Đế Chế Đông Lào

Chương 93: Ăn đánh

Trong quán trọ, ba người đang tất bật thu dọn, bỗng một con chim bay đến đậu lên vai Nguyễn Kiều, rúc rúc đầu vào tóc. Khẽ vuốt ve, lôi lá thư đút trong ống trúc, Nguyễn Kiều thở dài. Vương Liễn trông vậy, hỏi:

" Huynh đài có chuyện ư? Tôi thấy sắc mặt không tốt lắm."

Đem lá thư cất lại trong tay áo, Nguyễn Kiều gật đầu đáp:

" Ừm. Gia đình tôi có chút chuyện, phụ thân kêu về gấp. Không ở lại cùng tham gia được với huynh đài. Hazzz."

Nghe vậy, Vương Liễn hỏi:

" Có cần tôi giúp đỡ gì không?"

Nguyễn Kiều lắc đầu:

" Không cần." Sau đó mỉm cười:

" Với tài văn chương, chúc huynh đài sẽ cưới được Ngô tiểu thư. Khi đó nhớ mời tôi rượu mừng."

" Haha. Cảm tạ lời chúc của huynh." Rồi cầm lấy một túi nhỏ đưa đến:

" Gặp nhau đã là hữu duyên. Biết huynh đài cũng khó khắn, tôi có chút bạc, mong huynh đàu cầm lấy, làm lộ phí đi đường."

" Cảm tạ huynh đài, tôi không cần thật."

" Huynh đài cầm lấy đi."

.......

Một hồi đưa đẩy, Nguyễn Kiều khom người:

" Cảm tạ huynh đài, có dịp tôi sẽ trả lại."

" Haha. Được. Chúc huynh lên đường thượng lộ bình an."

" Cáo từ."

Nhìn Nguyễn Kiều đi khuất, Vương Kiệt vuốt vuốt chòm râu, cười:

" Con làm rất tốt. Một nắm khi đói bằng một gói khi lo. Giúp người trong khả năng là điều lên làm."

Ngừng lúc, tiếp:

" Kẻ này cũng không phải hạng vô danh, sau này lôi kéo cũng được."

" Vâng."

Hai người lại tiếp tục thu dọn, khi trời sang chiều, hai người rời quán trọ.

Đi qua căn phòng sát vách, cả hai nghe thấy ba người đang nhỏ giọng:

" Lúc nữa, Lý Thiên sẽ giả dạng vào nhà Lê Hải, khuyên nhủ hắn chặt cây. Khi có tín hiệu thì đệ cho người vờ đi ngang qua hét " Thu mua gỗ cây, ai bán đi". Khi đó Lý Thiên sẽ vờ như " thiên ý" để Lê Hải mời đệ vào. Sau đó bàn bạc để mua lại......."

Nghe xong, một tên hồ nghi:

" Cây đó có phải thật quý vậy không. Bốn tháng nay chúng ta cũng nhằm vào sinh ý của Lê Hải, còn bầy vẽ thêm như vậy.? "

Một kẻ khác tiếp:

" Sao chúng ta không trực tiếp mua luôn, hoặc ép nó giao ra, không gϊếŧ cả nhà. Cần gì bầy vẽ vậy."

"Ngu." Tên đại ca cốc lấy cả hai, tiếp:

" Nếu đơn giản như vậy, đã không cần quân sư bày vẽ thế. Nếu biết giá trị thực, tên đó liệu bán không? tên đó trả hét giá trên trời. Mà sau này đừng nghĩ chém chém gϊếŧ gϊếŧ. Bây giờ quan phủ tuần tra khắp nơi. Gϊếŧ người là tử hình cả lũ đó."

" Vâng, vâng. Để bọn đệ đi làm."

" Ừm."

...........

