Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Quyển 1 - Chương 1: Thần y ôn nhuận ᗷiếи Ŧɦái x Tiểu hầu gia cương trực cường thế

【 Ôn nhuận biếи ŧɦái thần y X chính trực cường thế tiểu hầu gia 】

______________________

☆, 【1】 anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mỹ nhân là một cái biếи ŧɦái

Biệt thự, Hạ Thư Khanh mặc áo tắm dài thuần trắng, tóc đen ướŧ áŧ vuốt lên cao, lộ ra vầng trán no đủ, cùng với gương mặt đẹp trai soái khí.

Hắn đeo một cái mắt kính tơ vàng, bước chân thon cài hữu lực: “Tiểu Hòa.”

Một con mèo con thuần trắng mèo nhảy từ trên giường xuống, đi quanh hai chân thon dài của Hạ Thư Khanh cọ cọ làm nũng: “Meow ~ meow ~”

“Đi lên.” Hạ Thư Khanh duỗi tay ôm, mèo trắng ngoan ngoãn ghé vào lòng bàn tay hắn, híp mắt hưởng thụ vuốt ve.

Hoàn cảnh phòng ngủ bỗng nhiên biến đổi, Hạ Thư Khanh ôm mèo đứng ở sân trung ương.

“Chậc.” Hạ Thư Khanh nhìn thiết bị di động màu lam trên tay, “Nhanh như vậy đã đến thời gian xuyên qua.”

“Hạ Thư Khanh, ngươi đi ra đây cho ta ——” một đám người đá văng cửa lớn, cầm gậy gộc hùng hổ vọt vào.

Hạ Thư Khanh mặc áo dài tắm màu trắng, dáng đặc biệt cao, một đôi chân thon dài thẳng tắp trắng đến lóa mắt, quả thực giống một tia sáng đánh vào lòng người.

Bọt nước trong suốt lưu luyến lướt qua xương quai xanh gợi cảm của hắn, cuối cùng chui vào l*иg ngực rắn chắc dưới lớp áo tắm, cơ bụng xinh đẹp cùng tuyến nhân ngư, làn da lãnh bạch lơ đãng tản ra hơi thở mê người.

Một đám người không tự giác được mà đỏ mặt, nuốt nuốt nước miếng: Gặp quỷ. Người này không có chỗ nào không kỳ quái, bọn họ vậy mà theo bản năng không dám nhìn thẳng, như sợ khinh nhờn quý nhân.

“Chờ một lát.” Hạ Thư Khanh mở cửa phòng đặt mèo lên trên bàn, bản thân thì biến ra hình tượng phù hợp với nhân vật cốt truyện, áo dài màu xanh lá, sợi tóc màu đen như lụa cập eo, bình thản thanh nhã, ôn nhuận như ngọc.

Khi Hạ Thư Khanh lần nữa bước ra, hắn đã là một quý công tử ôn ôn chờ nhẹ: “Chư vị, có gì quấy rầy?”

Trong sân, một đám người không biết chui tư đâu ra bị nụ cười của hắn làm cho lóa cả mắt, thất thần, đêm gậy gộc trên tay cũng cầm không nổi.

Kẻ dẫn đầu là người đầu tiên lấy lại tinh thần, phẫn nộ hỏi: “Lang băm! Ngươi cũng biết là đã chết người?”

Hai người nâng gánh đặt trước mặt Hạ Thư Khanh, người nằm trên gánh đắp vải bố trắng. Một cô nương váy xám ghé vào gánh, một bên khóc nức nở, khóc đến ruột gan đứt từng khúc: “Cha —— ngài bỏ con đi, con phải sống như thế nào hu hu——”

“Táng tận lương tâm, chúng ta trói hắn lại, để thanh thiên đại nhân làm chủ.”

“Gϊếŧ người đền mạng, đánh chết hắn!”

“Rõ ràng là lang băm, còn nói chữa bệnh miễn phí, căn bản là muốn hại chết chúng ta!”

Một đám người lòng đầy căm phẫn, tùy thời sẽ nhào lên hung hăng ngang ngược.

“Không nóng nảy,” Hạ Thư Khanh giơ tay, “Ta thấy người này còn có thể cứu chữa.”

Tròng mắt của một đám người sắp rớt ra ngoài, đến vải che còn chưa mở ra, đây là nói suông chứ không làm?

Hạ Thư Khanh mới lười nói dối một đám người không đáng. Hạ đại phu trong tiểu thuyết không thể tin được, muốn tự mình kiểm tra “Thi thể” nằm trên gánh. Người khác lại cho rằng hắn muốn động tay động chân, xông lên đem hắn tẩn một trận, bay màu nửa cái mạng.

