Mông Dính Tường (Song Tính)

Chương 1: Thanh niên đi ship thịt cũng nhặt được vợ

Trong hậu viện của một kỹ viện, bỗng có một cái mông to tròn trắng trẻo lòi ra trên tường, bên cạnh mông còn đặt một tấm bài, viết rằng: Mông dính tường – Miễn phí mại dô mại dô.

Mông dính tường là gì ?

Thật ra đây là một phương pháp trừng phạt của thanh lâu, chuyên dùng cho những kỹ nữ cứng đầu không chịu phục. Cách thức như sau: phần trên của nữ tử sẽ ở bên trong, còn mông lòi ra bên ngoài, phơi bày bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cho nam nhân qua đường đùa giỡn tiết dục.

Làm như vậy thì trong một ngày, những kỹ nữ đều sẽ chịu không nổi mà đầu hàng, có thể nói đây là sự trừng phạt vô cùng khắc nghiệt.

Ngũ Triệu Phong là một gã làm nghề gϊếŧ heo, tuy nói nghề này không tốt, đen đủi vì dính máu tanh quá nhiều, nhưng Ngũ Triệu Phong lại có bộ dáng tốt, cao lớn đẹp trai, thân hình cường tráng, cơ bắp hữu lực, cầm đao nặng mấy chục cân cũng là chẳng xi nhê.

Hôm nay hắn đi ship thịt cho kỹ viện, bị tú bà trêu chọc một hồi, sau đó mới mặt vô biểu tình mà đi ngang qua hậu viện.

Hắn đi được vài bước, liếc mắt một cái bỗng nhìn thấy một bé mông trắng trẻo xinh tươi như quả đào. Bé rất sạch sẽ, một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay nước da^ʍ cũng không có, có vẻ như là mới được đưa lên.

Ngũ Triệu Phong đi qua, sờ sờ nặn nặn cái mông, người ở mặt sau của vách tường lập tức run lên, nỉ non một tiếng khóc.

Ngũ Triệu Phong là người có du͙© vọиɠ cao, thời trẻ trâu luôn thích đi chơi với mấy cô nương ở tửu lâu; sau này trưởng thành rồi thì muốn cưới một cô nương nhà lành về làm vợ, nên dần dần cũng không còn đi nữa.

Gần đây công việc bận rộn, cũng không có thời gian tɧẩʍ ɖυ, một gã đàn ông tích tụ hỏa khí như hắn mà nhìn thấy cặp mông ngon nghẻ như thịt luộc thế này, có thể không động tâm được ư ?

Vì thế Ngũ Triệu Phong liền vỗ vỗ "bẹp bẹp" lên bé mông, sau đó cởi bỏ lưng quần, chuẩn bị thưởng thức món ngon này.

Ai ngờ mới vừa mới phóng chym ra, mông nhỏ liền lắc tới lắc lui, người sau tường nức nở nói: "Đại hiệp! Xin ngươi thương xót, đừng chạm vào ta! Ta là nam tử, đắc tội với ông chủ nhà thổ này nên mới bị khóa ở chỗ này, xin ngươi thả ta đi!"

Ngũ Triệu Phong nghe giọng nói thanh nhã mềm ấm của cậu, liền đoán có vẻ là một cậu thư sinh. Nhưng không may, loại người dựa vào thể lực để mưu sinh như Ngũ Triệu Phong thì lại xem thường nhất là những kẻ có học như thế này.

Hắn nhếch môi cười tà, từ bỏ ý định dùng tay nới rộng mông cho thư sinh, thay vào đó là trực tiếp dùng qυყ đầυ bự cọ cọ lỗ hậu.

"Đã bị đưa ra đây rồi, còn để ý cái gì nam nữ với chả đực cái nữa. Hôm nay Ngũ Triệu Phong ta sẽ là nam nhân đầu tiên của ngươi, ngươi hãy thả lỏng ra trước đi, đỡ cho mặt sau của ngươi đau khổ!" Nói xong, vòng eo cường tráng đẩy một cái, qυყ đầυ to béo như trứng ngỗng liền chui vào hang cúc.

