Chương 29: Tình thú (Tơ hồng play, Tiểu vương gia mặc quần hở đũng cầu ȶᏂασ, bị Tể tướng đại nhân chơi đến không bắn được)
Thiếu niên nhỏ yếu quỳ gối trên đệm giường mềm mại, áo ngắn qυầи иᏂỏ làm từ hồng sa mỏng manh, không những không che được gì ngược lại còn có loại vẻ đẹp nửa che nửa hở, làm cho cơ thể trắng nõn tràn ngập hương vị tình sắc mê người, đặc biệt là phần ngực trên cái áo ngắn bị cố ý cắt ra hai cái lỗ nhỏ, vừa lúc lộ ra hai viên núʍ ѵú non nớt, chỗ đũng quần lại bị hở ra một khoảng rộng, vì đang quỳ nên khiến cho khe thịt hồng nhạt giữa hai chân bại lộ trong không khí, cái động mềm ở giữa kẽ mông được mái tóc dài che lấp như ẩn như hiện, càng làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Một sợi tơ hồng cỡ một lóng tay vòng qua phần cổ duyên dáng kết thành một nút thắt trước ngực, từ phía dưới vυ' vòng đến phía sau, lại từ phía sau vòng đến núʍ ѵú trước ngực quấn chặt hai vòng, khiến cho bộ ngực bằng phẳng của thiếu niên bị thít chặt tạo ra hai khối mềm mại phồng lên, đôi tay mảnh khảnh bị tơ hồng trói vài vòng treo lên trên xà ngang ở nóc giường, làm cho thiếu niên không thể không run rẩy thẳng eo, bày ra một loại tư thế hiến tế.
"Thiên, Thiên Y ca ca... An nhi không muốn, không muốn như vậy."
Cơ thể thiếu niên vì xấu hổ mà biến thành màu hồng nhạt, khuôn mặt tú sắc khả xan, mắt hạnh ngập nước tràn ngập sợ hãi, đây là loại tư thái có thể khơi lên nội tâm đen tối của nam nhân nhất.
"Bảo bối lại nói dối, không muốn như vậy thì em đem mấy thứ này về tẩm cung làm gì?"
Nam nhân cao lớn toàn thân trần trụi, xuất hiện ở phía sau thiếu niên, cũng dùng tư thế quỳ dán chặt vào sống lưng thiếu niên, đôi tay một trên một dưới vuốt ve cánh tay và bắp đùi trắng nõn của cậu, đôi môi dao động trên mấy điểm mẫn cảm, giọng nói trầm thấp khàn đặc.
"Là Tiền Cửu Ca đưa cho An nhi... Ha, Thiên Y ca ca đừng mà, ngứa quá..."
Cố Trường An vặn vẹo muốn tránh thoát cái tay của Phượng Thiên Y đang vuốt ve dưới nách mình, ngược lại cọ cho nam nhân nổi lên một thân lửa, ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc nóng rực nhếch lên cao đánh vào trên mông cậu, Cố Trường An xấu hổ nhắm chặt mắt.
"Sao Tiểu hầu gia lại đưa cho An nhi mấy thứ này?" Phượng Thiên Y chậm rãi dùng ©ôи ŧɧịt̠ cọ xát giữa khẽ mông sâu hoắm của thiếu niên, dùng một tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ trắng nõn giữa hai chân thiếu niên mà xoa niết, một tay từng chút từng chút xoa lên khe vυ' bị dây thừng thít ra trên ngực cậu.
Cố Trường An khó nhịn vặn vẹo cơ thể, hai mắt nổi lên sương mù, nghe vậy, cậu cắn môi lắc lắc đầu.
"Nếu An nhi không chịu nói, vậy Thiên Y ca ca sẽ đổi một cách khác, mấy thứ trên quyển sách nhỏ kia đúng là vô cùng thú vị." Phượng Thiên Y xoa bóp đầṳ ѵú cậu, thấp giọng uy hϊếp.
