Chương 20: Đút thuốc (Trừng phạt, súc ruột, Tiểu vương gia bị lừa dùng c̠úc̠ Ꮒσα đút thuốc, ở trước gương bị đυ. đến mất khống chế)
Tiểu vương gia vừa đến Tướng phủ đã lập tức nghe lão quản gia nói rằng người nào đó tâm trạng không tốt nên không muốn uống thuốc. Cậu vô cùng lo lắng chạy tới phòng chủ nhân của Tướng phủ, vừa đến cửa phòng đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, sau khi vòng qua bức bình phong mới thấy nam nhân nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng do một đường chạy thẳng đến đây bỗng trắng bệch.
"Sao huynh lại nóng như thế?" Cố Trường An ngồi ở mép giường, sờ sờ cái trán Phượng Thiên Y, bị độ nóng trên trán hắn dọa sợ, lo lắng hỏi.
"Vi thần có nóng hay không, Tiểu vương gia quan tâm à?" Phượng Thiên Y uể oải liếc cậu một cái, giọng nói khàn khàn, trên gương mặt đỏ bừng lộ ra một tia tự giễu nhàn nhạt.
Đôi mắt Cố Trường An bất chợt đỏ lên, tức giận trừng hắn: "Phượng Thiên Y, huynh một hai phải nói chuyện kiểu này đúng không, cho dù huynh tức giận việc ta hồi cung, nhưng đó là do huynh mà... Huynh sốt như thế còn không chịu uống thuốc, huynh chính là cố ý muốn trừng phạt làm ta đau lòng." Cậu vừa nói, nước mắt bắt đầu tuôn trào.
"Có phải là làm từ nước đâu, sao nói khóc là khóc rồi." Phượng Thiên Y vươn tay lau nước mắt trên mặt cậu, bất đắc dĩ nói.
"Thiên Y ca ca, vừa rồi ta bảo quản gia bá bá sắc thuốc khác, chút nữa thuốc mang tới huynh uống được không, An nhi xin huynh đó." Cố Trường An lau nước mắt, ôm tay nam nhân làm nũng.
Phượng Thiên Y cau mày, giả vờ muốn rút tay về.
"Phượng Thiên Y, ta muốn huynh uống thuốc!" Cố Trường An thấy hắn không để sức khỏe bản thân vào mắt, bất chợt tức giận. Cậu thấy hắn vẫn là một bộ dáng thà chết không chịu thua, mím môi, mặc kệ khuôn mặt nhỏ ửng hồng: "Huynh uống thuốc, ta sẽ ngoan ngoãn mang dược ngọc."
Phượng Thiên Y rũ mắt, đôi mắt hiện lên ý cười, khi giương mắt lên đã biến thành không vui: "Thì ra ở trong lòng em, ta chính là loại người này."
Cố Trường An bị ánh mắt nghiêm túc của hắn nhìn đến chột dạ, vậy mà lại thật sự cảm thấy mình lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, vừa bối rối vừa thẹn thùng nhắm mắt lại, nhỏ giọng ngập ngừng: "Vậy, vậy sao huynh không chịu uống thuốc..."
"Thuốc đó quá đắng, ta uống không nổi." Người nào đó nói đến đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy bản thân đã đến tuổi có con có cái, không cảm thấy việc sợ đắng không uống thuốc là việc đáng xấu hổ.
Mấy năm nay Cố Trường An chưa từng thấy hắn uống thuốc bao giờ, nên thật sự tin là như vậy: "An nhi còn không sợ đắng... Vậy bảo quản gia bá bá mang một đĩa mứt hoa quả đến nhé?"
"Nếu để thuộc hạ biết được một Tể tướng như ta lại sợ đắng không uống thuốc, mặt mũi ta để đâu đây?" Phượng Thiên Y giả vờ bất đắc dĩ mà liếc nhìn cậu.
"Phượng Thiên Y, sao huynh lại ấu trĩ như thế!" Cố Trường An tức giận nhìn hắn bằng đôi mắt ướŧ áŧ, sờ sờ gương mặt đỏ nóng bừng, chu chu miệng: "Vậy huynh muốn thế nào mới chịu uống thuốc đây!" Còn tiếp tục sốt như thế thì hắn sẽ choáng váng mất thôi.
Phượng Thiên Y nhìn cậu ngoắc ngoắc một ngón tay, Cố Trường An ngoan ngoãn ghé lỗ tai sang.
Cũng không biết nam nhân nói gì, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên bỗng dưng đỏ như muốn nhỏ máu, cậu khϊếp sợ đến trợn tròn mắt.
"Nếu An nhi muốn ta uống thuốc thì làm theo lời của ta đi." Phượng Thiên Y liếʍ liếʍ khuôn mặt nhỏ của cậu, thiếu niên vẫn đang ngơ ngác chưa hoàn hồn.
