Chương 7: Nhất kiến chung tình
Ăn cơm tối xong, Lục Tri Kiều tới gõ cửa phòng 902 đối diện.
Từ cửa nhà tới đối diện, khoảng cách chẳng qua chỉ được tính bằng dăm ba bước, Lục Tri Kiều đi rất do dự, mãi tới khi đứng trước cửa, cánh tay như đeo trì, nặng nề không giơ lên được, dường như sau cánh cửa ấy là nước lũ, là mãnh thú, sẽ ăn tuôi nuốt sống cô ấy.
Sống trong tòa nhà bằng bê tông cốt thép giữa thành phố, không có tình cảm qua lại, cho dù là hàng xóm cũng không chắc đã quen nhau, bọn họ chỉ cần duy trì thái độ khách sáo, không nhất thiết phải có những giao lưu khác. Lục Tri Kiều ôm theo suy nghĩ như thế, mấy ngày nay đã thả lỏng rất nhiều, cả một tuần bận rộn, cũng khiến tất cả cảm giác lúng túng, xấu hổ cùng kích của bản thân bị vứt ra sau đầu.
Chuyện gì tới suy cho cùng muốn tránh cũng không được.
Khi khuôn mặt kia xuất hiện sau cánh cửa, trong ánh đèn vàng cam, Lục Tri Kiều đột nhiên rụt gáy lại, tất cả những cảm xúc bị vứt ra sau đầu lại lũ lượt tràn về, bồi lấp trái tim trống trải của bản thân.
"Vào đi." Kì Ngôn vẫn cười dịu dàng như thế, trong mắt cũng là vẻ thản nhiên tràn đầy sinh lực.
Khoảnh khắc ấy, Lục Tri Kiều cảm giác bản thân rơi vàng hang hùm miệng cọp.
Kỳ Ngôn mặc đồ ngủ bằng lụa màu đỏ mận, xương quai xanh lộ ra phân nửa, thân hình cao ráo, tóc dài mềm mại xõa sau gáy, có một lọn rũ trước ngực, được ánh đèn chiếu lên, bật lên sắc trắng sắc đen. Khuôn mặt của Kỳ Ngôn nhã nhặn lịch sự, nhưng ánh mắt thâm sâu dữ dội, giống như con dao dịu dàng.
Kỳ Ngôn chuẩn bị dép lê vì Lục Tri Kiều, bất ngờ vừa kít chân, kiểu dáng cũng là kiểu cô ấy thích, một màu, không trang trí quá nhiều.
Lục Tri Kiều tưởng rằng bản thân sẽ vĩnh viễn không bao giờ chủ động bước chân vào căn nhà ấy. Trên thực tế cô ấy xác nhận bản thân không chủ động, mà là chủ động vào trong. Dù sao cũng đã tới, không tránh khỏi hiếu kì, Lục Tri Kiều vừa vào nhà, còn chưa kịp đánh giá, liền nhìn thấy bức ảnh người phụ nữ khỏa thân lớn được treo trên tường phía sau tivi, ba phần như lộ như không, vô cùng thấp thoáng.
Không biết người phụ nữ trên ảnh là ai, trước sau đầy đặn, chân dài, dựa vào gốc cây, sau lưng là núi rừng xanh thẳm, xinh đẹp nhưng không dung tục.
Đột nhiên da đầu Lục Tri Kiều tê dại, vội vàng di chuyển ánh mắt, nhưng vừa hay lại nhìn vào ánh mắt như cười như không của Kỳ Ngôn, đối phương quay đầu nhìn bức ảnh kia, không nói bất cứ điều gì, kéo Lục Tri Kiều ngồi xuống sô-pha, rót cho cô ấy một cốc nước ấm.
"Cảm ơn."
Sô-pha đối diện với bức ảnh kia, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, muốn tránh cũng không tránh được. Lục Tri Kiều cầm cốc lên uống một ngụm, mượn cơ hội ấy để cúi đầu, nước nóng chảy xuống dọc theo cổ họng, tạm thời làm cảm xúc của cô ấy ổn định hơn.
Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh cô ấy, cầm vật hình vuông màu đen trên bàn trà đưa tới, nhướng mày.
Điện thoại của con gái.
Lục Tri Kiều khựng lại, ngây ra rất lâu mới nhận lấy, trong mắt lộ ra vẻ xin lỗi, khẽ nói: "Ngại quá cô Kỳ, con trẻ gây thêm phiền phức cho cô rồi."
"Cũng không có gì." Ánh mắt của Kỳ Ngôn dịu dàng nhìn Lục Tri Kiều, "Chỉ là hôm nay vào buổi thể dục giữa giờ, đúng lúc bị tôi nhìn thấy mà thôi, ở trên lớp em ấy vẫn rất nghiêm túc."
