Kiếm Chủ Bát Hoang

Chương 16: Tiêu Trần Bá Đạo Quá Rồi

Phải thừa nhận rằng không ai có được thiên phú của Tiêu Trần, Thương Long cũng không nói gì thêm nữa, hắn ta hiển nhiên không muốn nhắm vào Tiêu Trần.

Nhìn Tiêu Trần bằng ánh mắt thăm dò, Thương Long không nói gì nữa còn Thương Vân thì cười: “Tiêu Trần, mặc dù đại sư huynh đã tuyên bố thu nhận ngươi làm đệ tử quan môn, nhưng nếu ngươi muốn bái sư thành công thì trong khoảng thời gian này vẫn còn không ít những bài khảo sát đang chờ ngươi.”

Nói xong, Thương Vân bình tĩnh nhìn lướt qua các đệ tử phía dưới một lượt, lần này Tiêu Trần bái sư, không chỉ có đệ tử ngoại môn mà ngay cả đệ tử nội môn cũng có không ít người hội tụ ở đây, hơn nữa tất cả đều có cái nhìn không tốt về Tiêu Trần.

Hiểu rõ ý tứ trong lời của Thương Vân, từ sau khi chuyện hắn bái Thương Huyền làm sư phụ truyền ra, rất nhiều đệ tử đều cảm thấy hắn không đủ tư cách, mà muốn chặn miệng bọn họ thì biện pháp tốt nhất đương nhiên là thể hiện tài năng và thực lực của bản thân để cho bọn họ tâm phục khẩu phục, chứng minh rằng Thương Huyền không nhìn lầm.

Không nói gì thêm, hắn hành lễ với ba người Thương Huyền, sau đó Tiêu Trần chủ động đi xuống đài cao, tới trước mặt mọi người, nhìn lướt qua gần vạn đệ tử của Đông Kiếm Các, Tiêu Trần nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta biết các ngươi không phục, ta cũng biết các ngươi đang ghen tị với ta, như vậy đi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, ai cảm thấy không phục thì đứng ra đây, chỉ cần áp chế tu vi đến cùng cảnh giới với ta, cho dù là đệ tử ngoại môn hay là đệ tử nội môn, hoặc là đệ tử nòng cốt đều có thể khiêu chiến với ta, chỉ cần ta thua một trận thì lễ bái sư hôm nay bỏ đi ngay, thế nào?”

Bất luận kẻ nào có cùng cảnh giới đều có thể khiêu chiến, Tiêu Trần vừa nói ra những lời này, hiển nhiên gây nên một trận náo động, trong lúc nhất thời, rất nhiều tiếng mắng chửi liên tiếp truyền đến.

“Tiêu Trần, ngươi đúng là xem bản thân trở thành loại người gì, chẳng qua vừa mới tiến vào ngoại môn đã dám phát ngôn bừa bãi...”

“Đúng vậy, còn chưa tới lượt ngươi cự tuyệt.”

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngay cả đệ tử nòng cốt cũng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ngươi có biết không, cho dù là áp chế tu vi đến cảnh giới giống như ngươi, đệ tử nòng cốt cũng đủ để đánh bại ngươi.”

Lời nói của Tiêu Trần khiến cho rất nhiều đệ tử bất mãn, đương nhiên bất mãn như vậy phần lớn cũng là do ghen tị, bọn họ không hiểu một đệ tử ngoại môn mới bái nhập mà sao mỗi lời nói và hành động của hắn đều thu hút ánh mắt của Đông Kiếm Các.

Đối mặt với đủ loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tiếng quát mắng chửi bới, sắc mặt Tiêu Trần vẫn rất bình tĩnh, nạp giới trong tay hiện lên một thanh kiếm phát sáng, nháy mắt Tam Thước Thanh Phong đã xuất hiện trong tay, mũi kiếm nghiêng nghiêng trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Nếu như các ngươi chỉ biết khua môi múa mép, vậy thì tiết kiệm khí lực đi, muốn ngăn cản ta bái sư, mang thực lực và cảnh giới ra, chỉ cần có thể đánh bại ta, ta lập tức từ bỏ việc bái sư.”

Dựa theo lời của Tiêu Trần, xung quanh Tiêu Trần không ngừng hội tụ từng đạo kiếm khí, liên tiếp vang lên những tiếng xé rách, cảm nhận được kiếm khí trên người Tiêu Trần nên rất nhanh, mọi người xung quanh đã an tĩnh lại.

Mười tám tuổi đã lĩnh ngộ kiếm khí, rất nhiều người kinh sợ, tuy rằng bọn họ ghen tị, thậm chí là thù địch với Tiêu Trần, nhưng không thể không thừa nhận, thiên phú của Tiêu Trần chính xác là nghịch thiên, cho dù là tam đại yêu nghiệt ngoại môn kia, cũng sau hai mươi tuổi mới lĩnh ngộ kiếm khí, mà Tiêu Trần mới mười tám tuổi đã làm được điều đó.

Ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, thấy Tiêu Trần tự chủ động gây khó dễ, Thương Vân trên đài cao khẽ cười nói: “Đại sư huynh, người này không tệ nha, thiên phú, tâm tính đều tốt.”

“Đó là đương nhiên, chẳng lẽ tầm nhìn của lão phu còn có thể sai sao?” Nghe Thương Vân nói những lời này, Thương Huyền không chút khách khí nói, đúng là không thể không khen ngợi được.

