Chương 92 Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (6)
Editor:KL
Thời tiết ngày hè ở kinh thành vẫn còn có chút nóng. Người đi trên đường phố căn bản không cảm giác được một chút gió thổi qua. Dưới ánh mặt trời sáng chói, người đi đường càng không thể không thở hổn hển,bộ dáng chật vật ,mồ hôi dường như mưa. Ngay cả thái dương, chóp mũi của Xuân Miên cùng Xuân Đàn đi hai bên nàng cũng đều có một chút mồ hôi.
Vào tình thế như vậy,Hạ Lan Nhược một bộ áo trắng, tóc cũng chỉ dùng một màu trắng tùy ý buộc lên, mắt phượng hẹp dài đen nhánh như mực càng tựa như một u giếng làm người ta căn bản không có cách nhìn thấy đáy, mũi cao thẳng, bờ môi gọt mỏng, khóe môi nhếch lên một ý cười như có như không , một tay ôm lấy vò rượu, bên hông lại cắm một cây sáo ngọc chất lượng cực tốt, đừng nói tới vết mồ hôi, từ đầu đến chân ngay cả một giọt mồ hôi cũng không thấy. Cả người đều giống như được điêu khắc từ một mỹ ngọc tinh tế,hắn giữa đường phố huyên náo, người đi đường vội vàng, bao gồm cả nắng gắt như lửa trên đỉnh đầu tất cả mọi người, đều không hợp nhau.
Thẳng đến hai nam tử nhìn qua đầu hoẵng mắt chuột, xấu xí , một trước một sau đi ngang qua bên cạnh hắn, mới rốt cục phá vỡ cảnh tượng như tranh họa này.
Đường Ninh bước nhỏ vừa đi vừa nhìn nam tử đằng trước giống như là sốt ruột đi làm chuyện gì, bước chân bước cực nhanh, không chú ý, một túi tiền màu xanh liền từ hông của hắn tuột xuống, mà đi nam tử áo xám phía sau hắn không xa thì lập tức lộ ra biểu lộ vui mừng không thôi , nhanh chóng chạy hai bước liền vội vàng nhặt lên túi tiền trên mặt đất , theo bản năng mở ra túi tiền, liền từ trong đổ ra hai thỏi vàng lớn.
Vừa nhìn thấy màu sắc kim quang chói mắt , nam tử trợn cả mắt lên, hắn vội vàng đem vàng giả bộ bỏ lại vào trong túi tiền.
Biểu lộ mừng như điên trên mặt còn chưa kịp thu liễm trên mặt, nam tử xoay người một cái liền thấy Hạ Lan Nhược dựa vào vách tường bên cạnh, đem hành động hắn nhặt tiền từ đầu tới đuôi thu hết vào mắt .
Vừa nhìn thấy hắn,cả người nam tử áo xám nhặt được tiền nhất thời bị sợ nhảy lên, sau đó trên mặt liền lộ ra biểu lộ xoắn xuýt không thôi, cũng không biết lề mề tại chỗ bao lâu, mới đi đến trước mặt Hạ Lan Nhược .
"Vị công tử này, ngươi vừa nãy. . . Vừa nãy có phải nhìn thấy. . . Nhìn thấy ta. . . Ôi, được rồi, hôm nay coi như ta làm việc thiện đi, người gặp có phần, trong túi tiền vừa vặn có hai khối vàng, hai ta dứt khoát mỗi người một khối. Đương nhiên,việc chia vàng này ngươi phải giữ trong bụng tới thối nát mới được!"
Nam tử nói với vẻ mặt thành thật.
(*giữ trong bụng tới thối nát (烂在肚子)phép ẩn dụ cho việc giữ bí mật.)
Vừa nghe đến đối phương nói như vậy,mắt Hạ Lan Nhược lập tức nâng lên đầy hứng thú, "Ồ?"
Thấy Hạ Lan Nhược hứng thú lên,chỗ sâu đáy mắt nam tử áo xám lập tức lóe lên một tia kích động cùng tham lam khó đè nén, ánh mắt càng bất giác lướt đến cây sáo ngọc bên hông Hạ Lan Nhược.