"Đừng mà, An nhi, An nhi nói... A, đừng véo chỗ đó, thật kì quái..."
Cố Trường An nghĩ đến mấy bức tranh càng lúc càng mắc cỡ trên quyển sách kia, sợ tới mức vẻ mặt biến đổi, đầṳ ѵú bị bóp vừa ngứa vừa nóng, khó chịu muốn chết.
"Nói đi, Thiên Y ca ca đang nghe đây." Phượng Thiên Y hôn lên mặt cậu, tạm thời chuyên tâm chơi cây gậy thịt của cậu.
Cố Trường An bị kĩ xảo cao siêu của Phượng Thiên Y hầu hạ thoải mái rên lên vài tiếng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Hôm đó Tiền Cửu Ca hẹn An nhi ra ngoài xem diễn, sau khi biết chuyện của chúng ta thì đưa cho An nhi..."
"Còn gì nữa?"
"Không, không còn... A!" Cố Trường An lắc đầu, c̠úc̠ Ꮒσα đột nhiên bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ hung hăng cọ qua, cơ thể cậu ngứa ngáy tê dại, nếu không có dây thừng cột lại, có lẽ đã sớm mềm nhũn ngã xuống.
"An nhi lại không nói thật, Thiên Y ca ca tức giận rồi." Phượng Thiên Y chậm rãi bóp chặt ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của cậu, uy hϊếp.
Cố Trường An vừa thoải mái vừa sợ hãi, trong lòng tủi thân, nghiêng đầu dùng đôi mắt to ướŧ áŧ nhìn nam nhân: "Sau khi từ bãi săn về, Thiên Y ca ca thà tắm nước lạnh cũng không chịu chạm vào An nhi..." Mấy lời xấu hổ còn lại cậu không nói nên lời, Cố Trường An rũ mắt, khuôn mặt ửng hồng.
"Ta còn sợ cơ thể em còn chưa khỏe nên không nỡ chạm vào em, không ngờ em lại tự mình phát nứиɠ, cái mông của bảo bối da^ʍ ngứa rồi có phải không?" Phượng Thiên Y cười nhẹ, vỗ vỗ mông thịt cậu.
"Huynh, huynh nói bậy!" Cố Trường An tức giận, như c̠úc̠ Ꮒσα lại chảy ra một ít chất lỏng càng làm cho cậu không chịu nổi, cái miệng nhỏ cũng chu lên.
Phượng Thiên Y nắm lấy cằm cậu hôn lên đôi môi đỏ, dưới háng dùng sức một chút để nhóc con mở miệng nhỏ ra, hắn quấn lấy đầu lưỡi mềm mại mυ'ŧ cắn một phen, cái tay đang vuốt ve gậy thịt của cậu cũng tăng tốc.
Cố Trường An há to miệng, mặc cho đầu lưỡi bự của nam nhân liếʍ láp khắp nơi trong miệng, hút sạch nước bọt của cậu. Cố Trường An cảm thấy có chút khát, liền học theo động tác của nam nhân, ngậm lấy đầu lưỡi hắn chậm rãi liếʍ mυ'ŧ, nam nhân cũng phối hợp hé miệng, để cho đầu lưỡi nhỏ của cậu tiến vào trong miệng mình, chờ đến khi cảm giác được nước bọt ấm áp, Cố Trường An mở miệng nhỏ bắt đầu mυ'ŧ hút, đến lúc trong miệng trong mũi đều là hương bị của nam nhân thì cậu mới muộn màng phát hiện mình đang làm gì, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đến đỏ bừng muốn trốn.
Phượng Thiên Y đoạt lại quyền chủ động, há to miệng mυ'ŧ lấy lưỡi cậu, hôn đến khi thiếu niên mơ mơ màng màng, mềm mại rêи ɾỉ không ngừng, ngón cái đầy vết chai còn không ngừng cọ xát cây gậy nhỏ của cậu, dùng móng tay moi đào cái lỗ nhỏ không ngừng chảy nước.
