Thật Giả Vị Hôn Thê

Chương 1

Chương 1
Lạc Dương thành.

Đối lập với sự náo nhiệt, rộn ràng ở trên đường cái, thì ở khu phố phía Tây, trong một ngõ nhỏ lại yên lặng, mơ mồ truyền đến âm thanh nói chuyện thật nhỏ:

“Tiểu thư, người còn chịu đựng được không?”

Một nữ tử bộ dạng thanh tú, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lo lắng, mắt nhìn chằm chằm vào vị cô nương hai mắt nhắm nghiền đang dựa lưng vào tường.

“Thu Vũ, ngươi đừng quá lo lắng, để ta nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”

Tiếng nói thanh toát, nhẹ nhàng phát ra từ nữ tử vận một thân bạch y, bộ dáng của nàng ôn nhu, tinh tế cẩn thận, nhưng mặt nàng thì lại tái nhợt, bàn tay mềm mại khẽ vuốt ngực, giữa trán còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, dường như nàng đang cố kìm nén đau đớn.

“Ai, tiểu thư người đã biết rõ kết quả như thế này, vậy mà vẫn làm…”

Người được gọi là Thu Vũ là nha hoàn của nàng, nhịn không được thở dài, trên mặt xuất hiện tia bất đắc dĩ. Biết rõ khuyên bảo cũng không có hiệu quả, nhưng vẫn nhịn không được nhắc đi nhắc lại.

Tào Tử Vận trên khuôn mặt tái nhợt nở ra một nụ cười khổ. Đúng vậy, luôn là như thế, cho nên nàng chỉ gieo gió gặt bão mà thôi.

“Các ngươi nhìn xem ta phát hiện ra gì này, ở đây sao lại xuất hiện hai vị cô nương xinh đẹp như thế này”

Xoay mình nhìn lại, một đạo âm thanh ngả ngớn vang lên. Ngõ hẹp không biết từ khi nào xuất hiện một gã công tử, phía sau hắn còn có hai gã tùy tùng. Hắn lộ vẻ mặt thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang dựa lưng vào tường.

“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”

Thu Vũ dang hai tay che chắn trước người tiểu thư nhà mình, hai mắt cảnh giác nhìn chăm chú hắn không có ý tốt gì đang dần dần bước tới gần.

“Đừng khẩn trương, ta xem ra vị cô nương này thân thể tựa hồ không được khỏe. Không bằng theo ta về nhà để tĩnh dưỡng cho thật tốt.”

Trương Hào không thèm để ý đến cử chỉ phòng bị của Thu Vũ, hai mắt dâʍ đãиɠ nhìn thẳng vào người phía sau nàng. Hắn khẽ vẩy tay một cái, hai gã tùy tùng phía sau lập tức tiến lên kéo Thu Vũ ra.

“Cứu mạng a! Buông! Các ngươi muốn làm gì?”

Thu Vũ bị hai gã tùy tùng khỏe mạnh áp chế ở hai bên, chỉ có thể sốt ruột la lên, nóng vội nhìn hắn không có hảo ý đang hướng tiểu thư nhà mình đi đến.

Ngay tại lúc hắn vươn hai tay tính đem mỹ nhân ôm vào trong lòng, thì trong chớp mắt, mỹ nhân trước mắt hắn đột nhiên biến mất. Hắn ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn, trong lòng còn đang ôm mỹ nhân mà hắn thiếu chút nữa có được.

Nhìn bộ mặt của nam nhân này hắn không khỏi sợ hãi, nuốt vội một ngụm nước miếng. Người nam nhân trước mắt này mày kiếm nhíu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn đầy vẻ tức giận, hắn không dám mở miệng nói nửa câu nào, cực kỳ vội vàng đem theo thuộc hạ, giống như chó cúp đuôi chạy trối chết, không dám quay đầu lại nhìn.

Đằng sau chỉ truyền đến tiếng quát mắng của Thu Vũ. Vừa được giải thoát nàng chỉ vô lực trợn mắt đứng nhìn chủ tử của mình không được khỏe đang cúi gập người xuống chịu đựng đau đớn. Thật vất vả mới bình phục lại được một chút, đôi mắt trong suốt ngước lên chạm phải một đôi con ngươi đen nhánh, thâm trầm. Một chút kinh hoảng chợt xoẹt qua đầu nàng, dung nhan tái nhợt bởi vì bối rối càng làm cho khuôn mặt nàng trắng bệch, thân thể mềm mại giãy giụa muốn thoát khỏi lòng hắn.

“Buông!”

Đông Phương Ngạo con ngươi đen nhìn chăm chú vào nữ tử mảnh khảnh trong lòng mình. Nhìn nàng thật ôn nhu, yếu đuối, phảng phất chỉ cần dùng một chút sức lực nhẹ sờ, cũng sẽ bị bóp nát .

Con ngươi đen nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng suy nghĩ sâu xa, một tia sáng xẹt qua đáy mắt hắn. E sợ nàng sẽ làm thương chính mình, hắn hai tay buông lỏng, thân thể mềm mại ở trong lòng hắn nhanh chóng rời đi.

Một chút cảm giác buồn bã vô thức vây lấy hắn, mày kiếm khẽ nhíu lại, con ngươi đen tinh nhuệ chợt lóe, chỉ thấy thân ảnh của hắn biến mất ở chỗ ngã rẽ.

