Liệt Diễm Sắc Nhân Tâm

Chương 12 : Hổ Phách x Bất Nhị

Lục xuyên Hổ Phách thanh thuần đáng yêu ngày thường lại có mặt không muốn người khác biết như vậy. Cả người cô bị người kia áp ở góc tường, tên kia tràn đầy du͙ƈ vọиɠ hôn môi, bả vai tuyết trắng từ trong quần áo lộ ra, thân thể dính sát vào nhau dính sát vào nhau ma sát, chân mày khóe mắt phong tình vô hạn, giống như Yêu Tinh, cả người tản ra hấp dẫn. Bàn tay mềm mại như khỗng xương bị chàng trai lôi kéo áp ở giữa hai chân, không biết nói nhỏ cái gì bên tai cô mà cái tay kia chui vào trong quần thể thao, đổi lấy chàng trai càng mãnh liệt hôn môi, cổ áo bị kéo thấp, một bên tuyết trắng lộ ra, chàng trai một ngụm cắn nụ hoa đỏ tươi, bàn tay hắn cũng nhanh chóng đưa vào đũng váy của Lục Xuyên.

Một bàn tay cô gắt gao che miệng lại, giống như chiếc cổ dài nhỏ cao ngưỡng của thiên nga, động tác hai người càng ngày càng kịch liệt. Không biết đã nhìn bao lâu, ẩn ẩn có tiếng người nói chuyện truyền đến, Bất Nhị mới giựt mình rời mắt. Vào phòng thay quần áo cởi ra quần áo đã bị mồ hôi thấm đến ướt sũng, vặn vòi nước, cậu khó nhịn không hiểu và cũng không biết vì cái gì mà du͙ƈ vọиɠ của bản thân lại ngẩng cao đầu, trong đầu cậu lúc đó tất cả đều là bộ dáng kiều mị của Lục Xuyên, phảng phất như cô đang đứng ở chỗ này, bàn tay nhỏ bé trắng noãn nắm lấy cực đại của bản thân, Bất Nhị từ từ nhắm hai mắt, hô hấp dồn dập, khí lực trên tay cũng càng lúc càng lớn, thẳng đến một trận kɦoáı ƈảʍ điện giật theo truyền khắp toàn thân, nam căn trong tay trướng lớn hơn rất nhiều, cậu hung hăng xoa bóp qυყ đầυ để phun ra niêm dịch, phun ra một cỗ dịch trắng, phảng phất như Lục Xuyên đang ngồi quỳ ở dưới hông cậu, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn đầy một mặt của cô, cô hé mở đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi phấn hồng liếʍ ɭáρ tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà cậu bắn ra.

Nghĩ như vậy, rõ ràng ƈôи ŧɦịŧ vừa bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙, lại lần nữa ngẩng lên thật cao, Bất Nhị dựa vào ở trên tường, bất đắc dĩ cười khổ, lại cầm cực đại.

Một lần nữa, ở phòng tắm thật lâu, thẳng đến trận đấu kết thúc toàn bộ mới từ phòng tắm đi ra, đứng ở trên sân bóng, bắt tay với Lục Xuyên, người nọ cũng thay đổi một bộ quần áo khác, hoàn toàn nhìn không ra còn tưởng mình nhìn nhầm.

Từ đó về sau, Bất Nhị luôn không tự chủ được mà nhìn trộm Hổ Phách, cũng đã quan hệ hơn một người bạn gái, chính là thời điểm phóng thích chôn sâu trong thân thể bạn gái lại xuất hiện Lục Xuyên quyến rũ trước mắt. Yêu đương với cậu đều không duy trì được quá ba tháng, hai người liền nhanh chóng nói chia tay.

Thẳng đến lúc gần kết thúc năm lớp mười một, cậu để ý thấy Lục Xuyên không còn xuất hiện tại đấu trường tennis, xem ra Lục Xuyên cùng tên đó đã chia tay.

Nhưng là cậu vẫn chần chờ, cậu cũng không biết đối với Lục Xuyên, là thích hay là du͙ƈ vọиɠ, nếu chỉ là khát vọng thân thể của cô thì rồi sẽ đi tới đâu? Như vậy sẽ không thể có mối quan hệ lâu dài, mạo muội đưa ra lời tỏ tình, cũng sẽ là tăng thêm phiền não. Lúc vừa mới tiến lên tiểu học cậu đã hỏi thăm về Lục Xuyên, bỏ qua đáy lòng có chút không thoải mái, cậu vẫn cười nói như không có chuyện gì xảy ra, bất quá hẳn là tiểu học đệ cậu phải thất vọng rồi.. Vô luận là từ bạn trai trước của Lục Xuyên đến những minh tinh trong các cuộc nói chuyện của các bạn gái trong lớp, kiểu người như tiểu học đệ cậu cũng không phải là dạng người mà Lục Xuyên sẽ thích.

Quả nhiên không bao lâu sau trên người Lục Xuyên lại thường xuyên xuất hiện những vết hồng ngân ái muội, cô bị nhóm bạn gái nhỏ giọng trêu ghẹo đến đỏ mặt, trong câu lạc bộ tennis thì tiểu học đệ càng ngày càng trầm mặc, có mấy lần đánh tennis tựa như đang trút giận, nhất là ở cuộc tranh tài kém chút nữa là khiến đối thủ bị thương.

Mà sau khi người bạn trai kia của Lục Xuyên biến mất, Bất Nhị đã hạ quyết tâm muốn thổ lộ với Lục Xuyên. Càng ngày càng mộng xuân thường xuyên, khiến cậu phần nào biết rõ phía là nên làm gì, lo lắng chỉ là điều dư thừa không cần thiết lúc này, bất quá thì cô sẽ không đồng ý, cũng coi như là mình đã nói ra tình cảm trong lòng, tránh để trong bụng mà bí bách muốn chết.