Cố Trường An theo phản xạ định lắc đầu: "Đừng, đừng mà, việc này, làm sao có thể..."
"Khụ khụ khụ..." Phượng Thiên Y đẩy cậu ra, nghiêng người ra khỏi giường ho khan dữ dội.
"Thiên Y ca ca... A, sao huynh lại nóng hơn rồi, huynh, huynh uống chén nước trước đi." Cố Trường An bị nhiệt độ nóng hổi của cơ thể nam nhân làm cho hoảng sợ đến mức hoang mang, thấy hắn ngay cả nước cũng không chịu uống thì mím môi, nội tâm bắt đầu đấu tranh dữ dội, rốt cuộc tự sa ngã đỏ mắt: "Ta đút huynh uống thuốc được chưa?"
Tiếng ho khan đột nhiên im bặt, khóe miệng nam nhân lén lút cong lên, thiếu niên đang tự đấu tranh vẫn chưa phát hiện, còn lo lắng cho hắn mà lẩm bẩm nói: "Nhưng mà dơ lắm đó."
"Dơ à..." Giọng nói trầm thấp của nam nhân mang theo hưng phấn không muốn người biết: "Vậy rửa sạch sẽ là được rồi."
---
"A..."
Hơi nóng bốc lên trong phòng tắm rộng rãi, tiếng rêи ɾỉ của thiếu niên như một thanh đao cắt ngang sự yên tĩnh trong phòng, theo tiếng rêи ɾỉ nhìn sang, xuyên thấu qua hơi nước mơ hồ có thể được thân thể trắng nõn trần trụi của thiếu niên, bị một nam nhân cao lớn mặc đồ trắng lấy tư thế xi tiểu của trẻ con ôm vào trong ngực, ngồi ở trên cái ghế bên cạnh thành bể tắm to rộng.
Trong lỗ nhỏ non mềm bị một cái ống to cỡ ngón tay út cắm vào, theo c̠úc̠ Ꮒσα co rút mà hơi nhếch nhếch lên, ống mềm nối với một cái túi da chứa đầy chất lỏng, nam nhân không ngừng bóp túi da, đẩy chất lỏng bên trong chậm rãi tiến vào cơ thể thiếu niên, bụng nhỏ xẹp lép nhanh chóng phồng lên, giống hệt như đang mang thai.
"Ưʍ... Thật kỳ quái... Thiên Y ca ca... Ha a... Đừng đẩy vào nhiều quá, rất, rất trướng... Lạnh, lạnh quá đi..."
Cố Trường An dùng một tay vịn lấy vai nam nhân, một tay nắm chặt cánh tay mạnh mẽ của nam nhân, nhắm hai mắt khó chịu rêи ɾỉ nỉ non, lông mi dài mảnh không ngừng run rẩy dữ dội.
"Chỉ còn một chút thôi là sẽ nuốt hết toàn bộ."
Phượng Thiên Y hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cậu, tay dùng chút sức đẩy chừng nửa túi chất lỏng còn lại đi vào, sau đó rút ống mềm ra ngoài rồi nhét một cái nút bằng ngọc vào c̠úc̠ Ꮒσα, chặn lại chất lỏng bên trong.
"Hức... Khó chịu... Bụng ta đau quá..."
Cố Trường An mở đôi mắt to ướŧ áŧ, nước mắt từ khóe mắt đỏ hoe lăn xuống, bụng truyền đến tiếng "ục ục" làm cậu xấu hổ, cái bụng đau đớn khiến cậu hô hấp dồn dập, hai chân thon dài mềm oặt không ngừng vặn vẹo ở giữa không trung.
"Được, được, không khóc, nào, đẩy chất lỏng ra ngoài." Phượng Thiên Y rút nút ngọc ra, đứng dậy đặt lỗ nhỏ của bé con ngay thau đồng trên bàn.
"Hu hu hu... Không muốn, không muốn..." Cố Trường An không muốn làm chuyện bài tiết trước mặt nam nhân, càng giãy giụa thì dưới bụng càng đau, chỉ có thể siết chặt c̠úc̠ Ꮒσα, nhẫn nhịn đến cả người đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên tái nhợt.
Phượng Thiên Y nghiêng người ôm lấy thân thể của cậu, nhấc một chân cậu lên, bàn tay to ấm áp dịu dàng xoa trên bụng nhỏ phồng lên của cậu, vừa hôn môi hôn mặt cậu, vừa nói: "An nhi đừng chịu đựng, đẩy ra ngoài sẽ thoải mái ngay."