"Ưʍ..."
Cố Trường An đột nhiên vặn vẹo kêu lên một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ rung lên vài cái bắn hết lên bàn tay to của nam nhân, sau khi bắn xong, cậu mềm mại ngã vào trong lòng ngực hắn, đôi mắt to chứa đầy sương mù mênh mông.
"Thoải mái không?" Cuối cùng Phượng Thiên Y cũng buông đôi môi mềm mại ra, cọ cọ gương mặt bóng loáng của thiếu niên, ôn nhu hỏi.
Cố Trường An mở to đôi môi đỏ thở hổn hển, nghe vậy có chút xấu hổ rụt cổ, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng 'ừm' một tiếng.
"Vậy tiếp theo đến lượt bảo bối làm Thiên Y ca ca thoải mái." Phượng Thiên Y nhịn không được lại hôn lên môi cậu một cái nữa, dùng dịch đυ.c trên tay bôi lên kẽ mông của thiếu niên, ngón giữa trượt lên xuống vài cái liền chậm rãi cắm vào.
"A..." Cố Trường An ngưỡng đầu rên khẽ một tiếng, c̠úc̠ Ꮒσα xoắn chặt vật lạ đã xâm nhập vào, nhưng cơ thể được nam nhân không ngừng hôn môi vuốt ve lại chậm rãi thả lỏng, chất lỏng cũng tràn ra khỏi huyệt thịt mềm mại.
Phượng Thiên Y bị tiếng rên ngọt ngào quyến rũ của cậu làm nổi lửa, nóng nảy cắm thêm ngón tay thứ hai, mạnh mẽ thọc vào rút ra, sau khi sờ đến điểm nứиɠ liền dùng sức công kích nơi đó, thỉnh thoảng tách hai ngón tay ra khai thác lối đi càng thêm rộng, cũng may lỗ nhỏ có thể tự chảy nước lại vô cùng co dãn mới có thể chịu được sự nôn nóng của nam nhân.
Cố Trường An không ngừng thở dốc rên nhẹ, nhận ra được hô hấp của nam nhân càng ngày càng dồn dập, ©ôи ŧɧịt̠ đang dán trên mông mình cũng ngày càng nóng, cậu biết Phượng Thiên Y nhịn rất khó chịu, cắn cắn môi, cất giọng nhỏ như muỗi kêu: "Thiên Y ca ca, được rồi."
"Bảo bối có biết mình đang nói gì hay không hả?" Trong lòng Phượng Thiên Y kích động, khàn giọng hỏi lại lần nữa.
Cố Trường An đỏ mặt, gật nhẹ đầu: "TᏂασ, ȶᏂασ vào đi... An nhi chịu nổi... A!" Lời còn chưa dứt, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to bự đã thay thế ngón tay thọc vào lỗ da^ʍ chật hẹp, cảm giác bị siết chặt làm cho Phượng Thiên Y vừa đau vừa sướиɠ khép mắt lại.
"Bảo bối thả lỏng một chút, Thiên Y ca ca nhớ em muốn chết, bảo bối có muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự của Thiên Y ca ca không?" Phượng Thiên Y mát xa cửa động căng chặt, không ngừng vuốt ve bắp đùi mềm mại của thiếu niên, khô khốc hỏi.
"Ưʍ... Thiên Y ca ca, Thiên Y ca ca thật lớn... An nhi, An nhi muốn Thiên Y ca ca..." Cố Trường An gắt gao níu chặt dây tơ hồng đang trói mình, nỗ lực thả lỏng thịt mềm muốn nuốt hết gậy bự vào bên trong, cảm giác quen thuộc khơi dậy du͙© vọиɠ tiềm tàng bên trong cơ thể cậu, làm cậu khó nhịn than nhẹ.