Nhưng vẫn là không nghĩ tới, cậu lại cư nhiên bị Việt Tiền đi trước một bước rồi, Nhất định là Việt Tiền đã làm cái gì đó, rõ ràng mấy ngày hôm trước thời điểm cậu gặp mặt Lục Xuyên thì Lục Xuyên vẫn chỉ xem cậu là học đệ đáng yêu, trong mắt không có nửa điểm ái muội.

Trên lớp thể dục, vì thân thể không được khỏe mà xin phép thầy Hướng được ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi, Bất Nhị cố gắng hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện sớm rồi đi tới, trên tay cậu còn cầm theo cốc nước, cũng dựa vào gốc cây mà ngồi xuống.

" Này. Lục Xuyên, chị đã quan hệ với Việt Tiền sao?" Bất Nhị mỉm cười hỏi, hai mắt khép hờ hơi hơi hé mửo, đồng tử mà xanh nước biển giống như biển sâu.

"Hả? Không có." Hổ Phách có chút mơ hồ chối cãi, không biết Bất Nhị này làm sao có thể đột nhiên hỏi cái này làm gì, dù sao cậu ta cũng coi như là quan hệ bạn bè khá tốt ở trong lớp: "Tôi đâu quan hệ với ai, không phải chúng ta học cùng trường dsao? Tôi cùng lom làm sao có khả năng đó, ha ha ha..."

(Editor: bố méo hiểu học cùng lớp thì sao lại gọi là học đệ được??? lại còn là tiểu học đệ nữa chứ, tác giả bị thiểu não @__@)

"À...Vậy... Trên người Lục Xuyên là do ai làm?" Bất Nhị đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy cổ áo Hổ Phách kéo xuống dưới, đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo đặt ở tại xương quai xanh của Hổ Phách rồi vuốt phẳng xuống dưới: "chắc Lục Xuyên không biết, Hôm nay Việt Tiền từ sáng sớm đã nói cho mọi người ở câu lạc bộ tennis rằng tối hôm qua đã qua đêm với Lục Xuyên rồi. Không thể là nói dối được đâu, Lục Xuyên.

Lục Xuyên lấy tay gạt ra bàn tay của Bất Nhị: "Tôi cảm thấy không cần phải nói loại sự tình này với Bất Nhị làm gì." Cau mày đứng dậy, kéo nhẹ làm váy đứng lên, xoay người hướng mấy người bạn học nữ của mình đi tới. Bất Nhị híp mắt nhìn theo bóng lưng Hổ Phách, đưa ngón tay đến bên môi, vươn lưỡi liếʍ một cái.

Tầng học cũ kỹ trên tầng cao nhất là nơi có vị trí hẻo lánh nhất, sang năm sẽ khởi công tháo dỡ để làm mới lại, bình thường sẽ không có người lui tới đây, tháp nước cao in rõ hình ảnh ánh trăng rơi xuống trong đó, nguyên nhân dường như là để che mắt người ngoài. Nơi này chính là trụ sở nghỉ ngơi bí mật giữa trưa của Việt Tiền, tháp nước cao lớn cùng góc tường che chắn, hình thành một không gian nhỏ hẹp, sẽ không có người phát hiện ra nơi này. Trụ sở bí mật của cậu lại có người thứ hai.

Hổ Phách ngồi dưới đất, váy bị vén đến bên hông, qυầи ɭóŧ màu trắng bị cởi đến mắt cá chân, một bàn tay che miệng để ngăn cản muốn thốt ra rêи ɾỉ, một bàn tay đặt tại đỉnh đầu thiếu niên, theo động tác Long Mã mà nắm chặt lại nới ra.

Cả đầu Việt Tiền đều chôn ở khu tam giác thần bí của Hổ Phách, giống như con chó con le đầu lưỡi liếʍ ɭáρ hoa huyệt non mềm của Hổ Phách.

Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua huyệŧ phấn hồng, tách ra cánh hoa đang khép chặt, như đã tìm được miệng nhỏ ướt sũng, cậu hung hăng đâm chọc vào rồi khuấy đảo vài vòng, chóp mũi chạm vào huyệŧ không ngừng ma sát, khiến cho hoa huyệt run run chảy ra càng nhiều dâʍ ŧɦủy̠, tiểu huyệt co rút lại càng lúc càng nhanh, cậu cười khẽ cắn huyệŧ, ở gian phòng rách nát này tiền bối rất nhanh ôm miệng phát ra tiếng kêu rên dồn dập, đại lượng dâʍ ŧɦủy̠ trong hoa huyệt trafo ra càng nhiều, cơ bắp bắp đùi cũng run run.

Thẳng đến lúc thân thể tiền bối toàn bộ nhuyễn xuống dưới, cậu mới theo giữa hai chân tiền bối ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiền bối buông tay, sắc mặt ửng hồng, bầu ngực cao ngất hô hấp phập phồng.

Đã qua mấy ngày, nhiệt tình Long Mã không giảm trái lại còn tăng, cảm giác có thể ở trong sân trường này một chỗ gặp cậu là lập tức bị cậu kéo đến một địa phương giấu kín nào đó rồi dây dưa một phen thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

" Nơi này của tiền bối thật ngọt." Long Mã cầm khăn ướt lau sạch sẽ tiểu huyệt ướt sũng thay cho Hổ Phách, sau đó kéo lên qυầи ɭóŧ: "Tôi đã nghĩ sẽ cắm vào ngay lập tức cơ đấy." Lưu luyến kéo làn váy của Hổ Phách lên.

"Đừng ồn, buổi chiều vẫn còn có một khóa nữa đấy." Đẩy ra thiếu niên đang dựa vào người mình, Hổ Phách tự kéo quần áo mình lên.

