"Hài lòng có, hạnh phúc có, rung động... cũng có."
Biên tập: Chuối
Tiếng gió "vù vù" vang lên, nhiệt độ trong phòng tăng cao làm người ta nóng bức. Đôi mắt đen láy của Húc Trạch như thấm đẫm mồ hôi, nhìn tựa mặt hồ thăm thẳm gợn sóng. Hắn hít sâu, túm cổ áo đằng sau gáy kéo lên, cơ thể cường tráng lộ ra khi lớp áo biến mất, mồ hôi lăn dài trên đường cong cơ bắp, chảy vào trong chiếc quần túi hộp màu đen, dương v*t ngỏng cao chọc lên cơ bụng là lời tuyên bố hùng hồn cho du͙© vọиɠ nguyên thủy của giống đực.
Thường Chỉ chăm chú nhìn hắn quệt mồ hôi trên trán bằng chiếc áo nhăn nhúm, rồi vứt sang một bên và đè xuống người mình, dương v*t cứng ngắc lửng lơ ngay trên âʍ ɦộ hé miệng, hơi nóng làm lỗ da^ʍ thèm thuồng rỏ dãi.
Hơn mười giây trước khi sa đọa, Húc Trạch phản đối nhưng cái đẹp đè bẹp cái não. Thường Chỉ táo tợn duỗi hai chân quấn siết eo hắn, chưa cần mở miệng dụ dỗ thì Húc Trạch đã chẳng nói chẳng rằng túm cổ áo lột áo ra. Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng vóc người rắn rỏi mạnh mẽ như con báo đen dưới lớp áo quần đã phát tín hiệu xâm chiếm rầm rộ.
Thường Chỉ hơi sợ, chân nhũn nhèo trượt xuống giường cọ cọ lớp ga, động tác hết sức khẽ khàng, nét mặt vô cùng bình tĩnh, đôi môi đỏ thắm mấp máy, những lời van nài xin được rút lui sắp bật thốt, nhưng không kịp nữa rồi.
Húc Trạch ôm eo lật úp người cậu lại, cơ thể nóng hầm hập đè lên lưng cậu, dương v*t thô cứng lẳng lặng chọc vào khe mông non mềm. Hắn ngậm thùy tai cậu và đưa ra tối hậu thư: "Đừng kêu nhé, được không?"
Hơi thở nóng ẩm như chiếc lông chim lướt qua vành tai và tóc mai, Thường Chỉ nhột nhạt rụt cổ, trái tim rộn ràng như nổi trống, cậu vùi đầu vào gối.
Hình như Húc Trạch ghé sát tai cậu cười khẽ, ngay sau đó bụng dưới được lót chăn bông, thế là bờ mông tròn lẳn vểnh lên, xương hông Húc Trạch tì ép làm da thịt trắng nõn phòi ra dưới háng, khiêu gợi tới độ hơi thở hắn nóng như lửa.
Sao mềm thế nhỉ. Húc Trạch sờ mông Thường Chỉ và thầm khen ngợi, cảm giác nuột nà như tơ lụa lướt qua kẽ tay vậy, chỉ bóp nhẹ thôi đã để lại dấu tay đo đỏ, chưa kể bắp đùi áp sát dương v*t hắn, lỗ da^ʍ nóng bỏng trơn ướt khép khép mở mở khi được hắn xoa nắn, miệng lỗ như vòi nước chưa đóng chặt, tất cả nước sướиɠ rỉ ra rỏ hết lên qυყ đầυ hắn làm cán trụ phát rồ như nước bắn vào chảo dầu.
Đùi trong nhớp nhúa toàn nước da^ʍ ban nãy do một tay hắn ép ra, rướn người lên chút nữa, dương v*t trượt tới âʍ ɦộ nước nôi dầm dề, hai môi lớn bao quanh cây hàng cuồn cuộn gân xanh, quệt cho nó một lớp nước mỏng nóng ướt.
Gối đầu ngăn chặn tiếng thở hổn hển của Thường Chỉ, cặp mông trắng nõn bị siết chặt và vần vò. Húc Trạch tiếp tục thọc về phía trước chẳng chút dịu dàng, cây hàng to dài như thanh kiếm đâm toạc môi nhỏ bị vò tới chín rục, rồi hùng hồn nện lên mồng đốc đỏ hỏn, cơn sướиɠ khiến eo Thường Chỉ run bắn, chân vô thức khép chặt, khe mông và âʍ ɦộ nắm tay nhau kẹp lấy vị khách thô lỗ không mời mà đến.