Hạ Thư Khanh không phải người để mặc kẻ khác bắt nạt, tự nhiên không có ngoan ngoãn đi lên ăn đánh. Hắn chờ đến thời điểm, mới nói: “Các hương thân tin ta, hắn chỉ lâm vào chết giả. Để ta châm lên mấy châm, nếu không có hiệu quả, ta mặc các ngươi xử trí.”

Mọi người nửa tin nửa ngờ, cô nương váy xám ngẩng đầu khóc: “Cha ta qua đời, kẻ xấu ngươi cũng không buông tha!”

Cô nương hoa lê đái vũ, mọi người thấy nàng đáng thương, ánh mắt nhìn Hạ Thư Khanh cũng trở nên tức giận: “Hiện tại còn giảo biện, bắt hắn!”

“Chậm đã ——” một thân ảnh cao lớn cường tráng xuyên qua đám người. Quý Chính Đạm mày kiếm mắt sáng, thần thái sáng láng, quang mang tươi cười bắn ra bốn phía.

Hắn giơ hai bức họa lên, “Dạo gần đây, quan phủ đang truy nã hai kẻ cắp giả chết lừa bịp, vừa lúc truy tra tới đây. Chư vị có từng gặp qua?”

Bức họa sinh động như thật, nữ tử trên tranh cùng cô nương váy xám giống nhau như đúc. Sắc mặt cô nương váy xám biến đổi, khóc sướt mướt: “Nô gia oan uổng.”

Quý Chính Đạm tươi cười hiền lành chính trực: “Có phải hay không? Theo chúng ta trở về điều tra liền biết.”

Ánh mắt cô gái váy xám chợt lóe, xoay người liền bay về phía tường.

Mắt thấy cô nương váy xám muốn chạy trốn, Quý Chính Đạm ném một đồng bạc vào eo nữ tử.

“A!” Nữ tử váy xám kêu sợ hãi một tiếng, ngã trở về sân, ánh mắt độc ác.

Hạ Thư Khanh đi về phía gánh, nhấc vải bố trắng lên, châm một châm lên trên đỉnh đầu nam nhân sắc mặt xám như tro tàn.

Sắc mặt nam nhân khôi phục vẻ hồng hào, ngực hô hấp phập phồng, hắn bỗng nhiên nhảy lên, rút ra mũi đao dấu dưới giày bó, phi mạnh về phía Hạ Thư Khanh.

Lưỡi dao xẹt qua không khí, Hạ Thư Khanh không tránh không né, phảng phất như đã sợ ngây người.

Quý Chính Đạm lắc mình che trước mặt Hạ Thư Khanh, y mặt không đổi sắc kẹp lấy mũi đao bay nhanh, hai ngón tay vừa động, khí thế lạnh thấu xương tỏa ra.

Thân thể gã nam nhân hung ác không tự chủ bay về sau, giống như lá rụng đυ.ng phải vách tường, tường vây thủng thành một cái động lớn. Gã hộc ra một ngụm máu tươi, không thể nhúc nhích.

Một đám bộ khoái mặc đồ đen khoan thai tới muộn, bọn họ xông đến đem một nam một nữ giải đi.

Ánh mắt mọi người kinh ngạc cảm thán, nam nhân này thực sự quá mạnh, động hai ngón tay liền đem người đánh bay?

Các thôn dân giờ mới hiểu được mình đổ oan cho Hạ đại phu tốt bụng, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Bọn họ không bỏ được tự trọng, thừa nhận bản thân không biết phân biệt tốt xấu, sôi nổi mắng hai kẻ lừa đảo vừa rồi, bỏ lại cửa viện rách nát chạy lấy người.

Sự ích kỷ của thôn dân làm người ta thất vọng trong lòng, Quý Chính Đạm hơi hơi thở dài: “Hạ tiên sinh, ngươi là một vị đại phu tốt. Nhưng có rảnh rỗi cùng ta đi một chuyến?”

Hắn tốt bụng trấn an, “Ngươi là bị bôi nhọ, nha môn có thể trả lại trong sạch cho ngươi. Còn tường cùng cửa lớn, ta sẽ cho người sửa lại.” Quý Chính Đạm có chút bất đắc dĩ, lực phá hoại của hắn quá mức kinh người.

Hạ Thư Khanh hơi hơi mỉm cười, hắn không để bụng thôn dân ngu muội, nhưng cũng sẽ không miễn phí trị liệu cho những người này nữa: “Làm phiền rồi, các hạ là...?”

Quý Chính Đạm chắp tay, rất tiêu sái soái khí: “Quý mỗ Quý Chính Đạm, gọi ta là Quý huynh là được.”

Thân phận của Hạ đại phu là đời sau của một vị ngự y. Hắn có thiên phú cực cao, tính cách ôn nhuận, mai danh ẩn tích ở xóm núi nhỏ, là vì rời xa quan trường tranh giành hỗn loạn.