"Đương nhiên!"
Không nghĩ tới thời tiết nóng như vậy cũng có thể để hắn cùng lão ngũ đυ.ng tới một con cá lớn như vậy, phát tài rồi!
Trong đầu nghĩ như vậy, trên mặt nam tử lại là tràn đầy đứng đắn nghiêm túc.
Ai có thể nghĩ đúng lúc này, nam tử vừa nãy rớt túi tiền vậy mà thần sắc vội vàng quay lại tìm, không chỉ có như thế, nhìn thấy nam tử áo xám cùng Hạ Lan Nhược đứng
ven đường, còn cố ý hỏi thăm bọn họ có nhặt được một cái túi tiền hay không, cơ hồ vừa nghe đến tiếng hỏi của nam tử làm rớt túi tiền,trên mặt nam tử áo xám liền lập tức lộ ra một vệt chột dạ.
Còn trực tiếp bị nam tử làm rớt túi tiền phát hiện.
Lần này thì hay rồi, hắn bắt đầu một mực chắc chắn, nhất định là Hạ Lan Nhược cùng nam tử áo xám nhặt được túi tiền của hắn, đồng thời tỏ vẻ hiện tại liền muốn mang bọn họ đi gặp quan, trong nháy mắt liền rùm beng trách móc.
Lực chú ý Xuân Miên cùng Xuân Đàn đỡ nàng đang "Đau bụng" cũng đều bị hấp dẫn, bước chân ba người vô thức chậm lại.
Mà lúc này, cốt truyện bên kia đã tiến triển đến nam tử áo xám cứng họng, đồng thời sau lưng vụиɠ ŧяộʍ đem túi tiền trong tay nhét vào trong tay Hạ Lan Nhược, đồng thời xích lại gần hắn hạ giọng, trượng nghĩa nói, nha môn cũng không phải chỗ tốt, người trong nha môn đầu ta đâu nhận biết ,hiện tại đem túi tiền để ở chỗ ngươi, chỉ cần không lục ra được túi tiền, ai cũng không biết là hai ta nhặt được vàng này.
Bất quá không phải huynh đệ không tin ngươi, hai thỏi vàng như vậy nếu ngươi mang theo chạy, ta lại đi chỗ nào tìm ngươi đây? Ngươi trước thế chấp cho ta một ít vật, ta vừa mới yên lòng đi theo vị huynh đệ kia đi nha môn gặp quan.
Nam tử áo xám thật sự là nói đến một mặt thành khẩn chân thành tha thiết.
Nghĩ đến dạng trò lừa gạt này, bọn họ cũng phối hợp qua không ít lần, không phải sao, lúc này nếu không phải tham lam trong mắt của hắn bán đứng hắn, ngay cả Đường Ninh chỉ sợ đều nhìn không ra hắn có một tơ một hào không thích hợp.
Lúc này bên kia, nghe được nam tử áo xám nói như vậy Hạ Lan Nhược nhướng mày nhẹ, "Vậy sao? Thế nhưng hôm nay ta đi ra ngoài quá gấp, nhất thời cũng không mang ngân lượng gì . . . Không bằng, ta trước hết đem sáo ngọc của ta chống đỡ chỗ của ngươi, huynh đệ trượng nghĩa như thế, tại hạ cũng không nên bỏ rơi ngươi mới đúng, cây sáo ngọc này gia truyền chí bảo của ta, chắc có thể bù đắp được một thỏi vàng!"
Hạ Lan Nhược cười híp mắt từ bên hông rút ra sáo ngọc của mình , sau đó liền đưa tới trước mặt nam tử áo xám .
Vừa nhìn thấy sáo ngọc, ngay cả nam tử áo xám đều vì Hạ Lan Nhược chơi lớn mà bị dọa sợ, cây sáo này chất lượng thượng giai mới khiến cho hắn cùng đồng bọn hắn chú ý tới Hạ Lan Nhược ven đường, đồng thời cho là hắn khẳng định là cá lớn, nghĩ đến từ trên người hắn làm một phiếu thử xem.
