Chu Điệt vẫn luôn có nghi ngờ đối với người tên Văn Lâm này.
Nếu cậu ta là một Alpha không bình thường, Giang Vân Biên sẽ không làm bạn ba năm với cậu ta, càng sẽ không mặc kệ cậu ta làm quen với em gái mình.
Sự chiếm hữu gần như trở thành bệnh trong mắt người kia, làm ai nhìn thấy cũng đều phải lạnh sống lưng.
Nếu Văn Lâm không có liên quan gì đến cuộc sống của Giang Vân Biên nữa, có lẽ Chu Điệt sẽ không quay về truy tìm cái sự thật làm Giang Vân Biên buồn nôn kia.
Nhưng cậu ta lại xuất hiện, còn bị Chu Điệt phát hiện.
Năm đó rất có khả năng trong kỳ động dục Văn Lâm đã nhận lầm Giang Vân Dĩ thành Giang Vân Biên, mới không kiềm nén được bản tính Alpha.
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra.
Giang Vân Biên bước ra với vành tai bị hấp đỏ bừng, nhìn thấy Chu Điệt ở bên cạnh còn hơi hoảng sợ.
"Không phải là anh muốn ôm cây đợi thỏ đó chứ!" Giang Vân Biên bày ra tư thế chiến đấu, cảnh giác nhìn hắn.
Chu Điệt nắm tay Giang Vân Biên, nhẹ giọng: "Luôn có cảm giác, hình như có rất nhiều người mơ ước em."
Giang Vân Biên bị hắn nhéo nhẹ vào đầu ngón tay, cảm giác ngứa dần lan ra và nở rộ ở nơi hắn chạm vào.
Cậu không ngờ tới Chu Điệt sẽ nói như vậy.
Giang Vân Biên thu lại vẻ vui đùa, cúi đầu nghiêm túc: "Chu Điệt, em là Alpha, đối với những người khác, chỉ khi em có hứng thú với bọn họ mới có khả năng đánh dấu."
"Nếu sau này em gặp được một người, một Omega em thấy không tệ lại toàn tâm toàn ý đối tốt với em thì sao?"
Giang Vân Biên muốn nói sao có thể, lại ngay một giây này đối diện với ánh mắt Chu Điệt.
"Bọn họ đều có thể cho anh trai đánh dấu, đau lòng anh trai, đâu giống như em..."
Giang Vân Biên không ngờ Chu Điệt chờ mình ở chỗ này: "Bạn học Tiểu Chu, em phát hiện đôi khi anh rất có mùi trà xanh đấy?"
Chu Điệt đi tới ôm eo cậu, giam cầm người ở trước mặt mình: "Ừm, cho nên khi nào thực hiện hứa hẹn?"
Bốn mắt nhìn nhau giằng co một lát, Giang Vân Biên mới muộn màng nhận ra hắn đang nói đến đề nghị cá cược của mình.
Đã cược thua thì phải chịu.
Giang Vân Biên nâng người trước mặt lên, nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi hắn: "Chắc chắn là lần sau.*"
"..."
(*nguyên văn [下次一定] là một lời hứa có lệ, có thể là không có "lần sau" nào cả.)
Nụ cười nhàn nhạt trên môi Chu Điệt biến mất sau khi Giang Vân Biên ngủ say.
Trong đêm tối, ánh mắt Enigma thuần một màu đen đậm như mực được mài kỹ, từng chút từng chút lộ ra vẻ hung ác nham hiểm và cảm xúc cực đoan, giống như tấm lưới dày đặc giăng ra để bẫy những người xung quanh.
Giang Vân Biên không biết, ở thời điểm cậu hoàn toàn bị hắn khống chế, bị hắn làm mất kiểm soát, Chu Điệt đã từng nghĩ đến cứ như vậy đột phá điểm giới hạn cuối cùng.
Dù sao Alpha cũng yêu hắn, dung túng hắn, không thể rời khỏi hắn.
Chu Điệt không chỉ một lần có ý nghĩ như vậy.
Nhưng cuối cùng đều kiềm chế lại.
Hắn có thể khống chế bản thân thật tốt, có thể để ý đến cảm xúc của Giang Vân Biên, có thể chậm rãi tích góp kiên nhẫn.