Phượng Thiên Y hôn môi bảo bối bị mình dạy dỗ càng ngày càng thành thật, trong mắt lộ ý cười, nín thở dùng lực đâm vào hơn phân nửa, sau đó không ngừng lại mà bắt đầu đưa đẩy, thỉnh thoảng cọ qua điểm nứиɠ làm cho c̠úc̠ Ꮒσα phun nước ngày càng nhiều, chờ đến khi chơi lỗ nhỏ hơi mềm rồi mới ȶᏂασ toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ bự vào.
"A a..." Cố Trường An rêи ɾỉ một hơi dài, cảm giác bị nhồi đầy làm cho đôi mắt mê ly trào nước, cuối cùng cũng nhận được toàn bộ của Thiên Y ca ca...
Phượng Thiên Y bị cái lỗ vừa nóng vừa ướt của cậu cắn chặt, thỏa mãn phun ra một hơi: "Đều là Thiên Y ca ca không tốt, làm cho bé da^ʍ đói bụng lâu như vậy, hôm nay ca ca sẽ đút cho em nhiều một chút, thỏa mãn em." Nói xong lại bóp eo nhỏ của thiếu niên bắt đầu đυ. ȶᏂασ.
Lúc đầu Cố Trường An còn khó chịu kêu đau vì đồ chơi của nam nhân quá lớn, nhưng rất nhanh chỉ có thể phun ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, cách một tầng lụa mỏng cọ cọ ngực nam nhân, hơi thở nóng bỏng của hắn không ngừng thổi bên tai làm cho cơ thể cậu mềm nhũn.
Lỗ nhỏ hơn một tháng không được người hỏi thăm ướt nóng chặt khít, kẹp cho ©ôи ŧɧịt̠ đang chôn bên trong lại lớn thêm một vòng, nếp uốn bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα cũng bị căng đến sắp vỡ ra, Phượng Thiên Y thoải mái than thở, tách mông cậu ra tàn nhẫn thọc thêm vài trăm cái, Cố Trường An bị đâm hơi ưỡn về phía trước lại bị dây hồng kéo về, rất nhanh bắp đùi của hai người đã bị nước da^ʍ làm ướt nhẹp, khiến cho rừng rậm bên dưới của nam nhân vừa ướt vừa sáng.
Cố Trường An bị đυ. đến xương cốt mềm nhũn, hai chân đang quỳ cũng run lên trượt về phía trước, dây thừng đang treo phía trên cũng trói chặt lại, da thịt non mịn của Tiểu vương gia cũng bị cọ đến khó chịu, từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, c̠úc̠ Ꮒσα co rút lại, giống như hận không thể kẹp gãy nam nhân.
Phượng Thiên Y hít hà một hơi, không nghĩ tới hôm nay nhóc con lại da^ʍ như vậy, hắn cũng đã cấm dục hơn một tháng, cái lỗ nứиɠ của bảo bối cắn chặt cũng làm cho hắn có chút không chịu nổi, vì thế nắm chặt eo nhỏ của cậu bắt đầu lao tới vòng cuối cùng, nhanh chóng thọc vào rút ra làm trứng dái hung hăng đánh vào thịt mông trắng nõn của thiếu niên, mỗi lần đều ác độ nghiền qua điểm da^ʍ bên trong, đυ. cho lỗ nhỏ văng nước tứ tung.
"Ha a a... Quá, quá nhanh... Hức... Đau..."
Cố Trường An bị nam nhân thọc cắm điên cuồng, giống như con thuyền rách đang lênh đênh trên biển, kɧoáı ©ảʍ chồng chất làm cậu rùng mình, đầu ngón tay dùng sức mở nút thắt muốn chạy trốn, rốt cuộc lúc nam nhân nặng nề cắn lên sau cổ mình, c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ con rút kịch liệt phun ra lượng lớn nước sốt, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ trắng nõn đã sớm phun nước cũng hộc ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ thứ hai, mà ©ôи ŧɧịt̠ bự trong cơ thể cũng phồng to đến mức đáng sợ, mấy đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực bắn vào hết vách tường mẫn cảm của cậu.