Thư sinh sau tường đau đến thét a a a, mông thịt mập mập cũng run rẩy không ngừng, Ngũ Triệu Phong xem mà thấy gợi đυ. mười phần, du͙© vọиɠ trong người cũng bị thư sinh dâʍ đãиɠ này châm ngòi!

"Nào nào, banh mông ra, để ông đây hảo hảo ȶᏂασ ngươi!" Ngũ Triệu Phong chính là một kẻ thô lỗ, chơi người mà húc sầm sập như bò tót, kỹ nữ bị hắn chơi qua đều nói không chịu nổi, huống chi là tiểu thư sinh vừa bị bóc tem này.

"A a a ~~! Không ~~!! Tiên sinh.... Tiên sinh tha ta đi!"

Ngũ Triệu Phong nghe cậu mềm mại cầu xin, du͙© vọиɠ muốn ăn hϊếp liền nổi lên, nụ cười hắn dần dần thiếu đạo đức, hai tay to lớn tách mông cậu ra, dươиɠ ѵậŧ bự lập tức dọng "bốp bốp bốp" vào bé cúc, mỗi một phát đều lút gần hết cán.

Thư sinh bị nện đến kêu lớn, tiếng khóc ngày một dày đặc. Ngũ Triệu Phong đối với nữ nhân còn có chút ôn nhu, nhưng đối với thư sinh dính mông lên tường này thì lại không có chút nương tay nào.

Côn ŧᏂịŧ dài tận một thước đã to bự còn đen thùi lùi, y như chym của con lừa, thọc vào là bụng gồ lên một khối.

Thư sinh bị hắn đυ. tới giãy giụa khóc kêu, gương mặt ở bên kia tường đã tràn đầy nước mắt, miệng nhỏ gọi loạn, "Đại hiệp... Tiên sinh, ta chịu không nổi.... Hức, xin ngươi nhẹ chút.... Xin ngươi tha mạng.... Hức..."

Ngũ Triệu Phong bóp bóp mông thịt mềm mại, giơ tay đét "bốp bốp bốp" vài phát, vừa đã tay vừa đã tai, "Cái gì mà tiên sinh với chả đại hiệp, gọi ông là ca ca. Gọi cho dễ nghe, một hồi ông mới bắn vào đít ngươi!"

"Đừng...!!" Thư sinh khuất nhục khóc kêu, nhưng lại bị dươиɠ ѵậŧ bự quất càng lúc càng ác, côn ŧᏂịŧ cuồn cuộn gân xanh chỉ cắm vào một nửa thôi, cũng đã chạm tới mức sâu nhất rồi.

Thư sinh bị trướng bụng đến khóc ahuhu, thân mình cũng run rẩy không ngừng, mông thịt trắng trẻo lại càng dẩy đầm cực mạnh hơn nữa.

Nhưng đồng thời, lỗ cúc bị kéo căng tới hết cỡ vẫn co rút mấp máy, như là có vô số cái lưỡi liếʍ chùn chụt lên dươиɠ ѵậŧ, Ngũ Triệu Phong bị húp sướиɠ muốn gào rú, trong miệng vừa thô tục mắng vừa lắc háng giã phầm phập.

Húc vào thật sâu, rồi rút đến còn qυყ đầυ, nhắm ngay lúc thư sinh nhỏ thở xả hơi, lập tức dọng "bốp" một phát trúng điểm G, làm cậu giật như bị chích điện, trong miệng rêи ɾỉ loạn xạ.

"Mẹ nó, bên trong ngươi thật ướt, vừa ướt lại vừa khít!"

Thư sinh nhỏ bị nói tới xấu hổ lẫn giận dữ, liều mạng khóc lóc lắc đầu. Đáng tiếc thanh niên Ngũ Triệu Phong sau tường không nhìn thấy được, hắn chỉ cảm thấy bé cúc của cậu kẹp chặt muốn chết, càng thêm mạnh mẽ đưa đẩy vòng eo rắn chắc.

Con ciu béo mập làm toàn bộ vách thịt đều căng trướng ra, thịt non bên trong cũng hút dươиɠ ѵậŧ, mỗi lần rút ra, đều liều mạng hút chặt, mỗi lần đỉnh vào, lại thèm thuồng giữ lấy. Thật đúng là càng đυ. càng hứng, càng ȶᏂασ càng mềm, vách thịt bên trong cũng càng dễ ra ra vào vào.