Cố Trường An vẫn cắn chặt môi nhẫn nhịn, nhưng bị bàn tay nam nhân dùng sức một chút đã sụp đổ hoàn toàn. Vì từ buổi sáng đã bắt đầu lo lắng cho nam nhân, cơ bản không có ăn cơm nên không có thứ gì dơ bẩn cả, nhưng ở trước mặt người trong lòng làm ra chuyện dơ bẩn như vậy vẫn khiến cậu không chịu nổi, tiếng khóc vang lên thảm thiết.
"Ngoan, không khóc." Phượng Thiên Y đưa người đến thành bể tắm rửa sạch một chút, sau đó chặn ngang bế cậu lên ôm về phòng, vừa đi vừa dịu dàng dỗ dành.
"Thiên, Thiên Y ca ca, An nhi như thế, An nhi như thế này thật bẩn, hức... Rất, rất bẩn..."
Thiếu niên cuộn tròn trong lòng ngực nam nhân, khóc đến toàn thân ửng hồng, yếu ớt giống như chỉ cần chạm vào một cái sẽ hỏng ngay.
"Bé ngoan của Thiên Y ca ca không bẩn chút nào, huống hồ trước đây không lâu Thiên Y ca ca đã ăn cái miệng nhỏ phía dưới của em rồi đấy thôi, mới đó đã quên sao? Hơn nữa lúc nhỏ em sinh bệnh, không phải cũng nôn đầy người Thiên Y ca ca sao, có khi nào Thiên Y ca ca ghét bỏ em không?" Phượng Thiên Y đặt người lên giường, vuốt ve thân thể thiếu niên, kiên nhẫn trấn an, cho đến khi thiếu niên dần dần dừng run rẩy, mở to đôi mắt ngập nước mắt.
"Không, đừng nói..." Cố Trường An ôm cổ nam nhân, đỏ mặt làm nũng, trong lòng cũng đã không còn xấu hổ như lúc nãy.
Phượng Thiên Y khẽ cười, há miệng ngậm lấy cái miệng nhỏ đỏ au, mυ'ŧ mát cánh môi mềm mại, sau đó bắt đầu liếʍ lên hai hàng răng trắng của cậu. Đã từng có kinh nghiệm, Cố Trường An ngoan ngoãn hé miệng để cái lưỡi thô to tiến vào. Lúc cái lưỡi thô to quấy phá lung tung trong miệng, cậu cẩn thận học theo những gì nam nhân làm trước kia, ngậm lấy đầu lưỡi nam nhân nhẹ nhàng mυ'ŧ lên.
Phượng Thiên Y thấy bé con biết đáp lại mình, khóe miệng cong lên, dứt khoát dừng lại động tác để cậu tự chơi đùa, đợi đến khi bé con mυ'ŧ mệt mỏi nhả cái lưỡi ra mới nắm lấy quyền chủ động lần nữa, hôn đến người thở hồng hộc mới buông ra.
"Bảo bối học thật nhanh." Phượng Thiên Y cụng trán thiếu niên, trong mắt đều là ý cười.
Cố Trường An thẹn thùng rũ mắt, cái miệng nhỏ ướŧ áŧ ngượng ngùng mím chặt.
"Nếu đã rửa sạch sẽ, vậy có phải An nhi nên đút thuốc cho Thiên Y ca ca rồi không?" Bàn tay to mò lên cánh mông thịt trần trụi, đầu ngón tay ám chỉ ấn ấn c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại.
Trong mắt Cố Trường An hiện lên giãy dụa, nhưng cảm giác được nhiệt độ sốt cao trên trán của hắn, vẫn là cắn răng gật gật đầu.
"Thật ngoan." Phượng Thiên Y khen thưởng đặt một nụ hôn lên môi thiếu niên, đứng dậy lấy gối đầu lót phía dưới nâng mông cậu lên cao, banh hai chân cậu ra sang hai bên, không biết mang tới chén thuốc gì có màu nâu.
"Nhất định phải làm như thế sao?" Cố Trường An sợ hãi hơi co rúm lại, tưởng tượng đến chén thuốc nóng hổi kia sẽ đút vào c̠úc̠ Ꮒσα mình, cậu bỗng nhiên rất muốn khóc.
"Hây da, vậy cứ để Thiên Y ca ca bệnh chết đi." Phượng Thiên Y ra vẻ đau lòng thở dài, còn ho khan hai tiếng.
"Không được!" Cố Trường thất thanh khẽ gọi, sau đó đè lại trái tim đang đập loạn xạ trong lòng ngực, kiên quyết nhắm mắt lại, run giọng nói: "Huynh, huynh làm đi."