Tơ hồng bên trên bị giãn ra một đoạn, Cố Trường An mềm nhũn ngã vào trong ngực nam nhân, đôi mắt to thất thần híp lại, cái miệng nhỏ há ra, hơi thở suy yếu, bộ dáng này hiển nhiên là chưa hoàn hồn từ cơn cực lạc vừa rồi.
Phượng Thiên Y ôm cậu vào trong lòng, liếʍ nướt bọt tràn ra khóe miệng cậu, thân mật cọ mặt cậu: "An nhi ăn càng ngày càng nhiều."
"Nói bậy..." Cố Trường An mơ mơ màng màng nghe hắn nói như vậy thì tỉnh táo lại không ít, có chút xấu hổ, cơ thể mềm mại rúc vào trong ngực nam nhân.
Cái tay của Phượng Thiên Y đang vuốt ve phía sau cậu dần đi xuống, sờ đến thịt mông ướŧ áŧ không được lụa mỏng che lấp: "An nhi tự mình sờ xem, ướt bao nhiêu thì chứng to em ăn nhiều bấy nhiêu."
"Phượng Thiên Y, huynh càng ngày càng quá đáng." Cố Trường An ngẩng đầu nhỏ, xấu hổ giận dữ trừng hắn, cái tay vẫn bị trói nhẹ nhàng đập một cái lên ngực nam nhân.
Trái tim của Phượng Thiên Y cũng bị cái vuốt mèo của cậu cào cho càng thêm ngứa, lập tức đè người xuống muốn giải ngứa.
"Ha ha ha... Thiên Y ca ca đừng mà, tha... ha ha ha... An nhi..." Cố Trường An khó chịu vặn vẹo cơ thể, vặn đến khi phát hiện cây gậy trong cơ thể lại bắt đầu phồng to, sợ tới mức trợn tròn mắt: "Huynh, sao huynh lại..."
Phượng Thiên Y ngừng động tác lại, cúi đầu cười tà: "Thiên Y ca ca đã nói là hôm nay sẽ đút no em mà." Ánh mắt hắn dừng trên thân thể trắng nõn mướt mồ hôi bị lụa hồng dán chặt không ngừng phập phồng, ý vị tìиɧ ɖu͙© ngập tràn, giọng nói bắt đầu khàn đi, cúi người bắt đầu liếʍ hôn từ cổ cậu, cách lụa mỏng mυ'ŧ liếʍ mỗi một tấc da thịt trên cơ thể cậu.
"Thiên Y ca ca..." Đôi tay Cố Trường An đặt trên đầu nam nhân, mềm mại gọi hắn, cách một lớp lụa bị liếʍ láp vẫn có thể cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ bự lợi hại của hắn cọ mình đến ngứa ngáy, thân thể mới vừa cao trào lại sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ mới lạ, bắt đầu khó nhịn.
"Hửm? Bé ngoan sao vậy?" Phượng Thiên Y ngẩng đầu lên cười với cậu, lại cúi đầu yêu thương khối thân thể xinh đẹp này, lúc nhìn đến rãnh vυ' bị tơ hồng thít chặt thì chôn mũi bên trong rồi ngửi sâu vài cái, há to miệng ngậm lấy một bên núʍ ѵú không ngừng mυ'ŧ hút, một cái tay khác xoa nắn bên còn lại.
"Thiên Y ca ca đừng hút nữa, An nhi, ưʍ... An nhi khó chịu..." Cố Trường An nắm tóc nam nhân, cơ thể ngứa ngáy không ngừng vặn vẹo, hai mắt đã có chút thất thần.
