Phạm Ấu Hâm đi lên phía trước đưa tay kéo cửa chớp xuống, ngăn cách tất cả mọi thứ: “Hạng tiên sinh sẽ tiếp nhận, chị sẽ đem công việc bàn giao lại cho anh ấy.”
Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Chị không dũng cảm, chị chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản thôi, yên ổn mà sống qua ngày.”
Man Tú nhìn Ấu Hâm, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên trên người cô, vẻ mặt cô vẫn hồng hào như mọi ngày. Phạm Ấu Hâm có thể duy trì nụ cười, nhưng vẻ bi thương nhàn nhạt trong ánh mắt cô lại không thể che giấu được.
Man Tú âm thầm thở dài.
“Man Tú, buổi sáng hôm nay chị đã chuẩn bị đồ rồi, em hẹn Hạng tiên sinh giúp chị, nói với anh ấy chiều nay có rảnh thì họp với chị.”
“Được, không thành vấn đế.”
Ấn định hai giờ chiều họp xong, trong cả buổi sáng, cô vừa bận rộn xem hồ sơ kiến trúc, ghi lại tiến độ làm việc, vừa nhận vô số cuộc điện thoại dò hỏi quan tâm. Có điện thoại của bên hợp tác xây dựng, của người quen, của cả những đồng nghiệp thường hay liên lạc, đương nhiên còn nhận được lời hỏi thăm của người thân trong gia đình....Thật giống như lời Mạn Tú đã nói, tin tức cô ly hôn lan nhanh không khác nào một vụ cháy rừng
Giữa trưa Tư Hâm tìm cô đi ăn cơm. Nhìn cô hăm he, bày ra vẻ mặt hung thần sát khí, cô biết Tư Hâm không chỉ đơn giản là đến tìm cô để đi ăn cơm, đương nhiên là vì cái tên đàn ông lòng người dạ thú kia. Vấn đề là cô ấy tới thật không đúng lúc, cũng không gặp được tên đàn ông đáng ghét kia.
“Hắn đâu?” Phạm Tư Hâm vừa đưa tay chống hông vừa thở phì phò, cô trừng mắt nhìn cách vách không có một bóng người nào, bức màn lớn đã bị cô kéo ra.
Hầu như cả người Phạm Ấu Hâm bị chôn vào đống hồ sơ kiến trúc kia: “Không để ý, em đang bận tìm đồ mà.”
Phạm Tư Hâm tức giận kéo tấm màn lại: “Thật không hiểu nổi em vì sao lại muốn nói chuyện với hắn? rõ ràng là em đã bàn giao hết công việc cho hắn, để cho hắn không có thời gian đi tìm người khác yêu đương!”
Phạm Ấu Hâm hoàn toàn không muốn né tránh chuyện này. Thay vì trốn tránh, chẳng thà cô thản nhiên đối mặt đi.
Phạm Ấu Hâm lập tức dừng lại động tác. Cô biết suy nghĩ của chị mình, càng nóng lòng muốn cô phải đối mặt, muốn cô vui vẻ, muốn cô đồng ý, nhưng………
Cô hít thở thật sâu. Thật khó, còn cần phải cô lên nhiều hơn.
Phạm Tư Hâm vỗ ngực, bất đắc dĩ lắc đầu: “Song sinh nhà khác cũng như vậy à? Một người đau lòng, người kia cũng sẽ đau lòng theo sao? Tiểu Ấu, trái tim của chị mấy ngày nay đau khổ cùng em thật không dể chịu chút nào.”
Phạm Ấu Hâm hít thở thật sâu: “Em sẽ cố lên, quên đi chuyện này.”
“Được, việc đầu tiên phải làm là lập tức theo chị về nhà. Đừng để ý đến việc giao tiếp hay không giao tiếp.”
Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không được những người này đều là khách hàng của em, phải báo lại với họ. Không thể nói đi là đi được.”
“Em định nói chuyện đến khi nào? Hôm nay có thể hoàn thành không? Chị không hy vọng ngày mai em sẽ sắp xếp những thư tư liệu vô dụng này một chút nào.”
“Em đã hẹn với anh ta hai giờ chiều nay. Sau đó sẽ xem tình hình thế nào.”
Phạm Tư Hâm thở dài, đi thoáng qua bên cạnh em mình, nắm mái tóc của Ấu Hâm: “Đem mái tóc dài này cắt đi, chặt đứt 3000 sợi dây tơ tằm này, cũng có thể lấy bán đi được một số tiền.”
Tư Hâm từng có một mái tóc dài thật đẹp, nhưng từ lúc phát hiện ra việc cắt tóc bán kiếm tiền, cô không suy nghĩ chút nào liền cắt mái tóc của mình để đổi lấy máy vi tính.
Phạm Ấu Hâm mỉm cười. Cô nhớ lúc chị hai bán đi mái tóc dài để mua máy vi tinh, mẹ cô đã giận ngút trời rồi.
“Cũng được, chờ khi nào em tìm không được việc, em sẽ đem bán mái tóc dài này kiếm một chút tiền sinh hoạt.”
Phạm Tư Hâm vuốt ve mái tóc của em gái: “Thôi đi, em cắt mái tóc dài này đi, nhất định mẹ sẽ mắng chị là nhau đầu xấu xa. Ai bảo chúng ta là chị em sinh đôi, chị chỉ cần chăm sóc em thật tốt thì cũng như tự giúp bản thân rồi.