" Nhưng là thật sự rất khó chịu nha tiền bối." Hạ bộ Long Mã đã dựng đứng lên, cách qua lớp quần ma sát trên đùi Hổ Phách: "Giúp tôi được không?" Mang theo ủy khuất cậu bắt đầu trò làm nũng, vụиɠ ŧяộʍ cầm lấy tay Hổ Phách kéo qua, toàn tâm toàn ý cọ xát thứ thô to trong lòng bàn tay mềm mại của cô.

" Ai bảo cậu dám trêu chọc tôi? Đáng đời." Miệng nóỗing, Hổ Phách vẫn là đỏ mặt kéo khóa quần thiếu niên ra, lấy ra du͙ƈ vọиɠ nóng cháy, cầm lấy côn ŧɦịŧ đang đứng lên căng trướng, qυყ đầυ phun ra chất nhầy trong suốt, đem bàn tay của c biến thành trắng mịn không chịu nổi.

" Thật thoải mái... Tiền bối..." Thiếu niên ưỡn động vòng eo, khiến du͙ƈ vọиɠ rút ra cắm vào ở lòng bàn tay tiền bối, cậu quay đầu đi tìm đến hôn môi Hổ Phách, đầu lưỡi vói vào miệng Hổ Phách, đầu lưỡi mềm mại triền ở cùng nhau, phát ra tiếng nước chậc chậc.

"Aaa... Muốn tới... Tiền bối... Nắm chặt" Hổ Phách theo bản năng nắm chặt tay lại, lại nghĩ tới thứ này mà bắn lên ở trên quần áo sẽ rất phiền toái, vì vậy cô vươn ra ngón tay đè lại lỗ nhỏ để tránh phun trào.

"Aaa... Tiền bối... Buông tay ra..."

Hổ Phách nhớ tới lần đầu tiên của hai người, vô luận bản thân cầu xin tha thứ như thế nào, thiếu niên vẫn là ác liệt bắn vào trong bản thân tràn đầy một bụng tϊиɦ ɖϊƈh͙, hiện tại đúng là thời điểm để trả thù, nghĩ vậy cô liền đè nén lỗ nhỏ khiến cậu không thể bắn ra được.

Khí lực của cô quá yếu ớt không thể địch nổi Long Mã, Long Mã một tay kéo tay của Hổ Phách ra: "Tiền bối đúng là độc ác mà, cư nhiên lại làm chuyện quá đáng như vậy." Cậu đứng lên, dục long hùng dũng oai vệ trước mắt Hổ Phách,: "Nên làm sao để trừng phạt tiền bối đây?" Thiếu niên ra vẻ buồn rầu nói: "À đúng rồi, Liền trừng phạt tiền bối bằng cách uống hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ tôi bắn ra."

Hổ Phách vừa định nói cự tuyệt lại bị thiếu niên tìm đúng cơ hội đem cực đại sáp vào trong miệng cô, cô mở to hai mắt, trước mắt chính là một mảnh nồng đậm rừng rậm đen và du͙ƈ vọиɠ thô to từ bên trong thăm dò đến, thẳng đến sáp nhập vào trong miệng mình, trong miệng tràn đầy mùi tinh nam tính.

Thời điểm nghỉ trưa gần kết thúc, Long Mã cùng Hổ Phách mới từ trên tầng bước xuống, Hổ Phách để Long Mã đi trước còn bản thân mình thì đến toilet cũ trong tòa nhà để sửa sang lại một chút. Tuy rằng vừa rồi cô đã dùng khăn ướt lau chùi qua rồi, nhưng Hổ Phách vẫn cảm thấy trên người mình vẫn còn mùi tanh nồng đậm đặc của tϊиɦ ɖϊƈh͙ để lại. Cô lấy chiếc khăn mùi soa từ trong túi nhỏ ra giặt sạch qua một lần, sau đó xoa kem che khuyết điểm để che đi những dấu vết ở trên cổ, tô lên môi màu son hồng, khiến đôi môi sưng đỏ nhìn qua không thật rõ ràng. Thở dài nhìn mình trong gương, cảm thấy cần phải nói chuyện với Long Mã một lần về vấn đề này mới được, không thể loại sự tình này trong trường học được, gần đây cô đã bị mấy cô bạn trong lớp cười nhiều lần rồi.

Vốn cho rằng khi vào đây mình đã khóa hẳn chốt cửa ở bên ngoài rồi, nhưng lại không ngờ rằng Bất Nhị Chu Trợ lại có thể đang đứng ở ngay tại cửa toilet. Từ sự kiện đã xảy ra ở lớp thể dục lần trước, Hổ Phách dường như hoàn toàn không còn chú ý đến cậu, thậm chí là không hề nói chuyện câu nào. Nguyên bản là cô coi như không có quan hệ gì với cậu hết khiến trong lòng cậu lập tức như có tảng đá đè nặng.

"Không thể nhịn được đến vậy sao Lục Xuyên tiền bối?" Rõ ràng đây là cậu đang dùng một thủ đoạn nhỏ, nhưng lại vô cùng dọa người, Hổ Phách cảm giác bị Bất Nhị nắm chặt lấy tay mình khiến cổ tay có chút đau đớn, nhưng là lời nói của Bất Nhị mới là thứ khiến cho cô đỏ mặt: "Ở trong trường cũng có thể làm loại sự tình này, chị không thể nhịn đến mức đó sao? Rõ ràng nói mình đã có bạn trai, nhưng vẫn cùng Việt Tiền làm ra loại sự tình này? Vậy tại sao chị lại muốn trốn tránh tôi? Lục Xuyên thông minh như vậy chẳng lẽ nhìn không ra tâm ý của tôi sao? Tại sao Việt Tiền có thể mà tôi lại không được?"

