Giọng cô vẫn đều đều: “Phần diện tích sử dụng kia cần được đo đạc lại một lần nữa, đang chờ sở Xây Dựng xét duyệt.”
“Cô ấy chỉ là một người bạn thân, hôm đó tâm trạng của cô ấy không được tốt.”
Cô kiên quyết cắt ngang lời giải thích của anh: “Tất cả các công văn Man Tú sẽ xử lý hết.”
Hạng Tĩnh Thần nắm lấy cổ tay cô, ép buộc cô đối mặt với anh: “Tiểu Hâm, anh không có phản bội hôn nhân của chúng ta, em nhất định phải tin tưởng anh.”
Sự bình tĩnh chống đỡ của cô cuối cùng cũng sụp đổ, Phạm Ấu Hâm như bị kim đâm vào lòng, cô tức giận hất tay anh ra, cô dồn hết sức vào tay mình tát thật mạnh lên má anh.
“Đừng đυ.ng vào tôi!” Cô gầm lên giận dữ.
Trên gương mặt Hạng Tĩnh Thần hiện lên năm ngón tay rõ rệt: “Em không dám đối mặt với anh, không cho anh cơ hội, cố ý rời khỏi cuộc sống của anh, thật sự là em bỏ được sao?”
Phạm Ấu Hâm phẫn nộ như cuồng phong bão táp quét đến, rốt cuộc không kiềm chế được: “Anh hỏi tôi có từ bỏ được không? Sao anh không hỏi lại bản thân mình có bỏ được không? Tôi nhìn thấy những câu nói kia có biết bao ân ái cảm động, anh yêu thương cô ta, quan tâm tâm trạng cô ta không tốt, anh định đưa cô ta đi ăn cơm, cái này mà gọi là chỉ mới thân mật thôi sao? Sau đó thì sao? Thật sự chỉ ăn cơm à? Cô ta điềm đạm đáng yêu như vậy anh có ôm cô ta không? Bởi vì có mỹ nhân trong ngực như vậy anh sẽ không mất đi khống chế mà hôn cô ta không? Đủ rồi! Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của anh, tôi chỉ tin vào mắt mình, gặp ai? Thấy cái gì? và bằng chứng thôi.”
Hạng Tĩnh Thần như con gà trống chiến đấu thất bại, anh mất đi dáng vẻ cao ngạo, chật vật muốn nắm lấy một cơ hội cuối cùng: “Không có ôm, không có hôn, em đề cao anh quá, trái tim của anh không bận rộn như vậy, nó chỉ có em, bất luận kẻ nào cũng không thể chiếm lấy được.”
“Tâm trạng không tốt có thể nói cho anh biết, đừng làm anh lo lắng.”
“Cảm ơn anh đã quan tâm, em rất vui.”
“Tối mai đi ăn cơm không?”
“vợ của anh có cho phép anh đi ăn với người khác không?”
“Không sợ.”
“Ừ! Vậy anh muốn dẫn em đi ăn cái gì?”
“Tùy em, thấy tâm trạng em không tốt, anh chỉ muốn cùng em.”
“Anh thật sự rất tốt với em. Em rất yêu anh.’
Cô cười thê lương: “Tôi không thể quên bất cứ lời nói đó, nếu anh muốn tìm người phụ nữ khác làm bạn tâm sự, thì hãy che giấu thật kĩ, lừa gạt tôi thật tốt, nhưng cũng rất sơ sót. Nhưng rõ ràng anh lừa gạt điều chẳng muốn lừa gạt, lại còn hỏi xem tôi có bỏ hay không? Bằng không anh hãy thay đổi người kia đi, cô ta yêu anh không phải sao?”
Cô lấy lại bản thiết kế thứ nhất, mở bản thiết kế thứ hai ra, cô đưa tay di chuyển qua lại trên bản thiết kế: “Đề án xây dựng trường học quốc gia được tiến hành hết sức thuận lợi, đây là không gian được bố trí.”
“Em còn yêu anh không?” Anh hỏi bằng giọng yếu ớt.
Cô ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Anh không muốn bàn giao nữa phải không?”
“Anh chỉ muốn cứu vãn hôn nhân của chúng ta.”
“Tôi nên nói rõ ra, tôi không cần anh nữa rồi.”
“Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta không có cách nào qua được cửa ải này sao?”
Cô cười nhẹ: “không phải người cũ chán rồi, người mới luôn tốt hơn sao?”
“Em cố ý kết thúc?”
“Cho phép tôi nhắc nhở, thủ tục ly hôn của chúng ta đã hoàn thành cách đây ba ngày rồi.”
Cô lấy lại bản thiết kế thứ hai, mở bản thiết kế thứ ba ra: “Đây là dự án Hồ Bơi Hạnh Phúc, không gian quy hoạch do anh quản lý, có lẽ anh đã rất rõ.”
“Tiểu Hâm, xin em hãy tin anh, thật sự anh rất yêu em.”
“Đủ rồi!” Phạm Ấu Hâm tức giận đập hai tay lên bàn. Cô nhìn anh, trong ánh mắt mang theo một tia đau buồn: “Căn bản là anh không thích tôi, không nên vũ nhục tình yêu cao quý, nếu anh không muốn bàn giao nữa, tôi cũng không muốn đứng ở đây nghe những lời nói vô nghĩa này đâu.”