Phạm Ấu Hâm ôm eo chị gái mình: “Chả trách mẹ nói người bình thường không thể ngăn cản chị.”
“Ha ha, bây giờ em mới biết sao?”
Hai người ôm nhau, trên khóe môi đều nở nụ cười thật tươi.
“Cảm ơn”
“Không cần khách sáo.”
Điện thoại vang lên, sự yên lặng cắt đứt khoảnh khắc này.
Phạm Ấu Hâm nhận điện thoại, ý cười trên môi cô lập tức biến mất, cô chỉ “ừ” một tiếng rồi cụp điện thoại.
“Là hắn?”
“Ừ, anh ta về rồi, chiều nay ba giờ anh ta phải đến công trường, nên hỏi em buổi họp chiều nay có thể họp trước hai giờ được không?”
Phạm Tư Hâm hừ lạnh: “Cơm trưa còn chưa ăn, hắn muốn mời em đi ăn cơm sao?”
Phạm Ấu Hâm đứng lên, ôm lấy đống tài liệu trên bàn: “cho dù có đi ăn cơm, cũng chỉ giải quyết công việc thôi, ngày mai chị xin phép nghỉ đi theo em đến Dương Minh Sơn tắm suối nước nóng đi."
Phạm Tư Hâm trừng to hai mắt: “Em gái, hiện tại là mùa hè nha.”
“Lúc này tắm mới đã, còn có chị cả và mẹ đi nữa.”
Phạm Ấu Hâm vẫy vẫy tay, ôm tài liệu rời đi.
Phạm Tư Hâm nhìn bóng lưng em gái rời khỏi, cô vuốt ngực mình, chua xót hít hít mũi, rõ ràng là cô cảm nhận được đau thương dâng trào, trong lòng em gái chắc còn khó chịu hơn.
Anh nhìn người vợ trước của mình, cô nhỏ nhắn xinh xắn giống như hai năm trước đây lúc mới gặp nhau.
“Ăn chưa?” Anh hỏi.
Cô không nói, đem toàn bộ tài liệu trong tay đặt lên bàn làm việc của anh, lập tức đi vào nội dung cuộc họp.
“Tổng cộng có năm bản kế hoạch, trong đó gồm tư liệu về tiến độ thiết kế công trình của công ty, đây là bản thiết kế, phần còn lại thì tôi sẽ sắp xếp tổ chức ở bộ phận kế hoạch sau.”
Cô đứng thẳng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nói từng câu từng chữ bàn giao lại công việc của mình một cách rõ ràng. Năm bản nội dung kế hoạch này do anh thiết kế, nhưng không gian quy hoạch lại do một tay cô phụ trách, những vụ làm ăn mà bọn họ hợp tác luôn luôn thành công làm cho đồng nghiệp phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Anh biết rất rõ năng lực của cô, cũng biết cô luôn hết sức nỗ lực trong tất cả các công việc được giao.
“Thật sự bỏ được sao?” Anh hỏi.
Phạm Ấu Hâm rụt cổ lại, sau đó nhún nhún vai, nói một cách nhẹ nhàng thanh thản: “Những công trình này tôi không có khả năng tiếp nhận nữa, nên chỉ muốn ở nhà thôi.”
Anh nhìn cô chăm chú: “Còn anh, em bỏ được sao?”
Cô chớp mắt nghi ngờ, sau đó cười giẫu cợt: “Tôi cần gì phải luyến tiếc chứ?”
Hạng Tĩnh Thần mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, đặt tay lên trán suy nghĩ. Sau khi chuyện này xảy ra, cô cố gắng dùng khoảng cách để dần dần biến mất khỏi cuộc đời anh, dọn ra khỏi ngôi nhà mà hai người đã xây dựng nên, kể cả công ty cô cũng không cần, cũng không đồng ý nghe anh nói một câu nào.
Vợ trước? Ông trời ơi….
Phạm Ấu Hâm nhìn anh. Cô biết anh khác xa rất nhiều, ý chí biến mất, không còn hăng hái như trước kia, thần sắc thì mệt mỏi, như là đã chịu đựng vài đêm. Thức trắng đêm lên mạng tìm kiếm phần tình yêu kia sao? Trừ lần đó ra, cô không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
“Em không cho anh cơ hội giải thích nào.”
“Tôi đã cho, nhưng không phải anh đã trả lời không được rồi sao?”
“Em định tội anh quá nhanh.” Anh bỏ tay xuống, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Phạm Ấu Hâm nắm chặt quả đấm, trong ánh mắt tràn đầy oán hận: “Hay là anh hy vọng khi nào tôi bắt gian tại trận mới xem là cơ hội tốt? Hạng Tĩnh Thần, anh đừng quá tàn nhẫn một chút được không?”
“Những gì em thấy chỉ là một phần thân mật thôi, trừ lần đó ra, cái gì cũng không có.”
Thật sự là cái gì cũng không có. Bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi.
Phạm Ấu Hâm nấc nghẹn cổ họng, cố gắng áp chế cảm xúc chính mình, cô đưa tay mở bản thiết kế ra. "Trước tiên về đề án "Nghi Lệ Song Bảo" này, hiện nay chỉ mới được một phần."