Edit: Dĩm
Tưởng Tranh cười nhẹ, tiếp tục dỗ dành cô: "Vậy thì Khinh Khinh tự mình chơi cho anh rể xem."
"Ưm ~" Tô Khinh Khinh có chút sững sờ, thì thào nói: "Em, em sẽ không."
Cô vẫn còn quá đơn thuần, ngay cả khi tự mình làm, biểu hiện của cô vẫn rất ngây thơ.
Tưởng Tranh quyết định chậm rãi dạy cô: “Làm ướt ngón tay trước.”
“Làm, ướt?” Tô Khinh Khinh do dự: “Làm như thế nào?”
“Liếʍ ướt,” dừng một chút, giọng nói khàn khàn nói tiếp: “Hay là dùng dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt.”
Tô Khinh Khinh dựa vào cửa, nghe được lời nói của Tưởng Tranh, hai chân mềm nhũn đến khó có thể đứng vững, mà nam nhân nhìn chằm chằm vào ngực cô, giống như biết chắc cô sẽ không cự tuyệt.
Hai chân kẹp chặt, Tô Khinh Khinh cảm thấy bụng dưới hơi đau, cô không có mặc qυầи ɭóŧ, khi vén váy lên một chút cũng có thể nhìn thấy rõ bên trong.
Tưởng Tranh thấy cô do dự liền tiếp tục dỗ dành: "Khinh Khinh, vén váy đồng phục lên cho anh rể xem có ướt không."
Thực ra, khi cô cho anh xem ngực, cô đã ướt rồi.
Tô Khinh Khinh đặt chiếc điện thoại lên bồn nước rồi gấp chiếc váy xuống bụng dưới, vì ngại ngùng mà đôi chân dài trắng nõn, mềm mại của cô cũng khẩn trương run lên.
“Tách hai chân ra, như vậy anh rể mới nhìn thấy rõ.”
Nghe xong lời anh nói ra, cô hơi dạng chân, thấy anh vẫn đang cau mày, cô lại dang chân lớn hơn một chút, cặp đùi trắng nõn như ngọc, bắp đùi đã ướt đẫm, môi âʍ ɦộ hồng nhuận, đẹp không thể tả.
Tưởng Tranh nhìn chằm chằm tiểu huyệt của cô, nuốt nước bọt: “Khinh Khinh, em có muốn anh rể liếʍ không?”
Tô Khinh Khinh hít hít mũi, cả người yếu ớt, hai mắt khép hờ, cắn môi, cơ thể đều bại lộ bên ngoài. "Anh rể ~ Khinh Khinh khó chịu ~ ngực sưng lên ~ tiểu huyệt cũng ngứa ~ muốn được anh rể liếʍ ~ "
Tô Khinh Khinh ngâm nga như mèo, để Tưởng Tranh trong lòng ngứa ngáy, tốc độ vuốt côn ŧᏂịŧ trong tay ở đầu dây bên kia càng ngày càng nhanh: “Khinh Khinh, nhịn một chút, về đến nhà anh rể sẽ thao em.”
“Không~ Không cần~ Anh rể ~ Khinh Khinh muốn anh rể thao bây giờ ~ " Tô Khinh Khinh cảm thấy bụng dưới đau nhức, ái dịch trong người càng ngày càng chảy ra nhiều hơn, cô cố gắng lắm mới kẹp chặt chân lại: "A ~ bên dưới Khinh Khinh rất ngứa~ ngứa đến chảy nước."
Cô kêu lên đầy quyến rũ, nhưng biểu hiện vẫn rất ngây thơ. Tưởng Tranh thu hồi tay, dứt khoát cầm lấy chìa khóa: "Mẹ nó! Khinh Khinh ở đó đợi anh, anh sẽ tới ngay." "
Nhìn người đàn ông trong video biến mất, Tô Khinh Khinh ngã ngồi trên mặt đất. Theo lời anh dạy, đem ngón tay ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ xoa nắn ngực, nhưng ngón tay cô trắng nõn mềm mại, không có thô ráp, dù có chạm vào nó như thế nào cũng không có cảm giác giống đàn ông làm.
Nó vẫn còn ngứa.
Nhà vệ sinh vắng lặng, từ trước đến nay Tô Khinh Khinh chưa từng nghĩ tới cô sẽ làm chuyện như vậy.
Cô ôm bộ đồng phục, cả người ướt sũng nước, không biết phải ra ngoài như thế nào, cô giáo cùng các bạn học sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào.
Đây là điều cô không dám nghĩ tới.
Chờ không được bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng "rầm" từ cửa toilet, giống như bị người ta đạp đổ.
Giọng nói thô bạo của người đàn ông vang lên trong căn phòng nhỏ: “Khinh Khinh?”
“Ở ~ Anh rể ~ Khinh Khinh ở chỗ này~”
Tô Khinh Khinh mở cửa, nhìn thấy anh, lập tức lao đến ôm lấy anh.