Chương 31: Toạ liên (cưỡi ngựa play, Tiểu Vương gia ghen, lắc mông nhỏ hóa yêu tinh chủ động cầu đυ., khóc thút thít tỏ tình với Tể tướng đại nhân)
"Ưm, bảo bối, liếʍ bên trái luôn đi..."
Giọng nói du dương dần dần trở nên khàn khàn, tiếng rêи ɾỉ thoải mái phát ra từ trên đỉnh đầu. Thiếu niên buông núʍ ѵú màu nâu ướŧ áŧ trong miệng ra, hôn lên mỗi một chỗ trên bộ ngực cường tráng của nam nhân, sau đó lại ngậm lấy núʍ ѵú bên trái mυ'ŧ nhẹ, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếʍ một chút, động tác thật sự rất ngây ngô, nhưng lại có thể thấy cậu thật sự làm rất nghiêm túc.
"An nhi làm tốt chứ?"
Thiếu niên chợt ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn đong đầy hơi nước nhìn nam nhân, giọng nói dịu dàng mềm mại tựa như cọng lông vũ quét nơi đầu tim.
Phượng Thiên Y vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng của thiếu niên, nhếch môi: "An nhi làm rất tốt."
"Vậy Phượng đại ca cảm thấy An nhi tốt hay là An Bình quận chúa tốt?"
Cố Trường An không vì lời tán dương của nam nhân mà cảm thấy sung sướиɠ, trái lại chu chu môi không vui, vặn hỏi.
Khóe miệng Phượng Thiên Y co giật kịch liệt.
Mọi việc bắt đầu từ buổi trưa, hai người chuẩn bị rời khỏi Bích Vân lâu thì lại gặp An Bình quận chúa ở cửa lớn. Trước kia An Bình quận chúa có nói nàng ngưỡng mộ Phượng tướng đã lâu, ngày thường không dễ gặp được, cơ hội hiếm có như này hiển nhiên là phải nắm bắt cho tốt rồi, Phượng Thiên Y vốn không muốn dây dưa với nàng, nhưng vừa thấy bộ dáng bĩu môi chua lòm của Tiểu Vương gia, trái tim ngứa ngáy, mới nói mấy câu với An Bình.
Kết quả là loại phản ứng này lại làm mích lòng Tiểu Vương gia, khuôn mặt nhỏ trước giờ luôn luôn vui cười khi gặp người khác, nhưng từ lúc đó lại không chịu nói chuyện với Phượng Thiên Y. Phượng Thiên Y dỗ dành thế nào cũng không được, cuối cùng ồn ào đến độ thậm chí bị cấm không được đến gần dù chỉ một bước. Vào lúc Phượng Thiên Y nghĩ tối nay hắn sẽ phải ngủ trong thư phòng, lão quản gia đến truyền lời của Tiểu Vương gia, nói hắn có thể trở về phòng.
Cuối cùng tiểu tổ tông cũng chịu triệu kiến hắn, Phượng Thiên Y không dám chậm trễ, lập tức chạy về phòng. Kết quả là vừa đến cửa, một màn bày ra trước mắt khiến hắn máu huyết sục sôi. Nhóc con kia tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi quỳ trên giường, cái mông nhỏ đối diện hắn ngoan ngoãn ngậm lấy dược ngọc mà bình thường hắn phải tốn rất nhiều công sức mới khiến cậu mang lên.
Thiếu niên xinh đẹp quay đầu lại, tay cầm quyển 'Long Dương Đồ', gương mặt nhuốm màu đỏ nhạt: "Đêm nay để An nhi phục vụ huynh có được không?"
Phượng Thiên Y cảm thấy chắc chắn là có vấn đề, nhưng hắn có thể từ chối sao? Tất nhiên là không thể. Thế là xuất hiện cảnh ban đầu.
"Sao Phượng đại ca lại không nói gì?"
Giọng nói buồn bã tủi thân kéo suy nghĩ của Phượng Thiên Y về, hắn dở khóc dở cười: "Em gọi ta là Phượng đại ca..."
"An Bình quận chúa gọi được mà An nhi không gọi được sao?" Chóp mũi Cố Trường An chua xót, vành mắt đỏ lên.