Ai ngờ người này vậy mà ngu xuẩn lại hào phóng như vậy, ngày hôm nay không hiểu là ngày gì lại làm bọn họ gặp được gia tử bại hoàn khố như vậy, phát tài rồi,phát tài thật rồi,chuyển tay bán cái cây sáo đi, hắn cùng lão ngũ chỉ sợ có thể đến xuân hồng lâu tiêu dao vui sướиɠ một lúc lâu.
Nghĩ đến đây, nhìn thấy sáo ngọc trong tay Hạ Lan Nhược , hô hấp của nam tử áo xám liền thô trọng.
"Cái này. . . Được rồi! Huynh đệ trượng nghĩa, tiểu đệ. . ."
nam tử Áo xám cưỡng ép ổn định biểu lộ của chính mình ,hướng về phía Hạ Lan Nhược, tay liền hướng sáo ngọc với tới.
Nhưng ngay khi tay hắn run rẩy chỉ còn chưa có đυ.ng phải sáo ngọc trong tay Hạ Lan Nhược, một bên đột nhiên nhô ra một cái tay trắng nhỏ, trực tiếp liền đem sáo ngọc trong tay Hạ Lan Nhược cầm đi.
"Ai?"
Sáo ngọc hắn tâm tâm niệm niệm biến mất,nam tử áo xám liền lập tức hung thần ác sát nhìn lên, ngay cả Hạ Lan Nhược cũng bị hấp dẫn lấy cùng nhau nhìn sang.
Sau đó, hai người liền cùng nhau thấy được một nữ tử mảnh mai mang theo duy mũ màu trắng vuốt vuốt sáo ngọc trong tay , thanh âm dễ nghe êm tai giống như dòng suối sâu trong, "Một thỏi vàng liền muốn đổi một sáo ngọc chất lượng tốt như vậy, vị bằng hữu này, ngươi thật đúng là tính toán thật hay nha! Huống chi, trong túi tiền kia có còn vàng hay không còn chưa biết đâu?"
Vừa mới nghe được câu này, trong mắt của nam tử áo xám lập tức liền lóe lên vẻ kinh hoảng, nhưng vẫn kinh nghiệm lão đạo ổn định, "Tiểu nương tử sao lại nói như vậy? Đây là chuyện của ta cùng vị công tử này, mắc mớ gì tới ngươi? Nếu ngươi còn dám xen vào việc của người khác. . ."
Ánh mắt hắn hung ác trừng thiếu nữ trước mặt, ý đồ dọa lùi nàng.
Dù sao chỉ là nghe thanh âm liền biết cô nương này tuổi không lớn lắm, đi ra ngoài còn mang theo duy mũ, hẳn là nuôi dưỡng trong khuê phòng, dạng nữ tử này từ trước đến nay nhát gan, chỉ cần hơi giật mình. . .
Hắn còn không có nghĩ xong, liền trơ mắt nhìn cô nương trước mặt không chút do dự một tay đoạt đi túi tiền màu xanh nắm chặt trong tay hắn, nam tử áo xám cũng còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đem túi tiền toàn bộ đảo ngược, hai hòn đá liền từ trong túi tiền rơi xuống mặt đất, phát ra ba hai tiếng trầm đυ.c.
Đúng vậy, vàng trong túi tiền sớm đã bị hai kẻ lừa đảo đánh tráo,cái gọi là vật thế chấp chỉ là lừa gạt người khác mà thôi.
"Ném bao cởi đổi, trò hề này người Tây Hà huyện bên kia đều đã sớm không chơi nữa, không nghĩ tới ở nơi kinh thành dưới chân thiên tử thế này còn có thể gặp được hai giả danh lừa bịp lừa đảo như các người!"
Đang khi nói chuyện, Đường Ninh một tay lấy tiền trong tay túi trực tiếp ném ném đến trên mặt đất.
"Mẹ nó! Ngươi chờ đó cho ta!"