Mà nam chủ tiểu thuyết Quý Chính Đạm, gia đạo sa sút, phụ mẫu bị kẻ gian làm hại, là tỷ tỷ nuôi hắn lớn lên. Quý Chính Đạm cũng thập phần tranh đua, mười bốn tuổi khí phách hăng hái thi được Võ Trạng Nguyên.

Khi mười sáu tuổi, hắn được phong làm phó tướng viễn chinh chống lại địch quốc, không chỉ bảo vệ lãnh thổ, còn một thân một mình gϊếŧ tới thủ đô nước địch, bắt quốc chủ, đổi được tám toàn thành trì.

Thánh Thượng long tâm đại duyệt, lại kiêng kị thực lực đáng sợ của Quý Chính Đạm, phong y làm Quý tiểu hầu gia, bảo vệ cho một phương an bình.

Quý Chính Đạm làm người chính trực vô tư, vận khí nghịch thiên, trong lúc vô ý mời chào một đám người mới. Sau này cùng y thanh quân trắc•, ngồi lên vị trí chí cao vô thượng.

•Thanh quân trắc:

Quý Chính Đạm dùng khinh công đuổi tới, cứu Hạ đại phu sắp bị đám người đập chết, giúp hắn rửa sạch oan khuất. Từ đây, Hạ đại phu đối với nam chủ tiểu thuyết như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trở thành đàn em trung thành và tận tâm nhất.

Hạ Thư Khanh tính cách chân thật là biếи ŧɦái cường thế, cũng may kỹ thuật diễn của hắn nhất lưu, làm nhiệm vụ đàn em nam chủ cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Bước đầu tiên, là phải kéo gần khoảng cách của hai người.

Hạ Thư Khanh nắm lấy cổ tay kiên cố của Quý Chính Đạm, dưới lớp quần áo hơi mỏng là cơ bắp căng chặt co dãn: “Thân thủ của Quý huynh thật tốt, nhưng ta xem qua, huynh tựa hồ không thể thu phóng chân khí trong cơ thể một cách tự nhiên, chính là có bệnh kín?”

Cơ bắp cánh tay Quý Chính Đạm hơi hơi căng chặt, thanh niên áo xanh tùy ý vỗ một cái, ngón tay mềm mại thon dài trắng nõn.

Nhưng y lại có cảnh giác khi nguy hiểm đến gần, hơi thở hỗn loạn sôi trào, nóng lòng muốn thử, tùy thời bùng nổ.

Quý Chính Đạm hầu kết khẽ nhích, khắc chế chân khí muốn phóng ra bên ngoài, để không làm Hạ đại phu bị thương: “ Đúng là như thế, chỉ là vẫn luôn không tra được nguyên nhân.”

Hạ Thư Khanh khó có được nhiệt tình: “Không bằng tới phòng ta xem thử?”

Quý Chính Đạm động môi: “Nhưng chuyện nha môn……”

Hạ Thư Khanh buông tay, con ngươi sáng ngời ảm đạm hẳn: “Ta có phải hay không làm chậm trễ việc của Quý đại nhân?”

Xưng hô xa lạ, Quý Chính Đạm mạc danh cảm thấy không quen, y vẫy vẫy tay dũng cảm nói: “Không thiếu chút thời gian này.”

Hạ Thư Khanh hơi hơi mỉm cười, nhìn Quý Chính Đạm đưa lưng về phía mình đi vào trong phòng, sống lưng nam nhân rộng lớn đáng tin cậy, dưới lớ áo dài ngẫu nhiên phác họa ra cặp mông vểnh no đủ, cùng với chân dài rắn chắc hữu lực.

Chậc, đáng tiếc, nam chủ Khởi Điểm là trai thẳng.

Hạ Thư Khanh mỉm cười nhàn nhạt, có thể đặt nam nhân cường thế như vậy dưới thân dduj, chơi đến thần chí không rõ, khóc lóc xin tha, nhất định rất ngon miệng.

Quý Chính Đạm hoàn toàn không biết gì mà ngồi ở bên cạnh bàn, mèo con thuần trắng tò mò vây quanh.

“Đi ra ngoài chơi một lát.” Hạ Thư Khanh trấn an mèo con nghịch ngợm, đưa ra ngoài cửa, hắn đóng cửa phòng phòng, “Cởi đồ.”

Hạ Thư Khanh vẻ mặt chính trực, tựa như một con sói đuôi to vô hại: “Cởϊ qυầи áo, ta mới có thể giúp huynh thi châm.”

_________________________

Trứng màu nội dung:

【 Một ngày trong tương lai 】

Hạ Thư Khanh: Cởi.

Quý Chính Đạm làm theo.

Hạ Thư Khanh mạnh mẽ vỗ mông Quý Chính Đạm: Huynh cởϊ qυầи làm cái gì?

Gương mặt màu tiểu mạch của Quý Chính Đạm đỏ thấu:…… Quần áo bị đệ xé rồi.