"Gọi được gọi được, chỉ là ta thích nghe em gọi là Thiên Y ca ca hơn." Phượng Thiên Y đau lòng, vội kéo người vào trong ngực mình hôn hôn nắn nắn.
Sắc mặt Cố Trường An tốt lên một chút, đẩy nam nhân ra rồi bò xuống, miệng nhỏ mềm mại bắt đầu đi từ trên xuống dưới, từng chút từng chút hôn lên phần bụng rắn chắc của nam nhân, mỗi lần hàng mi dài quét qua đều để lại vệt nước nhạt nhòa, trêu ghẹo đến độ hô hấp của Phượng Thiên Y dần trở nên nặng nề, chỉ hận không thể đè nhóc con này xuống dưới thân hung ác đυ. ȶᏂασ một phen, nhưng cơn tức giận trong lòng bé ngốc này vẫn chưa nguôi ngoai, hắn phải nhịn.
Sau khi Cố Trường An cẩn thận chăm sóc phần bụng của nam nhân, cậu tiếp tục hướng xuống dưới. Sau khi nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ đỏ sậm vĩ đại bán cương trên vùng lông đen nhánh, gương mặt cậu như bị thiêu đến đỏ bừng, hàng mi dài lấp lánh ánh sương run rẩy, lưỡng lự hồi lâu vẫn là đưa bàn tay nhỏ nhắn lên nắm lấy.
"Bảo bối..."
Phượng Thiên Y sảng khoái thở ra, ©ôи ŧɧịt̠ vừa mới dán lên lòng bàn tay trơn mịn của cậu liền nhanh chóng phồng to, không kiên nhẫn nhảy dựng.
Tuy Cố Trường An đã nhiều lần làm chuyện thân mật với cây gậy bự này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy quá trình từ mềm đến cứng của nó. Cố Trường An khẽ hô nhỏ một tiếng, đôi mắt hạnh trợn tròn, bộ dạng bị doạ sợ không nhẹ này dễ thương không chịu được.
Phượng Thiên Y không nhịn được bật cười một tiếng.
Cố Trường An xấu hổ giận dữ không thôi, hai tay siết chặt đe dọa, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn: "Thiên Y ca ca còn chưa trả lời là An nhi tốt hay An Bình quận chúa tốt đâu."
"Thiên Y ca ca chỉ có một bảo bối là An nhi mà thôi, An nhi mà hỏi thêm lần nữa thì ca ca sẽ tức giận đó." Phượng Thiên Y xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn, giả vờ trầm mặt xuống.
Lòng Cố Trường An có chút ngọt, mím môi, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau cả ngày trời.
"Không phải An nhi muốn hầu hạ Thiên Y ca ca sao, sao không tiếp tục nữa, muốn bỏ cuộc nửa chừng à?" Thấy đứa nhóc này đã không còn tức giận nữa, Phượng Thiên Y liền lộ bản tính ra, vuốt ve hai má của cậu, ưỡn ưỡn thân dưới ám chỉ.
"An nhi mới không bỏ cuộc nửa chừng."
Cố Trường An mại nói, vô cùng nghiêm túc mà phản bác, hai tay chậm rãi hoạt động trên gậy thịt, ánh mắt cậu hiện lên mấy phần đấu tranh, há cái miệng nhỏ ra ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠, mυ'ŧ một cái, đầu lưỡi non mềm lần theo ký ức liếʍ lên lỗ tiểu đang rỉ nước, sau khi nếm được mùi vị tanh nồng, hơi thở trở nên hỗn loạn, đôi mắt to dần dần mê ly.
Phượng Thiên Y nhìn hai má đỏ ửng phồng to của cậu, phun ra một hơi thật dài.
Cố Trường An ngậm đầu ©ôи ŧɧịt̠ một lát liền nhả ra, quỳ bò trên giường đỡ ©ôи ŧɧịt̠ liếʍ hôn phần cán từ trên xuống dưới, nán lại trên mấy đường gân xanh lâu hơn một chút, đợi đến khi liếʍ toàn bộ gậy thịt ướt đẫm mới thở hổn hển đứng dậy, vểnh mông nhỏ trèo lên trên bụng dưới của nam nhân rồi ngồi xuống, sau đó... bắt đầu phát ngốc.