"Khó chịu hay là sướиɠ? Bảo bối nói thật nào, nói thật thì ca ca mới thương em nhiều hơn." Phượng Thiên Y ngẩng đầu hôn miệng cậu, chậm rãi vuốt ve kẽ mông, thấp giọng dụ dỗ.
Cú© Ꮒσα Cố Trường An ngứa ngáy, sâu bên trong vách thịt lại chảy nước sốt, cậu biết thiên Y ca ca chắc chắn đã phát hiện ra phản ứng dâʍ đãиɠ của mình, không chịu nổi nhắm mắt lại, nhíu mi, tự sa ngã mà mở miệng: "Thiên Y ca ca, huynh, huynh thương An nhi đi mà..."
"Được được được, ca ca sẽ thương An nhi dâʍ đãиɠ của chúng ta." Phượng Thiên Y hôn lên giữa mày cậu, dưới háng đột nhiên dùng sức, giống như sói đói vô cùng tàn nhẫn, tựa hồ muốn ȶᏂασ nát bảo bối dưới thân mới bằng lòng bỏ qua, hắn cúi người ngậm chặt đầṳ ѵú bên kia, hung ác gặm cắn, núm thịt nhỏ kia cũng sắp bị cắn đứt.
"Ha a... Nhẹ chút, Thiên Y ca ca... Cắn rớt mất... Ca ca..."
"Bụng... bụng trướng quá..."
Hắn đột nhiên hung ác làm cho Cố Trường An sợ tới mức rơi nước mắt, đôi tay vô lực đẩy đầu nam nhân, rất sợ hắn thật sự sẽ cắn hư mình mất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc nãy hắn bắn vào bên trong bụng cậu vẫn chưa được bài xuất ra, cậu bị trướng vô cùng khó chịu, nhưng cơ thể dưới tình ái kịch liệt lại bày ra phản ứng chân thật nhất, mở rộng hai chân quấn chặt eo nam nhân, nhẹ nhàng cọ xát.
Phượng Thiên Y làm sao có thể dừng lại được, không chỉ không nhẹ lại mà còn dùng thêm sức cắn chặt bên kia, cho đến khi núm nhỏ bị gặm đến phá da mới buông ra.
Cố Trường An đau đến rơi nước mắt, nhưng c̠úc̠ Ꮒσα không ngừng bị thọc vào rút ra sinh ra kɧoáı ©ảʍ lại làm cho tiếng khóc của cậu tràn ngập hương vị ngọt ngào, mâu thuẫn lại quyến rũ.
Nam nhân đã bắn qua một lần nên vẫn thừa tinh lực và kiên nhẫn đùa bỡn thân thể của thiếu niên, nhưng cơ thể ngây ngô mẫn cảm lại không chịu nổi hắn chơi đùa như vậy, lúc bị nam nhân điên cuồng chọc vào điểm nứиɠ lại bắn ra lần nữa.
Phượng Thiên Y không cho Cố Trường An cơ hội bình tĩnh sau cơn cao trào, tốc độ không hề chậm lại, không ngừng đẩy ra tầng thịt non đang co rút kịch liệt, cắm đến khi từng luồng chất lỏng và tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc nãy hắn bắn vào trào ra, hỗn hợp chất lỏng làm cho địa phương đang gắn kết của hai người lầy lội không chịu được, đệm giường dưới thân cũng ướŧ áŧ nhàu nhò.
"Ưm a a... Hức hức..."
Kɧoáı ©ảʍ vô hạn không ngừng kéo tới làm Cố Trường An hỏng mất khóc ra tiếng, tim đập thất thường, thân mình run rẩy, đôi chân quấn chặt eo nam nhân cũng vô lực rớt xuống, một chân bị rơi ra chỗ mép giường bị động loạng choạng.
