Ánh sáng chiếu qua lớp cửa sổ giấy hơi mỏng, trong căn phòng đơn giản tràn ngập hương thảo dược thanh đạm, yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Hạ Thư Khanh châm chậu than trong phòng, trên bàn mở một dải ngân châm, hắn cử chỉ ưu nhã, mỉm cười híp mắt: "Quý huynh?"
Quý Chính Đạm chưa bao giờ câu lệ tiểu tiết, huống chi vị Hạ đại phu trước mặt ôn nhuận như ngọc, đáy lòng thiện lương làm y kính nể. Y ngồi ở trên ghế, không chút chần chờ cởϊ áσ ngoài xanh thẳm cùng áo trong thuần trắng: "Làm phiền Hạ đại phu."
Không ngoài dự kiến cửa Hạ Thư Khanh, thân là nam chính thiên chi kiêu tử, Quý Chính Đạm có thân hình hoàn mỹ được Chúa sáng thế đắp nặn, y tuổi trẻ chính trực khí phách phong hoa, dưới lớp quần áo là làn da căng chặt co dãn tỏa ra hormone nồng nặc, cơ ngực no đủ cường tráng theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng, cơ bụng cân xứng chỉnh chỉnh tề tề không nhiều không ít, đường cong cơ liên sườn tuyệt đẹp, tuyến nhân ngư gợi cảm kéo dài nấp sau lưng quần, khiến người ta mơ mạng vô hạn.
Mỗi một khối cơ bắp của Quý Chính Đạm đều mang hơi thở dương quang bồng bột. Cường đại hoàn mỹ vô khuyết như vậy, mới làm người ta có du͙© vọиɠ mạnh mẽ chinh phục.
"Khách khí." Hạ Thư Khanh nhìn thoáng qua vòng eo thon dài rắn chắc của Quý Chính Đạm, dưới lưng quần là đường cong của cặp mông, hai bắp đùi rắn chắc hữu lực vô tình tách ra. Nếu Quý Chính Đạm bị ép buộc đặt dưới thân, khi giãy giụa nhất định rất hăng hái.
Hạ Thư Khanh còn nhớ rõ nhiệm vụ của chính mình, hắn nghiêm trang bắt mạch, hỏi Quý Chính Đạm chút vấn đề về chân khí hỗn loạn. Hắn đứng dậy sờ soạng sống lưng rộng lớn của Quý Chính Đạm, sau đó là ngực, bụng, châm mấy châm ở những chỗ khác nhau: "Quý huynh chân khí quá mạnh, nghi sơ (?) không nên đổ. Ta giúp huynh ghim châm giải quyết, xem hiệu quả thế nào."
Ánh mắt Hạ Thư Khanh mang theo ý cười: "Cảm giác như thế nào?" Hắn ánh mắt bình tĩnh, lòng bàn tay hơi lạnh mèm mại chạm vào chân Quý Chính Đạm rồi rất nhanh rời đi, không có một chút dục niệm nào.
Quý Chính Đạm lại có loại bị địch nhân cường đại theo dõi đánh dấu, phía sau lưng lạnh cả người, chiến ý nóng rực trong cơ thể ngo ngoe rục rịch. Cơ bắp sống lưng hơi căng chặt, nhiệt ý kích động quay cuồng trong cơ thể, mồ hôi trên trán ứa ra một lớp mỏng, cả người tỏa ra hơi thở ngon miệng.
Hầu kết Quý Chính Đạm hơi động, ý đồ bình ổn lửa nóng muốn tàn sát bừa bãi: "Nóng, này đúng không?"
Cảnh giác trời sinh làm y giải quyết được không ít lần nguy hiểm, nhưng Hạ Thư Khanh trước mặt tựa như thanh trúc cao khiết, cũng không có ý đồ làm hại y. (Thật không :)))
Hạ Thư Khanh nghe vậy cười: "Bình thường, Quý huynh không cần áp chế."
