Khi đảo Shapuri bị chiếm, Shole cũng mang theo người đếm Cachar. Gặp lại Campbell, mở miệng:
“ Tình hình bọn chúng như thế nào. Trao đổi có kết quả không.”
Campbell trầm trọng, kể một lượt, ngẫm nghĩ lúc, tiếp:
“ Thái độ bọn chúng vô cùng kiên quyết. Người ta phái sang đều đã bị bắt giữ. Ta nghĩ, từ lâu công ty muốn bắt nơi đây, có thể nhân cơ hội này, bắt lại.”
Shole cười lạnh:
“ Không cần ngươi lo. Triều Konbaung vẫn còn rất mạnh. Đánh không có lợi.”
Xong quay ra nhìn Ricky:
“ Ngươi mang theo 1000 người, cùng Campbell sang đàm phán. “
Campbell biết bị nhằm vào, khẽ chần chừ. Shole quát:
“ Ngươi muốn trái lệnh.” Xong đặt tay lên vai, an ủi:
“ Yên tâm, không chết được. Sợ quá thì về bú tí mẹ. Haha.”
Campbell cúi gằm mặt, cắn chặt hàm răng, rời đi.
.........
Không lâu, đoàn quân tới thành Dwarbond - Cachar, Ricky cho quân đứng cách xa, cao giọng.
“ Vùng này là đất nằm trong phạm vi bảo hộ của chúng tôi. Các ngài chiếm đóng nơi đây là không hợp lệ, cho dù vua Cachar đã đắc tội. Nhưng với sự giao hảo tốt đẹp hai bên. Chúng tôi muốn cùng các ngài, đàm phán giải quyết vấn đề này trong hòa bình.”
Trên tường, Thưởng Cầm Ngọc nghe xong, quan sát đội quân tới, thấy trong đó có cả tên Campbell và Ricky, kẻ đáng nghét gây khó dễ cho bọn họ khi mới tới Cacutta, định hạ lệnh cho người bắn. Ne Myo đã quay sang, nói:
“ Có lẽ tiếp viện bọn chúng tới, nên mới dám mang quân theo. Mặt khác, tin tức từ kinh chưa tới. Ngươi nghĩ tiếp tục như mấy lần trước hay tiếp đón.”
Thưởng Cầm Ngọc thở hắt, điều chỉnh tâm trạng, nói:
“ Mở đi. Ngươi ra tiếp đãi. Ta nay không khỏe. Thử liên lạc với Thura Minhla xem tình hình bên đó ra sao. Để liệu chừng mà quyết định. Không thể đợi tin từ triều được. Tuyệt mất cơ hội.”
Ne Myo gật đầu.
........
Thành Nagaon, Assam.
Kiều Thanh sau khi kiểm kê đủ số vàng mà triều đình Ahom mang tới cảm ơn vì diệt hộ nổi loạn, nhìn Cù Thị Út, nói:
“ Mọi việc đã hoàn thành. Chúng ta chuẩn bị rời đi. Tony Đặng vừa gửi thư tới nói, mau chóng tới đón hắn, rồi tập hợp ở đảo Shapuri. Ta tính ngày mai rời đi.”
Cù Thị Út gật đầu, nhìn ra ngoài, đáp:
“ Vậy còn lũ Bodon tính sao. Gϊếŧ người diệt khẩu?”
Kiều Thanh lắc đầu:
“ Không cần. Thả chúng ở đây. Dù muốn tiết lộ, trước tiên phải theo đường bộ về Cacutta, đó cũng là cả quá trình. Khi đó tin tức cũng không quá quan trọng. Mặt khác, để lại bọn chúng khiến Ahom không nghi ngờ, gây khoa dễ.”
“ Được.” Cù Thị Út khẽ đáp.
.........
Rất nhanh, hôm sau, hai người mang hai thuyền Lý Công Uẩn 1010 cùng Lý Thường Kiệt 1075, ngược dòng Brahmaputra rời đi, trong sự tiếc nuối của tất cả. Nhìn bóng thuyền rời đi, Bodon thở phào:
“ Ở đây cũng tốt. Hi vọng duyên nợ hai ta hết.”
.........
Kiều Thanh đi, những tin tức về Ahom theo một đường nhanh chóng tới tay Thura Minhla. Đọc thông tin tỉ mỉ chi tiết, Thura Minhla cười lớn:
“ Trời cũng giúp chúng ta.”
Sau đó nhanh chóng thu quân trở về Cachar.
.........
Đêm khuya bên bờ sông, Rohinchandra nằm xõng xoài, ngước nhìn bầu trời đầy sao, lẩm bẩm:
“ Đẹp. Nhưng tha hương.”
Tony Đặng an ủi:
“ Qua nay, mai đoàn người của ta đến. Ngày đệ thống nhất giang sơn sớm thôi.”
Rohinchandra khẽ cười, không đáp. Cả hai dần chìm vào giấc ngủ.
......
Tiếng gáy dần đều, Tony Đặng khẽ mở mắt, thấy Rohinchandra ngủ say, khẽ thở dài:
“ Đệ tốt, nhưng ta còn nhiệm vụ phải đi. Thật xin lỗi, hy vọng có cơ hội gặp lại.”
