Trong phòng bao lớn lớn nhất của Talasky, Lương Bân đang vui vẻ cùng năm mỹ nữ, hắn đã say rượu, thú tính bắt đầu trào dâng, lại gọi tiếp năm người nữa.
"Bé yêu! Mông của em rất đẹp" Lương Bân ôm mỹ nữ Tiểu Kiều vào lòng. Trân Trân cũng bắt đầu làm nũng "Anh Bân thiên vị, chỉ khen mỗi Kiều Kiều. Ghét anh ghê!".
"Trân Trân bảo bối của anh, em cũng rất đẹp, nhất là bờ môi quyến rũ căn mọng này" Lương Bân thể hiện tình ý bằng một nụ hôn.
"Thấy ghét quá à.”
"E cũng muốn được anh Bân khen.”
"Em cũng muốn nữa!”
Các mĩ nữ tranh nhau lấy lòng Lương Bân. Hắn chính là khách quý ở đây, có vẻ ngoài cực kì điển trai, làn da màu đồng, cơ thể luyện võ khỏe khoắn chắc nịch, ra tay lại hào phóng nên chỉ cần hắn đến, là có đến hàng tá người tình nguyện sa vào lòng hắn.
Nếu nói Lương Bân có vẻ ngoài phong lưu tuấn lãng, bản chất phong tình, thì Dương Tuấn Nam đang ngồi bên cạnh, lại có dáng vẻ của một mỹ nam cấm dục, không mê luyến nữ sắc. Bên cạnh anh, cũng chỉ có một mỹ nước rót rượu.
"Dương thiếu gia, sao ngài chỉ lo uống rượu thôi vậy? Sao không quan tâm đến người ta" A Hương ngồi lên đùi của Tuấn Nam làm nũng.
Lương Bân bất ngờ, cô gái này muốn tìm chết. Người bạn này của anh ghét nhất chính là bị phụ nữ chạm vào.
Cổ A Hương bị một bàn tay thô ráp bóp mạnh, khiến cô không thở được. Dương Tuấn Nam dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, thật khiến anh buồn nôn, không thương tiếc ném cô ta xuống đất. Cô gái bị dọa sợ liền bỏ chạy đi mất. Anh thản nhiên lấy khăn giấy lau tay mình, rồi ném đi.
“Có cần phải vậy không. Cậu không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!” Lương Bân nhìn cô gái xinh đẹp chạy đi mất, lấy làm luyến tiếc.
“Vậy cậu thay cô ta nhận phạt đi” Dương Tuấn Nam lành lạnh trả lời. Lương Bân nghe xong liền nuốt nước bọt, cho anh mười lá gan anh cũng không dám. Dương Tuấn Nam chính là đại đương gia của Hắc Long hội, nguy hiểm tàn bạo, còn hắn chỉ là một con tép riu, nào có lá gan đó.
Lương Bân biết không nhờn được với sói, đành cười xuề xòa cho qua, tiếp tục ôm mỹ nữ trong lòng, vui đùa.
Đột nhiên cửa bị đạp mạnh kèm them một giọng nói lãnh lót truyền theo: “Tất cả đàn ông, chỉ cần đẹp trai. Đều bắt hết lại cho lão nương. Hôm nay bà đây muốn thật nhiều trai đẹp.”
"Là đứa nào dám phá hư chuyện tốt của ông" Lương Bân cau có mắng, hận muốn đem kẻ phá đám kia đi hầm nhừ.
Ngoài cửa thấp tháng một bóng dáng nữ nhân, dáng đi loạn choạng, bộ dáng say xỉn. Là Lưu Ngọc, theo sau cô còn có mấy vệ sĩ áo đen.
“Tôi đấy. Thì sao nào?” Lưu Ngọc hôm nay uống khá nhiều, đầu óc có chút choáng váng, cô tựa lưng vào cửa, hai tay bắt chéo trước ngực, nhìn thẳng về phía Lương Bân, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lần đầu tiên bị người ta khi dễ, Lương Bân tức tối đứng dậy tiến về phía cô gái ngang ngạnh kia. Nhưng đột nhiên bị một thiếu niên chặn lại. Hắn nhận ra người thiếu niên này, cậu ta là Thiên Ân, một trong ‘Tứ sát’ của Ngọc Môn. Được một trong ‘Tứ sát’ hộ tống, cô gái này nhất định là kim chủ được Ngọc Môn bảo trợ, địa vị không đơn giản, nhưng sao lại cư xử như một kẻ lưu manh háo sắc thế kia, thật khiến người ta khó tin.
Trong cơn say, Lưu Ngọc trông thấy bộ dáng phong tình lãng tử của Lương Bân thì sinh lòng thích thú: "Mỹ Nam, anh rất đẹp trai. Làm bạn trai tôi đi."
"Cô nằm mơ hả. Lương Bân tôi chỉ thích phụ nữ quyến rũ, không thích phụ nữ hai lưng” Lương Bân rất thẳng thắng, dù cô ta là ai đi nữa thì ép người như vậy cũng thật quá đáng, dù sao hắn cũng là nhị đương gia của Thiên Lang, chả lẽ lại sợ hãi Ngọc Môn.
"Bốp"
Một cú đấm giáng thật mạnh và má trái trên gương mặt tuấn mĩ của Lương Bân, Lưu Ngọc không hề nương tay.
"Dám nói tôi xấu! Tôi sẽ đánh cho anh còn xấu hơn tôi!"
"Nè, cô lý do kiểu gì thế hả!" Lương Bân tức tối hét lớn. Cả đời anh không đánh con gái, bằng không anh nhất định sẽ không tha thứ cho nữ nhân ngang ngạnh này. Cô ta là samurai chuyển thế hay sao, lực đạo mạnh như vậy. "Bốp", lại một nấm đấm nửa bay vào má phải của hắn. "Dám hét với tôi, tôi sẽ cắt đứt thanh quảng của anh" Lưu Ngọc hét lại lớn hơn cả Lương Bân.
"Đồ phụ nữ cuồng bạo lực, cô..."
Lời nói chưa dứt đã nhận tiếp một đấm của Lưu Ngọc, lần này là vào bụng. Sau đó hắn lại vì mấy câu nói "lỡ lời" mà bị tiếp mấy đấm. Đầu óc bị đánh choáng váng, mấy ngôi sao xanh xanh bay bay trên đỉnh đầu.
"Bà cô ơi, tôi xin lỗi cô, tôi biết sai rồi... " Chọc phụ nữ như chọc phải nóc nhà vậy, có thể tử nạn bất đắc kì tử.
"Bụp" Lần này là một cước thẳng tiến đến "chỗ ấy", khiến hắn đến sắp đoạn tử tuyệt tôn, nằm lăn trên đất.
"Đau! Đau chết lão tử rồi!"