Một đầu bị Đường Ninh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vạch trần âm mưu lừa đảo, trơ mắt nhìn thấy sáo ngọc đáng giá ngàn vàng trước mắt của hắn bị đoạt đi, cho dù trong lòng vừa hận vừa tức, kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ vẫn tại nhắc nhở hắn đây là kinh thành, chỉ cần có chút động tĩnh liền sẽ dẫn tới thành nội binh sĩ đuổi bắt, bọn họ cùng lão ngũ hai người cũng bất quá là tới kinh thành nhìn thấy kẻ lỗ mãng nên thuận tiện lừa gạt chút ngân lượng hoa hoa, cũng không muốn ngồi xổm trong đại lao.
Thế là chỉ để lại như vậy câu nói về sau, người kia liền ngay lập tức chạy trốn,nam tử lúc nãy cùng hắn phối hợp sớm phát hiện tình huống không ổn, liền đã không thấy tung tích.
Thấy hai người chạy trốn, khẩu khí Đường Ninh lúc này mới than khẽ , sau đó đem trong tay sáo ngọc đưa tới áo trắng Hạ Lan Nhược trước mặt, "Vị công tử này, cho dù là dưới chân thiên tử, vẫn phải chú ý một ít mới được, nếu không lần sau nhưng liền không có vận khí tốt như hôm nay đâu. Nghe ngươi nói cây sáo này là gia truyền chí bảo của ngươi, hẳn là rất trân quý đúng không?"
Nghe được thanh âm khuyên nhủ của Đường Ninh , chỉ có thể xuyên thấu qua lụa trắng của duy mũ thấy được hình dáng gương mặt mơ hồ của đối phương,Hạ Lan Nhược vô thức nhướng mày.
"Ngươi không biết ta?"
Lúc hai lừa đảo kia cùng hắn nói câu đầu tiên, hắn liền đã biết bọn họ định không phải nhân sĩ trong kinh thành , người ở kinh thành, hắn không còn ai không biết hắn, bao gồm cô nương hiện tại đứng ở trước mặt hắn, nhìn cách nàng ăn mặc, khả năng còn là thiên kim nhà nào đó.
Vừa nghe đến Hạ Lan Nhược hỏi như vậy, Đường Ninh lập tức ngẩn người, sau đó thăm dò hỏi, "Ta nên biết ngươi sao?"
Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, trong mắt Hạ Lan Nhược liền lập tức lóe lên một tia hứng thú.
"Không, không biết cũng không có vấn đề gì. Còn chưa có cảm tạ vị cô nương này trượng nghĩa hỗ trợ, Hạ Lan ở đây cảm tạ."
Khóe miệng Hạ Lan Nhược mỉm cười hướng về phía Đường Ninh nhẹ chắp tay xuống.
Nghe thấy hai chữ Hạ Lan này, Đường Ninh còn chưa có phản ứng gì, ngược lại là Xuân Đàn đứng phía bên phải nàng lập tức kinh ngạc nhìn lên.
Hạ Lan, là tiểu công gia Hạ Lan mà nàng nghe nói sao?
Bất quá, ánh mắt Xuân Đàn chập chờn cũng không duy trì liên tục, về phần Xuân Miên, nàng căn bản chưa kịp phản ứng hai chữ Hạ Lan này cùng với những tin tức nàng nghe nói có liên hệ ngầm gì, cho nên vẫn như cũ một mặt mờ mịt.
"Không ngại, có thể đến giúp ngươi là tốt rồi."
Thanh âm Đường Ninh mang theo ý cười từ trong duy mũ truyền đến, sau đó nàng liền đem sáo ngọc trong tay nhét vào trong tay Hạ Lan Nhược , quay đầu liền mang theo hai tiểu nha đầu liền tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, không biết từ nơi nào bỗng nhiên thổi tới một trận gió nhẹ, vừa vặn xốc lên lụa trắng trên duy mũ của Đường Ninh , lộ ra đôi môi hồng nhuận cùng chiếc cằm trắng nõn khéo léo của nàng.
Nhìn thấy cảnh sắc này,tay phải Hạ Lan Nhược giơ lên sáo ngọc gõ vào lòng bàn tay trái.
Cách thật xa, hắn vẫn còn có thể nghe được chủ tớ ba người trò chuyện.
"A? Cô nương, bụng người không đau nữa sao?"
"A, hình như là không đau."
