*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Kɧoáı ©ảʍ râm ran nháy mắt biến thành lũ cuốn mãnh liệt..."
Biên tập: Chuối
Tiếng hỉ hả trong tivi vọng ra tận ngoài cửa, La Nhan Ngọc thay dép lê, Thường Chỉ đang đắp chăn nằm trên ghế số pha xem chương trình tạp kỹ, cười như nắc nẻ.
La Nhan Ngọc nhìn con trai cười run bần bật, cô cũng vui lây.
"Tiểu Húc đâu? Về rồi à?" Cô ngồi xuống, nhấc góc chăn rơi trên đất, đắp lên bàn chân trần của Thường Chỉ.
Thường Chỉ quệt khóe mắt cười chảy nước mắt, nhìn tivi chăm chú và đáp: "Vừa mới về thôi ạ, cậu ấy lỡ tay đổ nước ra giường con, còn định ở lại giặt giũ cơ, mà con xua về rồi."
"Tiểu Húc hiền lành quá." La Nhan Ngọc không nghi ngờ gì, khen ngợi một câu, Thường Chỉ yên lòng, lơ đãng nói: "Con nghĩ chăn gối dùng cũng lâu rồi nên nhét hết vào máy giặt, lát nữa quảng cáo con sẽ đi phơi."
Thấy cậu ăn nói thản nhiên, La Nhan Ngọc gật đầu, đứng dậy vào bếp ép nước trái cây, hỏi Thường Chỉ có uống không.
Thường Chỉ bảo không, rồi nhìn chằm chằm gương mặt vừa đi spa của mẹ và khen hết nước hết cái, tới độ La Nhan Ngọc phải cười mà mắt trợn to để không có nếp nhăn.
Tóm lại là đã bưng bít cho qua cửa ải mẹ cậu.
Thường Chỉ thở phào nhẹ nhõm, chăn lông che kín chiếc áo len cao cổ cậu thay ban nãy. Chiếc cổ bên dưới áo len rải rác những dấu hôn, từ eo cho đến l*иg ngực cũng hằn dấu tay của Húc Trạch. Cậu ngồi dậy, hai chân đặt trên đất vẫn mềm nhũn, trong lúc đi đi lại lại, đáy chậu cứ âm ỉ đau, dừng lại chốc lát, cậu chậm rì rì đi ra ban công phơi chăn ga.
Ga giường được vắt kiệt nước tỏa ra hương chanh thơm mát, tấm chăn vuông vức không còn thấy đâu những dấu vết loang lổ xốc xếch, nhưng Thường Chỉ nấp sau ga giường, len lén đỏ mặt.
Nửa tiếng trước, Húc Trạch giúp cậu lột ga giường và vỏ chăn bẩn mang đi giặt. Lúc bỏ vào máy giặt, hai người đều ngửi thấy mùi xạ hương, dù chẳng mấy chốc đã được mùi nước giặt che giấu. Mùi xạ hương tượng trưng cho những hình ảnh khiêu da^ʍ khiến trái tim họ đập rộn ràng, nhịp thở bắt đầu gấp gáp, Húc Trạch nóng đầu bế thốc Thường Chỉ ra sức hôn môi.
Thường Chỉ kẹp eo Húc Trạch như một con Koala lười biếng, chân chẳng có tí sức nào, nhờ hết vào hai tay Húc Trạch đỡ mông. Cậu lơ lửng giữa không trung, tầm mắt ngang bằng với Húc Trạch, trong đôi mắt nửa khép hững hờ đong đầy nét lưu luyến quấn quýt.
Không được nghĩ nữa. Bé sò lẳиɠ ɭơ hãy còn sưng tấy mà trong khe nhỏ đã ướt sũng sượi, mỗi bước đi như vắt chiếc khăn ướt, nước nôi ứa từ trong khe ra. Hạ bộ dính vào qυầи ɭóŧ hết sức khó chịu, Thường Chỉ đành cởi ra thay cái mới.
Ham muốn vơi đi, Thường Chỉ mơ màng nằm trên giường, chẳng biết thế nào, quan hệ của cậu và Húc Trạch đã vượt khỏi kế hoạch ban đầu. Nhưng cậu không hối hận, mà mê mẩn trong sự an toàn và khuây khỏa Húc Trạch mang đến cho mình.
Có lẽ cảm giác an toàn đã lấn át cả kɧoáı ©ảʍ, nếu không cậu sẽ chẳng yên lòng hưởng thụ.
Nhìn lại những năm tháng đã qua, sự bình tĩnh và thong dong của Thường Chỉ rất khó làm La Nhan Ngọc nhận ra cậu có nhu cầu với cảm giác an toàn. Tất nhiên, sự bảo vệ của người nhà là nguồn lực vững chắc, nhưng có những chuyện bạn không bao giờ có thể nói với người nhà, giả dụ như ham muốn khó tả, hay như sự tự ti mà cơ thể dị dạng mang lại cho bạn.