Nóng quá... Bộ não thiếu oxi truyền tải một cách trung thực từng cơn kɧoáı ©ảʍ, Thường Chỉ sướиɠ tới độ mắt ướt lệ nhòa, làm ướt cả gối đầu và tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng cũng nhuốm hơi nước khó kìm.
Âʍ ɦộ khó lòng nín nhịn, mép thịt co rút phun ra từng dòng chất lỏng, Húc Trạch thậm chí không cần nhìn cũng biết Thường Chỉ đã rưới cho mình ướt đẫm, nước nôi nhiều như một cái bao trong suốt, bọc chặt lấy cây hàng của hắn.
Hắn dừng tay cảm nhận hạ bộ cứng ngắc được cái miệng nhỏ mềm mềm mυ'ŧ mát, cán trụ được ngâm trong nước ấm, qυყ đầυ tì lên hạt đỗ con con cưng cứng, chỉ cần hắn thúc hông, Thường Chỉ sẽ thét lên những tiếng tuyệt vời.
Trái tim trong l*иg ngực đập nhanh tới mức hắn bắt đầu ù tai, hắn đè lên lưng Thường Chỉ, da dẻ tướp mồ hôi, du͙© vọиɠ sôi trào thôi thúc hắn đỏ mắt há miệng cắn lên phần gáy yếu ớt của Thường Chỉ và liếʍ mυ'ŧ. Hắn duỗi tay bóp hai núʍ ѵú vùi trong ga giường, tay còn lại vòng ra đằng trước nắm lấy bắp đùi Thường Chỉ, eo hông ưỡn lên như kéo cung và ngay sau đó cắm mạnh xuống, rút ra thúc vào giã gạo nhịp nhàng.
"Ưm a a!!" Thường Chỉ không sao theo kịp, trong gối đầu rỏ rỉ những tiếng kêu liên hồi, lỗ da^ʍ không chịu được ma sát dữ dội đến thế, âʍ ɦộ bị nện cho rung lắc, mép thịt bị cái chày sắt nóng ran mài miết đỏ ửng, sưng phù lên như hai phiến lá múp míp sắp bị người ta vặt không thương tiếc.
Cậu đã quá ngốc khi đánh giá cao sức chịu đựng của nam sinh cấp 3 trước nɧu͙© ɖu͙©, giờ đành phải trả giá đắt cho sự ngu ngốc ấy - bị kẻ khác đè dưới dân bóρ ѵú cọ lỗ, cả cơ thể tan thành vũng nước, Húc Trạch lại còn há miệng gặm cắn gáy cậu, thỏa thích làm mưa làm gió trong nước.
Nếu bây giờ có người mở cửa ra sẽ trông thấy cảnh hai cơ thể một đen một trắng quấn quýt nhau trên giường. Người bên dưới có vóc dáng nhỏ xinh, mặt vùi trong gối đầu chỉ để lộ vành tai đỏ bừng. Nhưng kẻ đè trên lưng cậu thì cơ bắp săn chắc, cánh tay căng siết hằn gân xanh ôm quanh ngực và véo núʍ ѵú đỏ thắm của cậu. Trên vòng eo mảnh khảnh của cậu cũng có một bàn tay đang bóp véo, xoa nắn da thịt mịn màng, trông hết sức gợϊ ɖụ©. Xuống phía dưới nữa là hình ảnh hạ bộ hai người gắn chặt, cậu trai da ngăm đen vạch nửa quần, cơ mông rắn rỏi, đâm "phành phạch" lên gò mông trắng nõn dưới háng làm thịt mông nhấp nhô gợn sóng. Dấu tay đỏ au trên mông như cánh hoa lênh đênh trên sóng, thỉnh thoảng trong con sóng sẽ xuất hiện một vật màu đỏ tím, ấy là dương v*t cứng ngắc, nóng bỏng và ướt đẫm nước da^ʍ của cậu trai, nó đang giã cái miệng non nớt nhiều nước như thể vác súng thật dao thật ra trận.
[1] Câu cuối cùng này tức là chửa có xài súng thật dao thật, chửa có chịnh nhen, mới đang cọ cọ thôi, hai cháu chưa đủ 18t đâu.
Húc Trạch chơi núʍ ѵú chán chê rồi, hai tay bắt đầu chạy khắp cơ thể Thường Chỉ, dưới háng tiếp tục đâm rút không ngừng, hai đường nhân ngư trên hông duyên dáng đẹp đẽ, bờ mông lắc lư nhanh chóng theo bản năng, kɧoáı ©ảʍ bắn phá dữ dội làm hắn hít sâu liên tục.