"An nhi." Phượng Thiên Y bị bé con câu dẫn đến lửa dục đốt người, đang chờ bước tiếp theo của cậu, nhóc con này thế mà lại ngồi ngây ra trên người hắn như đang đi vào cõi tiên, làm hắn suýt chút không cứng được nữa, tức giận tét cái mông vểnh mềm mại của cậu.
"A..." Cố Trường An kêu lên kinh hãi, tủi thân nhìn Phượng Thiên Y: "Sao Thiên Y ca ca lại đánh ta?"
Phượng Thiên Y tốt bụng nhắc nhở: "Có phải An nhi nên tiếp tục rồi không?"
Cố Trường An sửng sốt, phồng má lên chuyển mắt nhìn vào quyển sách nhỏ đầu giường, khuôn mặt thoáng chốc lộ vẻ lúng túng, giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Ta, ta còn chưa xem xong, Thiên Y, Thiên Y ca ca đã vào rồi..." Ý là cậu không biết tiếp theo nên làm gì.
"Khụ, không phải Thiên Y ca ca là lão sư của An nhi sao, An nhi nói xem mình muốn làm gì, Thiên Y ca ca sẽ dạy cho em." Phượng Thiên Y nín cười không muốn đả kích bé ngốc này, tận lực bảo vệ quyền lợi được "phục vụ" của mình.
"Toạ, toạ..." Ánh mắt Cố Trường An bắt đầu quanh quất khắp nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi môi run rẩy cả buổi vẫn chưa thốt nên lời.
Hô hấp của Phượng Thiên Y cứng lại, chỉ một ánh mắt của Cố Trường An cũng có thể làm cho hắn phát điên, ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng nháy mắt sưng đến phát đau, bàn tay to chậm rãi xoa nắn mông thịt của cậu, khàn giọng hỏi: "Toạ liên?"
"Không phải là huynh muốn... muốn thử cái đó à?" Bàn tay nhỏ của Cố Trường An chống trên bụng nam nhân căng thẳng siết chặt, yếu ớt nói ra.
"Phải, ta rất muốn thử." Ánh mắt Phượng Thiên Y u ám nguy hiểm, ngón tay nhè nhẹ nhấn vào dược ngọc giữa hai cánh mông thiếu niên, nói: "Bảo bối, trước tiên lấy dược ngọc ra đã."
Thân thể Cố Trường An run lên, ngoan ngoãn đưa tay ra thăm dò phía sau, lúc sờ đến dược ngọc, gương mặt cậu đỏ lên, bàn tay to của nam nhân liền phủ lên, dắt tay cậu đâm thọc dược ngọc trong cơ thể, cảm giác tê dại từ c̠úc̠ Ꮒσα truyền đến, làm hô hấp của cậu vừa gấp vừa nóng, sau khi nam nhân buông tay mới chậm rãi rút dược ngọc to bằng hai ngón tay ra ngoài.
"Ưʍ..." Cố Trường An nhẹ giọng rêи ɾỉ, thiếu chút nữa đã ngã vào trên người nam nhân, khó khăn lắm mới dùng tay chống đỡ được.
"Bảo bối, dùng tay em banh c̠úc̠ Ꮒσα ra, sau đó nâng ©ôи ŧɧịt̠ bự của Thiên Y ca ca lên, tự mình ngồi xuống." Phượng Thiên Y chọc nhẹ vào c̠úc̠ Ꮒσα ẩm ướt, khàn giọng hướng dẫn.
Này thật sự là xấu hổ chết mất.
Cố Trường An xấu hổ đến độ gần như muốn bỏ cuộc, nhưng cuối cùng cậu vẫn quỳ dậy, chậm rãi hạ người xuống, lúc không cẩn thận bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ vểnh cao chọc cho vòng eo mềm nhũn sắp phải ngã ngồi xuống, vừa vặn được đôi tay nam nhân đỡ lấy.
Tiểu huynh đệ của Phượng Thiên Y suýt chút nữa là bị cậu ngồi cho gãy rồi, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, không dám để bé con tự nghịch nữa, hắn quyết định giúp cậu một chút.
Ngón tay Cố Trường An run rẩy chạm vào cửa động non mềm của mình, toàn thân vì xấu hổ mà đỏ lên, một giọt nước mắt động trên mí mắt không chịu rơi xuống, bộ dáng như sắp ngất xỉu đến nơi.