Điều mâu thuẫn nhất - bảo vệ đôi khi cũng là tổn thương. Bố mẹ càng lo lắng cho cậu, càng như lời nhắc nhở vô hình về cơ thể dị dạng của cậu, đồng thời cũng đẩy người nhà rơi vào bi kịch của sự bất lực và phải chịu hành hạ, giày vò.
Khóc than và oán thán là lưỡi dao sắc, thời gian dần trôi, Thường Chỉ ý thức được rằng điềm nhiên như không mới là cách giúp mọi người yên tâm. Thế là cậu trở thành một người tự lập và tự tin như ngày hôm nay. Nhưng sâu thẳm trong lòng, bé con yếu đuối, hay làm mình làm mẩy vẫn đang mải miết kiếm tìm chở che bảo vệ.
Giấc mộng buổi đêm dài và mê man. Người cho Thường Chỉ cảm giác an toàn xuất hiện trong mơ, cậu được ôm siết từ đằng sau, tấm lưng trần dán lên l*иg ngực trần của Húc Trạch. Sức nóng từ những cái cọ xát khiến từng lỗ chân lông đều túa mồ hôi, mà Húc Trạch như hòn than thiêu đốt cậu, bờ môi nóng ướt cắи ʍút̼ vành tai cậu, hôn sườn mặt cậu, rồi mò xuống gặm cắn từ cổ đến tận xương quai xanh. Hắn thè lưỡi liếʍ láp nơi hõm xương quai xanh như thú hoang uống nước.
Trong mơ, cả hai người rất đỗi im lặng, tiếng thở hào hển và tiếng nước liếʍ láp phóng đại bên tai, còn loáng thoáng thấy tiếng lép nhép vang lên từ dưới người. Thường Chỉ cúi xuống nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi bàn tay to đặt trên ngực mình, núʍ ѵú đỏ mọng kẹp giữa hai gốc ngón tay, được vân vê vần vò. Bàn tay di chuyển, núʍ ѵú trượt lên dọc theo các đốt ngón tay, bị hai ngón tay khép lại chậm rãi trêu chọc. Đầu ngón tay xoay tròn trên lỗ sữa, khơi gợi kɧoáı ©ảʍ râm ran tràn khắp l*иg ngực.
Khuôn miệng Thường Chỉ hé mở như thể đang rên, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, cứ như bị ai bóp cổ. Cậu khó chịu quá, tiếp tục kiếm tìm tiếng nước lép nhép ngày một dữ dội hơn, tầm mắt vội vàng đảo xuống, một cây hàng cương cứng lắc lư giữa hai chân cậu. Húc Trạch bỗng trở nên kích động, cậu ngồi trên đùi hắn, bị thúc tới độ nhào về phía trước, thoáng chốc nhìn thấy âʍ ɦộ bên dưới dương v*t của mình được lấp đầy và căng ra, đang bị cây chày thô to của Húc Trạch giã gạo điên cuồng.
Kɧoáı ©ảʍ râm ran nháy mắt biến thành lũ cuốn mãnh liệt, chưa kịp sửng sốt thì mọi giác quan đã bị dòng nước xiết gột rửa, âʍ ɦộ nhạy cảm như có vô số cảm biến nối thẳng đến não, ngay cả gân xanh hằn trên dương v*t cũng hiển hiện rõ nét trong đầu Thường Chỉ.
Bé sò ngọ nguậy co rút, âm đ*o bị thọc vào biến thành hình dáng dương v*t của Húc Trạch, mép thịt sùi bọt trắng xung quanh đang ngậm cán trụ đỏ tía không ngừng ra ra vào vào. Đóa hoa non nớt bú ʍúŧ dương v*t thô to, nở rộ rực rỡ trong những cái đâm thọc của Húc Trạch.
Ánh ban mai bỗng rọi vào cảnh mơ tăm tối, Thường Chỉ tỉnh giấc trong cơn run rẩy nơi bắp đùi. Mí mắt cậu nặng trĩu, khắp người nóng ướt như con tôm luộc vừa vớt khỏi nước sôi, đầu óc váng vất rối ren, chỉ còn niềm vui tột cùng sót lại trong xá© ŧᏂịŧ, râm ran tê dại mãi không vơi.
Chăn đắp trên người nặng như chì, Thường Chỉ thò tay ra một cách khó khăn, quệt mồ hôi túa đầy trên trán.
Chẳng cần đo nhiệt độ cũng biết, cậu sốt rồi. Cơ thể khác thường khiến sức đề kháng yếu, xưa giờ cậu luôn đề phòng cẩn thận, không ngờ lần này bị c̠ôи ŧɧịt̠ làm mù con mắt, cậy có điều hòa, khỏa thân quần nhau, giờ gặp báo ứng rồi.
Nhưng trong mơ bị... Sướиɠ ra phết... Thường Chỉ vuốt gương mặt nóng bừng, đôi mắt mơ màng đê mê chất chứa đôi phần e ấp thẹn thùng như đang nhấm nháp hương vị còn đọng lại. Chỉ chốc lát sau, lông mi trĩu nặng, cậu tiếp tục chìm vào giấc mộng nồng say.