Lục Tri Kiêu khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Khoảng cách chỉ trong gang tấc, trong đôi mắt đen sẫm của Kỳ Ngôn hiện lên khuôn mặt của Lục Tri Kiều, nốt ruồi giống như trân châu đen căng tràn nhẵn nhụi, sinh động khảm lên đuôi mắt cô ấy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một dòng lệ đen, lăn xuống.
Nghe nói, người có nốt ruồi lệ, cả đời lận đận tình duyên.
Tối hôm đó, Kỳ Ngôn không nhớ bản thân đã hôn nó bao nhiêu lần, chỉ biết từ ban đầu dịu dàng cẩn thận, tới sau đó cực kì điên cuồng, ước gì có thể cắn nó xuống.
Đương nhiên, không dám dùng sức.
"Trường học không cho phép học sinh mang điện thoại tới trường." Kỳ Ngôn kéo tư duy quay lại, giống như nói mãi, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm thoảng thoảng của "nữ thần săn bắn".
Tuy là nói như thế, nhưng Kỳ Ngôn không dám chất vấn bản thân, rốt cuộc là làm việc theo quy định đã đề ra, hay là muốn mượn cớ ấy để tiếp cận người phụ nữ này. Có lẽ là cả hai, nhưng phải phân ra hơn kém, như thế sẽ bị quẩn quanh bên trong, không ngừng cân nhắc đắn đó.
Kỳ Ngôn là cao thủ tình trường, từng lấy lòng vô số người, trước giờ đều mạnh mẽ dứt khoát, không đến nỗi hao tổn tinh thần vì đối tượng tình một đêm.
"Cô Kỳ, tôi có thể hiểu công việc của cô, nhưng bình thường tôi rất bận, thường xuyên cần tới điện thoại liên lạc với con, cho nên điện thoại... con bé vẫn cần mang theo." Ánh mắt Lục Tri Kiều có chút cô đơn, ngay cả nụ cười xin lỗi cũng mang theo vẻ khổ sở.
"Nhưng tôi sẽ dặn dò con bé, ở trường không được lấy ra nghịch, không được để giáo viên bạn học nhìn thấy, cũng không cho phép nó nghịch điện thoại trong tiết học."
Quy định trên giấy tờ của trường học là như thế, nhưng học sinh lén mang theo điện thoại đếm không xuể, mỗi ngày vào giờ nghỉ trưa, các cậu nam sinh ở trong lớp lập nhóm chơi game, tiếng hò hét hơi to một chút liền truyền tới văn phòng giáo viên tầng trên cùng, thông thường cũng không có ai để ý.
Còn khi tới thời gian tiết học, chủ nhiệm quản lí sẽ khoác đồng phục học sinh lên người đi tuần tra trên hành lang, giáo viên chủ nhiệm thỉnh thoảng sẽ xuất hiện sau cửa hoặc ngoài cửa sổ, bắt tận tay khiến đám học trò không kịp trở tay.
Thế là những đứa trẻ thông minh liền biết: Có thể mang điện thoại, nhưng đừng để bị bắt.
Kỳ Ngôn sẽ không nói thẳng những chuyện này, cô chỉ cười cười, sau đó hỏi: "Ồ, làm gì thế?"
"..."
Rất lâu sau, Lục Tri kiều mím môi không nói.
Kỳ Ngôn biết ý không hỏi, giơ tay vén tóc, những sợi tóc thẳng mượt luồn qua kẽ tay, tùy ý tản ra sau lưng, màu đen nồng đậm được hòa trong mảng da thịt, mê hoặc mà ma mị.
"Chuyện điện thoại, lần này tôi có thể nắm một mắt mở một mắt."
Kỳ ngôn nghiêng đầu mỉm cười, khóe mắt hiện lên một tia dịu dàng, đột nhiên nửa thân trên nghiêng xuống, đè thấp âm thanh: "Nể mặt chị."
Lục Tri Kiều yên lặng nhìn động tác vuốt tóc của Kỳ Ngôn, vẫn chưa kịp hoàn hồn, cánh môi đã nhanh chóng nóng lên, hơi thở quen thuộc không ngừng phả tới, mạnh mẽ lại dịu dàng, đồng loại xâm chiếm một góc thành trì của Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều rất thơm, giống như rượu cất trong hầm, giống như trà đã lắng đọng.
Trong quán bar nhiều người đẹp như thế, ai nấy đều tươi trẻ, thần thái bất phàm, nhưng trong mắt Kỳ Ngôn chỉ là một kí hiệu nguyên tố rỗng, duy nhất người này, sạch sẽ lạnh lùng, giống như đại dương rộng lớn, không ai biết Lục Tri Kiều sâu thẳm tới đâu, cũng không ai biết Lục Tri Kiều mênh mông nhường nào.
Cho nên, nhất kiến chung tình, nhưng là thấy sắc mà nổi ý định.