Phượng Thiên Y thấy cậu như vậy cũng không đành lòng ép cậu, đang muốn đưa tay tiếp lấu, nào ngờ nhóc con đột nhiên đưa tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắn, hít sâu một hơi dùng sức ngồi xuống nuốt lấy hơn phân nửa ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, động tác của cậu quá nhanh khiến hắn không kịp ngăn lại.
"Ha a..." Cổ họng thiếu niên tràn ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, từng giọt nước mắt rơi trên bụng nam nhân, trên gương mặt nhỏ đo đỏ chỉ còn lại vẻ tái nhợt ảm đạm.
"Không làm nữa, chúng ta không làm nữa, An nhi ngoan, để ca ca xem xem em có bị thương không." Sắc mặt Phượng Thiên Y thay đổi, muốn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα chặt chẽ kia.
"Không cho rút ra." Giọng nói đau đến phát run vô cùng kiên quyết, Cố Trường An ghìm thân thể nam nhân muốn ngồi dậy lại, trong đôi mắt to đầy lệ kia toàn là vẻ bướng bỉnh.
"Có phải An nhi còn giận ca ca không?" Cuối cùng Phượng Thiên Y mới nhận ra cơn giận của bé con này căn bản không hề giảm đi chút nào.
"Hức... An nhi không muốn như vậy đâu, An nhi trở nên rất, rất kì lạ... Hu hu hu... An, An nhi là nam tử, không nên so bì từng tí với nữ nhân..."
Không biết Cố Trường An bị điều gì kích động, đột nhiên suy sụp mà bật khóc thật lớn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì đau nhanh chóng đỏ lên.
"Nhưng mà, nhưng mà An nhi vừa thấy Thiên Y ca ca... hức, thấy Thiên Y ca ca thân mật với An Bình quận chúa liền... Hu hu hu... liền buồn muốn chết..."
"Thiên Y ca ca đã từng, từng nói, muốn đi cầu hôn An, An Bình quận chúa... An Bình quận chúa cũng có vẻ như nhất định phải đoạt được Thiên Y ca ca, nói An nhi không nên, không nên lúc nào cũng quấn lấy huynh..."
"Hoàng đế ca ca cũng từng nói với An nhi, nam nam yêu nhau, người đời không chấp nhận, sẽ rất đau khổ, hỏi An nhi có sợ không. An nhi nói không sợ, nhưng, nhưng mà An nhi thật sự rất sợ... Nếu có một ngày Thiên Y ca ca lại thích nữ nhân lần nữa... Hu hu hu..."
Non nửa ©ôи ŧɧịt̠ bự còn lại đột nhiên cắm vào vách tường chật hẹp kia, Cố Trường An mở to mắt, đôi môi đỏ mọng há ra, vì đau đớn mà phát ra thanh âm nghẹn ngào.
"An nhi, nhớ kỹ cơn đau này, nếu như có một ngày Phượng Thiên Y ta mất đi Cố Trường An, sẽ phải nhận lấy cơn đau của gấp ngàn vạn lần bây giờ của em." Phượng Thiên Y ôm lấy gáy thiếu niên, đôi mắt phượng sắc bén âm trầm: "An nhi, ta sẽ thương em, yêu em cả một đời, không quan hệ tới chuyện em là nam hay là nữ, em vĩnh viễn không thể hoài nghi chân tình của ta."
Kể từ khi còn nhỏ, Cố Trường An sợ nhất là lúc Phượng Thiên Y tức giận, nhưng lần này, đối mặt với cơn thịnh nộ của nam nhân cậu lại không sợ hãi chút nào, ngay cả cơn đau mãnh liệt đòi mạng phía sau cũng hoá thành sức mạnh khiến cậu an tâm, trong mắt là ảnh ngược không quá rõ ràng của nam nhân, cậu chớp mắt muốn nước mắt rơi xuống để nhìn rõ nam nhân hơn, nhưng sau đó những giọt nước mắt mới lại tiếp tục trào ra, bàn tay nhỏ bé run lẩy bẩy chạm vào gò má hắn: "Thiên Y, Thiên Y ca ca, An nhi không hoài nghi huynh, An nhi chỉ là, chỉ là rất thích huynh..."