Phượng Thiên Y ho nhẹ một tiếng nhịn xuống ý cười, cúi người hôn lên c̠úc̠ Ꮒσα đang co rúm lại, thân thể đáng yêu của bé con đang run rẩy. Hắn vươn hai ngón tay tách lỗ nhỏ mềm mại ra, múc một thìa thuốc chậm rãi đút vào, nâng tay lên rót nước thuốc ấm áp vào trong, c̠úc̠ Ꮒσα cảm giác được nhiệt độ, lập tức co rút dữ dội.
"A... Thật nóng... Ưm a... Thật kỳ quái..."
Cố Trường An hít hà một hơi, chất lỏng quá nóng tiến vào vách tường mẫn cảm nhất, cậu bị nóng đến rùng mình, nổi lên từng trận da gà. Lối đi bị chất lỏng tiến vào làm cho ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ thấp thoáng có dấu hiệu ngẩng đầu, cảm giác xấu hổ càng tăng gấp bội... Nếu không có nam nhân kịp thời ngăn chặn, Cố Trường An đã nhảy cẫng lên từ lâu.
"An nhi cần phải ngậm lấy, chảy ra hết làm sao Thiên Y ca ca uống được." Phượng Thiên Y không nhanh không chậm nói.
"An nhi hiểu rồi." Cố Trường An rưng rưng đáp, đôi tay nắm chặt chăn đệm dưới thân, cắn môi cố gắng không cho thân thể run rẩy.
Phượng Thiên Y yêu vẻ ngoan ngoãn này của cậu đến tận xương cốt, hôn hôn lên cẳng chân đang banh rộng của cậu, sau đó tiếp tục rót thuốc vào c̠úc̠ Ꮒσα.
Cú© Ꮒσα mỗi lần đón lấy dòng chất lỏng ấm áp lập tức run rẩy dữ dội, sau đó Cố Trường An phải hít một hơi nhịn xuống, chờ thích ứng mới thở một hơi, l*иg ngực yếu ớt phập phồng. Được cậu phối hợp, việc 'đút' thuốc bỗng thuận lợi hơn nhiều, chỉ chốc lát mà một chén thuốc đầy kia đã vơi hơn phân nửa.
"Ha a... Thiên Y ca ca, không được, nhiều quá... Ưʍ... Chỗ đó của An Nhi chứa không hết, hừ ưʍ... Không thể, không thể đút nữa..."
Cố Trường An chịu đựng đến cực hạn, cả người giống như được tắm nước ướt đẫm, hai cái đùi mềm nhũn chịu không nổi vẫn luôn hạ xuống.
"Thiên Y ca ca, Thiên Y ca ca... Ưm a... Uống một chút trước được không, An nhi chịu không, không nổi nữa... Ưʍ..."
Phượng Thiên Y bị đôi mắt to ướŧ áŧ khát cầu của thiếu niên nhìn, hắn nóng mắt, đặt thìa vào trong chén xong lập tức dùng sức nâng mông thiếu niên lên.
"A! Thiên Y ca ca nhẹ thôi, sẽ hư... Ưʍ..."
Cố Trường An kinh hoảng trợn to hai mắt, rốt cuộc không kẹp được nữa, nước thuốc tràn ra ngoài, trong nháy mắt đó đôi môi ấm nóng của nam nhân lập tức mυ'ŧ vào, đầu lưỡi rà ở mép c̠úc̠ Ꮒσα. Cậu dường như đã mất hết sức lực, c̠úc̠ Ꮒσα vốn bị kẹp chặt giờ buông lỏng ra, một lượng lớn nước thuốc theo đó ào ạt trào ra ngoài, cảm giác giống như mất khống chế làm thiếu niên bật thốt một tiếng rêи ɾỉ thật dài, vô lực nằm xụi lơ trên giường, mặc cho nam nhân xoa ấn bụng nhỏ của mình, tiếng mυ'ŧ mát "chụt chụt" vẫn vang lên không ngừng.
Sau khi uống xong, nam nhân dường như cảm thấy không đủ còn thọc lưỡi vào c̠úc̠ Ꮒσα, liếʍ láp vách thịt bị nước thuốc làm cho nóng hổi, hàm răng còn có ý xấu cạ cạ lên lỗ nhỏ đang co rúm.
"Ưʍ... Đầu lưỡi Thiên Y ca ca... Ha a..." Đầu lưỡi Thiên Y ca ca thật là lợi hại, liếʍ cậu thật sướиɠ...
Hai mắt Cố Trường An thất thần nhìn màn giường, cái miệng nhỏ đỏ au không ngừng thốt ra tiếng rêи ɾỉ nỉ non, bị nam nhân liếʍ đến toàn thân nóng lên, hai chân vô thức kẹp lấy đầu nam nhân, tay nhỏ bắt lấy bàn tay to đang chống trên giường của nam nhân.
