"Ran... áo khoác cậu đan thế nào rồi ?" Giờ ra chơi trong lớp học, Cả nhóm tụ tập lại tám chuyện, Sonoko hỏi cái áo len mà Ran dự định đan cho Shinichi đã xong chưa
"Chưa đâu... tớ chỉ làm được một phần ba của áo thôi" Ran xoa cằm nhớ lại chiếc áo mình đang đan, bởi vì chi tiết khá cầu kỳ nên có hơi lâu một chút
Áo len... Sắp vào đông rồi, trong đầu cô liền nhớ đến một người, có nên làm một cái không nhỉ ?
Cô biết đan có điều chỉ là mấy thứ nhỏ nhắn thôi, còn như áo len thì cô không rành
"Ran chỉ tớ đan áo được không ?" Ran khá giỏi về khoản nữ công gia chánh, nhờ cô nàng là tốt nhất
"Oa... Amaya muốn đan áo cho ai đây" Sonoko ánh mắt mờ ám hỏi
"Cho cha tớ không được sao ?" Amaya xấu hổ, tránh ánh mắt của cô nàng tinh ranh này
"Được rồi, vậy chừng nào rảnh, cứ đến nhà tớ, tớ chỉ cậu đan" Dù sao có người đan cùng cũng vui hơn là làm một mình, cô nàng Sonoko ban đầu cũng ưỡn ngực, tự tin gửi tin cho crush là sẽ tặng áo cho người mình thích nhưng rốt cuộc đến cái cổ áo Ran còn chưa thấy nữa
Sau đó ngoài ngày tháng đi học, làm thêm, viết tiểu thuyết, cô còn thêm danh mục đan áo
Bản thân Amaya công nhận, đan áo khó quá đi, mới đầu chỉ rối với sút len tùm lum, phải tháo ra làm lại 4, 5 lần thì nhìn nó ổn một chút, cô luyện tập cho đến khi thành thạo mới tìm đến sư phụ tiếp tục học nghệ
Nhưng mà hình như cô không biết Subaru mặc áo size mấy thì phải... Cô suy tư, thật muốn quăng cái bàn vậy mà còn háo hức làm áo cho người ta, lỡ làm sai kích cỡ áo như vậy có phải uổng công hơn không
Dạo này đâu có gặp người được, mà hỏi thẳng thì kỳ chết được, bực bội ném đồ qua một bên rồi đến bàn làm việc, cô không biết anh dạo này bận việc gì, tin nhắn và tần suất gọi điện cũng ít hơn mọi khi
Ngồi mà chán nản làm bài tập, sắp đến kiểm tra rồi, không thể lơ là được, xong kiểm tra thì đến thi học kỳ, nghĩ thôi mà chán nản theo
Trước giờ cô rất ít khi chủ động nhắn tin, hay nên thử không nhỉ
Nghĩ vậy cô soạn một tin nhắn chưa đến 20 từ, nhưng viết xong lại xóa, viết xong lại xóa, làm đi làm lại tận chục lần mới thấy tin nhắn không có vấn đề gì
Từ hôm đi Khách Sạn Beika đến giờ gần 1 tháng chứ ít gì, Amaya ngồi bàn học chống cằm chờ Subaru trả lời, trong lúc chờ thì làm bài tập rồi mở điện thoại kiểm tra tin nhắn
Cho đến khi lên giường ngủ cũng không thấy anh ta trả lời, cô buồn bực để điện thoại qua một bên... NGỦ
Không phải là không muốn trả lời tin nhắn, mà là phân vân... Subaru đứng trong ngõ hẻm tối mịch, anh hút điếu thuốc lần này là điếu thứ 5 rồi, nhìn dòng tin trên điện thoại anh không biết nên trả lời thế nào
"Anh tối thứ 7 có rảnh không ?"
Có nên trở thành một người tệ bạc, rời bỏ cô không ?
Anh nhớ đến buổi chiều hoàng hôn khi đó, Amaya đứng trước mặt anh nghiêm túc hỏi "Anh có thể hẹn hò với em không ?"
Không rõ vì sao, cảm xúc anh khi ấy lại không khống chế được, mà gật đầu đồng ý , đến khi tỉnh táo lại thì mọi chuyện đã đóng dấu rồi
Ban đầu tiếp cận cô vì cần một người để có thể trà trộn thành người thường, nhưng dần sau anh phát hiện được cô có thể là nhân chứng cần phải bảo vệ khỏi bọn áo đen, khi đó anh mới tăng tần suất xuất hiện trước mặt cô hơn, sau đó phía trên cảm thấy nơi ở của cô rất an toàn, tránh bị chúng phát hiện, buộc anh phải rồi khỏi
Bữa ăn tối ở khách sạn Beika khi đó chính là bữa ăn để chia tay cô, nhưng cuối cùng lại không thể mở lời, chỉ đành để lại câu xin lỗi rồi rời đi
Anh định âm thầm biến mất... nhưng lại không ngăn được quan tâm đến cô, cứ cách vài ngày thì nhắn tin, gọi điện có điều một tuần này, anh không có liên lạc cho cô
Chỉ mới quen biết nhau mấy tháng, tại sao lại có thể làm ảnh hưởng cảm xúc của anh đến vậy
Chợt một tin nhắn nữa tiếp tục gửi đến
Em nhớ Anh...