"Được." Quý Chính Đạm thả lỏng cơ thể, không chống cự cảm giác mãnh liệt trong cơ thể. Y nhìn tuyến cằm gợi cảm của Hạ Thư Khanh, màu da lãnh bạch thoạt nhìn mười phần lạnh lẽo bóng loáng. Quý Chính Đạm lơ đãng nghĩ, Hạ đại phu sinh hoạt mộc mạc, vào mùa đông đại khái không quá tốt.
Lửa nóng tàn sát bừa bãi bỗng nhiên đốt tới hạ thân Quý Chính Đạm, y cúi đầu nhìn bành long trướng khởi trong quần, đầu đỉnh ướŧ áŧ giương nanh múa vuốt. Nhất thời du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn, giống như dã thú động dục.
"Này..." Quý Chính Đạm theo bản năng nhìn Hạ Thư Khanh, đôi mắt bình tĩnh của thanh niên áo xanh như dội xuống một chậu nước lạnh. Khuôn mặt cương nghị khuôn của y vì xấu hổ mà ửng đỏ, ấn nghiệt vật đang tɧác ɭoạи một chút. Quý Chính Đạm sắc mặt hơi đổi, vừa đau vừa sướиɠ mà kẹp chặt hai chân: "Thất lễ rồi."
Cho dù là nam nhân, Quý Chính Đạm cũng chưa bao xảy ra tình trạng nghiệt căn mất không chế như vậy. Đặc biệt vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, vị đại phu lương thiện trước mắt. Quý Chính Đạm sống hai mươi năm, lần đầu tiên ảo não vì chính mình vô lễ.
"Không sao." Hạ Thư Khanh thưởng thức đủ Quý tiểu hầu gia khó được hoảng loạn. Hắn thiện giải nhân ý mà nhổ ngân châm xuống, viết một phương thuốc: "Một ngày ba lần, dùng trong 10 ngày."
Quý Chính Đạm hô hấp hơi loạn mà mặc quần áo nhanh như bay, hắn tiếp nhận phương thuốc, trả ngân lượng, quay đầu liền đi: "Hạ đại phu vất vả rồi." Y hận không thể chui vào sông băng, tẩy sạch đầu óc chính mình.
"Quý huynh," Hạ Thư Khanh bất đắc dĩ cười, đem bạc nhét trở lại trong tay Quý Chính Đạm, "Tại hạ hành nghề y không thu thù lao, đó là phá quy củ. Chúng ta không phải còn phải đi nha môn?"
"À, không cần vội như vậy, ta để bạn tốt đến đây đón đệ." Quý Chính Đạm ngẩn ra, cả người y bốc hỏa, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm.
Hai tay Hạ đại phu lạnh lẽo, như khối băng trong ngày hè nắng chói chang, có thể làm dịu lại cơn nóng bức. Quý Chính Đạm cảm thấy thoải mái, lại đau lòng Hạ đại phu thân thể hư nhược, y cường ngạnh mà nhét ngân lượng trở lại: "Đây là bồi thượng bức tường ta đập hỏng. Hạ đại phu đừng khách khí, nếu không lòng ta khó an."
Quý Chính Đạm không để Hạ Thư Khanh cự tuyệt, hắn bước chân hấp tấp rời đi, phảng phất phía sau có ác lang đuổi theo.
Hạ Thư Khanh nắm lấy bạc còn vương lại nhiệt độ của Quý Chính Đạm, lắc lắc đầu: "Chậc, nam chính vô tư chính trực, thật muốn bắt nạt y."
"Meow~" mèo con màu trắng từ cửa sổ chạy vào vào, đầu nhỏ xù lông cọ cọ chân Hạ Thư Khanh, "Meow ~ meow ~"
"Tiểu Hòa, đói bụng rồi?" Hạ Thư Khanh từ trong không gian hệ thống lấy ra một bộ dụng cụ ăn dành cho mèo, đổ thêm thức ăn cho mèo và nước sạch. Hắn điểm điểm đầu mèo nhỏ, "Ăn đi."