Bất Nhị cảm thấy bản thân đã chịu đủ, trong lòng đã sinh ra ý nghĩ, sẽ theo cô đến khi nào tìm được nhược điểm nào đó để uy hϊếp cô, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua nhựuoc điểm nào cho nên cũng bất giác cảm thấy khó chịu. Nhưng là có một ngày nọ vách tường vững chắc cũng nứt ra một khe hở, để cho ánh sáng tiến vào, loại ánh sáng này thật sự là có thể làm ra một loại áp bách mới.

" Nếu Việt Tiền có thể, tôi cũng có thể.Hổ Phách à..." Bất Nhị mở mắt ra, khuôn mặt tươi cười bình thường ôn nhu là vậy mà bây giờ dường như trở nên có chút sắc bén, trong con ngươi tất cả đều là băng giá xâm lấn, nắm chặt lấy tay Hổ Phách vừa ở trên môi mà hôn: "Tôi thích chị, đã thích từ rất rất lâu rồi."

Lục xuyên Hổ Phách cảm thấy mình gần như bị dọa đến khϊếp sợ, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ? Cùng Bất Nhị ở lớp ba năm, còn có hai năm ngồi bàn trước, cho tới bây giờ cô cũng là không nhìn ra Bất Nhị lại có ý gì với mình, làm sao bỗng nhiên đùng một cái biến có thành không vậy?

Không biết lấy khí lực ở đâu ra cô vung hai tay lên không trung trốn thoát, chạy về lớp học đầu óc Hổ Phách rối loạn, tầm mắt gắt gao nhìn trên lưng cô khiến cô hận không thể lập tức chạy trốn, một tiết thể dục cưới cùng cô chuẩn bị tức tốc về nhà sau khi kết thúc, đến cả công việc làm thêm ở của hàng tiện lợi cũng xin nghỉ nốt rồi, ngay cả cuộc hẹn cùng nhau ăn cơm với Long Mã cô cũng định hủy bỏ luôn, không đợi Long Mã trả lời liền tắt điện thoại di động. Cả người cô đều hỗn loạn không chịu nổi, rất muộn hiện tại được yên tĩnh không bị quấy rầy.

Cho nên thời điểm phòng dụng cụ khóa vào phản ứng có chút chậm chạp, ngơ ngác nhìn Bất Nhị cửa lại từ bên trong, thẳng đến lúc thanh âm khóa cửa truyền đến, cô mới đột nhiên bừng tỉnh.

" Bất Nhị cậu đến đây làm gì?" Hổ Phách khó chịu muốn đi lấy lại chìa khóa trong tay Bất Nhị.

"Tôi đã nói rồi, tôi thích Hổ Phách thật mà." Thuận thế chế trụ lấy tay Hổ Phách, lôi cô vào trong lòng, cúi đầu hôn Hổ Phách: "Luôn luôn muốn làm loại sự tình này với Hổ Phách."

" Cứ cho là cậu thích tôi, nhưng tôi không muốn đáp lại."

"Chị phải nói là tại sao? Làm như vậy thật là quá đáng, nhưng là Hổ Phách có thể cho tôi biết lý do không thể cùng tôi làm loại sự tình này không? Rõ ràng đã có bạn trai, còn Việt Tiền phát sinh quan hệ, khiến cho tôi cảm thấy Hổ Phách là một cô gái tùy tiện, bao gồm cả việc năm lớp mười một ở ngoài sân bóng còn phát tiết giúp đàn ông, tất cả đều là khiến tôi cảm thấy, tôi cũng có thể làm loại sự tình này với Hổ Phách."

"Đó chỉ là cậu cảm thấy mà thôi, bất luận là tôi cùng Long Mã thì cũng là tôi với người khác, đều là chuyện của riêng bản thân tôi, không có liên quan gì với Bất Nhị hết. Tuy rằng tôi đã có bạn trai, nhưng đã quyết định chia tay, cho nên sau này tôi cùng với Long Mã có xảy ra chuyện gì thì đó cũng không phải là tùy tiện."

Hổ Phách nổi giận đùng đùng nói, tuy rằng bản thân làʍ ŧìиɦ trên việc này đích xác là có hơi phóng khoáng, đối với thể trạng thật dài của nam sinh thật dễ dàng có cảm tình, nhưng cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể. Cơ hồ không có chính thức kết giao cùng với ai ngoài bạn trai, ngoại trừ lần này bị Long Mã biến thành sự cố bất ngờ không phòng bị trước thì đều là phải nhất định chấm dứt với bạn trai trước rồi mới bắt đầu. Hoàn toàn không nghĩ mình lại bị nói thành ai cũng có thể làm ra loại sự tình này.

" Hơn nữa tôi cảm thấy Bất Nhị cậu có chút kỳ quái..." Hổ Phách cũng thật nghi hoặc, Ba năm cùng học, Bất Nhị làm cho người ta cảm giác luôn luôn là con người rất ôn hòa, tuy rằng hay đùa giỡn nhưng là có khuôn mặt rất dễ nhìn, tuy rằng nhìn qua kỳ thực rất hữu lực tinh tế, tựa hồ như tươi cười đã trơt thành thói quen, với với người khác rất nho nhã lễ độ, Hổ Phách cảm thấy Bất Nhị là một chàng trai hiền lành tốt bụng, bỗng nhiên lại đột ngột biến thành thế này: "Chúng ta cùng lớp đã ba năm rồi đúng không? Tôi chưa từng có cảm thấy Bất Nhị có biểu hiện gì thích tôi hết, hơn nữa lúc tôi chia tay cùng bạn trai thì anh ấy cũng không có thông báo cho tôi lấy một tiếng, hiện tại đột nhiên làm ra loại sự tình này với Bất Nhị, thì vô luận là ai chủ động ta cũng sẽ bị nói là đứa con gái dễ dãi."