Ngũ Triệu Phong một bên nện hắn, một bên giơ tay đét mông, làm miếng thịt luộc trắng trẻo ngon miệng phủ đầy dấu tay, không bao lâu sau thì sưng đỏ lên, từ thịt luộc thành quả đào hồng hào chín rục.

"A... Không.... Tiên sinh... Tiên sinh đừng đánh nữa mà huhu ~~~ Kỳ nhi chịu không nổi.... Kỳ Nhi thật sự chịu không được đâu...!"

Thanh âm vừa mềm lại lại vừa ngọt, Ngũ Triệu Phong nghe mà tâm cũng tan chảy, hắn chau mày rậm hỏi: "Ngươi kêu Kỳ Nhi, vậy cái gì Kỳ, cái gì Nhi ?"

Từ Kỳ bị hắn làm đến động tình, hai mắt lập loè nước, gương mặt phiếm hồng đỏ ửng, cậu run giọng nói: "Là Từ Kỳ.... Tiên sinh.... Xin thả ta ra, ta sẽ viết tự mình cho ngài...."

Ngũ Triệu Phong tất nhiên biết đến mấy kịch bản nổi tiếng trong xuân lâu, có kỹ nữ chịu không nổi thì giả bộ bất tỉnh, người thì bảo có chị nguyệt tới thăm, người thì còn ly kỳ hơn là trực tiếp khóc bảo mẫu thân bệnh sắp chết rồi, mà không ngờ rằng thư sinh nhỏ này lại muốn dạy cho hắn biết tự của cậu.

Ngũ Triệu Phong cười cười thích thú, đét thêm vài phát lên cặp đào mọng nước, "Ông sẽ chơi ngươi đến mang thai, chờ lớn bụng sinh con rồi, ông sẽ lấy tự này của ngươi."

Đương nhiên, đây chỉ là nói giỡn thôi, nhưng hắn lại trăm triệu lần không ngờ được rằng lời nói đùa hôm nay lại thành sự thật sau này!

Ngũ Triệu Phong nắm chặt eo thư sinh nhỏ, tiếp tục nắc háng dọng bồm bộp, vòng hông đực rựa dọng mông thịt ác tới mức nó giật tưng tưng còn hơn bay lắc dẩy nhạc. Khi dươиɠ ѵậŧ khổng lồ thọc lút hết cả cán, bụng Từ Kỳ liền gồ lên một khối.

Từ Kỳ cảm thấy lỗ nhỏ vừa đau vừa xót, nhưng bên trong đau đớn lại mang theo một chút ngứa ngáy.

Theo từng lần thọc vào rút ra, cự điểu đâm chọt cậu càng thêm phong phú thoải mái, những chỗ ngứa đều được ma sát nghiền nát, sung sướиɠ từ những nơi đó cũng bị kích phát ra.

Dần dần, từng cơn phê pha chưa bao giờ có chậm rãi từ lỗ hậu lan tràn đến khắp cả người, tiếng rên của Từ Kỳ càng ngày càng đê mê, vòng eo mềm mại cũng vặn vẹo lắc lư theo những lần va chạm của nam nhân.

Cậu như đã chân chính biến thành một con thú cái, phục tùng du͙© vọиɠ, phục tùng cự vật, phục tùng thú đực, người đàn ông thô bạo ngoài tường kia chính là bầu trời, là sinh mệnh của cậu.

Dươиɠ ѵậŧ của hắn thật sự rất lớn, mài cậu đến vừa đau vừa sướиɠ, lực đạo cũng hung bạo lỗ mãng, chơi cậu tới mức hồn phách muốn bay đi phiêu du miền cực lạc.

Từ Kỳ vẫn luôn khóc nức nở, chỉ có khác là đau đớn đã hoá thành sung sướиɠ, cậu động tình mà vặn vẹo rên lớn, miệng nhỏ da^ʍ kêu, "Chủ tử.... Ca ca.... Dươиɠ ѵậŧ ~~! Nô gia ~~ nô gia muốn ra rồi ~~~" Dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ như là kỹ nữ trong thanh lâu, cái mông lắc lư như đang vẽ hình bông hoa.