"Bé ngốc." Phượng Thiên Y thở dài, ôm nhóc con vào trong lòng, ánh mắt vô cùng ôn nhu: "Trong lòng chứa nhiều tủi thân như vậy sao trước giờ lại không nói với ta?"
Cố Trường An ôm cổ nam nhân thút thít khóc một trận mới chầm chậm ngưng lại, nghe hắn nói vậy thì mặt có chút đỏ, lắc lắc đầu không nói gì, xem ra cậu đã lấy lại tinh thần, biết vừa rồi mình đã làm ra chuyện mất mặt.
"Buổi trưa là ta không tốt, ta không nên vì trêu em mà nói chuyện với nữ nhân đó, ta hứa với em, sau này sẽ không làm ra những chuyện như vậy nữa, lúc trước nói muốn cưới nàng cũng là vì để buộc em phải ở bên cạnh ta. Em đừng tức giận vì loại chuyện này nữa, em mà tức thì người đau lòng vẫn là ta." Phượng Thiên Y vỗ nhẹ vào lưng cậu, dịu dàng nói, tại nơi Cố Trường An không thấy, mắt hắn xẹt qua tia tàn nhẫn.
Cố Trường An gật gật đầu, lại dụi vào ngực nam nhân một chút.
"Người ta ghen đều là muốn đi tổn thương kẻ khác, bé ngốc An nhi của chúng ta chỉ biết làm khổ mình, lỗ nhỏ của em còn đau hay không?" Phượng Thiên Y hôn lêи đỉиɦ đầu cậu, cười nhẹ trêu chọc cậu, ngón tay sờ đến nơi gắn kết của hai người, đảm bảo cậu không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ưʍ... An nhi không đau, huynh đừng sờ nữa..." Cố Trường An rên nhẹ, cơn đau đã qua đi, Phượng Thiên Y sờ như vậy khiến cậu ngứa ngáy vô cùng, không nhịn được co c̠úc̠ Ꮒσα lại.
"Cắm mạnh như vậy mà đít nhỏ của bảo bối vẫn không bị thương, dâʍ đãиɠ như vậy thì sau này có phải Thiên Y ca ca muốn ȶᏂασ là có thể ȶᏂασ vào liền không?" Phượng Thiên Y nhào nắn mông thịt của cậu, hầu kết trượt lên trượt xuống, trong giọng nói có chút khao khát, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của bé con mềm dẻo thế này đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
"Người xấu, đừng nói bậy." Cố Trường An xấu hổ đánh bả vai hắn.
"Có phải bảo bối quên tối nay phải hầu hạ Thiên Y ca ca rồi không, đã nói sẽ thử tư thế 'tọa liên' mà?" Phượng Thiên Y dỗ dành bé con xong rồi, bây giờ cũng nên để cậu vỗ về tiểu huynh đệ của hắn rồi.
Cố Trường An bằng lòng chủ động cũng đều dựa vào cơn đau khổ muốn chết lúc trước, giờ hết giận rồi thì làm gì còn dũng khí nữa, cậu lặng lẽ liếc nhìn nam nhân, thấy trong mắt hắn tràn ngập mong chờ thì không nỡ để hắn thất vọng, bối rối một lúc vẫn quyết định ngồi thẳng lưng, ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn theo động tác của cậu mà quấy loạn trong c̠úc̠ Ꮒσα một chút, cậu xém nữa đã ngã trở lại.
Phượng Thiên Y đặt tay ra sau đầu rồi ngã nằm xuống, nhếch môi, tiếp tục làm một vị lão sư tận tâm: "Bảo bối, chống tay lên người ca ca nào, nghĩ xem ca ca ngày trước đã đυ. em thế nào, tự mình vặn mông động đi."
Cố Trường An nghe đến nóng cả tai, mặt cũng đỏ lên rồi. Cậu ngượng ngùng nhìn nam nhân, chống tay lên bụng dưới hắn, thử nhấc mông rút ©ôи ŧɧịt̠ ra một chút, ©ôи ŧɧịt̠ bự cọ lên thành ruột làm cậu sướиɠ tê người, cái eo mềm nhũn nặng nề ngồi xuống.