"Có phải sướиɠ lắm không, nếu bảo bối gật đầu, ca ca lập tức làm cho em sướиɠ hơn có được không?" Phượng Thiên Y ngẩng đầu lên, dùng ngón tay lau nước thuốc dính trên cằm, gặm cắn làn da non mịn bên trong đùi, tươi cười tà mị.
Cố Trường An khó nhịn vặn vẹo cái mông nhỏ trở nên trống rỗng, không biết ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ từ khi nào cũng đã cương cứng run rẩy, chịu không nổi mê hoặc hừ nhẹ: "Ca ca cho An nhi, An nhi muốn..."
"Được, ca ca lập tức cho em." Phượng Thiên Y hôn 'chụt' một tiếng thật mạnh lên đùi cậu, sau đó ngậm lấy c̠úc̠ Ꮒσα dùng sức mυ'ŧ, giống như muốn hút hết thịt ruột bên trong ra ngoài, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ tiết ra, chứng tỏ chủ nhân đang cảm nhận được vui thích nồng nhiệt.
"A a... Không, không được, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ... Hừ... Thiên Y ca ca..."
Con ngươi Cố Trường An co rút, điên cuồng vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi loại kɧoáı ©ảʍ sướиɠ đến mức linh hồn muốn bị hút ra ngoài này.
"Phượng, Phượng Thiên Y... Từ bỏ, ta từ bỏ... Thả, buông ta ra... A a..."
Phượng Thiên Y nghe cậu bỗng nhiên dám kêu cả tên lẫn họ của mình, híp híp mắt, trừng phạt dùng nhiều sức mυ'ŧ mát hơn nữa, hài lòng nuốt xuống một ngụm nước mật mà bảo bối nhà mình chảy ra.
Cố Trường An chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, ngực ưỡn lên cao, c̠úc̠ Ꮒσα mẫn cảm điên cuồng co rút, hai chân banh đến cứng còng.
Phượng Thiên Y nhanh chóng lui ra, không biết từ khi nào đã thả ©ôи ŧɧịt̠ bự ra khỏi quần, nhanh chóng nhắm ngay c̠úc̠ Ꮒσα múp máp hồng hào, cúi người nắc mạnh một cái đâm vào lút cán.
"Ưʍ..."
"A..."
Côи ŧɧịt̠ bự nóng hổi tiến thẳng vào thẳng một đường, tiếng rêи ɾỉ một trầm một bổng cùng lúc vang lên.
Cố Trường An thở hổn hển từng hơi, ánh mắt mê ly, trong lúc vô ý lại nhìn thấy trên bụng nam nhân tràn đầy dịch đυ.c mà mình đã bắn ra, mặt cậu đỏ lên, vươn tay nhỏ mềm oặt, tranh thủ nam nhân không chú ý lặng lẽ muốn phi tan dấu vết.
"Ha ha..."
Phượng Thiên Y vốn dĩ định giả vờ như không nhìn thấy, nhưng vẻ mặt bé con thật sự quá đáng yêu, hắn không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Không, không được cười." Cố Trường An xấu hổ buồn bực rụt tay về, tự cho là đã dùng nhiều sức đánh vào ngực nam nhân.
"Được, được, được, không cười không cười." Phượng Thiên Y hiểu lẽ phải, nhưng ý cười trong mắt không giảm ngược lại còn tăng, nhẹ nhàng thọc vào c̠úc̠ Ꮒσα một cái lại rút ra.
"Ưʍ... Người xấu..." Cố Trường An liếc hắn một cái, chu chu cái miệng nhỏ.
"Bé dâʍ đãиɠ, còn biết câu dẫn ta." Phượng Thiên Y vỗ vỗ mông cậu, cắn lên cái miệng nhỏ định phản bác.
Cố Trường An giãy dụa một chút cho có lệ, lập tức thuận theo hôn môi cùng hắn, cảm giác mềm mại giao triền khiến cậu vừa thoải mái vừa an tâm, đôi tay đặt ở trước ngực chậm rãi vòng ra phía sau nam nhân, ôm lấy cổ nam nhân không muốn rời xa, vẫn như cũ lui tới trong miệng nam nhân nuốt hết nước miếng nam nhân đẩy sang cho cậu.
"Ưʍ... nhóc con, em muốn tạo phản à?" Phượng Thiên Y bị cắn, buông cái miệng ướŧ áŧ ra, liếʍ liếʍ vết thương nhỏ trên môi dưới, nhìn bé mèo con tạc mao phía dưới, nguy hiểm nheo mắt lại.
"Phượng Thiên Y, huynh là đồ khốn nạn!" Cố Trường An đỏ mặt hét lên, lúc này đã không còn xấu hổ tức giận nữa, nhưng không biết lấy sức lực từ đâu một phen đẩy nam nhân ra, làm ©ôи ŧɧịt̠ bự cũng tuột ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα.