Ngũ Triệu Phong cảm nhận lỗ cúc của cậu thít chặt lại, phê tới gầm nhẹ ra tiếng. Thanh âm gợi cảm khàn khàn càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thư sinh nhỏ nổi lên máu da^ʍ, cậu vặn vẹo cặp mông mập phì, hai đùi run lẩy bẩy, vậy mà lại sướиɠ tới mức duỗi lưỡi lêи đỉиɦ.

Ngũ Triệu Phong chính là muốn ȶᏂασ cậu đến phun nước như vậy, hắn điên cuồng nắc háng quất "bép bép bép", đυ. ác đến độ gần như là làm cái mông dọng bể tường, nện thư sinh nhỏ rên khàn cả cổ.

Hắn nắm chặt eo cậu, tiếp tục húc hùng hục thêm vài chục phát, sau đó rót đầy tinh vài chỗ sâu bên trong lỗ cúc.

Ngũ Triệu Phong xuất tinh cũng vừa mãnh lại vừa ác, bắn thư sinh nhỏ tới thê thảm thét chói tai, gương mặt ướt đẫm nước mắt, miệng nhỏ da^ʍ kêu, "Ca ca ~~ Ca ca thao chết nô gia ~~~" Vách thịt trong mông đồng thời cũng thít chặt, như là muốn húp hết toàn bộ tinh hoa của nam nhân vào trong cơ thể.

Ngũ Triệu Phong bị cái mông yêu tinh này kẹp phê tới tê cả răng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều cũng vừa nóng, toàn bộ đều vào trong bụng của Từ Kỳ, làm bụng thư sinh nhỏ căng đến cực hạn.

Khi tưới xong xuôi, Ngũ Triệu Phong rút dươиɠ ѵậŧ ra, nhìn dâʍ ɖị©ɧ trắng đυ.c vẩy ra khắp nơi, hứng đến huyết mạch phun trương, người anh em suýt chút nữa lại dựng lên chào thư sinh nhỏ.

Từ Kỳ bị làm đến thở không ra hơi, đuối sức gục đầu xuống, dươиɠ ѵậŧ nhỏ phía trước cũng sưng phát tím, nhưng cậu lại không thể xuất ra được, khó chịu đến mức cậu ứa nước mắt.

Khi thư sinh nhỏ đang khóc huhu, Ngũ Triệu Phong vuốt ve mông cậu rồi nói: "Thoải mái không, nhóc dâʍ đãиɠ ?"

Thư sinh nhỏ lắc lắc đầu, xong mới nhớ người bên kia không thấy được, cậu đành mếu nói: "Phía trước của ta bị ngươi thúc, giờ thân thể khó chịu quá à...."

Ngũ Triệu Phong nổi lên tình thương hương tiếc ngọc, "Để ta đi nói tú bà thả ngươi ra, ta có quen biết với nhi tử của bà ấy."

Từ Kỳ lắc đầu khóc nức nở, "Ta đắc tội với ông chủ trong kỹ viện, không phải tú bà."

Tính tình Ngũ Triệu Phong bá đạo, cục súc, hắn thích cái mông này, hơn nữa bên trong cũng chứa mầm mống của hắn, cho nên việc này hắn nhất định phải xử lý rồi.

Vì thế hắn hôn hôn mông thư sinh nhỏ, rồi nói với cậu: "Ta đi tìm tú bà, ngươi ở chỗ này chờ ta, lát nữa ta tới cứu ngươi."

Từ Kỳ rưng rưng mở to hai mắt, cảm động sụt sịt mũi, miệng nhỏ kêu ân công, đại nhân, cái mông cũng loi choi lắc lắc.

Ngũ Triệu Phong vỗ mông cậu, "Chờ ta, đừng để người khác chạm vào ngươi!"

Hắn định đi nhưng ngẫm lại vẫn thấy không yên tâm, bèn dùng một tấm vải bố lớn che mông thư sinh nhỏ lại, lấy thẻ bài xuống, rồi đẩy thêm một chiếc xe cũ nát chắn ở ngoài cùng, lúc này mới yên tâm xoay người đi về cửa chính của kỹ viện.