Cây hàng căng to hết cỡ chọc vào bé sò phát ra tiếng nước "lép nhép", qυყ đầυ ướt đẫm đè nghiến hộŧ ɭε nhiều lần va vào túi tinh bên trên. Thuận theo những cú va chạm, dương v*t cưng cứng của Thường Chỉ cọ sát lên ga giường, qυყ đầυ đáng thương bị cọ đỏ bừng, trên lỗ sáo rỏ nước óng ánh, bôi đầy ra ga giường.
Mồng đốc bị mài miết tê rần, từng dòng nước sướиɠ xối lên gậy th*t nhớp nhúa, rồi kéo thành sợi bôi khắp mình mẩy bé sò. Lỗ da^ʍ đã lêи đỉиɦ hai lần nóng hôi hổi ra sức co rút, nước rỉ ra ào ào như vòi phun. Thường Chỉ không chịu nổi nữa chống khuỷu tay nhổm dậy, ngước cao cần cổ dính dớp mồ hôi, vừa mới hé môi thút thít thở dốc đã bị Húc Trạch bịt miệng, sườn mặt được đôi môi nóng ướt hôn mυ'ŧ dã man.
"Sắp rồi, sắp rồi, đừng kêu... đừng kêu..."
Hắn không thể nghe giọng nói của Thường Chỉ vào lúc này được, nghe xong là đầu óc váng vất ngay, hắn sợ mình không nhịn được sẽ thọc vào trong.
Cây hàng kẹp giữa đùi đột nhiên tăng tốc, Thường Chỉ bị bịt miệng, nước mắt và nước bọt chảy đầy tay Húc Trạch. Cậu thẹn quá bèn túm cánh tay hắn, móng tay vô tình cắm vào da thịt, phao tay trắng bệch, toàn thân ửng hồng chìm trong đê mê.
Khắp từ bụng dưới đến âʍ ɦộ râm ran tê dại, dương v*t chà xát càng lúc càng nhanh, mép thịt run run lật ngửa ra, thịt mềm bên trong âm đ*o mạnh mẽ mυ'ŧ mát que kẹo cưng cứng một cách chăm chỉ. Thịt non xung quanh miệng lỗ bị đầu khấc chà xát cho co giật liên tục, Thường Chỉ cảm giác như thủy triều đang dâng trong âm đ*o, dòng thác kì lạ chảy ồ ạt khiến cậu sợ hãi ra sức giãy giụa, nhưng bị Húc Trạch - kẻ sắp lêи đỉиɦ với qυყ đầυ căng nở - ghì chặt và đâm thọc ngày một nhanh hơn, cơn đau do cánh tay bị bấu càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính trong hắn. Húc Trạch bóp eo Thường Chỉ và chọc thẳng lên miệng âm đ*o, đón chào miệng nhỏ phun nước bằng cách bắn ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Thường Chỉ run rẩy nằm trong lòng hắn, cơ thể mềm nhũn xải lải trên giường như sắp chết đến nơi.
Đây là lần đầu tiên âʍ ɦộ bị người ta chơi phọt nước, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt quẳng cậu lên thiên đường hư vô, cơ thể bồng bềnh nhẹ bẫng và đôi mắt cậu rã rời mãi chẳng hoàn hồn.
dương v*t Húc Trạch run lên bắn vài nhát, niềm sung sướиɠ thỏa thuê tràn trề khiến hắn gầm lên khe khẽ, tới khi hơi thở gấp gáp dần chậm lại, hắn mới phát hiện lôиɠ ʍυ của mình dính đầy nước da^ʍ của Thường Chỉ, có chỗ dính bết vào với nhau, đủ để thầy cậu phun nhiều cỡ nào.
Hắn đỏ mặt nhìn chỗ giữa hai chân Thường Chỉ. Nơi ấy dính nhớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, mép thịt đỏ hỏn mềm rục hẵng đang co thắt phọt nước, hòa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ trông như kem tươi được đánh bông lên.
Tấm chăn lót bên dưới đã ướt sũng sượi cả mảng, Thường Chỉ vẫn nằm sấp không động đậy, gò mông bị va chạm đỏ bừng, trên lưng phủ lớp mồ hôi mỏng, vòng eo mảnh khảnh đỏ đỏ tím tím những dấu tay, chỗ gáy lưu lại một hàng dấu răng, nom cứ như bị phường bất lương cưỡиɠ ɧϊếp.
Húc Trạch nửa là áy náy nửa là đê mê, áy náy là bản tính, đê mê là bản năng. Hắn không dám nhìn xuống nữa. Gọi vài câu mà không thấy Thường Chỉ ừ hử gì, hắn kéo quần lên ngay ngắn, lo lắng vỗ vỗ mặt cậu. Hàng mi cong vυ't vén lên nhìn hắn, rồi mệt mỏi nhắm lại, trên gương mặt cậu vẫn còn những vệt nước mắt loang lổ.