Con ngươi đen hiện lên một chút phức tạp, đáy mắt xuất hiện một tia ôn nhu. Bỏ qua qua một chút xúc cảm lạ vừa xuất hiện ở trong lòng, hắn ngẩng đầu đi ra phố lớn.

Ở giữa trưa, trên đường cái có một đám đông người đang tụ tập ở trước cửa một khách điếm (nhà trọ). Mọi người tranh nhau thảo luận về một vấn đề nào đó, có một vài tiếng than ngắn thở dài

“Làm sao có thể không cẩn thận để xảy ra hỏa hoạn thế kia?”

“Cũng may ngọn lửa đã được dập tắt, chỉ có nhà bếp bị thiêu cháy, nhưng ngọn lửa cũng không lan rộng vào trong nhà nghỉ. Bằng không, nếu khách nhân mà bị thương thì sẽ gặp phiền toái to.”

“Đúng thế a, đã tìm ra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn chưa?”

“Nghe nói là do một con mèo, không biết từ đâu chạy vào gây náo loạn bên trong nhà bếp. Làm ở đó rối tinh, rối mù lên. Đầu bếp bởi vì truy đuổi con mèo kia, không chú ý đến lò bếp, nên mới gây ra vụ hỏa hoạn này”

“Nghe nói đằng sau vụ hỏa hoạn này có một sự kiện rất tà môn”

“Sao? Là chuyện tà môn gì?”

Thanh âm tò mò mang theo ý cười từ phía sau phát ra, làm cho một đám người đang khe khẽ nói chuyện đột nhiên sửng sốt, mọi người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân thân hình cao to vận một thân y phục màu xanh.(ngọc nhi:màu xanh, ta thích màu xanh à nha >>.

“A, nhị thiếu gia !”

Đoàn người đồng loạt hô lên. Trong thành Lạc Dương này, không ai là không biết đến người của Đông Phương phủ. Chỉ vì Đông Phương phủ luôn luôn kết hữu bằng giao, luôn làm việc thiện, giúp đỡ mọi người. Không chỉ có mỗi tháng đều cấp chuẩn cho những người nghèo khổ, mà còn lập hẳn một y quán giúp dân nghèo chữa bệnh miễn phí. Người của Đông Phương phủ thấy việc khuất tất đều khẳng khái ra tay tương trợ. Bởi vậy ngay cả tiểu hài đồng 3 tuổi đều biết đến trong thành Lạc Dương này Đông Phương phủ luôn luôn làm việc thiện.

“Các ngươi vừa rồi nói chuyện tà môn gì?”

Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười, kiên nhẫn hỏi lại, không biết là chính mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

“Sự tình là như vầy, nghe nói trước khi vụ hỏa hoạn ở phòng bếp xảy ra, có hai vị cô nương đến khách điếm, muốn tìm chưởng quầy. Trong đó có một vị cô nương còn cảnh cáo chưởng quầy, nói là phải cẩn thận đề phòng ở phòng bếp sẽ bị hỏa hoạn. Chưởng quầy vừa nghe xong, liền phẫn nộ đem hai người đuổi ra ngoài. Có thể nói cũng thật là kỳ quái, chỉ không bao lâu, thì phòng bếp đúng là xảy ra hỏa hoạn thật. Nhị thiếu gia, người thấy nói như thế không phải là tà môn thì là gì?”

Một người trong đám đông hưng trí bừng bừng kể chuyện, giống như chính mình được tận mắt chứng kiến vậy.

Đông Phương Ngạo con ngươi đen thâm trầm nhìn chăm chú vào khách điếm không một bóng người, từng trận khói dày đặc thỉnh thoảng từ bên trong bay ra. Như vậy vừa nghe qua, quả thực là cảm thấy rất kỳ dị.

“Hai vị cô nương kia không phải là người trong thành?”

“Chắc vậy, chưa từng gặp qua các nàng!”

Đông Phương Ngạo tầm mắt rời khỏi khách điếm vẫn đang bốc khói, chỉ có mùi khét tỏa ra, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, lập tức toàn thân rời đi.

Vừa bước chân vào cửa đại môn nhà mình, Đông Phương Ngạo liền thấy Khương Bá đang hướng phía mình vội vàng chạy tới, bước đi như chạy, thân hình mập mạp vì vội vàng mà làm cho vẻ mặt của hắn không còn khí sắc. Đông Phương Ngạo nhíu mày nhìn

“Nhị thiếu gia…Không tốt….”

Khương Bá đứng ở trước mặt hắn thở hồng hộc, sắc mặt vì chạy vội mà đỏ lên, còn chưa lấy lại hơi thở, đã vội vàng nói đứt quãng.

“Ta vẫn còn tốt lắm, đừng rủa ta gặp rủi ro”

Đông Phương Ngạo ba một tiếng mở quạt giấy ra, phe phẩy trên tay. Tâm tình thanh thản của hắn đối lập với sự lo lắng, khẩn trương của Khương Bá, làm cho ngay cả thị vệ đứng ở cửa nhìn thấy cũng phải buồn cười.

Thật vất vả mới lấy lại hơi thở bình thường, Khương Bá liếc mắt cảnh cáo mấy người thị vệ đang cười trộm ở phía sau. Đợi hắn nói xong thì chắc chắn sắc mặt của chủ tử sẽ đại biến cho mà xem.