"Nếu như không đau, chúng ta bây giờ liền đi trở về Thính Li lâu có được không? Hẳn là còn kịp."
"Ai nha, ai nha, em không nói Thính Li lâu còn tốt, vừa nói ta giống như lại có chút đau. . ."
"Vậy. . . Vậy chúng ta tranh thủ thời gian hồi phủ thỉnh đại phu xem một chút cho người?"
"Đừng! Không, ý của ta là, Xuân Miên,không phải em một mực nói phố Xuân Tường có một sạp bán bánh mận khô mùi vị đặc biệt ngon đúng không? Nếu không chúng ta đi chỗ đó có được không? Ta cảm thấy nếu bây giờ ăn chút gì đó, ta hẳn là sẽ tốt hơn nhiều!"
Đường Ninh vội vàng đề nghị như vậy.
"A?Là vậy sao?"
(*bánh mận khô (梅菜苏饼)là một món ăn ngon được làm từ bột mì ít gluten(*một loại protein trong bột mì), mỡ lợn nấu chín, rau mận khô và thịt lợn.
(*Rau mận khô(梅菜)còn được gọi là mận khô , là một nguyên liệu nấu ăn truyền thống của Trung Quốc. Nó được làm từ thân và lá của mù tạt xanh hoặc các loại cải xanh khác , ướp muối và làm khô trong không khí))Xuân Miên gãi đầu cảm thấy có chút không thể lý giải, sao đang đau bụng lại muốn đi ăn đồ ăn mà không phải đi xem đại phu, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Đàn bên kia ,nhìn tỷ tỷ Xuân Đàn của nàng,lại nhìn Đường Ninh ôm bụng , trong mắt lóe lên như có điều suy nghĩ, cũng đồng ý đề nghị này của Đường Ninh.
Thấy Xuân Đàn cùng Đường Ninh đều nói muốn đi ăn bánh mận khô,Xuân Miên nghĩ tới hương vị kia,ngu ngơ suy nghĩ thật lâu , lập tức liền đem tất cả nghi hoặc trong suy nghĩ của mình đều quên hết đi, nước bọt ngăn không được bắt đầu bài tiết.
Thế là chủ tớ ba người đạt thành hữu hảo chung nhận thức liền thật vui vẻ đi tới hướng phố Xuân Tường.
Cơ hồ nghe từ đầu tới cuối cuộc trò truyện của ba người, Hạ Lan Nhược lại cảm thấy ba tiểu nha đầu mày trông thú vị cực kỳ.
Hắn cúi đầu liếc nhìn vò rượu trong tay, hắn nhớ trên phố Xuân Tường có tửu lâu bán đồ nhắm, mùi vị nhất tuyệt, có lẽ. . .
[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược : 8.]
Không thể so Đường Ninh bên này cùng Hạ Lan Nhược tạm thời xoát đến hữu hảo, một đầu khác Vệ Cảnh cùng Tần Thiên Thiên đang tức giận cũng không có hòa hợp trong dự đoán của hai người .
Ừm, chủ yếu dây dẫn nổ chính là tờ giấy Đường Ninh nhét vào trong tay Vệ Cảnh .
Đúng vậy, Đường Ninh canh góc độ thực sự là vừa vặn, để cho Tần Thiên Thiên vừa đuổi tới cửa ra vào Thính Li lâu liền nhìn thấy động tác nhét tờ giấy của nàng.
Lại thêm Vệ Cảnh lúc Đường Ninh đi rồi, khóe miệng hơi hơi nâng lên nụ cười cưng chiều mềm mại, càng giống như một cái gai nhọn đâm thật sâu vào tim của nàng,vừa trướng vừa đau đến Tần Thiên Thiên cũng không biết làm thế nào để rút nó ra, chỉ có thể mặc cho nó càng đâm càng sâu, càng lúc càng sâu.
Trong lòng thập phần không thoải mái,cho dù Tần Thiên Thiên đi theo Vệ Cảnh ngồi trong phòng lầu hai, cũng không muốn phản ứng với hắn, mặc kệ Vệ Cảnh nói gì với nàng, không phải ừ,ừm, gật đầu các loại trả lời qua loa,thì chính là giống như hoàn toàn nghe không được, mắt cứ nhìn chằm chằm sân khấu kịch lầu dưới .