Cô để lại tài liệu trên bàn, tức giận xoay người bỏ đi.
Sự việc xảy ra vào ngày thứ năm, đêm hôm đó cô đề nghị ly hôn, thứ sáu đã hoàn thành thủ tục ly hôn, sau đó dọn ra khỏi ngôi nhà họ đang sống, qua ngày thứ ba lại bàn giao công việc.
Chẳng lẽ anh thật sự đã mất cô rồi? Làm sao anh có thể để cho mình mất đi cô như vậy?
Hạng Tĩnh Thần ôm đầu bi thương hét ra tiếng.
Đây là âm thanh của người đàn ông đã hối hận.
Chương 3
Phạm Ấu Hâm tức giận xông vào phòng làm việc của mình. Phạm Tư Hâm vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại, nhìn thấy bộ dạng của em gái mình như muốn lấy dao chặt chân người khác vậy.Phạm Tư Hâm giương lên nụ cười tươi: “Tiểu Ấu, nếu em muốn chặt đứt mục tiêu giống như chị, chị có thể mở rộng ra chi em tham gia vào.”
Phạm Ấu Hâm rất tức giận, cô lo lắng đi qua đi lại trong phòng: “Em không thể tin được! Làm sao anh ta có thể nói những lời như vậy! Em thật sự không thể tin được anh ta có thể nói ra những lời đó!”
Phạm Tư Hâm rất tò mò, rốt cuộc cái tên đàn ông họ Hạng kia đã nói cái gì, lại để cho tiểu thư Phạm gia lại nổi cơn giận: “Anh ta không phủ nhận anh ta tìm phụ nữ à?” Cô đoán thử.
“Không phải!”
“A, vậy anh ta thừa nhận là anh ta thích người phụ nữ kia à?”
Phạm Ấu Hâm nắm chặt quả đấm: “Cũng không phải! Anh ta nói là anh ta còn yêu em!”
Phạm Tư Hâm trừng to hai mắt: “Anh ta nói cái gì?”
Phạm Ấu Hâm tức giận ném mình lên ghế sô pha: “Em hoàn toàn không muốn lặp lại những cái đánh rắm này.”
Phạm Tư Hâm nhíu mày nhắc nhở: “Ở nhà chúng ta nếu nói chuyện thô tục sẽ bị xử phạt rất nhiều hình thức: “Trước đây là giam lỏng không cho đi chơi, lớn một chút là không cho tiền tiêu vặt, lớn hơn chút nữa là sẽ phạt tiền. Chúng ta đều đã lớn như vậy rồi, không biết mẹ sẽ dùng chiêu gì để xử phạt đây?”
Phạm Ấu Hâm lấy tay che mặt, cô rất tức giận nhỏ giọng gào thét lên: “Tư, làm sao anh ta có thể…. Làm sao anh ta có thể khinh địch mà nói anh ta yêu em như vậy chứ? Em và anh ta đã ly hôn! Em và anh ta đã ly hôn rồi mà!”
Phạm Tư Hâm vỗ vỗ lưng em gái mình: “Đàn ông luôn luôn giải thích chỗ phạm lỗi của họ….Ừ, nên nói thế nào nhỉ? Anh ta nói anh ta yêu em đúng là….. một lý do không tốt.”
“Không chỉ không tốt, mà là quá thối nát mà.” Phạm Ấu Hâm ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, nói yếu ớt.
Phạm Tư Hâm thở dài, người đàn ông này đã làm cảm xúc của em gái rối loạn lên rồi: “Về nhà đi, buổi tối đến nhà hàng năm sao ăn một bửa cơm thật no để đánh tan cơn giận này, ngày mai chúng ta đến suối nước nóng Dương Minh Sơn tắm cho khuây khỏa.”
“Em cũng nghĩ đây là ý kiến hay.”
Phạm Tư Hâm đứng lên cầm lấy ba lô của em gái: “Tất nhiên đây là ý kiến hay rồi.”
Cô nắm lấy tay em gái chuẩn bị rời khỏi văn phòng, cửa phòng vừa mở ra, không nghĩ tới Hạng Tĩnh Thần đang đứng trước cửa,
Cả hai chị em đều giật mình, Phạm Tư Hâm quắt mắt trừng lớn với anh: “Có chuyện gì sao? Hạng tiên sinh!”
“Tiểu Hâm!”
Lúc sự việc kia xảy ra đến nay, Hạng Tĩnh Thần chưa bao giờ cười nhưng giờ phút này lại cười thật tươi, bộ dạng đắc ý của anh ta như muốn được ăn đòn.
Phạm Ấu Hâm nghi ngờ nhíu mày lại, vẫn không quên lạnh nhạt nói: “Chuyện gì? Chúng tôi đang muốn đi, anh đừng ở đây cản đường tôi.”
“Anh nghĩ rằng điện thoại của em có vài cuộc gọi nhỡ.” Anh nói, khóe môi nhếch lên càng cao.
Phạm Ấu Hâm nhíu chặt chân mày: “Có cuộc gọi nhỡ? Anh có ý gì?”
“Cho dù có, cũng không liên quan gì đến anh!” Phạm Tư Hâm đứng một bên nói thêm vào.
Hạng Tĩnh Thần đưa điện thoại của mình ra: “Lúc nãy anh nhận được điện thoại của Cục Dân Chính, Đối với anh mà nói, đây là một chuyện lớn.”