Động tác hôn môi Hổ Phách của Bất Nhị ngừng lại một chút, Hai tay nâng mặt Hổ Phách lên: "Đại khái là như vậy, Bất Nhị Chu Trợ cũng cảm thấy bản thân mình thật sự rất xa lạ cùng đáng sợ. Nhưng là tôi không thể dừng lại được, tôi đối với Hổ Phách tựa như tương ái dục, làm thế nào cũng không áp chế nổi. Thật xin lỗi, tôi đã nói lời quá đáng như vậy đối với Hổ Phách, còn làm ra chuyện như vậy với chị, cho nên khó có thể tha thứ." Bất Nhị nói xong thì lấy ra nơ con bướm kết ở trước ngực Hổ Phách, dùng băng gấm màu đỏ che kín hai mắt Hổ Phách, tay cô cũng bị Bất Nhị trói chặt bằng day nhỏ mua từ một cửa hàng thiết bị:"Hổ Phách, chị biết không?" Từ năm trước lúc mà tôi thấy chị ở bên ngoài như vậy tôi vẫn luôn tự hỏi bẳn thân mình rằng tôi đối với chị rốt cuộc là yêu hay chỉ là dục. Nhưng ngay lúc này thì tôi có thể tự đi tìm ra đáp án rồi." Chu Trợ ôm lấy cổ Hổ Phách đặt thắt lưng cô ép vào trên ngăn tủ.

Hai mắt Hổ Phách bị bịt kín khiến cho xúc giác của cô càng trở nên sâu sắc, cô có thể cảm giác được Bất Nhị đang cởϊ áσ của cô ra, một bàn tay đem áo sơmi lôi ra, đưa tay vào dò xét bên trong đó, kéo cao áo ngực, hai hòn bồng đảo nặng trịch cúi xuống một độ cong mềm mại (Editor: cmn giả tạo, sao truyện sắc ngực n9 nào cũng khủng vậy là sao? Bố là bố không phải ghen tị đâu nhưng mà thật sự là ngực bố không lớn nhé. *khóc ròng*), đầu ngực cũng không rõ lý do theo đó mà dựng thẳng lên qua lớp áo sơ mi, sau đó bị ngậm vào, xúc cảm nóng cháy cùng đường vân áo sơmi không ngừng ma sát, khiến cho Hổ Phách khẽ nhếch mở cánh môi, Sau đó là thanh âm khóa quần, gấu váy bị kéo lên, đứng thẳng ở giữa hai chân cô là côn ŧɦịŧ nóng cháy cách chiếc qυầи ɭóŧ mà nhẹ nhàng ma sát.

Hổ Phách thật ghét bản thân mình giống như dạng tùy tiện, bị làm một chút liền ẩm ướt thân thể liền nôit lên phản ứng, rõ ràng là muốn cự tuyệt, nhưng là thân thể lại bởi vì cái dạng kɧıêυ ҡɧí©ɧ này mà sinh ra khát vọng lớn hơn nữa, sâu trong khe huyệt truyền đến khát vọng muốn bị giữ lấy, nước trong khe động chảy ra càng nhiều, chuẩn bị cho sự xâm nhập sắp tới. Đầṳ ѵú bị mυ'ŧ vào thật mạnh, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng cách lớp áo sơmi ướŧ áŧ mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến Hổ Phách nhịn không được thở gấp, phía dưới càng trở nên ẩm ướt nhanh hơn nữa, giống như là có một ngọn lửa như có như không hư ảo thiêu đốt nơi bụng dưới.

Bất Nhị rời khỏi đôi môi ấm nóng rồi sượt da qua đôi nhũ hoa, áo sơ mi ướŧ áŧ hơi mờ, ẩn ẩn hiện hiện có thể thấy được nhũ hoa màu anh đào đỏ tươi đang dính chặt trên áo, hấp dẫn người nhìn vào phải ngắt lấy, môi mỏng của Hổ Phách hơi hơi mở ra, đầu lưỡi linh hoạt như rắn dò xét tín hiệu trong miệng cô, dây dưa với chiếc lưỡi mềm mại, khiến cô kịch liệt thở không nổi, nước miếng trong suốt theo khóe môi dây dưa lưu lại.

Một tay vuốt ve bầu ngực mềm mại, một tay nắm lấy côn ŧɦịŧ đang lồ lộ gân xanh mà ma sát hoa huyệt cách qua chiếc qυầи ɭóŧ, thẳng đến khi tiểu huyệt tràn ra dâʍ ɖịƈɦ đến ướt sũng qυầи ɭóŧ thì Bất Nhị biết rằng cô đã bị du͙ƈ vọиɠ khống chế, đã sẵn sàng cho cậu chuẩn bị tiến vào.

Một ngón tay đem qυầи ɭóŧ kéo xuống.

Dáng người Bất Nhị rất tinh tế, cự long giữa hai chân cậu cũng hoàn toàn tương xướng, qυყ đầυ dài rộng góc cạnh rõ ràng, gân xanh trên cán tráng kiện bao bộc xung quanh, màu sắc hơi tối, gốc rễ rất mạnh mẽ hữu lực, hai cái túi cổ trướng, vừa thấy đã cảm giác như đây chính là trữ hàng rất phong phú, chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối sẽ không thể tin tưởng rằng một mỹ thiếu niên như Bất Nhị lại có thể có côn ŧɦịŧ đáng sợ như vậy. Cậu đè xuống hai mắt bị bịt kín của Hổ Phách: "Đừng sợ, Hổ Phách, tôi tuyệt sẽ rất dịu dàng." Một tay cầm lấy con thịt, nhắm ngay cửa huyệt đè xuống một cái, thắt lưng liền động, qυყ đầυ dài rộng ngây lập tức chen lách đi vào.