Chuyện này hiến Vệ Cảnh dù muốn tìm cơ hội thích hợpcùng nàng nói rõ ràng ý tưởng trong lòng mình đều không thể tìm ra, trong lòng cũng bị đè nén không thoải mái.
Rõ ràng người lúc trước chủ động từ bỏ hắn, chủ động nhường ra hôn ước là Thiên Thiên không phải sao? Vì cái gì nàng hiện tại không chỉ có không có bất kỳ áy náy với hắn, thậm chí còn. . . Lạnh nhạt như vậy?
Chẳng lẽ trong lòng của nàng thật đã không còn có hắn sao?
Nghĩ xong, trong lúc nhất thời, Vệ Cảnh cũng mất tâm tư mở lời, hắn cũng bắt đầu nhìn chằm chằm sân khấu kịch tầng một.
Bên trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Bên này Tần Thiên Thiên, lúc nãy Vệ Cảnh nói chuyện, nàng bởi vì trong lòng khó chịu không muốn để ý tới hắn, nhưng hôm nay, Vệ Cảnh không tìm nàng nói chuyện, từ bé mặc kệ gặp được chuyện gì, hai người phát sinh mâu thuẫn gì, mãi mãi cũng là Vệ Cảnh dỗ dành nàng,vì thế khổ sở trong lòng Tần Thiên Thiên càng lợi hại hơn.
Bởi vì tin tức không lưu thông, Tần Thiên Thiên cũng không biết, nàng chủ động nhường hôn ước đã bị Vệ Cảnh đã nghe trộm được, cũng không biết hắn cùng Đường Ninh còn có ước định bí mật như thế .
Trong lòng không nghĩ tới Vệ Cảnh lúc trước chờ đợi nàng,làm đủ chuyện tốt mà chỉ có thể hồi tưởng lại vừa nãy hắn nhận được tờ giấy của Đường Ninh khiến khóe miệng nâng lên nụ cười.
Càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng thương tâm,Tần Thiên Thiên nhìn sân khấu kịch phía dưới, nghe tiếng hát hí khúc y y nha nha, nhịn không được, hốc mắt lập tức đỏ lên một mảnh, một cảm giác toan trướng qua đi, nước mắt cũng đã bắt đầu từ trong mắt của nàng bắt đầu tích tụ.
Ngay khi nước mắt của nàng sắp rớt xuống, nàng bỗng nhiên đứng dậy, không hề nghĩ ngợi liền nhấc chân đi ra ngoài.
Đến cùng là thuở nhỏ lớn lên ở phủ tướng quân, không cách nào trước mặt Vệ Cảnh rơi lệ yếu thế, Tần Thiên Thiên hoàn toàn không để ý Vệ Cảnh ở sau lưng gọi nàng, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, nước mắt càng là không chút kiêng kỵ liền từ trong mắt của nàng chảy xuống.
Mà thời điểm Tần Thiên Thiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ yên lặng rơi lệ , một đầu, Đường Ninh rốt cục mang theo Xuân Đàn cùng Xuân Miên đến trước sạp hàng bán bánh rau mận tên là bà Đàm.
"Con muốn ba. . . Không, muốn sáu khối bánh xốp! Bà bà, hơi nhanh một chút nha."
Đường Ninh điềm điềm mật mật yêu cầu như vậy .
"Được!"
Lão bà bà tóc hoa râm vừa nghe đến tiếng Đường Ninh ăn mặc thiên kim tiểu thư lễ phép ôn hòa nói chuyện với bà, lập tức cười đến không thấy mắt bắt đầu cho lấy bánh cho nàng.
Nguyên bản đối với mấy thứ ăn uống này cũng không quá ham mê, Xuân Đàn nhìn thấy tiểu thư nhà mình trông mong nhìn sạp hàng , cùng Xuân Miên thèm nhỏ nước dãi , không hiểu sao cũng bị các nàng cảm nhiễm sự mong đợi.