Nghe xong, lo lắng bị phát hiện, Vương Liễn cùng cha vội vã bước đi. Do đoạn đường khá ngắn, lên cả hai đi bôn. Được một đoạn đến đầu đường, nhìn thấy một cây thật lớn đang toả bóng, lá xanh mơn mởn, Vương Liễn cũng lờ mờ đoán được, cái cây mà bọn kia nói, đồng thời cũng thấy một tên thanh niên đang bắt chuyện cùng một gã trung niên. Hắn quay sang cha, hỏi:

" Phụ thân, chúng ta qua đó giúp gã trung niên được không?"

" Đừng dây vào mấy chuyện thị phi, chúng ta trước đến Cầu Hiền Các đã?"

" Đi mà cha, người dậy con thấy việc tốt lên làm trong khả năng. Việc này cũng như vậy, chả nhẽ lại bỏ mặc."

Thấy con trai nói, Vương Kiệt thở dài: đúng là tuổi trẻ mà. Rồi hai cha con tiến lại.

.......

Lý Thiên đứng phe phẩy quạt, nhìn Lê Hải nói:

" Ta đi qua nơi đây, thấy gia chủ có chuyện buồn rầu, không biết có thể giúp đỡ gì?"

Lê Hải nghe vậy than thở:

" Không dấu gì cậu, gia đình chúng tôi đã ở đây từ lâu, vốn vô cùng giàu có. Nhưng không hiểu làm sao, mấy tháng gần đây, người nhà bệnh tật luôn, làm ăn thua lỗ. Đã mời các thầy phong thuỷ về nhưng ai cũng lắc đầu bỏ đi. Hazzz."

" Ồ. Ta cũng biết một chút phong thuỷ, ông có thể cho ta xem giúp được không. Nếu biết ta chỉ cho?"

" Được thôi."

Lý Hiên đi vào, ngắm xung quanh một vòng, sau đó chỉ vào cây cổ thủ cười khổ nói:

" Chính là nó."

" Cái cây? cái cây này làm sao?"

" Chính nó làm cho gia đình ông khốn đốn?"

Lê Hải nghe vậy, u mê, kính cẩn:

" Thế là thế nào? Mong thầy giải thích rõ hơn

Nghe vậy, Lý Thiên gật đầu:

" Được để ta nói cho: nhà các ngươi bốn bề bao bọc bởi tường, kiến trúc này tựa chữ Vi( 囗 - bao quanh) mà ở giữa là cái cây nghĩa là chữ mộc( 木). Cây nằm trong sân, tức chữ mộc ( 木) nằm trong chữ vi ( 囗 ) thành chữ khốn( 困). Chính vì vậy mới khiến gia đình ông làm ăn khốn đốn."

" Đúng rồi. Đúng rồi, hèn chi bấy lâu nhà tôi làm ăn khốn đốn vậy. Cảm ơn cậu." Lê Hải reo lên.

" Không có gì, không có gì, giúp người là niềm vui."

Chưa định nói tiếp, từ ngoài, Vương Liễn chạy lại, hừ lạnh:

" Bác đừng nghe lời tên đó nói, chúng muốn chiếm dụng cây cổ thụ lên nói thế."

Bị nói trúng tim đen, Lý Thiên nổi giận:

" Hừ. Bọn Hán kia, từ chỗ nào thì cút về chỗ đó. Mõm chó thở ra toàn điều mất dậy."

Nghe vậy, dù tức giận, Vương Liễn vẫn chậm rãi mỉm cười, đáp:

" Trong sân nhà không chủ có cây mà có cả người lên không thể là chữ khốn. Nếu bác chặt đi thì chỉ còn người. Chữ Vi ( 囗) bao lại chữ nhân ( 人 ) là thành chữ Tù ( 囚 ) - Tù tội đó bác. Nếu bác chặt đi là mang hoạ." Xong liếc sang nhìn Lý Thiên

Nghe vậy, biết việc không thành, Lý Thiên bỏ đi, liếc mạnh.