Phượng Thiên Y trực tiếp túm người trở lại, banh hai chân ra đυ. trở vào, một cái tát thật mạnh rơi xuống mông bé con vẫn đang giãy dụa không nghe lời.
"Hức hức..." Cố Trường An cắn môi rêи ɾỉ thành tiếng, trong lòng vừa tức vừa tủi thân, nước mắt đọng trên khóe mắt, nhưng thiếu niên lại quật cường không rơi nước mắt.
Phượng Thiên Y thấy cậu như thế thì lập tức mềm lòng, ôm người vào trong ngực hôn môi, dịu dàng hỏi: "Lại làm sao rồi, vừa rồi không phải còn yên ổn sao, đột nhiên lại không cho đυ. nữa?"
"Đi ra ngoài... Ưʍ... Huynh đi ra ngoài, huynh là kẻ lừa đảo, đồ lưu manh, đồ khốn nạn... Hu hu hu... Tên lừa đảo..."
Phượng Thiên Y vừa dịu dàng thì Cố Trường An lập tức tủi thân không nhịn được, nắm tay nhỏ nện lên ngực nam nhân, chưa đánh người ta đau mà tay mình lại bị đánh đau trước, vì thế càng thêm khó chịu, thút tha thút thít nức nở mà lên án.
Nam nhân dở khóc dở cười, nhịn xuống ©ôи ŧɧịt̠ bự đã sắp nổ tung, nắm lấy bàn tay nhỏ hết hôn lại hôn, muốn dỗ dành nhóc con này trước: "Rốt cuộc là làm sao?"
"Đồ lừa đảo, huynh vốn không sinh bệnh, gạt ta trở về, còn gạt ta, gạt ta..." Cố Trường An nghĩ đến cảnh tượng đút thuốc xấu hổ và dâʍ đãиɠ vừa rồi, ngón chân nuột nà cuộn hết cả lên.
"Ha ha... Bảo bối phát hiện từ khi nào?" Phượng Thiên Y bị vạch nhưng lại không có chút chột dạ nào, cười cười bắt đầu dùng bữa, phần eo dùng sức mà đâm vào rút ra, sau khi tìm được điểm da^ʍ thì tàn nhẫn đâm mấy cái liên tục làm đứa nhóc đang ầm ĩ dưới thân bị đυ. đến ngoan ngoãn.
"Hưʍ... Ưʍ... Người xấu, huynh còn, còn cười!" Cố Trường An tức chết rồi, nhưng phía dưới được nam nhân nắc đυ. thoải mái đến toàn thân vô lực, chỉ có thể chu chu cái miệng nhỏ mềm giọng lên án: "Huynh... Ưʍ... Trong miệng huynh có, ưʍ... vị chè đậu xanh..."
Vừa rồi cái tên khốn Phượng Thiên Y này mới uống thứ đó... Vậy chứng tỏ rằng thứ rót vào chỗ đó của cậu chính là chè đậu xanh, tên khốn này vốn không có uống thuốc, sau khi ý thức được điều này, đầu óc vốn đang xấu hổ đế mơ màng của Cố Trường An lậo tức tỉnh táo lại, nhớ lại từ lúc nam nhân được cậu đồng ý "đút thuốc" lập tức từ ma ốm trở thành nam nhân con sói dồi dào sức lực, sao cậu có thể không hiểu chứ, nghĩ lại, người hắn nóng lên nhất định là do hắn dùng nội lực ép ra.
"Bảo bối nhà ta thông minh như thế, để ca ca khen thưởng cho em nào." Nam nhân lau miệng, chính xác là vị chè đậu xanh còn sót lại, biến nhiệt độ nóng hổi cố tình tạo ra trở lại bình thường, rút ©ôи ŧɧịt̠ bự ra khỏi cơ thể thiếu niên, lại dùng tư thế xi tiểu ôm người lên, vừa đi ra ngoài bức bình phong, vừa khẽ cười nói.
"A... Huynh muốn đưa ta đi đâu?!" Cố Trường An đột nhiên bị bế lên cao, sợ tới mức nắm chặt tay nam nhân, tư thế banh rộng ra làm cậu không cảm thấy an toàn nên liên tục ghé sát vào ngực nam nhân, mắt hạnh ướŧ áŧ run rẩy, quay đầu lại nhìn nam nhân.
Ngay khi cậu quay đầu lại, Phượng Thiên Y lập tức cúi đầu ngậm lấy cái miệng nhỏ, thiếu niên còn muốn giãy dụa, hắn lập tức cố ý nới lỏng tay giả vờ muốn buông cậu ra, bé con lập tức sợ tới mức ngoan ngoãn há miệng mặc cho hắn ức hϊếp.
