Tinh Tế Vật Chủng Hi Hữu

Chương 26: Bàn tay vàng

Edit & Beta: Tiểu Vu

Tiếng máy móc vang lên trong nháy mắt, động tác của Cố Vũ tạm dừng, ngón tay cậu theo bản năng nắm chặt.

"Miêu ~" Carter nghiêng đầu kêu một tiếng.

"Xin lỗi." Cố Vũ nhẹ giọng nói, vội vàng trấn an xoa cổ của Carter.

Cậu suy tư một lát, trở lại phòng âm nhạc ngồi xuống hít sâu ở trong đầu trả lời ‘Có’.

"Chúc mừng người giao dịch mua thành công thanh nhuận đan, hiện tại có sử dụng hay không?"

"Có."

Thoáng chốc, Cố Vũ cảm thấy trong cổ họng một trận mát lạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên thoải mái thanh tân.

Cảm giác mát lạnh kéo dài một phút rồi dần dần tan đi.

Thanh âm của hệ thống lại lần nữa vang lên.

"Công hiệu giá trị hảo cảm ban đầu của người giao dịch thăng cấp lên công hiệu cao cấp: Mỗi lần tiêu hao một giá trị hảo cảm trong một phút kế tiếp có thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, bao gồm nhạc cụ diễn tấu, trong thanh âm có thêm năng lượng tiến hóa phù hợp với thế giới trước mắt."

"Chú ý: Chỉ hữu hiệu đối với một sinh vật trong không gian, khi số lượng sinh vật trong không gian nhiều hơn một, người nhận là sinh vật mà người giao dịch nhìn chăm chú vào, người giao dịch sẽ tiêu hao 1 giá trị hảo cảm đồng thời người nhận đạt được 1 năng lượng tiến hóa."

Công hiệu ban đầu là tiêu hao giá trị hảo cảm không chịu hạn chế khi nói chuyện, hiện tại biến thành cao cấp……

Cố Vũ cầm quyền, giọng nói của cậu khẳng định đã khôi phục cho nên công hiệu ban đầu mới trở nên vô dụng, bởi vậy biến thành cao cấp.

Cậu ổn định cảm xúc cẩn thận xem xong giải thích, sau đó đem tầm mắt rơi xuống bốn chữ ‘năng lượng tiến hóa’.

Lúc cậu nhìn qua, bên cạnh từ lập tức xuất hiện giải thích.

"Năng lượng tiến hóa: Thúc đẩy sinh vật di truyền tính trạng ưu tú tiến hóa năng lượng."

"Ở thế giới nguyên bản, công dụng của năng lượng tiến hóa là:

1. Tăng cường năng lực của sinh vật;

2. Chữa bệnh hỗn loạn tuyến thể cho biến tính giống cái;

3. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú giống cái tiến hóa thành giống cái tự nhiên ( yêu cầu đạt được 1000 năng lượng tiến hóa )."

Vậy có nghĩa là chỉ cần cậu thu thập được 1000 giá trị hảo cảm, lúc diễn tấu, ca hát hoặc nói chuyện đều sẽ tiêu hao toàn bộ hảo cảm.

Lúc tiêu hao năng lượng nhìn Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ sẽ có thể biến thành hình người!

Nếu nhìn Sino thì năng lực của anh ta sẽ tăng cường, còn nếu nhìn Olle thì thân thể của cậu ta sẽ khôi phục.

Cố Vũ ngơ ngẩn, trong đầu hiện lên ba cái chữ to: Bàn tay vàng.

Cậu nắm tay, sâu sắc ý thức được sự cường đại của hệ thống.

Đang nghĩ ngợi, tiếng 003 truyền đến, tuy rằng tiếng của 003 cũng là tiếng máy móc nhưng nó càng nhân tính hóa hơn so với âm thanh ko hề phập phồng của bản thân hệ thống.

"Chúc mừng cậu đã mua được toàn bộ thương phẩm ở kệ thứ nhất, đã kích hoạt thương phẩm kệ thứ hai."