Nhưng thời điểm ngửi được mùi hoa Hoàng lan, tất cả những ý niệm đáng sợ hoàn toàn ăn mòn lý trí hắn.
Nếu không phải hôm nay Giang Vân Biên dắt tay hắn ở trước mặt mọi người, Chu Điệt sẽ tìm đủ lý do vì du͙© vọиɠ khống chế của mình, cứ như vậy hủy cậu đi, nuốt vào bụng.
Chu Điệt nhìn dung nhan yên bình khi ngủ say của Giang Vân Biên, nhẹ nhàng hôn xuống sau cổ cậu.
"Kẹo Tiểu Vân Biên, đừng để anh chờ lâu quá."
...
Sinh viên mới vừa nhập học là phải huấn luyện quân sự, chính sách đại học C áp dụng là đưa tân sinh viên đến trại tập huấn, đóng cửa quản lý nửa tháng.
Giang Vân Biên và Chu Điệt không cùng một chuyên ngành, nhưng may mắn là chung một tòa nhà ký túc xá, Giang Vân Biên lén chuẩn bị xong rồi mới thương lượng với Chu Điệt đổi ký túc xá.
Khi danh sách phân chia ký túc xá được phát ra, Giang Vân Biên cảm thấy may mà mình tính trước.
Cậu và Văn Lâm chung một phòng.
Không phải nguyên nhân nào khác, là do thành tích, điểm nhập học của cậu hạng nhất, Văn Lâm hạng nhì.
"Thực xin lỗi." Trước khi lên xe, Văn Lâm mang theo vali đến, "Tôi thật sự không biết giáo viên sẽ sắp xếp như vậy, sau khi đến đó tôi sẽ đi xin chủ nhiệm, đổi sang ký túc xá bên cạnh."
Lời dò hỏi kèm theo sự thận trọng, từ lúc khai giảng đến giờ Văn Lâm chưa nói được với cậu câu nào, có chút không biết phải làm sao.
"Giang Vân Biên, tôi biết lúc trước là lỗi của tôi đã khiến cậu..."
"Bạn học." Giang Vân Biên cười xả giao, "Những việc này không phiền cậu lo lắng, lo chuẩn bị cho quân huấn đi."
Giang Vân Biên phản ứng ôn hòa ngoài ý muốn, Văn Lâm do dự trong chốc lát: "Sau này tôi sẽ không nói bất kỳ chuyện gì của quá khứ nữa, Giang Vân Biên, bốn năm đại học tôi không hy vọng xa vời được làm bạn bè của cậu, nhưng tôi muốn trở thành bạn học của cậu."
Giang Vân Biên cười nhạt: "Quan hệ cậu đã nhận định tôi lại không thể thay đổi, nói với tôi hình như cũng vô dụng?"
Văn Lâm giật mình, ánh mắt vô thức nhìn theo bóng dáng cậu.
Dường như, còn có cơ hội.
Cậu ta gật đầu, ngồi cách Giang Vân Biên một khoảng xa nhất, lấy điện thoại mở ra một bài hát.
《Bí mật》.
Là ba năm trước, Giang Vân Biên vừa học được cách chơi đàn guitar đã đàn đoạn đầu của bài này, lúc đó cậu ta dụng tâm kín đáo lén ghi âm lại.
Văn Lâm không ngờ bài hát này trở thành liều thuốc tốt nhất mỗi khi cậu ta không thể đi vào giấc ngủ lúc đêm về.
Giang Vân Biên khẽ nhắm mắt, ánh mắt lướt qua nơi cửa sổ cho đến khi xe dừng lại.
"Wow, người kia có phải là hotboy của khu đông không? Khoa hàng không vũ trụ!" Có nữ sinh dán mặt ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc thốt lên.
"Phải rồi! Là cậu ấy!" Bên cạnh có bạn học kích động, "Tớ còn đang nghĩ chuyên ngành của bọn họ phân đến doanh trại tập huấn này cùng với chúng ta, chắc cũng không có khả năng gặp được đâu, không ngờ vừa tới nơi đã thấy rồi?"
Bỗng nhiên Văn Lâm mở mắt ra, quay đầu lại suýt nữa đập vào cửa sổ, nhìn thấy Giang Vân Biên từ trong đội ngũ thưa thớt đi ra.