"Ưʍ..."
Tiếng nước bọt dây dưa.
Kinh nghiệm của người này phong phú, là cao thủ, đầu óc Lục Tri Kiều say sẩm, vô thức đáp lại, ngọn lửa nhỏ nơi đáy lòng bị đốt cháy, có chút nóng nực.
Kỳ Ngôn nói không sai chút nào, Lục Tri Kiều thật sự rất mẫn cảm.
"Hay là chúng ta thử một chút, thế nào?" Đột nhiên Kỳ Ngôn dừng lại, hai tay ôm lấy mặt Lục Tri Kiều, đè trán mình lên trán cô ấy.
Đồ ngủ bằng lụa trượt xuống, một loạt động tác ban nãy, càng khiến cổ áo rộng rãi lệch xuống một bên, xương quay quai nối liền cùng xương bả vai thấp thoáng, giống như một mảng hoa đào phủ đầy, chôn vùi đi lớp tuyết.
Lục Tri Kiều khó khăn di chuyển tầm mắt khỏi bờ vai Kỳ Ngôn, nhắm mắt lại, "Cô Kỳ, xin cô tự trọng..."
"Thật à?" Kỳ Ngôn hôn lên nốt ruồi lệ của Lục Tri Kiều, "Nhưng tối đó chị không nói như thế."
"..."
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới, toàn bộ khả năng khống chế và tự chủ của Lục Tri Kiều đều sụp đổ, nhớ lại toàn bộ cảnh tượng tối đó, trái tim kịch liệt nhảy lên, sắc đào đẹp đẽ lan tràn từ gò má tới vành tai, xấu hổ nói không thành lời.
Nhưng, từ đầu tới cuối, Lục Tri Kiều không giãy giụa, cũng không có ý định đẩy người kia ra.
Nhưng Kỳ Ngôn lại chủ động buông cô ấy ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng ngắc lấy một lọn tóc hỗn loạn của Lục Tri Kiều, vén ra sau tai, sau đó di chuyển xuống dưới, trượt tới cổ áo đang được che chắn cẩn thận, dừng ở đó giây lát mới thu tay về.
Lục Tri Kiều run rẩy, mở mắt ra, nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy bức ảnh người phụ nữ khỏa thân kia, ngón tay đột nhiên co lại, vội vã quay mặt đi.
"Đó là ảnh nghệ thuật thân thể tôi chụp." Bên tai vang lên âm thanh rõ ràng như tiếng nước chảy của Kỳ Ngôn, co cười cười, ánh mắt như bình thường, dường như không hề cảm thấy treo nó ở phòng khách có gì bất hợp lí.
Chi tiết trên bức ảnh được thể hiện tường tận, mới nhìn còn khiến người ta tưởng rằng là tranh vẽ. Lục tri Kiều nghe xong lại nhìn thêm một cái, nhỏ tiếng ừm một tiếng, vô cùng mất tự nhiên đứng dậy: "Vậy không làm phiền cô Kỳ nữa." Nói xong khách sáo cười cười, nhanh chân đi tới bên cửa.
"Đợi chút đã."
Kỳ Ngôn gọi Lục Tri Kiều lại, đứng dậy vào trong phòng, ở trong một lúc, sau đó cầm theo một cuốn sách đi ra, đưa tới trước mặt Lục Tri Kiều.
Lục Tri Kiều nhìn bìa cuốn sách một cái, cuốn sách có tên "Tam Trùng Môn".
"Tặng Lục Uy."
Người đã ra về gần nửa tiếng đồng hồ. Kỳ Ngôn khoác chăn ngồi trên sô-pha, ban nãy Lục Tri Kiều đã ngồi chỗ này, cô sờ bao thuốc cùng bật lửa, châm một điếu.
Khói trắng lượn lờ, lan tràn mùi hương hoa hồng mát mẻ, nửa bên mặt diễm lệ đẹp đẽ của Kỳ Ngôn bị khe khuất, một chiếc chân thẳng tắp đưa ra gác lên bàn trà, chân còn lại cong lại, khuỷu tay chống lên đầu gối, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài, lười biếng dựa vào sô-pha.
Nhìn bức ảnh nghệ thuật tới mất hồn, khuôn mặt ấy dần dần biến thành khuôn mặt Lục Tri Kiều, khuôn mặt giá lạnh tới độ không ăn khói lửa nhân gian, nốt ruồi lệ rung động lòng người, dù không tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa, cũng khó tránh bị câu mất hồn.
Khi còn rất nhỏ, Kỳ Ngôn đã biết bản thân thích phụ nữ lớn tuổi, hoặc các chị gái, hoặc các cô, bọn họ có suy nghĩ độc lập, có kinh nghiệm phong phú, giống như bầu trời trên cao, bạn mãi mãi không biết họ cao tới đâu, giống như đại dương rộng lớn, bạn mãi mãi không biết họ sâu nhường nào.