Phượng Thiên Y mυ'ŧ mát ướt cái lưỡi, rốt cuộc tìm thấy chỗ cần vào, đầu ©ôи ŧɧịt̠ bự đặt tại miệng c̠úc̠ Ꮒσα không ngừng khép mở cọ cọ mấy cái, sau đó nắc một cái đυ. vào.
"Ưʍ..."
Bởi vì tư thế treo lơ lửng, trọng lượng toàn thân đều dựa vào điểm giao hợp của hai người chống đỡ, ©ôи ŧɧịt̠ bự nam nhân bị cắn nuốt vào rất sâu, cái miệng bị chặn làm thiếu niên không thể kêu ra tiếng, đôi mắt phủ mờ sương mênh mông tức giận trừng mắt liếc nhìn nam nhân một cái.
Phượng Thiên Y bị cậu trừng mắt oán trách, ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng hổi lại lớn thêm một vòng, mυ'ŧ lấy cái miệng nhỏ của cậu, phía dưới bắt đầu đẩy đưa, mỗi lần cắm vào sẽ buông tay ra để bé con rơi xuống, đυ. vào vừa sâu vừa tàn nhẫn, sau đó lại ôm cậu trở về độ cao ban đầu. Cứ như vậy đâm nắc mấy chục cái, bé con trong lòng ngực chỉ biết rên ư ử mê hồn, bên trong c̠úc̠ Ꮒσα ướt đến rối tinh rối mù, nước da^ʍ chảy dầm dề bị ©ôи ŧɧịt̠ bự kéo ra ngoài, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, làm cho mặt đất ướt đẫm một mảng.
"Bảo bối da^ʍ, ngẩng đầu nhìn xem có thích phần thưởng ca ca cho em hay không?" Cuối cùng Phượng Thiên Y cũng buông cái miệng nhỏ thơm ngọt ra, hôn lên mặt bé con, ý bảo cậu nhìn về phía trước.
Thiếu niên ngoan ngoãn mơ mơ màng màng nhìn về phía phần thưởng nam nhân cho mình, c̠úc̠ Ꮒσα phía dưới trong nháy mắt cắn chặt ©ôи ŧɧịt̠ bự, hận không thể cắn đứt luôn.
Trên bàn có một cái gương to, thiếu niên nhỏ yếu bị nam nhân cao lớn dùng tư thế xấu hổ ôm vào trong ngực, nơi bí mật phía dưới bị lộ ra, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đung đưa theo từng cái nắc đυ. của nam nhân, c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ hẹp bị ©ôи ŧɧịt̠ thô to nhét vào căng ra, đến nỗi nếp uốn bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα cũng giãn ra hết cỡ, ©ôи ŧɧịt̠ bự dùng tốc độ khó có thể tượng tượng được đυ. vào lộ đít dầm dề nước da^ʍ, không ngừng kéo thịt ruột hồng hào ra ngoài, tiếng "bạch bạch" do va chạm cùng tiếng nước nhóp nhép vang lên đánh mạnh vào cảm quan của thiếu niên. Mà thiếu niên bị nắc đυ. tùy ý, thần trí không rõ, khuôn mặt tinh xảo giàn giụa nước mắt, xốc nảy đến mức không thể khép miệng lại, sợi chỉ bạc bị kéo ra dâʍ đãиɠ đến cực điểm, cái miệng nhỏ không ngừng thốt ra tiếng rêи ɾỉ mê người, dáng vẻ tả tơi bị du͙© vọиɠ thao túng, tạo thành bức tranh dâʍ đãиɠ không thể tưởng tượng nổi.
"Xem ra bảo bối rất thích ca ca khen thưởng cho em, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ vừa chặt vừa nóng đói khát không chịu nổi." Giọng nói khàn khàn tràn đầy du͙© vọиɠ vang lên bên tai.
"Hức... Người xấu, không phải... Ưʍ..." Thiếu niên mềm mại phản bác, xấu hổ không dám xem nữa.
"An nhi, ngoan ngoãn nhìn ta làm sao đυ. em." Đầu lưỡi Phượng Thiên Y chui vào lỗ tai thiếu niên.
Thiếu niên ngứa ngáy nghiêng đầu né tránh, kháng cự chui vào lòng ngực nam nhân.
"Trẻ con không nghe lời sẽ bị phạt, đến lúc đó không biết ta sẽ làm ra chuyện gì đâu, An nhi có chịu ngoan hay không?" Nam nhân xấu tính uy hϊếp.
Cố Trường An bị dọa đến run rẩy, hàng mi dài run run nhìn vào gương, tủi thân nghẹn ngào: "An nhi sẽ ngoan..."
"Ừm, An Nhi ngoan nhất." Phượng Thiên Y vừa lòng cong môi, đặt một chân thiếu niên lên trên bàn trước gương, sau đó nâng một chân còn lại lên cao, làm cho thiếu niên nhìn rõ ràng hơn chỗ mình bị đυ..