Tuy rằng không phải là lần đầu tiên, tiểu huyệt cũng bị côn ŧɦịŧ có loại hình dạng và độc dài khác nhau đâm qua rồi nhưng là côn thjt này thật sự vẫn là quá mức thô to khiến cho cửa huyệt nhỏ hẹp của Hổ Phách cảm giác được một tia đau đớn, cô nhịn không được kêu rên một tiếng, nghĩ qυყ đầυ lớn như vậy, côn ŧɦịŧ này hẳn là vô cùng thô to, suy nghĩ này khiến đáy lòng cô không khỏi sinh ra một tia sợ hãi, lại rất nhanh bị kɦoáı ƈảʍ cùng khát vọng đè xuống.

Quả nhiên khi côn ŧɦịŧ chậm

rãi tiến vào, mỗi một nếp nhăn của tiểu huyệt đều căng ra chống đỡ, mỗi một tấc đều bị ma sát, hạ thân giống như bị xé rách, nhưng là Bất Nhị vẫn đang còn chậm rãi đưa vào, cố gắng nhét vào tiêu hoa huyệt.

" Không được... Đừng đi vào... Sẽ rách ra mất...lớn quá rồi...aaaa...." Hai chân Hổ Phách không tự chủ được dang rộng ra, muốn để cho côn ŧɦịŧ có nhiều không gian để dễ dàng đi vào hơn. Đôi mắt bị che kín, hoàn toàn không biết côn ŧɦịŧ của Bất Nhị còn có bao nhiêu chưa vào, côn ŧɦịŧ này thật giống như căn vĩ đại dài vô hạn, vẫn một mực cắm vào như thể muốn chọc xuyên qua cô vậy: "Bất Nhị... Quá lớn..."

"Cảm ơn Hổ Phách đã khích lệ..." Bất Nhị cúi đầu nở nụ cười, mỗi người đàn ông đều hi vọng được nghe câu như thế từ cô gái ở dưới thân mình:"Nhất định sẽ khiến chị thoải mái, tôi muốn cắm toàn bộ vào chị. Chuẩn bị cho tốt nhé..A....: Bất Nhị đâm thật mạnh vào một cái, rốt cục toàn bộ cắm đi vào, khít khao bao vây khiến cậu phát ra tiếng thở dài sảng khoái, nhưng Hổ Phách ở bên cạnh lại rêи ɾỉ khóc nức nở.

" Đau... Quá lớn... Không cần đâm vào đâu..." Qυყ đầυ dài rộng vừa tiến đến liền chạm tới hoa tâm, khiến cho Hổ Phách nhịn không được ưỡn eo lên.

"Lớn thì mới làm chị thõa mãn được chứ, Hổ Phách, thế nào? Không thua Việt Tiền chứ? Muốn hơn nữa không?" Vừa nói xong, Bất Nhị đã nắm lấy eo Hổ Phách, rút ra đâm vào rút ra đâm vào, một chút so với một chút càng trở nên sâu hơn, trực khiến Hổ Phách rêи ɾỉ phóng đãng rêи ɾỉ phóng đãng không thôi. Côn ŧɦịŧ nóng cháy cảm thụ tiểu huyệt non mềm. Hổ Phách rêи ɾỉ không thàng tiếng:

" Thoải mái...Aaa.....vào nữa đi....Ân..." trên đùi Hổ Phách, hoa căn đã sớm bị chọc đâm đến không còn khí lực, dâʍ ŧɦủy̠ mãnh liệt.

" Muốn nhiều hơn nữa sao?" Bất Nhị đột nhiên dừng lại, côn ŧɦịŧ chậm rãi rút ra đến của huyệt: "Vậy thì thành thật nói ra đi."

Du͙ƈ vọиɠ đối với thân thể luôn luôn thật nhất, nó khiến Hổ Phách nhanh chóng muốn khóc vì bị tạm dừng, cũng sắp đạt tới cao trào mà lại bị dừng lại như vậy, cô không ngừng nhích mông về phía trước, lại bị côn ŧɦịŧ tránh đi.

"Nói đi, nói rồi...tôi sẽ lập tức đâm chị đến cao trào." Bất Nhị nói nhỏ bên tai Hổ Phách, giống như ác ma dụ ra sức quyến rũ hấp dẫn.

"Thật quá đáng... Không cần khi dễ tôi..." Đôi chân dài nhỏ của Hổ Phách quấn lấy người Bất Nhị, ánh mắt bị che kín, tay cũng không thể động đậy, hoa huyệt vừa mới bị côn ŧɦịŧ thô to đánh phá khiến toàn thân cô mềm nhũn không chịu nổi, dâʍ ɖịƈɦ theo cửa huyệt chảy ra, cô khó nhịn vặn vẹo eo, dường như là muốn tiếp tục sáp nhập thô bạo như vậy: "Rõ ràng... Rõ ràng là tôi đã nói không muốn cậu làm loại chuyện quá đáng như thế này, tại sao cậu còn muốn khi dễ tôi?"

Hổ Phách ủy khuất lên án, thân thể đang dâng lên kɦoáı ƈảʍ trầm mê quá mức, đây chính là nhược điểm lớn nhất của cô, vĩnh viễn vô pháp cự tuyệt những gì khiến bản thân vui vẻ: "Thật là khó chịu... Bất Nhị... Tiếp tục... đâm mạnh nữa..."" lời nói đứa quãng của Hổ Phách mang theo sự xấu hổ ngượng ngập không thôi, chỉ muốn cho côn ŧɦịŧ nóng cháy cực đại trấn an hoa huyệt đói khát.