Thế là ba tiểu cô nương cứ như vậy đứng trước sạp bánh, không nhúc nhích mà nhìn bà Đàm làm bánh.
Đi theo sau lưng các nàng vừa mới đến phố Xuân Tường, Hạ Lan Nhược nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, hắn đầu tiên là ngẩn người, sau đó buồn cười, liền che môi trầm thấp nở nụ cười.
Nghiêng dựa vào vách tường phía trước, hắn cứ như vậy nhìn xem ba tiểu cô nương nhìn chằm chằm bà bà làm bánh, nhìn xem các nàng cao hứng bừng bừng nhận dùng giấy dầu bao lấy bánh,bà bà cười đến thoải mái, nhìn các nàng vừa nhận bánh liền cắn một ngụm nhỏ, sau đó liền bị nóng đến đạp mạnh hai chân tại chỗ,tiểu nha đầu mặt tròn càng là hoàn toàn không để ý hình tượng nhe răng trợn mắt.
Chỉ có như vậy, ba người cũng không có buông bánh trong tay ra.
Khiến ý cười trên khóe miệng Hạ Lan Nhược càng đậm.
[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: 12.]
Ai có thể nghĩ ngay khi hai người vừa mới cắn mấy cái bánh xốp, Xuân Miên có thị lực tốt liền lập tức thấy được bên cạnh góc đường,Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh hai người một trước một sau đi về phía bên này .
"Cô nương, cô nương, là Vệ hế ử, là thế tử. . ."
Bởi vì trong miệng còn ngậm lấy đồ ăn, Xuân Miên vỗ nhẹ cánh tay Đường Ninh , vội nhắc nhở mơ hồ không rõ.
Nghe được thanh âm của nàng , Đường Ninh quay đầu nhìn lại đến Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh, trong nháy mắt, liền không chút nghĩ ngợi lập tức lôi kéo Xuân Miên, Xuân Đàn trốn đến cách Hạ Lan Nhược một bức tường .
Lúc này mới rốt cục đem bánh trong miệng bánh nuốt xuống,Xuân Miên lập tức một mặt không hiểu nhìn Đường Ninh.
"Cô nương, chúng ta vì sao lại trốn. . ."
Nàng còn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã liền tranh thủ lấy bánh trong tay nhét vào trong tay Xuân Đàn ,đồng thời trực tiếp đưa tay bưng kín miệng của Xuân Miên .
"Xuỵt, đừng nói chuyện, đừng để Thiên Thiên cùng Cảnh ca ca phát hiện chúng ta!"
Nghe nàng nói như vậy,nghi hoặc trong mắt Xuân Miên liền càng nhiều.
Ngược lại là Xuân Đàn đều không cần Đường Ninh nhắc nhở, từ đầu tới đuôi liền một điểm thanh âm đều không phát ra.
Ba người cứ như vậy trốn ở một bên , mặc cho Vệ Cảnh cùng Tần Thiên Thiên từ bên cạnh của bọn họ đi tới.
Thẳng đến sau khi bọn họ đi qua, Đường Ninh lúc này mới buông lỏng ra tay che miệng của Xuân Miên .
Rốt cục có thể nói chuyện Xuân Miên lập tức liền lòng tràn đầy nghi vấn của mình tất cả đều hỏi lên.
"Vì sao thế? Cô nương, rõ ràng người mới là vị hôn thê của Vệ thế tử không phải sao? Người vì sao muốn né tránh bọn họ? Vì sao muốn đem vị hôn phu của mình trả lại cho Thiên Thiên tiểu thư? Lúc trước rõ ràng chính là nàng chủ động nói muốn đem hôn sự nhường lại, hiện tại lại cùng Vệ thế tử pha trộn cùng một chỗ là có ý gì? Còn khéo léo cùng chúng ta đi Thính Li lâu,em nói nàng chính là cố ý có chủ tâm không tốt! Lúc trước chủ động nhường hôn sự tặng cho cô nương,mang danh đại độ khiêm nhượng hiểu chuyện, càng dẫn tới tướng quân, phu nhân, thiếu gia thương tiếc,còn hiện tại thế nào, lại muốn cho Vệ thế tử chủ động vứt bỏ cô nương, muốn chết muốn sống nhất định phải cưới nàng sao? Nàng dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tiện nghi trên đời này đều chỉ để một mình nàng chiếm hết? Chuyện gì không tốt đều để cô nương gánh? Rõ ràng cô nương người cũng là thích Vệ thế tử mà, Xuân Miên có mắt, cái gì đều có thể nhìn ra. . . Dựa vào cái gì người muốn chịu ủy khuất như vậy?"