Cố Vũ lấy lại tinh thần, nghe được tiếng của nó cậu lại nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.

Cậu mím môi, khẩn trương hỏi: "Xin hỏi, tôi cần phải trả thù lao là cái gì?"

Cậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cậu đạt được tân sinh là cần trả giá.

003: "Tôi cho rằng cậu sẽ xem xong thương phẩm kệ thứ hai rồi mới hỏi."

Cố Vũ cười cười: "Phải thù lao thì tôi mới an tâm."

Sinh hoạt hiện tại của cậu giống như là nhặt được, làm cậu cảm thấy rất sợ hãi có cảm giác vắng vẻ không chân thật.

Nếu bỏ ra thù lao tương ứng cậu sẽ có cảm giác càng an toàn hơn.

003: "Hệ thống cậu có được là Hệ thống Ước mơ - giá trị hảo cảm thù lao rất đơn giản, trong ba năm cậu phải nộp lên 1 tỷ giá trị hảo cảm là được."

Cố Vũ đôi mắt trợn to: "1 tỷ?"

003: "Đúng vậy, không cần khẩn trương, tôi cho rằng cậu hoàn toàn có thể làm được. Cậu đừng quên ước mơ của cậu là gì, đây là thời đại tinh tế, nhân số ở Tinh Minh vượt qua 10 tỷ rất dễ hoàn thành nhiệm vụ."

Giọng 003 nhẹ chút: "Tôi không phải tùy tiện chọn người, tôi rất tin tưởng cậu."

Cố Vũ giật mình, ước mở của cậu là trở thành ca sĩ, hy vọng có thể hát lên những ca khúc được mọi người yêu thích.

Ca sĩ là nghề công chúng, nếu năng lực xuất chúng sẽ có được rất nhiều fans, dù sao đúng là nghề dễ dàng thu thập giá trị hảo cảm.

Tuy rằng là thế, nhưng cậu vẫn không khỏi căng thẳng cho dù một fans có thể cho cậu 10 giá trị hảo cảm thì cậu cũng phải có được 1 trăm triệu fans.

Mà cậu chỉ có thời gian ba năm.

Cậu nắm chặt ngón tay: "Lỡ không hoàn thành được thì sao?"

003: "Cậu phải có tự tin, tôi tin tưởng ánh mắt của tôi," nó dừng một chút, "Nếu không hoàn thành cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này, hệ thống cho cậu sinh mệnh cậu phải dùng giá trị hảo cảm để trả lại, đây là một cuộc giao dịch công bằng."

"Đương nhiên nếu cậu cự tuyệt, hiện tại sẽ ngưng hẳn giao dịch."

"Không," tim Cố Vũ đập loạn, "Tôi đồng ý, tôi sẽ nỗ lực."

003: "Cố lên, sau này tôi sẽ không lại xuất hiện nữa, ba năm sau tôi tới lấy năng lượng."

Cố Vũ vội vàng kêu nó: "Đợi đã."

003: "Làm sao vậy? Còn có thắc mắc gì sao?"

Cố Vũ hỏi rất trực tiếp: "Công năng của âm nhạc ở nơi này mạnh hơn đúng không?"

003: "Cái này và đặc tính của sinh vật ở thế giới này có quan hệ, bọn họ rất dễ bị âm nhạc ảnh hưởng, nghe nhạc rất dễ nhập tâm."

003 nhắc nhở: "Điều này đối với cậu mà nói là chuyện tốt, càng dễ có được fans nhưng cũng là khiêu chiến, nếu cậu biểu diễn khó nghe sẽ càng khiến cho người khác ghét."

Cố Vũ vừa nghe đã hiểu đạo lý này: "Cảm ơn cậu, tôi sẽ tận lực làm tốt."

003: "Được, tôi tin tưởng cậu, cố lên, ba năm sau chờ mong xem buổi biểu diễn của cậu."