" Không đủ sao..Hổ Phách." Bất Nhị duỗi đến một ngón tay duỗi đến giữa hai chân Hổ Phách, đè nắn lại hạt trân châu trên huyệŧ, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa:"Ở trước mặt tôi hoàn toàn không cần phải che giấu bản thân làm gì, không cần xấu hổ, bởi vì ta ngay từ đầu tôi đã biết Hổ Phách là người như thế nào. Thành thật mà nói..." Nhẹ nhàng kéo xuống vùng dải quấn trên mắt Hổ Phách: "nhìn tôi... Nói ra bản chất của chị đi..."

Hổ Phách cúi đầu tựa vào trên vai Bất Nhị, khiến cho cậu không thế nhìn thấy khuôn mặt của mình. "Thật thoải mái... Bất Nhị làm tôi thật thoải mái... Côn ŧɦịŧ vừa thô vừa dài... Đâm thật sâu vào bên trong... cọ xát bên trong đến vừa khó chịu vừa mềm mại... Tôi muốn hơn nữa...Cứ tiếp tục đâm vào thật mạnh đi...Đâm tôi đến cao trào không cần ngừng nghỉ aaaaaaaa......"

Bất Nhị cắn răng, tách một chân Hổ Phách ra nâng lên cao, côn ŧɦịŧ vĩ đại vừa mạnh mẽ đâm xuyên qua tiểu huyệt, lại không lưu tình chút nào (肏) đâm thẳng lên tiếp, thân thể Hổ Phách theo va chạm xâm nhập không ngừng lui về phía sau, thắt lưng lại bị Bất Nhị nắm chặt, khiến cho cô không thể lùi về phía sau chút nào, mỗi một lần đâm vào đều đánh thẳng đến tâm huyệt, khiến Hổ Phách không thể nói được câu nào, chỉ có thể đứt quãng rêи ɾỉ rêи ɾỉ phóng đãng không thôi.

Mà tiểu huyệt ẩm nóng của Hổ Phách khít khao cũng khiến cho Bất Nhị cơ hồ muốn phát cuồng, Hổ Phách tuyệt vời quá mức, vượt qua cả tưởng tượng của cậu, tiểu huyệt vừa hẹp vừa nhỏ, co dãn mười phần, khít khao đến cả những nếp nhăn thật nhỏ cũng căng ra mà bao vây lấy côn ŧɦịŧ, khiến cho kɦoáı ƈảʍ tăng gấp bội, cắn chặt không tha, không ngừng co rút mấp máy giống như là muốn đem côn ŧɦịŧ hút vào càng sâu vậy. Mỗi một lần ma sát đều gây cho cậu cực hạn kɦoáı ƈảʍ, còn hơn là cả một người bạn gái như trong đầu cậu nghĩ, chỉ cần cậu có được cô thì đối với những người khác cậu đều không có hứng thú.

"Hổ Phách à...Hổ Phách..." Bất Nhị hôn cuồng loạn lên mặt Hổ Phách, mỗi một lần kêu tên là mỗi lần Cự Long của cậu hung hăng sáp nhập tới tận gốc: "Thật thoải mái...Vừa nóng lại vừa nhanh..." Điên cuồng kịch liệt đánh phá làm cho dâʍ ɖịƈɦ văng khắp nơi, Hổ Phách đã sớm bị 肏* đến mềm nhũn thành một vũng nước, Bất Nhị sáp nhập thật sâu, qυყ đầυ cứng rắn như hòn đá để ở hoa tâm, cứ thế mà dùng sức mãnh liệt rút ra đâm vào rút ra đâm vào, nhục huyệt mẫn cảm đến cực độ bị côn ŧɦịŧ thô to nóng cháy của Bất Nhị đâm chọc đến rung chuyển, nhưng là vẫn chưa có dấu hiệu chuẩn bị cho cao trào để kết thúc cuộc mây mưa này, vừa lên cao trào lại lập tức bị đưa lên một cao trào khác, tiểu huyệt bị côn ŧɦịŧ to lướn đâm vào hoàn toàn không có ý định dừng lại, dường như là muốn mãi mãi đâm vào rút ra như vậy.

SPONSORED

* 肏: tiếng Đan Mạch, tiếng dùng để chửi bới, hay chỉ động tác giao hợp của nam giới.

Cao trào không gián đoạn như vậy khiến Hổ Phách cảm thấy sợ hãi, thân thể không ngừng co rút, dâʍ ɖịƈɦ từ tiểu huyệt cứ thế phun ra không ngừng, loại cảm giác này chẳng khác nào hành hạ cho đến chết: "Không cần...Đủ... Đủ rồi... Chịu không nổi nữa...Aa..."

" Nhưng là tiểu huyệt của Hổ Phách đang không ngừng mυ'ŧ lấy tôi." Bất Nhị dừng lại, côn ŧɦịŧ sáp thật sâu ở trong tiểu huyệt, Hổ Phách chưa từng đạt tới cao trào như vậy, dù vẫn là khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ đó, nhưng ánh mắt mê ly cùng hơi thở gấp gáp khiến cho người khác nhìn qua cô thật sự mị hoặc đến mê mẩn, hồn nhiên cùng du͙ƈ vọиɠ giao hòa với nhau, khiến cho người đàn ông không có cách nào thoát khỏi. Thân thể đã không có một chút khí lực nào, tiểu huyệt cũng không biết hổ thẹn mà còn mấp máy co rút, phảng phất như không có cách nào thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ: "nha...Hổ Phách, chúng ta tiếp tục đi, cảm giác tuyệt vời như vậy, tôi không dừng lại được đâu." Côn ŧɦịŧ lại lần nữa mạnh mẽ ở trong tiểu huyệt 肏 đứng dậy.

" Không cần...Aa... Se chết người đó..."