“Đúng, tầm nhìn của sư huynh rất tốt, nhưng nhìn hai đệ tử trước đó của huynh, một người nổi tiếng là Mẫu bạo long, một người lại là tiểu tử lang thang không chịu về nhà, có thể xuất ra ba phần lực tuyệt đối không xuất ra bốn phần.” Thương Huyền vẻ mặt tươi cười, nhưng rất nhanh, Thương Long đã mở miệng châm chọc nói.

Nghe Thương Long nói những lời này, vẻ mặt tươi cười của Thương Huyền lúc này đã biến mất, Thương Vân ở một bên cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Chính xác, con mắt nhìn người của Thương Huyền rất tốt, thu nhận hai đồ đệ đến nay đều đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong Đông Kiếm Các, thiên phú rất mạnh nhưng tính cách thì...

Cũng không biết nên đánh giá hai đệ tử kia của Thương Huyền như thế nào, dù sao đối với bọn họ, ngay cả Thương Vân thân là Các chủ của Đông Kiếm Các cũng rất đau đầu.

Hiển nhiên là không muốn nói tới những chuyện này, ánh mắt ba người một lần nữa rơi xuống trên người Tiêu Trần, cùng lúc đó, người khiêu chiến đầu tiên xuất hiện, chính là một trong tam đại yêu nghiệt ngoại môn, Triệu Khoát.

Rất nhiều đệ tử, cũng không biết có bao nhiêu người bị sự ghen tị trong lòng làm cho choáng váng, cho nên những người có thực lực và tài năng bình thường đều không có can đảm đi ra khiêu chiến với Tiêu Trần, bởi vì Tiêu Trần nói rất rõ ràng, muốn khiêu chiến với hắn, có thể áp chế tu vi Hoàng Cực Cảnh tiểu thành.

Mà nếu cùng tu vi muốn thắng được Tiêu Trần, tất nhiên là đệ tử bình thường không làm được, cho nên đại đa số người ở đây sẽ không đi ra để mất mặt, toàn bộ ngoại môn phỏng chừng cũng chỉ có tam đại yêu nghiệt mới dám đánh một trận cùng Tiêu Trần.

Từ trong đám người chậm rãi đi ra, Triệu Khoát vẻ mặt sắc bén nói: “Tiêu Trần, đôi khi trèo càng cao ngã càng đau, mới vào tới ngoại môn ngươi không nên cao giọng như vậy.”

“Ta cũng không muốn, đang yên đang lành bái sư phụ cũng khiến mọi người tức giận, không làm như vậy các ngươi có thể để cho ta bái sư không? Nếu không thì ta nhận sai, ngươi không ngăn cản ta, như vậy được không?” Nghe Triệu Khoát nói những lời này, Tiêu Trần bất đắc dĩ trả lời.

Kỳ thật hắn cũng không muốn cao giọng như vậy nhưng không có cách nào khác, nhiều người muốn hắn xấu mặt như vậy, thay vì đứng im để bị đánh, còn không bằng chủ động trước, như vậy ít nhất còn có thể nắm giữ quyền chủ động, giống như bây giờ, Tiêu Trần tự mình đặt ra quy tắc, chỉ tiếp nhận khiêu chiến cùng cảnh giới.

Nghe Tiêu Trần nói vậy, trong mắt Triệu Khoát hiện lên một tia sắc lạnh, nạp giới trong tay chợt lóe, bội kiếm của hắn ta ngay lập tức xuất hiện trong tay, cầm thanh kiếm dài trong tay, Triệu Khoát cũng tản ra kiếm khí của mình, đồng thời áp chế tu vi đến Hoàng Cực Cảnh tiểu thành, miệng lạnh lùng nói: “Bên trong ngoại môn cũng không chỉ có ngươi lĩnh ngộ kiếm khí, mà ta đây lên tiếng cũng không phải vì thái độ của ngươi bây giờ, mà là ngay từ đầu, chắc là ngươi hiểu được, ngươi không xứng trở thành đệ tử của viện trưởng đại nhân, ít nhất là bây giờ.”

Vừa dứt lời, cũng không đợi Tiêu Trần đáp lại, chân Triệu Khoát chuyển động, nhanh chóng vọt tới chỗ của Tiêu Trần. Cũng là người lĩnh ngộ kiếm khí, Triệu Khoát công kích cực kỳ hung mãnh, cuồng bạo.

Thân là một trong tam đại yêu nghiệt ngoại môn, danh tiếng của Triệu Khoát cũng không phải thổi ra mà có, mà là dùng tài năng mới có, đối mặt với Triệu Khoát, Tiêu Trần không sơ suất một chút nào, đồng thời, cũng không muốn lãng phí thời gian Triệu Khoát, nhìn thấy kiếm của Triệu Khoát đâm tới, Tiêu Trần không né tránh, nghênh đón thanh kiếm dài của Triệu Khoát, cùng lúc đó cũng đâm ra một kiếm.

Mũi kiếm của hai người hung hăng đâm vào nhau, dưới sự bao bọc của kiếm khí, không ngừng phát ra thanh âm cắt chém.

“Triệu Khoát sư huynh, kiếm khí của ngươi còn chưa hoàn toàn vững chắc, ngay cả cảnh giới nhập môn cũng không đạt tới, so đấu kiếm khí, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Cứng đối cứng, Tiêu Trần lạnh nhạt nói với Triệu Khoát.