Mèo con híp mắt, cọ cọ đầu thoải mái mới cúi đầu ăn, ưu nhã tú khí giống hệt chủ nhân.
Hạ Thư Khanh nhìn ráng đỏ ở chân trời, đỏ tươi mê người: Chậc, vị nam chính Khởi Điểm đừng lại rơi vào trong tay hắn.
Rất nhanh có thợ thủ công tới thay cửa lớn của tiểu viện, sửa lại tường vây màu trắng, tất cả mới tinh như lúc ban đầu. Hạ Thư Khanh đưa tiền công, thợ thủ công xua tay: "Đại nhân trả tiền rồi."
......
Hạ Thư Khanh hiếm khi nằm mơ. Cho nên, hắn có điểm kinh ngạc khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Người trong hội đấu giá ầm ĩ ồn ào, trong l*иg sắt nằm ở trung tâm, hai mắt nam nhân cường tráng cao lớn bị che kín, cổ cùng tứ chi thon dài bị khóa bằng xích sắt cứng nhất. Giờ phút này y trần như nhộng, ánh đèn hôn lên thân hình hoàn mỹ mà y lấy làm tự hào.
Người bán đấu giá đứng cạnh l*иg sắt nhiệt tình như lửa: " Tướng quân trẻ tuổi nhất của nước địch -- Đạm. Y kiêu dũng thiện chiến, khỏe mạnh cường tráng, còn là một xử nam. Ngài chỉ cần mua về, muốn làm gì y, đều có thể nha --"
Hạ Thư Khanh đối với nam nhân như pho tượng trước mắt quen thực sự, hắn thế nào lại mơ thấy Quý Chính Đạm?
Quý Chính Đạm làm hàng đấu giá, thân thể trần trụi không kiêu ngạo không siểm nịnh. Khuôn mặt cương nghị bình tĩnh, tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Toàn trường một mảnh sôi trào, tranh trước khủng sau muốn độc chiếm vị thiên chi kiêu tử này. Hạ Thư Khanh thấy Quý Khinh Đạm như vậy, nhất thời vẫn còn hơi hoang mang. Hắn có thể có có thể không mà giơ bảng, hô một cái giá trên trời: "Ta muốn hắn."
Một mảnh ồ lên, Quý Chính Đạm yên lặng nắm chặt tay, trong lòng vô cùng kinh ngạc, y nghe thấy phía dưới có âm thanh thanh nhuận quen thuộc: Hạ đại phu?
Cảnh mơ nhanh chóng thay đổi, Quý Chính Đạm trở thành vật sở hữu của Hạ Thư Khanh, bị khóa trên giường lớn xa hoa.
Thân thể kiện mỹ của nam nhân bị cố định thành hình chữ Đại (大), dươиɠ ѵậŧ cường tránh bị mảnh vải buộc chặt, mà cúc huyệt non nớt nằm giữa khe mông triển lộ không sót chút nào, hoạt sắc sinh hương.
"A......" Quý Chính Đạm vặn vẹo đầu thở hổn hển, y bị hạ dược, cả người mềm nhũn lại khô nóng vô cùng. Nam nhân không tự giác cọ xát khăn trải gường tơ lụa, cơ bắp căng chặt tựa như dã thú bị vây bắt.
Hạ Thư Khanh vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của Quý Chính Đạm, nhiệt độ chân thật như muốn bỏng cả tay. Hắn sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt lại tràn ra dục niệm, gợi cảm câu nhân.
Trước mắt Quý Chính Đạm là một mảnh tối đen, y có thể cảm giác rõ ràng, trong phòng còn tồn tại một người khác. Người nọ như vị thần cao cao tại thượng trong đêm tối, cao quý ưu nhã mà nhìn y bị du͙© vọиɠ tra tấn, trong cổ họng tràn ra tiếng thở dốc khó nhịn.
