giác.
“Phải không?” Vinh Ninh hạ giọng, cả khuôn mặt đều âm trầm,hắn không nhớ lầm, sẽ không nhớ lầm một người đã từng gặp qua, An Bảo Bối sâu sắc hoảng sợ vì nghi vấn của hắn, giọng nói của hắn như vậy là sao? Vì sao hỏi cái này? Chẳng lẽ hắn đã nhớ ra điều gì?