Thấy vậy, Lê Hải lắp bắp:

" Nghĩa là tôi không phải chặt cây nữa."

" Đúng rồi bác, chỉ cần bác chí thú làm ăn là sẽ tai qua nạn khỏi."

" Cảm ơn. Cảm ơn cậu. Đây là chút tiền mong cậu nhận qua."

Vương Liễn đang định lắc đầu, thì Vương Kiệt lấy 2 quan rồi trả lại:

" Mọi chuyện là việc nhỏ. Các bác sau cẩn thận kẻo bị lừa. Chúng tôi chỉ lấy số tiền xứng đáng. Cáo từ."

" Vâng, vâng. Cảm ơn hai vị."

...........

Đi ra ngoài, thấy con trai thắc mắc, Vương Kiệt cười:

" Có lẽ con đang hỏi tại sao cha làm thế ư?"

" Vâng."

" Con cần phải học nhiều. Ra ngoài, nhất là người làm ăn, không ai giúp không ai cái gì. Nếu con không nhận thì người ta càng không tin tưởng con. Dù làm việc tốt thì sau đó cũng lên nhận chút ít công lao."

" Dạ vâng con hiểu."

............

Hai người tiếp tục, bỗng tối om, cả hai nhào xuống, liên tục là đấm đá, chửi mắng:

" Mẹ bọn Hán làm hỏng chuyện của bố."

" Mẹ lũ Tàu khựa."

" Đập chết đi."

" Đùng, đùng."

...........

...........

Đúng lúc này, từ xa tiếng bước chận rầm rầm chạy lại, một tên hốt hoảng la:

" Đại ca, quan phủ đến, chạy mau."

Nghe vậy, đám côn đồ chia ra tám hướng bỏ chạy.

Thấy lũ côn đồ chạy, Phạm Hổ hét lớn:

" Quan phủ đây, đứng lại."

Quan phủ đến nơi, chỉ còn cha con Vương Liễn nằm xụi lơ trên đất, Phạm Hổ lau mồ hôi, quay sang tên lính quát:

" Xách chúng vào đồn cho ta."

" Vâng."

...........

Trong phòng giam ẩm thấp, hai cha con đau nhức, Vương Kiệt cau mày:

" Đã bảo con không dây vào chuyện người khác đôi. Ôi..."

" Cha cha. Người có sao không. Là lỗi là lỗi của con."

Bỗng cửa phòng giam mở ra, một tên lính quát:

" Đi ra ngoài."

" Vâng." sau đó Vương Liễn dìu cha đi ra.

Phòng xét xử, Phạm Hổ đang lật đọc lời khai mấy tên côn đồ, thấy hai người tiến lại, nói:

" Ngồi xuống đi."

Thấy cả hai yên vị, tiếp:

" Chuyện gì mà ẩu đả giữa đường phố. "

Nghe vậy, Vương Liễn kể lại đầu đuôi. Nghe xong Phạm Hổ gật gật đầu:

" Lời khai các anh khớp với lũ côn đồ, giờ có thể đi. Sau này ra ngoài nhớ đem theo hộ vệ. Gần đây kinh thành khá đông đúc. Dù hết sức cố gắng nhưng không tránh khỏi bọn du côn này." thở dài tiếp:

" Bọn chúng đã bị bắt và đang nghiêm tra. Các anh yên tâm. Chúng tôi sẽ trừng trị đúng theo luật pháp. Cho các anh công đạo."

Rồi cầm lấy, túi đồ, đặt 5 tiền bên cạnh nói:

" Đây là túi đồ của các anh. Cùng với 5 tiền lo thuốc thang. Dù sao đây cũng là lỗi một phần của chúng tôi."

" Vâng." Hai người nghe xong, u u mề mề đi ra nhà giam, cầm trên tay 5 tiền- không nhiều. Nhưng cảm giác khác lạ. Khi nào quan lại đưa tiền cho dân? Nằm mơ ư?.....