Bàn tay lạnh lẽo của người thần bí tinh tế mà chạm vào gò má Quý Chính Đạm, thân thể Quý Chính Đạm run rẩy, không tự giác mà đuổi theo cánh tay nọ.
Một tiếng cười nhẹ gợi cảm, truyền vào tai Quý Chính Đạm. Y nháy mắt thanh tỉnh, ngăn chặn du͙© vọиɠ đang bốc lên, sắc mặt lạnh băng: "Ngươi... Là... Ai?"
Ai có năng lực cùng lá gan lớn như vậy, dám đem hắn trói ở đây? Quý Chính Đạm bình tĩnh mà thử, dục niệm hừng hừng đang từng chút một thiêu đốt lý trí của y.
Hạ Thư Khanh như đang kiểm tra lễ vật, thong thả ung dung vuốt ve đôi môi Quý Chính Đạm, môi mỏng hồng nhuận, khoang miệng mềm mại vừa ướt lại vừa nóng.
Ngón tay thon dài của người xa lạ tùy ý xâm phạm miệng Quý Chính Đạm, y cắn chặt hàm răng, chưa từng có người nào dám khinh nhục y như vậy!
Hạ Thư Khanh nhanh chóng rút ngón tay ra, Quý Chính Đạm cắn mạnh một cái không thành, ê răng một trận, cánh môi hồng nhuận câu lấy một sợi chỉ bạc ái muội.
Hạ Thư Khanh cười, bộ dáng nam chính buồn bực thật là thú vị. Hắn chụp lấy ngực Quý Chính Đạm, hai đồi ngực cựa quậy thành một độ cong mê người: "Nô ɭệ nhỏ, ngực cưng thật mềm." Hắn véo véo đầṳ ѵú màu hồng nhạt của nam nhân, giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ lôi kéo xoa bóp.
"Ha... Buông ra!" Quý Chính Đạm lần đầu tiên biết được, đầṳ ѵú nam nhân bình thường chỉ là vật trang trí lại mẫn cảm như thế, vậy mà lại nổi lên một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại. Du͙© vọиɠ áp chế đã lâu trong cơ thể nháy mắt bùng nổ, dươиɠ ѵậŧ bị buộc bởi mảnh vải muốn nổ tung, vừa sảng khoái lại vừa đau đớn.
"Không có sự cho phép của chủ nhân, không được cứng." Hạ Thư Khanh nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng nặng trĩu của Quý Chính Đạm, ác thú vị mà nhéo nhéo.
Chỗ yếu ớt bị chà đạp, Quý Chính Đạm hơi hơi vặn vẹo khuôn mặt tuấn lãng, nghiến răng nghiến lợi: "Hạ đại phu, đệ đang làm cái gì!"
Hạ Thư Khanh đánh vào dươиɠ ѵậŧ cương cứng thô to của nam nhân: "Gọi ta là chủ nhân."
Quý Chính Đạm đang bị tra tấn bời du͙© vọиɠ quay cuồng, y cắn răng nói: "Si tâm vọng tưởng."
Hạ Thư Khanh không giận phản cười: "Hậu quả của việc chọc giận chủ nhân, cưng chuẩn bị tốt để thừa nhận chưa?"
Quý Chính Đạm sắc mặt căng thẳng, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
【 Tiểu kịch trường: Sau khi tỉnh mộng 】
Quý Chính Đạm: Biếи ŧɦái! ( ▼皿▼# )
Hạ Thư Khanh: A, huynh sao lại mơ giấc mơ như vậy? Chậc, thật biếи ŧɦái nha.
Quý Chính Đạm:...... Muốn chết.
_______________________
Quý Chính Đạm mlem quá
Mọi người nghĩ sao về xưng hô ta - huynh, ta - đệ ?