Cố Vũ cười rộ lên, có chút nghi hoặc: "Cậu không phải hệ thống sao?"

003: "Tôi là người quản lý hệ thống, sau khi tôi rời đi hệ thống vẫn còn tồn tại nhưng không linh hoạt được như tôi."

Cố Vũ bừng tỉnh, rất nghiêm túc lại cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn cậu."

003: "Ba năm sau thấy."

Cố Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đại sảnh, lúc này khách hàng càng ngày càng ít, bởi vì sắp đến giờ cơm nên phần lớn bọn họ đã đi khu mỹ thực.

Cậu đóng cửa phòng âm nhạc lại, mở hình thức cách âm, hít sâu một cái, hé môi: "A……"

Thanh âm ôn nhuận bình thản vang lên trong phòng, Cố Vũ thoáng chốc đỏ hốc mắt.

Cậu có thể nói chuyện bình thường!

Tuy rằng lúc nghe được nhắc nhở của hệ thống cậu đã đoán trước được, nhưng lúc chân chính nghe được chính tiếng của mình, nỗi lòng cậu vẫn không chịu khống chế mà kịch liệt phập phồng.

Cậu thập phần kích động vô ý thức nói ra mấy từ đã quen thuộc, sau đó đột nhiên khép lại miệng.

Cậu chuyển động nhẫn, click mở giao diện nói chuyện phiếm với Sino, chần chờ một lát sắc mặt ửng đỏ đưa vào giọng nói: "Sino……"

Giọng của cậu khẽ run vì kích động, phát hiện điểm này tay cậu run lên, không cẩn thận nhấn gửi đi.

Cậu ảo não nhíu mày, hít sâu một cái, lại lần nữa đưa vào giọng nói: "Sino, giọng nói của tôi khỏi hoàn toàn rồi."

Nhìn nhắc nhở đã gửi đi, cậu nhấp môi cúi đầu nhéo nhéo vành tai.

Cậu cũng không biết tại sao, chỉ là đặc biệt muốn chia sẻ vui sướиɠ của cậu cho Sino biết.

Rất nhanh, cậu đã thu được trả lời của Sino, cũng là giọng nói: "Bảo……tiếng của Tiểu Vũ thật là dễ nghe, buổi tối ta mang cậu đi ra ngoài ăn cơm chúc mừng."

Mặt Cố Vũ nóng lên, tuy rằng mở đầu chỉ có một chữ nhưng là cậu nghe ra được nguyên bản là hai chữ.

Chữ ‘ bối ’ nói một nửa, Sino tạm dừng kịp thời sửa miệng.

Tim cậu đập gia tốc, đang nghĩ phải trả lời thế nào, Sino đã phát một cái giọng nói nữa: "Ngoan, lại nói một câu nữa cho ta nghe."

Cố Vũ quẫn bách không thôi, hoảng loạn một lát sau, cậu hít sâu, nỗ lực làm giọng mình bình tĩnh.

"Được, vậy buổi tối cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, tôi mời khách."

Giọng Sino mang theo ý cười: "Được."

Tiểu bạn lữ muốn dùng tiền tự mình kiếm được mời hắn ăn cơm! Chà, hắn tuyệt đối là giống đực may mắn nhất thế giới này.

Trừ bỏ hắn, còn có ai có thể may mắn đến mức làm giống cái tự nhiên mời khách nữa chứ?

Trước mặt Sino đứng một đội bộ đội đặc chủng, tất cả đều vặn vẹo sắc mặt mà nhìn nguyên soái đại nhân vẻ mặt nhộn nhạo.

Trên người những người này đều mang theo vết thương, một người trong đó nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Có khi nào nguyên soái bị trúng tà không, vừa rồi còn giống như Diêm Vương đánh chúng ta một trận, bây giờ lại cười đến làm người sợ hãi."

"Rõ ràng nguyên soái cười đến ôn nhu như vậy, tại sao tôi lại càng cảm thấy kinh hồn bạt vía hơn?"