Xuyên qua cửa kính âm thanh như có chút xa cách, mặt dù người nói đứng ở trước mặt có khi cũng chưa nghe rõ được.
Nhưng cố tình Văn Lâm lại nghe thấy.
Có nữ sinh đỏ mặt đi lên hỏi quan hệ giữa Giang Vân Biên và Chu Điệt.
"Cậu ấy hả." Giang Vân Biên cười rạng rỡ, tầm mắt khẽ nâng lên nhìn về vị trí đuôi xe.
Đúng lúc đối mặt với Văn Lâm.
"Cậu ấy gọi là Chu Điệt, là bạn trai tôi."
Ầm--
Tiếng vang bén nhọn nổ tung trong tai Văn Lâm, cậu ta hoảng hốt cảm thấy trái tim và hơi thở mình đều dừng lại trong một giây phút đó, tất cả âm thanh nháy mắt bỗng trở nên xa xôi, chỉ còn một câu quanh quẩn trong đầu.
Cậu ấy gọi là Chu Điệt, là bạn trai tôi.
Một cách thẳng thắn, không chút sợ hãi, ở thời điểm vô tình dùng giọng điệu thoải mái nhất để công khai với tất cả mọi người.
Trong khoảnh khắc này máu cả người Văn Lâm phảng phất như bị đông lại.
Khó trách Giang Vân Biên cười với cậu ta, nói chuyện với cậu ta bằng giọng điệu không thèm quan tâm như vậy.
Giang Vân Biên đã sớm nhận ra.
Tất cả những kiên nhẫn trước đó chẳng qua là vì để giờ khắc này càng thêm sung sướиɠ thống khoái.
Văn Lâm bí mật cất giữ chút ánh nắng mặt trời Giang Vân Biên cho, khơi gợi ra niềm hy vọng mà cậu ta hằng mong mỏi trong lòng, để rồi khi cậu ta vừa bắt đầu bay bổng lại dùng lưỡi dao mổ xẻ những suy nghĩ ướŧ áŧ và u tối mà cậu ta đã giấu trong một góc, phơi bày nó ra dưới ánh sáng.
Trước kia, khi vẫn còn là bạn thân, Văn Lâm đã thử mọi cách, giống như một tên hề hèn mọn trốn tránh trong một xó, không ngừng tung những quả bóng nhỏ đủ màu sắc về phía người này để cầu một cái đáp án.
"Vân Biên, nếu, tôi nói là nếu... có một ngày có Alpha thích cậu, cậu sẽ làm sao?"
Giang Vân Biên cầm chiếc đàn, đầu cũng không ngẩng lên: "Đừng đùa kiểu ghê tởm như vậy."
Từ đó về sau, Văn Lâm không còn thử cậu thêm lần nào nữa.
Nhưng bây giờ thì sao?
Vì sao Giang Vân Biên muốn quang minh chính đại tuyên bố cậu và một Alpha khác ở bên nhau?
Hóa ra không phải không chấp nhận đồng tính, mà chỉ là không chấp nhận cậu ta?
Giang Vân Biên và Chu Điệt sóng vai đi đến ký túc xá, chỗ này còn cũ hơn một chút so với chỗ tập huấn thi tám trường lúc trước cậu ở, ngồi trên giường còn phát ra âm thanh kẽo kẹt.
"Thật cũ nát." Giang Vân Biên buông vali ra, định đi tìm giẻ lau.
Chu Điệt đưa tay ôm eo cậu ngăn cản, dồn người vào giữa mình và cánh cửa: "Vừa nãy là cố ý?"
"Cố ý gì cơ?" Giang Vân Biên nghĩ nghĩ, "Hay là anh cảm thấy có người bạn trai như em là chuyện không thể để cho ai biết?"
Chu Điệt dán lại gần môi cậu.
Giang Vân Biên qua loa kết thúc nụ hôn này, duỗi tay đẩy vai hắn ra: "Buổi tối còn phải tập hợp nữa, đừng nghịch."
Chu Điệt ôm cậu, khẽ tựa đầu vào trước ngực cậu, lắng nghe nhịp đập trái tim Alpha.