"Hức... Huynh hư, xấu lắm... Ưʍ... Ưʍ... Nhanh quá... A a..."
Cố Trường An bị đυ. đến xương cốt tê dại, nhìn hình ảnh trong gương làm cho cơ thể càng nóng thêm, rất hận nam nhân xấu xa này, cũng không thể không thừa nhận bản thân mình đúng là cũng sung sướиɠ chưa từng có, không biết từ khi nào đã thần phục nam nhân, thân thể mềm nhũn, cái chân đặt trên bàn kia cũng đứng không vững.
"Vậy An nhi có thích bị người xấu đυ. hay không?" Phượng Thiên Y đối diện với đôi mắt to của thiếu nhiên trong gương, lộ ra nụ cười đẹp đẽ.
Cố Trường An nhìn khuôn mặt anh tuấn ướt đẫm gợi cảm trong gương, bỗng bị u mê, híp đôi mắt to cười lên: "Thích... Ưʍ... Thích Thiên Y ca ca..."
"Ha hả... Bảo bối da^ʍ như thế, dứt khoát để ca ca đυ. hỏng luôn được không?" Ánh mắt Phượng Thiên Y sâu thẩm đến dọa người, đáy mắt chứa đầy suy tính làm cho người ta sợ hãi không thôi.
"Ha a... An nhi là của Thiên Y ca ca... A... Ca ca muốn, muốn thế nào cũng được..."
Cố Trường An đã đắm chìm hoàn toàn, đầu rướn lên cao tựa vào vai nam nhân, dâng phần cổ yếu ớt về phía nam nhân.
Nam nhân khẽ cười một lúc, đột nhiên cắn một ngụm lên hầu kết thiếu niên, ©ôи ŧɧịt̠ bự phía dưới bắt đầu điên cuồng đâm thọc.
"Nhẹ... Ưʍ..." Cố Trường An đau đến khóe mắt tràn ra nước mắt, c̠úc̠ Ꮒσα tê dại rất nhanh đã đạt được kɧoáı ©ảʍ, cuối cùng cũng đến cực hạn, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ bỗng nhiên nhảy dựng, lại một lần nữa bị nam nhân đυ. đến bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn vào mặt gương, vô cùng dâʍ ɭσạи.
Nam nhân vẫn cứ đấu đá lung tung trong c̠úc̠ Ꮒσα, sau khi cao trào, thân thể mẫn cảm của Cố Trường An không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ dữ dội như thế, cậu cuộn tròn ngón chân, chỉ cảm thấy bụng nhỏ đau nhức, một loại cảm giác quen thuộc ập tới.
"A... Đừng mà... Thiên Y ca ca, từ bỏ... An nhi từ bỏ, mau dừng lại... Ha a mau dừng lại..." Thiếu niên đột nhiên giãy dụa kịch liệt, hai mắt rưng rưng ngập tràn kinh hoảng.
"An nhi làm sao vậy, ca ca đυ. không sướиɠ à?"
Phượng Thiên Y liếʍ hầu kết yếu ớt của thiếu niên, khàn khàn hỏi, liếc mắt nhìn ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ không mềm xuống của thiếu niên, hiểu rõ cười cười, nắc đυ. càng thêm hăng hái.
"Hu hu... Mau dừng lại... An nhi muốn, muốn đi tè..." Cố Trường An thất thanh khóc thút thít, bụng nhỏ truyền đến cảm giác sung sướиɠ làm cậu chịu không nổi, còn tiếp tục như thế cậu nhất định sẽ... nhất định sẽ...
"Bảo bối da^ʍ, tè ra quần cho ca ca xem được không?" Phượng Thiên Y mυ'ŧ lên hầu kết một cái, không màng đến thiếu niên lắc đầu điên cuồng, đυ. mạnh một cái đâm vào chỗ sâu nhất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn sâu vào c̠úc̠ Ꮒσα non mềm. Phượng Thiên Y sướиɠ đến thở dài một tiếng, thừa dịp thiếu niên đang thất thần, duỗi tay bắt lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve...
"Đừng mà!"
Cố Trường An trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi không ngừng phun lên mặt gương, mùi nước da^ʍ thoang thoảng xộc đến, cảm giác xấu hổ và kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt rốt cuộc đánh sập tâm trí yếu ớt của thiếu niên, thân thể cậu run rẩy mất đi ý thức.
Phượng Thiên Y hôn thiếu niên đã bị đυ. đến ngất xỉu, rút ©ôи ŧɧịt̠ bự nửa mềm ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không bị ngăn chặn tràn ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα vẫn chưa khép lại được, nam nhân trong gương thỏa mãn liếʍ liếʍ khóe miệng.