"Tôi cũng vậy!"

Đôi tay Sino ôm ngực, tầm mắt nhìn lướt qua đội ngũ, chỉ vào rừng rậm nơi xa: "Đội đặc chiến khóa này của các ngươi quá kém, chạy phụ trọng quanh núi hai mươi km, hiện tại bắt đầu chạy."

Cố Vũ nhịn không được nghe lại tin nhắn của Sino một lần, ngây người một lát, từ cảm xúc thẹn thùng hoàn hồn tắt giao diện nói chuyện phiếm đi.

Cậu mở hệ thống ra, chuẩn bị nhìn xem thương phẩm ở kệ thứ hai.

"Tùng tùng tùng……" Đang chuẩn bị xem, cửa phòng âm nhạc bị gõ vang.

Cố Vũ quay đầu vừa nhìn đã thấy Mai Lâm đứng ở ngoài cửa, nâng chân phải một chút một chút gõ cửa.

Trên lưng Mai Lâm còn nằm bò hai con tiểu thú giống cái Kỳ Kỳ và Mặc Mặc.

Cố Vũ cười rộ lên đứng dậy mở cửa ra, nhẹ nhàng xoa đầu ba con: "Chuẩn bị đi ăn cơm à?"

Nếu chúng nó rời khỏi khu thư giãn mặc kệ để làm gì đều sẽ nói cho cậu một tiếng.

Mai Lâm gật gật đầu tò mò nhìn cậu.

"Nha ~" Mặc Mặc đứng thẳng lên, hưng phấn kêu một tiếng.

Bóng trắng chợt lóe, Kỳ Kỳ bổ nhào vào trên người Cố Vũ, Cố Vũ vội vàng ôm lấy nó.

Kỳ Kỳ nâng đầu lên, một chân nắm lấy áo của Cố Vũ, một chân duỗi đến bên miệng cậu.

Cố Vũ bắt lấy chân nó nhẹ nhàng nhéo nhéo, nhỏ giọng nói: "Lúc trước giọng nói của anh bị thương hiện tại đã khôi phục."

Kỳ Kỳ vui sướиɠ chi một tiếng, lỗ tai run run.

Mai Lâm nghiêng thân dùng cái đuôi cuốn lấy cánh tay cậu kéo ra ngoài.

Cố Vũ cười khẽ, nhéo nhéo đuôi nó: "Các em đi ăn trước đi, lát nữa anh mới đi."

Cậu nói, nhẹ nhàng đặt Kỳ Kỳ xuống trên lưng Mai Lâm.

Cái đuôi của Mai Lâm nhẹ cọ cổ tay cậu một chút rồi mới buông ra, lắc đuôi cõng Kỳ Kỳ và Mặc Mặc ra ngoài.

Cố Vũ đóng cửa phòng âm nhạc lại, đi xem  những khách hàng còn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, đánh thức bọn họ dậy nhắc nhở đã tới giờ cơm.

Thú giống cái tuy rằng hình thái là động vật nhưng sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cũng giống người.

Buổi trưa là thời gian khu mỹ thực cung cấp bữa ăn chính, nếu là bỏ qua thời gian chỉ có thể mua đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt ăn không no được hơn nữa rất mắc, rất nhiều người thân của thú giống cái lo lắng đồ ăn vặt có hại cho sức khỏe nên cấm thú giống cái mua đồ ăn vặt.

Chờ khách hàng khu thư giãn đều đi ăn cơm, Cố Vũ mới rời khỏi khu thư giãn.

Cậu đi nhà vệ sinh công cộng phía bên phải khu thư giãn, lúc nhìn đến nhà vệ sinh công cộng trong lòng cậu lại lần nữa hiện lên cảm xúc bất đắc dĩ.

Nhà vệ sinh công cộng ở trung tâm có cấu trúc mô phỏng bằng gỗ, phân biệt hai bên là giống cái và giống đực.