"Bé da^ʍ, kẹp chặt ©ôи ŧɧịt̠ bự của ca ca một chút nữa, rất nhanh Thiên Y ca ca sẽ đút no em..." Nam nhân ngửa đầu nhắm mắt, vứt kĩ xảo đi, chỉ làm ra mấy loại vận động nguyên thủy, đôi tay gắt gao nắm chặt mông thịt trắng nõn của thiếu niên, để lại từng vết tay hồng hồng, thiếu niên dưới thân nghe lời hắn kẹp chặt mông, nhưng rất nhanh lại bị đυ. đến không khép được chân, giống như bị chơi hư mà thỉnh thoảng run rẩy vài cái, ngay cả tiếng khó cũng dần dần yếu xuống.
Lại thọc ra rút vào mấy trăm cái, rốt cuộc nam nhân cũng ngừng lại, hung hăng cắm sâu vào một cái nữa, ©ôи ŧɧịt̠ bự vùi vào sâu bên trong lỗ thịt nhiều nước bị ȶᏂασ đến mềm xốp, vui sướиɠ tràn trề bắn ra, gậy thịt không còn thứ gì của thiếu niên cũng nhếch lên cao, lúc nam nhân bắn ra một phát thì ra ra tiếng nức nở như tiểu thú, run rẩy phun ra một cổ dịch trong suốt.
"Hô..." Phượng Thiên Y nằm đè trên thân thể mềm mại của thiếu niên thở dốc, giữa mày toàn là thỏa mãn sung sướиɠ.
Cố Trường An vẫn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, đôi mắt to tràn đầy nước đờ đẫn nhìn bên trên, máy móc rơi nước mắt, cánh mũi dồn dập hô hấp, môi đỏ khẽ nhêch không ngừng tràn ra nước bọt trong suốt, thân thể trắng nõn đã biến thành màu hồng nhạt/
Phượng Thiên Y ôn nhu hôn lên mặt cậu, an ủi cơ thể đang căng thẳng của cậu, sau một lúc lâu nhóc con mới tỉnh táo lại, suy yếu bắt đầu xụi lơ.
"Bảo bối, lần sau chúng ta thử cách trói khác trên quyển sách kia nhé?" Phượng Thiên Y mới thành thật một lát đã nổi lên suy nghĩ xấu xa, liếc mắt nhìn quyển sách nhỏ trên bàn, nóng lòng muốn thử.
"Hu hu... Người xấu... không được không được... vứt nó đi..." Cố Trường An vô lực nức nở, ngay cả sức lực để giơ tay cũng không có, chỉ có thể yếu ớt trừng hắn.
Cậu sẽ không để ý tới Tiền Cửu Ca nữa, cái tên khốn kia hại chết cậu, mới chỉ là cách trói đơn giản nhất đã làm cho Thiên Y ca ca kích động như vậy, nếu dùng thử cách khác chẳng phải sẽ muốn luôn cái mạng cậu sao!
"Được được được, vứt đi, lát nữa sẽ vứt đi." Phượng Thiên Y đã ăn uống no đủ, bảo bối nói gì thì sẽ là cái đó, dù sao hắn đã sớm nhớ rõ nội dung trên quyển sách kia, chỉ cần tìm cơ hội làm theo là được.
Cố Trường An không biết ý xấu của nam nhân, nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên đỏ mặt không dám nhìn hắn nữa, nhỏ giọng ngập ngừng: "Thiên Y ca ca, huynh rút ra ngoài được không, bụng An nhi trướng quá."
Phượng Thiên Y cúi đầu nhìn cái bụng đang phồng lên của thiếu niên, đôi mắt đỏ lên: "Bảo bối, em như vậy thật giống như đang gấp gáp muốn mang thai con của Thiên Y ca ca."
Cố Trường An sửng sốt, sau đó từ đầu đến chân đều bị đốt cháy, cái tay bị trói cũng lấy lại sức, nắm tay nhỏ dùng lực thật mạnh đấm lên vai của nam nhân: "Phượng Thiên Y, huynh thật xấu xa!"