Họ bị thời gian thử khách, được thời gian làm lắng đọng, tỏa ra sức hấp dẫn khiến người ta yên lòng, thu hút bạn đào sâu nghiên cứu, thấu hiểu. Mà Kỳ Ngôn, trước giờ cũng không vì tìm kiếm sự quan tâm của các chị các cô, ngược lại, bản thân có khát vọng bảo vệ bọn họ mãnh liệt, cô thích thử thách, thích theo đuổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tìm kiếm nhiều năm như thế, ngoài mối tình đầu khiến Kỳ Ngôn khắc cốt ghi tâm, cũng chỉ có người trước mặt.
Nếu Lục Tri Kiều có thể làm nàng thơ của cô, vậy cô sẽ tình nguyện sau này chỉ cầm máy ảnh vì cô ấy.
Nhưng hiển nhiên điều này không có khả năng.
Kỳ Ngôn trào phúng cười cười, hút một hơi thật sâu, khi làn khói trắng cuộn lên, điếu thuốc đã cháy quá nửa, tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống sàn nhà lát gạch men.
Điện thoại không ngừng nhảy lên thông báo tin nhắn Wechat, Kỳ Ngôn cầm lên xem, nhóm chat của trường rất náo nhiệt, không biết ai đăng lên liên kết bỏ phiếu, dẫn tới các cuộc thảo luận của phụ huynh, bà một câu ông một câu, rất nhanh đã hiện lên mấy chục tin nhắn.
Kỳ Ngôn nhắn một tin: [Mong các vị phụ huynh không nên nói chuyện trong nhóm chat]
Năng nổ nhất chính là mấy vị này, mẹ Thái, mẹ Âu Dương, mẹ La... Nhóm chat được thành lập muộn, nhưng chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Kỳ Ngôn đều có ấn tượng với những phụ huynh đã từng nói chuyện, duy chỉ có Lục Tri Kiều là ngoại lệ.
Cho dù cô đăng thứ gì, bài tập hay thông báo, trong dòng trạng thái "đã nhận" luôn không có người kia, có một dạo khiến Kỳ Ngôn nghi ngờ Lục Tri Kiều căn bản không ở trong nhóm chat này, giống như vô hình.
Nhóm chat yên tĩnh trở lại.
Kỳ Ngôn mở danh sách thành viên ra, lướt qua những cái tên trong nhóm chat một lượt, tìm được "Mẹ Lục Uy", ảnh đại diện là một vườn oải hương, tên tài khoản cũng chỉ có một chữ "Lục" đơn giản.
Cô do dự rất lâu, rồi nhấp vào mục kết bạn.
Điện thoại là vật bất li thân của người hiện đại, Wechat là một trong những ứng dụng được sử dụng nhiều nhất Trung Quốc, thêm bạn bè cũng sẽ nhanh được đồng ý. Kỳ Ngôn ôm theo suy nghĩ như thế đợi tới nửa đêm, gửi kết bạn ba lần, nhưng sự việc giống như hòn đá rơi vào đại dương, không hề có lấy chút tin tức.
Hôm sau là thứ bảy, Kỳ Ngôn dậy rất sớm, mở mắt ra nhìn Wechat vẫn không có động tĩnh, trong lòng thấp thoáng hiểu ra.
Cô không tiếp tục kiên trì, đánh răng rửa mặt xong liền làm nóng người, thay quần áo thể thao đi chạy bộ.
Vừa ra khỏi cửa nhà, thang máy đang đóng lại, cô nhanh chân chạy tới, ấn nút mở ra, cửa thang máy chầm chậm mở ra hai bên.
Nhìn thấy người bên trong, khóe môi Kỳ Ngôn cong lên nụ cười khẽ, chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Vào trong đóng cửa lại, trong không gian đóng kín nhỏ hẹp lan tràn hương vị của "nữ thần săn bắn", lúc thì lành lạnh, lúc lại nồng đượm, dính chặt trong đầu mũi cô.
Lục Tri Kiều đứng bên phải, biểu cảm nghiêm túc, nhìn Kỳ Ngôn bước vào liền ngây ra giây lát, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt lại. Hôm nay cô ấy không mặc áo sơ mi, nhưng trên cổ thắt một chiếc khăn lụa màu nhạt, vẫn che chắn rất nghiêm ngặt.
"Chào buổi sáng."
"Tăng ca cuối tuần à?"
"Đi công tác."
Hương thơm giống như thuốc làm đông, đông cứng không khí.
Thang máy chầm chậm hạ xuống, không biết có phải là ảo giác hay không, tốc độ của thang máy hôm nay vô cùng chậm. Kỳ Ngôn nhìn qua khe cửa, giống như đang lẩm nhẩm: "Chị... không tiện thêm Wechat à?"