"A... thật, thật sâu..." Cố Trường An ngửa mặt rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ bị gậy thịt cắm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể làm cả người cậu run lên, mắt hạnh mơ màng phủ một tầng sương hơi híp lại.
"A, thật sướиɠ, bảo bối đừng sâu như vậy, em không chịu được, trước hết cứ chầm chậm nhấc lên rồi lại chầm chậm ngồi xuống." Hô hấp của Phượng Thiên Y trở nên nặng nề hơn, vuốt ve vòng eo mềm dẻo của thiếu niên, khàn giọng hướng dẫn.
"Thiên Y ca ca..."
Cố Trường An mềm giọng rêи ɾỉ, chống tay lên bụng nam nhân rồi nhấc mông lên lần nữa, đợi đến khi rút được phân nửa ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi mới hít một hơi, từ từ ngồi xuống. Sau vài lần như vậy, Tiểu Vương gia thông minh đã tìm được tiết tấu, nhìn nam nhân híp mắt lộ vẻ hưởng thụ, đáy lòng nảy sinh cảm giác thành tựu khi kiểm soát được hắn, thậm chí muốn làm hắn thoải mái hơn một chút, lỗ nhỏ phía sau cũng dần không hài lòng với tốc độ chậm chạp này, ngứa ngáy không chịu được. Thiếu niên hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu tăng tốc.
Cặp mông vểnh trắng nõn không ngừng lên xuống, chủ động nuốt vào nhả ra ©ôи ŧɧịt̠ bự đỏ sẫm đầy gân xanh, c̠úc̠ Ꮒσα non mềm bị kéo căng trơn nhẵn, không ngừng tiết ra nước da^ʍ, làm cho bắp đùi của cậu nhơm nhớp lộn xộn, cũng khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ của nam nhân ẩm ướt bóng loáng phát ra ánh sáng da^ʍ mĩ, những sợi lông đen nhánh rậm rạp cũng như bị mưa xối lên mà dính lại với nhau. Bởi vì tốc độ không tính là nhanh mà thanh âm "òm ọp òm ọp" cũng trở nên đặc biệt dài.
Ánh mắt thiếu niên mơ mơ màng màng dán sát vào khuôn mặt gợϊ ȶìиᏂ quyến rũ của nam nhân, đôi môi nhỏ hồng trơn bóng khẽ hé, liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, cơ thể trắng nõn mướt mồ hôi ửng sắc hồng mê người, vòng eo mảnh mai uốn éo tựa rắn nước, dây buộc nới lỏng rơi xuống vài sợi tóc dài, thuận theo động tác của nam nhân mà run rẩy từng cơn, tựa như đã biến thành một tiểu yêu tinh chỉ biết hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân mà sống, làm gì còn sự hồn nhiên như ngày thường nữa.
"A... bảo bối thật giỏi, miệng nhỏ lẳиɠ ɭơ cắn thật chặt, bé con nhanh một chút nữa nào." Phượng Thiên Y sung sướиɠ rên nhẹ, yêu chiều nhìn thiếu niên hóa thành yêu tinh vì hắn, khóe miệng nhếch cao, dùng một tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ mềm mại của thiếu niên ôn nhu vân vê.
"Thiên Y ca ca... Ha..." Cố Trường An nhăn mày, khẽ cắn môi đỏ, dồn sức nắc mông nhanh hơn, nhưng sức của cậu vốn dĩ không lớn, hai bữa cơm hôm nay không được ăn ngon miệng, rất nhanh đã không kiên trì được mà dần thả chậm tốc độ, đột nhiên căn ©ôи ŧɧịt̠ bự kia lại đâm tới chỗ sâu nhất bên trong c̠úc̠ Ꮒσα làm cậu thét lên một tiếng, rã rời ngã trên người nam nhân.
"Sức của bé con cũng mạnh như mèo nhỏ vậy." Phượng Thiên Y thuận thế ôm người vào trong lòng, hôn một cái vào khóe miệng trêu chọc cậu.
Cố Trường An bĩu môi bất mãn: "Mới không phải."
"Được, An nhi nói không phải thì là không phải." Phượng Thiên Y cưng chiều vỗ vỗ mông cậu, ngậm lấy đôi môi ướŧ áŧ mà đùa nghịch.