Giang Vân Biên giơ tay sờ sau gáy hắn, thấp giọng: "Chu Điệt, em nghĩ kỹ rồi."
Có vài quyết định cần có dũng khí và thời gian, Giang Vân Biên cũng không biết khi mình nói ra chuyện này với hắn, người trước mặt sẽ bất ngờ hay là vui vẻ.
Chu Điệt nhìn thấu sự căng thẳng thoảng qua của Giang Vân Biên.
"Vân Biên ơi." Hắn giành trước một bước, "Sau khi quay về anh muốn đánh dấu em, có được không?"
"... Được."
...
Hương thảo và Hoàng lan dây dưa trong không khí, ngọt dính đến mức khiến người ta khó thở.
Đường Nhược nắm chặt khăn trải giường, cổ họng không còn phát ra được bất kỳ âm thanh nào nữa.
Văn Lâm ngồi ở mép giường, thuốc lá đã cháy đến đầu ngón tay: "Có ổn không?"
Đường Nhược gật gật đầu, khi bò dậy hai chân vẫn chưa có sức, mạnh mẽ chống đỡ tự đến toilet xử lý xong xuôi rồi đi ra.
"Dùng thuốc ngăn mùi phun một lần đi, không thì mùi nặng lắm." Văn Lâm cười nhạt, "Vất vả cậu rồi."
Đường Nhược lắc đầu, thu dọn đồ đạc của mình sạch sẽ, lại cẩn thận phun thuốc ngăn mùi.
"Tiền đã chuyển vào tài khoản rồi. Còn có một chuyện muốn thương lượng với cậu chút," Văn Lâm lại bày ra nụ cười nhẹ ôn hòa thường ngày, "Thừa dịp cậu đang trong kỳ mẫn cảm, giúp tôi tiếp cận một Alpha."
Cả người Đường Nhược run lên, quay sang nhìn cậu ta: "Có ý gì?"
"Nếu tôi nhớ không lầm, Omega trong kỳ động dục sẽ ảnh hưởng đến Alpha, tôi chỉ muốn nhìn phản ứng một chút." Văn Lâm gảy tàn thuốc, "Chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể kết thúc hợp đồng tiếp theo trước thời hạn, còn có thể bù đắp thêm cho cậu. Thế nào?"
Đường Nhược là người mà nhà họ Văn chọn cho Văn Lâm, nhìn trúng Đường Nhược là Omega cao cấp, gia cảnh nghèo túng, mùi hương lại vừa lúc thích hợp với Văn Lâm.
Nhưng ngày đầu tiên gặp mặt Alpha này, Văn Lâm chỉ cười hôn hôn mặt Đường Nhược, nói với cậu ta: "Tôi rất thích cậu, nhưng sẽ không ở bên cạnh cậu cả đời."
Tác dụng của mình là gì, Đường Nhược rất rõ ràng, nhưng cậu ta không thèm để ý.
Chỉ cần đưa tiền là được.
"Lần này tôi không có đánh dấu hoàn toàn cậu, kỳ động dục của cậu chắc là còn năm ngày, lúc đó tôi sẽ tạo cơ hội." Văn Lâm lấy điện thoại ra, đưa ảnh chụp đến trước mặt Đường Nhược.
"Là người này, Chu Điệt."
Đường Nhược nhớ kỹ gương mặt trên điện thoại, hoảng hốt cảm thấy có chút quen nhưng không nghĩ nhiều, cúi đầu đồng ý rồi vội vàng đi mất.
Ký túc xá của Omega cách Alpha rất xa, cả người Đường Nhược không có sức nên đi rất chậm.
"... Thơm quá, cậu ngửi thấy gì không?" Có Alpha bắt được hương vị khác thường trong không khí.
Đường Nhược ôm chặt áo khoác, cúi đầu bước nhanh hơn, bởi vì tầm mắt mơ hồ nên vừa đi vài bước đã đυ.ng phải một người.
"Xin lỗi, tớ..." Nửa câu sau bị nuốt trở về.
Chu Điệt đứng trước mặt, thần sắc lãnh đạm.
"Alpha của cậu đối xử với cậu vậy à?"
- ---
Lời tác giả: Bài hát《Bí mật》là của thầy Trương Chấn Nhạc.