Vì để xác định cậu đi WC nào trung tâm còn cố ý mở một cuộc họp đặc biệt.

Đương nhiên, hội nghị này cậu không được tham gia, cậu chỉ được biết kết quả từ Lý ca.

Lúc ấy Lý ca nói: "Giám đốc tìm bọn tôi mở họp thảo luận một chút, tuy rằng bề ngoài của cậu thoạt nhìn là giống cái nhưng bản chất vẫn là giống đực, phải dùng nhà vệ sinh giống đực."

Lý ca còn cố ý an ủi: "Tôi biết thân thể cậu đặc thù không muốn bị người khác nhìn thấy, nếu cảm thấy không được tự nhiên thì hỏi thử xem bên trong có người hay không rồi hãy vào, dù sao rất ít giống đực dùng nhà vệ sinh công cộng ở khu thư giãn."

Lúc ấy cậu nghe xong, ngây người vài giây mới phản ứng được tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không vào nhà vệ sinh giống cái.

Cậu nhớ lại hoàn cảnh lúc đó vẻ mặt 囧 mà vào nhà vệ sinh giống đực bên tay trái.

Bởi vì giống đực bình thường đều dùng hình người hoạt động, nhà vệ sinh giống đực nhỏ hơn so với nhà vệ sinh giống cái rất nhiều, khá giống buồng vệ sinh ở hiện đại.

Nhưng nhà vệ sinh giống cái càng chú trọng **, vô luận là chỗ đứng vẫn là chỗ ngồi xổm đều là từng phòng riêng.

Cậu giải quyết xong, từ trong phòng vệ sinh đi ra đã thấy Olle từ bên ngoài đi vào.

Bước chân cậu hơi dừng, không nghĩ tới lại nhìn thấy Olle ở chỗ này.

Cậu cười cười với Olle, đi đến bồn rửa tay rửa tay, lúc tay rời khỏi vòi nước, vòi nước tự động dừng chảy nước.

Cậu giơ tay lấy tờ giấy trên vách tường phía trên vòi nước đang chuẩn bị lau tay, Olle đã từ phía sau tiến sát lại gần cậu.

Tay của Olle để ở hai bên hông cậu, nhốt cậu ở bồn rửa tay.

Cố Vũ sửng sốt, xoay người đẩy Olle.

Olle một tay nắm lấy cổ tay của cậu, ánh mắt hơi ám nhìn cậu: "Cậu chính là bạn lữ biến tính giống cái của Sino!"

Đôi mắt Cố Vũ trợn to, cậu dùng sức muốn rút tay về lại bị Olle nắm càng chặt.

Cậu đang muốn mở miệng lại nghe Olle nặng nề hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo trào phúng không thể bỏ qua: "Biến tính giống cái? A, được lắm một cái biến tính giống cái!"

Cậu ta nói xong từ trong túi lấy ra một ống nghiệm rất nhỏ, một tay mở nút ống nghiêng ống nghiệm rồi đổ chất lỏng bên trong ra ngoài.

Sau khi đổ một nửa, tay cậu ta vừa chuyển tùy ý ném văng trên mặt đất.

Bang một tiếng, ống nghiệm rơi xuống đất bể thành hai nửa.

Thoáng chốc, Cố Vũ ngửi được một loại mùi hương kỳ lạ vừa nồng nặc lại vừa cường hãn, trái tim cậu không chịu khống chế điên cuồng nhảy dựng lên.

Cậu cắn môi, tay dùng sức giãy giụa, chân đồng thời đá về phía Olle, cả giận nói: "Buông tôi ra!"

Ánh mắt Olle biến đổi, tránh đi chân cậu, dùng chân đè chân cậu vào vách tường: "Cậu nói được?"

Cậu ta tới gần Cố Vũ, ở bên gáy cậu nhẹ nhàng ngửi: "Mùi hương tuyến thể giống cái thật là mỹ vị khó trách Sino không cho cậu nói chuyện, lo lắng cậu bại lộ thân phận chứ gì?"