Cố Trường An vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, mở miệng ra quấn quít với hắn, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một chút, khiến cho nam nhân kích động không thôi, hôn cậu một mạch đến khi không thở nổi, nam nhân chợt siết chặt mông cậu, từng chút từng chút hung hăng đâm lên trên, mỗi lần đều thọc vào điểm nứиɠ bên trong.Khác với loại kɧoáı ©ảʍ nhu hòa lúc cậu tự chơi, kɧoáı ©ảʍ mà nam nhân mang lại khiến linh hồn cậu run rẩy, cái miệng nhỏ bị ngậm lấy không ngừng rên khẽ, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ kẹp giữa hai người không kìm được phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.
"Thật nhanh." Phượng Thiên Y liên tục đâm mạnh vào c̠úc̠ Ꮒσα đang co rút dữ dội, buông miệng nhỏ ra cười chọc cậu.
"Ha a... mới, mới..." Tất cả sự bất mãn của Cố Trường An đều bị đâm thành tiếng rêи ɾỉ rách nát, hô hấp loạn lên khiến tâm trí cậu hỗn độn, chỉ có thể yếu ớt vô lực dựa vào người nam nhân mà bị thọc vào rút ra, đầṳ ѵú mềm mại non mịn cọ vào bộ ngực rắn chắc của nam nhân, vừa ngứa vừa sướиɠ.
"Đầṳ ѵú nhỏ cũng cứng lên rồi, bảo bối sướиɠ thế này rồi à?" Phượng Thiên Y liếʍ vành tai xinh xắn của cậu, phát ra tiếng cười trầm thấp.
"Xấu, người xấu... Ức... Ha..." Cố Trường An khép đôi mắt to dần thất thần, khuôn mặt đỏ bừng dán sát vào sườn mặt nam nhân, phun ra tiếng tên rêи ɾỉ yêu kiều chết người bên tai hắn.
"Người xấu sẽ đυ. chết đĩ da^ʍ như em." Phượng Thiên Y thở hổn hển một tiếng, giữ lấy gáy thiếu niên rồi dùng lực, cũng không chọc vào điểm nứиɠ của cậu nữa, chỉ đơn giản thô bạo thọc vào rút ra, mỗi một tiếng 'bạch bạch bạch' đều ngang ngược hữu lực, đυ. c̠úc̠ Ꮒσα không ngừng đến độ thịt ruột non mềm đỏ tươi cũng lộ ra, nước da^ʍ dính dớp bị chơi đến tạo thành bọt khí mềm mịn. Rất nhanh nhóc con cũng không còn sức mà rêи ɾỉ nữa, chỉ có thể suy yếu phát ra tiếng than nhẹ, nước bọt không kiềm được liên tục chảy ra khỏi khóe miệng.
Phượng Thiên Y nghiêng đầu liếʍ nước bọt chảy ra từ khóe miệng Cố Trường An, sau đó lại ngậm lấy đôi môi của cậu, đâm rút cỡ hơn trăm lần mới nắm lấy cặp mông vểnh áp chặt vào ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình, thỏa mãn bắn tinh vào nơi sâu nhất bên trong thiếu niên.
Cố Trường An cũng bị bắn đến cao trào, lúc ©ôи ŧɧịt̠ bắn ra thì trong lỗ nhỏ cũng trào ra một lượng lớn nước sốt, khiến cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của nam nhân cũng chảy ra một ít, thấm ướt nơi liên kết của hai người. Toàn thân cậu co rút đỏ lên, miệng nhỏ còn đang quấn quýt say mê với nam nhân, môi lưỡi dính nhau không tách rời, cho đến khi dư vị cao trào tan bớt hai người mới tách ra, kéo theo sợi chỉ bạc thối nát.
Phượng Thiên Y dịu dàng vuốt ve thân thể mướt mồ hôi của cậu, mê đắm hít ngửi hương thơm dịu nhẹ toát ra từ người cậu.
Cố Trường An được nam nhân cưng nựng thoải mái đến rêи ɾỉ thành tiếng, cọ cọ vào hõm vai hắn, mềm giọng nói "rất thích Thiên Y ca ca", liền mệt mỏi ngủ mất.