"Tôi xả nước cho cậu tắm rửa nhé." Húc Trạch yên lòng, để trần thân trên đi vào nhà tắm xả nước, xong xuôi đi ra, luồn tay qua đầu gối bế Thường Chỉ lên, cẩn thận thả vào bồn tắm ấm áp.
Thường Chỉ vẫn bải hoải chân tay, lười cả mở mắt, Húc Trạch bèn ngồi xổm cạnh bồn tắm hỏi cậu có tự tắm được không. Cậu lặng im nằm đó, chẳng nói năng gì. Bấy giờ trái tim Húc Trạch bỗng đau đớn quặn thắt, vô cùng hối hận về hành động thô lỗ và mất hết lí trí của mình trên giường.
Thường Chỉ nằm ườn trong nước nóng mãi, mở mắt ra thấy gương mặt lo lắng của Húc Trạch, oán giận trong lòng tức thì vơi đi quá nửa.
Cậu véo mặt Húc Trạch và bảo hắn ra ngoài đợi, tự mình tắm rửa một cách khó khăn, rồi mặc quần áo tử tế trong tình trạng eo mỏi chân mềm. Cửa mở ra, Húc Trạch lập tức đỡ cậu và bế bổng cậu chuyển lên giường, thân trên vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chứng minh hắn đứng trước cửa phòng tắm chờ cậu nãy giờ.
"Ga giường vẫn chưa thay đây này." Cậu ngồi trên cái giường đệm chăn lộn xộn, cười bảo: "Nào, bế tôi ra ghế đi."
Húc Trạch không ngại khổ bế cậu ra ghế, Thường Chỉ sai bảo hắn tìm ga giường và vỏ chăn mới để thay, chiếc gối đầu mua trong sự kiện hiểu lầm lần trước rốt cuộc cũng phát huy công dụng của nó. Tuy giường chiếc vẫn chẳng chỉnh tề cho lắm, nhưng ít nhất có thể nằm rồi.
Thường Chỉ tựa lưng trên giường ngắm nghía nửa người trên săn chắc gợi cảm của Húc Trạch chán chê rồi mới bảo hắn vào nhà tắm rửa ráy, phải thay cả quần áo dài nữa, nên cậu định bụng nghỉ ngơi chốc lát rồi mò vào tủ của bố chôm chỉa ít quần áo.
Còn qυầи ɭóŧ, ấy thế mà là cái lần trước của Húc Trạch. Thường Chỉ bảo cậu vứt đi rồi, nhưng lại lôi nó ra từ trong tủ quần áo của mình.
Húc Trạch vừa mặc vừa xấu hổ, qυầи ɭóŧ của mình đặt chung một chỗ với của Thường Chỉ, mới nghĩ đến hình ảnh đó thôi mà hắn đã kích động khôn tả.
Hai người quần nhau hơn một tiếng, trời đã sẩm tối, học tập chẳng được bao nhiêu, bụng đã réo vang.
Lúc xuống nhà Húc Trạch còn định bế Thường Chỉ, cậu đắn đo giữa lòng tự trọng và sự thoải mái mất vài giây, cuối cùng rụt rè lựa chọn tự vịn lan can đi xuống.
Âʍ ɦộ bị sử dụng quá độ, cọ lên qυầи ɭóŧ vẫn đau rát. Húc Trạch thấy cậu đi như con cua, không nói nhiều nữa ôm eo bế thốc cậu lên, Thường Chỉ ôm cổ hắn, hưởng thụ dịch vụ vận chuyển chuyên dụng của Húc Trạch.
Trong tủ lạnh, La Nhan Ngọc để lại cho họ một đĩa sườn xào chua ngọt và gà xào đậu phộng, cộng thêm một đĩa đậu bắp xào và một nồi canh trứng cà chua, còn cơm ở trong nồi cơm điện. Thường Chỉ bảo Húc Trạch thả mình xuống, đeo tạp dề rồi đặt nồi lên bếp hâm nóng đồ ăn. Húc Trạch phụ trách bưng bê, hai người ăn xong hắn lại tự giác thu dọn bát đũa, phối hợp ăn ý như một cặp vợ chồng bé kết hôn đã lâu.
Thường Chỉ nhìn bóng lưng cao to của hắn dưới ánh đèn và bát đũa sạch sẽ úp gọn gàng trên giá, trong lòng bỗng trào dâng cảm xúc khó tả.
Hài lòng có, hạnh phúc có, rung động... cũng có.