Ngũ Triệu Phong nói muốn chuộc thư sinh nhỏ, tú bà có tình thương mến thương với hắn, liền nhỏ giọng nói: "Cậu ta vì một kỹ nữ mà đánh chưởng quầy của xuân lâu, nên mới bị phạt dính cái mông lên tường như vậy đó. Trừ phi qua hết hôm nay, không thì cũng chẳng ai cứu được đâu."

Vì thế Ngũ Triệu Phong lại chạy về, ôm mông thư sinh nhỏ hôn hôn, Từ Kỳ bên kia sợ hãi giật bén cả mình, vội vàng la lên, "Đừng có chạm vào ta, ta đã là người của ân công rồi!"

Ngũ Triệu Phong vỗ vỗ mông cậu, nói: "Kỳ Nhi, là ta, là ta."

Tuy tính tình Từ Kỳ đơn thuần, nhưng không ngốc nhếch, cậu biết Ngũ Triệu Phong có thể chỉ là lừa cậu thôi, lại không nghĩ rằng người này thật sự quay về, còn thân mật mà gọi cậu là Kỳ Nhi.

Sau đó, Ngũ Triệu Phong ngồi bảo vệ mông cho thư sinh nhỏ cả ngày trời, tuy cũng có lúc có người tới giám thị, nhưng đều bị hắn rượt chạy hết.

Kết quả là cái người cục súc này chờ không nổi nữa, bèn nửa đêm rón rén chuồn tới hậu viện, trực tiếp cởi trói cho thư sinh nhỏ, đến mặt người ta cũng chưa kịp coi mà ẵm luôn về nhà.

Đến khi về được địa bàn rồi, Ngũ Triệu Phong mới đặt cậu xuống, cởi tấm vải bố vừa mới bó người ta ra, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo thanh tú sạch sẽ.

Từ Kỳ nhìn hắn, là một nam nhân anh vĩ tuấn lãng, liền cảm động tới hai mắt rưng rưng, cậu quỳ gối trước mặt hắn rồi nói: "Tại hạ không có gì báo đáp, chỉ có thể—"

Không đợi cậu nói xong, Ngũ Triệu Phong đã cắt ngang, cười dê nói: "Dùng ngươi thân thể ngươi báo đáp là ngon rồi." Vừa nói xong liền bế thốc thư sinh nhỏ lên giường, ôm ấp hôn hôn khắn khít.

Từ Kỳ xấu hổ đến liên tục giữ hắn lại không cho hôn nữa, rưng rưng nói: "Không được.... Tiên sinh đừng làm vậy...."

"Hôm qua bị ông đây rót tinh cho lớn bụng, ngươi chính là người của ông, cái gì mà đừng với chả không được!"

Thư sinh nhỏ thấy hắn không nói lý, cầu xin nói: "Ta là nam tử, sao có thể lớn bụng chứ, ân công chớ có nói bậy!"

"Ông thích nói bậy đó, không chỉ nói bậy, còn muốn đυ. ngươi! TᏂασ chết ngươi! CᏂị©Ꮒ đến khi ngươi chỉ có thể khóc gọi ông là ca ca!"

"Aaaaa! Đừng... Ân công đừng nói nữa ~~~~!"

"Mẹ nó! Nhóc dâʍ đãиɠ! Được cứu về là trở mặt không nhận người hả ? Hôm nay ông sẽ quất chết ngươi, cho ngươi ngay cả giường cũng không xuống được!"

"A ~~ Ân công....! Đừng mà.... Mạnh quá.... A hức.... Không ~~~!!"

Vì thế chàng thư sinh nhỏ đáng thương chỉ thích nữ tử lại bởi vì một lần ngoài ý muốn mà đã hoàn toàn biến thành thê tử của một gã gϊếŧ heo quê mùa.

Từ đó về sau, dù không bị thụ tinh trên giường thì cũng bị đè rót tinh dưới đất, hoặc đặc sắc hơn là bị quất đến chết đi sống lại ở tiệm thịt heo.

Cuối cùng trời xanh cũng không phụ người có lòng, thư sinh nhỏ đã được ban tặng một thiên thần, bé con gọi là Kỳ Kỳ, đại danh là Ngũ Thiệu Kỳ.

————————————————