Càng nói, thái độ tiểu nha hoàn Xuân Miên liền chậm rãi từ nghi vấn chuyển biến thành phẫn nộ, lại biến thành khó chịu, thậm chí nói nói, liền hốc mắt đều đỏ lên một chút.
Nghe xong nàng như vậy, Đường Ninh trong lòng nhất thời lóe lên một tia kinh ngạc.
Nàng lúc trước biết Xuân Đàn thật thông minh, rất nhiều chuyện đều là khám phá không nói toạc ra, làm thế nào cũng không nghĩ tới, nhìn một mặt hồn nhiên đáng yêu, trong mắt chỉ có ăn uống Xuân Miên cũng là một người thông thấu .
Nàng có thể nói trúng tim đen Tần Thiên Thiên tính toán, đây là chuyện Đường Ninh không có nghĩ tới.
Cũng là nghe đến đó, cách các nàng chỉ có một bức tường Hạ Lan Nhược mới rốt cục biết rõ thân phận Đường Ninh, khó trách nàng không biết hắn, nguyên lai nàng chính là truyền thuyết gần đây trong kinh thành trong,thiên kim thật được nhận trở lại phủ tướng quân trấn Bắc -Tần Đường Ninh.
Vừa mới nghĩ tới đây, Hạ Lan Nhược liền lại nghe được thanh âm ôn nhu mà kiên định lần nữa vang lên, "Đồ ngốc,em còn chưa hiểu được thích một người là tư vị thế nào đúng không? Thích một người, chỉ cần hắn vui vẻ, ta liền vui vẻ. Ta thích Cảnh ca ca,ngài ấy thích Thiên Thiên, ta đây liền giúp ngài ấy ,giúp ngài ấy đem Thiên Thiên dỗ dành trở về, cho dù. . . Cho dù ngài ấy thật sẽ chọn cùng ta từ hôn, cưới Thiên Thiên, ta. . . Cũng sẽ không hối hận. . . Bởi vì ta đã đạt được thứ ta mong muốn nhất!"
Vừa nói Đường Ninh vừa đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Miên , sau đó cả người lại lần nữa chấn phấn, "Được rồi, không nói những thứ này nữa, ngày hôm nay em còn có muốn ăn gì đó hay không, ta mua cho em ăn có được không?"
"Ừm. . ."
Xuân Miên hít mũi một cái, mang theo giọng mũi ừm một tiếng.
Tựa vách tường Hạ Lan Nhược nghe tiếng bước chân ba người từ từ đi xa, cho đến biến mất không nghe gì nữa.
Bỗng nhiên giơ lên vò rượu trong tay, bỗng nhiên trút xuống một ngụm.
Có phải hắn nghĩ giống nàng như vậy, sẽ trôi qua thoải mái một ít hay không. . .
Thế nhưng là làm sao bây giờ?
Hắn còn đang hối hận, mỗi ngày mỗi ngày đều đang hối hận, hối hận lúc trước không có ngăn cản Mộ Thanh tiến cung. . .
A.
[Độ hảo cảm Hạ Lan Nhược: 20.]
Đã đi xa một chút Đường Ninh vừa nghe đến thanh âm hệ thống nhắc nhở, lập tức nhướng mày.
Mồi đã buông xuống, nàng cũng là người lưu lạc thiên nhai ,nếu nàng xua đuổi ý nghĩ khó chịu trong lòng Hạ Lan Nhược, sớm muộn hắn sẽ chủ động tiến lên đây tìm nàng.
Mà khi đó, chính là cơ hội của nàng.
16/9- 11h50 17/9/2022
Gần 5000 chữ