Xong quay sang nhìn mọi người:
“ Để chút tiền và lương thực cho bọn chúng. Mau chóng đến điểm hẹn. Thuyền sắp đến rồi.”
“ Vâng.”
Tất cả nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lúc này Rohinchandra mở mắt, trong lòng một nỗi bi thương.
........
Mấy ngày, không khí dần hoàn hoãn, những hiệp định đã được thỏa thuận miệng tương đối. Nhưng Thura Minhla trở lại, khiến mọi thứ chấm dứt.
Trong doanh trướng, toàn bộ thông tin về Ahom hiện lên. Ne Myo nói:
“ Đã có, vậy ta tốc chiến tốc thắng nơi đây.”
Thưởng Cầm Ngọc gật đầu:
“ Được. “
.......
Quả nhiên, triều đình Ahom chưa vui vẻ bao lâu, tiếng khóc than vang tận mây xanh. Bodon ôm thương, dẫn dân làng bỏ chạy, nhìn lại chỉ còn hơn nửa, vẻ mặt đắng chát:
“ Có lẽ ta sai rồi.”
........
Thắng trận, sĩ khí quân Konbaung ngày càng cao. Chiến lợi phẩm chất đống. Nhìn tất cả vui vẻ. Thưởng Cầm Ngọc nói:
“ Theo tin mới từ kinh truyền tới, bệ hạ cùng hoàng hậu đồng ý đánh, nhưng vấp phải sự phản đối từ nhóm Bodh. Nên giục chúng ta, nhanh chóng đánh thắng vài trận, mang xác quân Anh về kinh. Làm bằng chứng, thuyết phục tất cả:
Ne Myo cười:
“ Tốt. Từ khi có viện binh. Thái độ hạnh họe hẳn lên. Ta rất muốn đánh bọn chúng.”
Thưởng Cầm Ngọc gật đầu, tiếp:
“ Mấy ngày nay ta đã quan sát kỹ. Dễ thắng nhất là chia làm hai nhánh. Một nhánh sẽ đánh Chittagong từ Arakan ở phía đông nam. Một nhánh đánh Sylhet từ Cachar và Jaintia ở phía bắc. Nơi đây đều có địa hình rừng núi. Vô cùng có lợi cho chúng ta tác chiến.”
Thura Minhla vội nói:
“ Một nhánh để cho ta. Hôm trước đánh Ahom còn chưa đã.”
Ne Myo cũng vội hùa theo:
“ Nhánh kia để ta.”
Thưởng Cầm Ngọc cười khổ:
“ Vậy, ta đánh đâu?”
Ne Myo tiến lại vỗ vai:
“ Ngươi nhỏ này, thích hợp mưu sĩ. Việc nặng nhọc để ta.”
“ Haha.” Ba người nghe xong, cười lớn.
........
Đúng như sắp xếp, quân Konbaung nhanh chóng thắng lợi, làm chủ các nơi, đầy quân EIS lui dần về hướng Cacutta.
Trong doanh trại, Shole sắc mặt đen kịt, nổi giận:
“ Một lũ vô dụng. Tên Campbell và Ricky đâu.”
Một tên tướng, nhỏ giọng:
“ Thưa tướng quân, không liên lạc được.”
“ Hừ. Lũ vô dụng, lúc khó khăn lại chốn đi. Các ngươi mau chia ra tìm cho ta.”
“ Vâng.”
Đợi tất cả rời đi, Shole nhanh chóng gửi thư cho cha. Lần đầu cầm quân, mọi thứ dần vượt qua tầm kiểm soát của hắn.
........
Khi này, hai người Campbell cùng Ricky bị trói trong căn phòng, dùng mọi cực hình. Thưởng Cầm Ngọc đi vào, nhìn vậy, lắc đầu:
“ Các ngươi làm vậy. Chết thì sao. Việc hôm đó, sao có thể tha thứ dễ dàng được. Đúng là....”
Xong đi lại, giọng nhu mì:
“ Mấy bảo bối mở mắt ra, xem chúng ta là ai nào.”
Khăn màn buông, dù đau đớn, cả hai cố ngượng dậy, khi chứng kiến sắc vóc quen thuộc, Campbell cười lớn:
“ Ta biết các ngươi mà. Haha.”
Ricky mở to miệng, lắp bắp:
“ Là các ngươi. Vũ Tam ở đâu, cho ta gặp.”
Thưởng Cầm Ngọc tát yêu, nói:
“ Ngoan nào.... ngoan nào...”
........
Hàng loạt sự đả kích bằng miệng. Nghe nhiều, Kiều Thanh nổi hết da gà, mở miệng:
“ Chơi đùa thì chơi đi. Mau chóng xuất phát.”
Xong đi ra ngoài.
Không lâu trong phòng vang lên tiếng la hét lớn dần rồi tất lịm. Một ngọn lửa nổi lên, Thưởng Cầm Ngọc nhìn cả ba, nói:
“ Mọi người đi trước. Xong đây, ta sẽ rời đi sau.”
Cả ba người gật đầu, hai thuyền nhanh chóng xuất phát, đi tới đảo Shapuri.