" Nếu có thể như vậy thì chết ở trên người chị tôi cũng cam lòng, cheets một cách thật thoải mái..." Liếʍ khóe mắt hơi ẩm ướt của Hổ Phách, băng giá trong đôi mắt đều biến thành thâm tình, ngón tay nắm bắt lấy nhũ hoa đùa bỡn, dưới thân không chút khách khí cứ thế đâm vào, Hổ Phách chỉ có thể thở thở gấp nhận lấy những đợt đâm chọc mạnh mẽ.

" Bất Nhị..." Hổ Phách chủ động hôn Bất Nhị, cái lưỡi vói vào miệng Bất Nhị du ngoạn xung quanh, Bất Nhị mở lớn hai mắt dường như có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hung hăng ngậm lấy cái lưỡi mềm mại hấp dẫn đang nghịch ngợm trong miệng mình, dây dưa giống như muốn nuốt vào trong bụng, côn ŧɦịŧ 肏 càng thêm kịch liệt đứng lên, biết Hổ Phách thở không nổi mới buống tha cho cánh môi của cô. Đầu lưỡi Hổ Phách run lên nhè nhẹ, nước long lanh nơi khóe mắt nhìn Bất Nhị, cô luôn luôn là người thông minh, biết như thế nào thì có thể uy hϊếp người khác, như thế nào thì có thể cầu xin người khác, như vậy mưới đạt được mục đích: "Tha cho tôi đi, Bất Nhị... Tôi đã không được nữa rồi... Chết thoải mái rất tốt nhưng là...A... Phía dưới đều bị cậu làm cho không còn cảm giác nữa rồi." Thật sự là...người đàn ông nào nhìn thấy cảnh này cũng sẽ mềm cả phía dưới lẫn trên.

" Phía dưới hỏng rồi? Nhưng là tôi còn chưa đủ, tôi không nghĩ chị lại muốn như vậy đâu." Hoa tâm ác liệt không buông mở, cái miệng yêu kiều thở hổn hển. Thanh âm mềm yếu cầu xin tha thứ, thật sự là làm cho người ta càng muốn đem cô 肏 đến hỏng đi.

SPONSORED

" Bất Nhị... Thật sự...A... Không thể được... muốn hỏng rồi..."

" Như vậy Hổ Phách hứa với tôi đi, hứa mỗi lần tôi tới gặp chị, chị sẽ không trốn tránh tôi. Cái loại cảm giác này thật sự là muốn bứuc điên người khác, nếu không tôi sẽ không nghĩ lại đâu." Nhớ tới ngày cầu mà không được, Bất Nhị càng giống như muốn đme Hổ Phách đóng luôn ở dưới thân thể cậu, vĩnh viễn cũng không thể rời đi, tựa như được dính liền với côn ŧɦịŧ của cậu vậy, chỉ cần lúc nào cậu nổi lên du͙ƈ vọиɠ thì đề có thể làm ngay lập tức.

" A...tôi đồng ý... Ân... Cái gì tôi cũng đồng ý... Không cần 肏 nữa..." Hổ Phách lắc lắc đầu, chịu không nổi nữa rồi, tiểu huyệt nỗ lực kẹp chặt, tưởng như muốn ngăn cản muốn ngăn cản côn ŧɦịŧ tiến vào.

" Như vậy... Ân... "Bất Nhị hung hăng rút ra đâm vào rút ra đâm vào thêm vài cái, nguyên bản là côn ŧɦịŧ thô to lại bắt đầu lướn lên ở trong tiểu huyệt trướng đại một tấc: "cùng đóng dấu nào. Hổ Phách...Tiếp nhận tốt lắm, A..." Bất Nhị cũng cúi đầu rêи ɾỉ, sâu trong khe huyệt phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đậm, lửa nóng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đánh vào bên trong tiểu huyệt mềm mại, thân thể Hổ Phách run run đạt tới cao trào.

Bắn được một nửa, Bất Nhị mạnh mẽ rút ra xuất số tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại lên mặt Hổ Phách: "Đóng dấu thương là đóng ở nơi sáng sủa minh bạch nha, dùng mặt tới nhận tϊиɦ ɖϊƈh͙ của tôi đi." Tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đặc cứ thế bắn lên mặt Hổ Phách thật nhiều thật nhiều, nhìn khuôn mặt Hổ Phách đang đầy ắp tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình, Bất Nhị cảm thấy thật hài lòng.

"Đừng quên chị đã đồng ý chuyện gì với tôi nhé Hổ Phách. Bằng không tôi sẽ rất tức giận, tôi mà tức giận sẽ rất đáng sợ đấy." Bất Nhị híp mắt mỉm cười, lại biến trở về bộ dáng ôn nhu thường ngày, ai có thể nghĩ đến vừa rồi cậu ta còn đang áp người ở dưới thân đến phải cầu xin tha thứ? Hổ Phach từ chối yêu cầu đưa cô về nhà của Bất Nhị, cậu cũng không có cướng cầu Hổ Phách, chỉ bảo về đến nhà thì gọi điện thoại cho cậu. Hổ Phách chỉ cảm thấy cậu cười đến không có hảo ý, lại lâm vào mối quan hệ hỗn loạn này thật sự là làm cho người ta mệt mỏi mà, cô cúi đầu đáp ứng, sau đó tạm biệt Bất Nhị.

Đến khi chân mềm nhũn cũng lết về đến nhà, Vừa về đến nhà cô lập tức phát hiện ở dưới lầu nhà mình, Việt Tiền Long Mã đang dựa vào tường, trên lưng còn mang theo túi tennis, xem bộ dạng này của cậu thì chắc là chưa về nhà đã chạy tới đây, nghĩ lại hôm nay mẹ tăng ca không về nhà, ở trong lòng Hổ Phách thân trời lên một tiếng, rốt cuộc đến cùng là muốn như thế nào đây?