Bóng tối bao trùm quanh anh vẫn không thể nào che giấu được sự khó chịu của anh, Anh nên làm sao đây
****
Truyện của em còn quá cứng ngắc, chỉ tập trung vào yếu tố trinh thám, kinh dị... sao em không thử thêm một vài chi tiết tình cảm nhân vật, không cần đánh sâu vào, mập mờ đã đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ các độc giả là được
Đọc đi đọc lại nhận xét của biên tập, Amaya đau đầu nhìn màn hình laptop, không phải không muốn viết, mà là không thể viết
Cô không rõ vì sao dây thần kinh tình cảm của cô tại sao lại không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào mấy dòng văn viết, giá như đường duyên của cô còn thẳng tắp, cơ may còn viết được, đằng này chưa nắm được thì có nguy cơ bị cắt đứt
"Là Amaya đó sao ?" Nghe ai gọi mình, Amaya dời mắt khỏi màn hình máy tính
"Thầy Araide..." Amaya hơi bất ngờ khi thấy người quen ở đây, Araide ban đầu được trường bổ nhiệm làm bác sĩ cho trường nhưng sau này thấy lại xin làm bên sân khấu kịch, và khỏi phải nói, với vẻ ngoài đẹp trai ngời ngợi như vậy, dĩ nhiên là rất nhiều học sinh nữ yêu thích. Cô ban đầu gặp người này thấy rất bình thường, có điều không rõ từ khi nào, mỗi lần tiếp xúc với Araide, cơn ớn lạnh từ sống lưng liền xuất hiện
"Thầy đi một mình à" Amaya giữ bình tĩnh giao tiếp với người trước mặt
"À... thầy hẹn bạn nhưng anh ta có vẻ cho thầy leo cây rồi" Araide ngại ngùng phân bua "Thầy có thể ngồi đây không ?"
Cô có thể từ chối sao ?
"Thầy ngồi đi ạ" Cô dọn đống đồ đạc vứt lung tung trên bàn, nhường chỗ cho Araide ngồi. Quán cafe vào chủ nhật khá đông đúc, thầy yêu cầu ngồi chung cũng không quá đáng gì
"Em đang học bài sao ?" Araide goi một tách sữa cà phê nóng, sau đó mới tìm đề tài nói chuyện, phá vỡ không khí yên tĩnh giữa hai người
"Vâng...dạo này gần kiểm tra cuối kỳ, nên em đang lên mạng ôn thêm kiến thức" Cô nửa thật nửa giả nói, thực chất cô đang nhồi nhét mấy chuyện ngôn tình cẩu huyết mà biên tập gửi cô nhằm tham khảo cho tiểu thuyết của mình, nhưng cô đọc được cuốn đầu tiên là từ bỏ
Trời ạ... thể loại tổng tài phúc hắc X tiểu bạch thỏ ngây thơ tốt bụng, đây không phải thể loại cô yêu thích, đọc có mấy khúc ức chế muốn hộc máu, nên vừa đọc xong cô liền bỏ hết mấy truyện mà biên tập đưa cho, hiện tại đang đúng là học tiếng anh, để tiện cho mấy bài kiểm tra cho tuần sau
"Chăm chỉ thế này, không hổ là học sinh giỏi nhất trường, thầy nghe lúc trước em có cạnh tranh với Shinichi ngôi vị đứng đầu đấy"
Amaya không ngờ vị này lại có thể hóng chuyện đến vậy, dù sao thầy cũng nổi tiếng là người nghiêm túc trong trường mà
Cô chỉ cười mà không bình luận gì thêm, cái tên có đầu óc nghịch thiên như vậy cô phải tốn bao nhiêu chất xám mới có thể leo lên top đầu, còn cậu ta thì cứ phơi phới tham gia câu lạc bộ, hẹn hò, phá án vậy mà nhàn hạ đứng hạng hai của trường
Ban đầu khi cô không biết mình xuyên đến thế giới Conan, cô cũng tức lắm chứ, dù sao mình cần cù học hành như vậy mà lại không bằng một tên nhàn nhã, không mấy chú tâm vào học tập nhưng sao đó hiểu được mọi việc, tâm trí của cô cũng thoải mái hơn nhiều, không còn bắt ép mình phải gắng sức vì thứ hạng của trường nữa
Nhìn qua khung cửa kính, gió dần trở lạnh, cô chợt nhớ đến anh
Sắp đến mùa đông rồi, liệu có kịp đan áo gửi cho người kia không, cô đang chờ... chờ anh trả lời cô
Chỉ cần anh trả lời, cô sẽ tiếp tục mối quan hệ nhưng nếu không thì sao... ?
Araide thấy cô bỗng thất thần nhìn ra bên ngoài nghĩ gì, sau đó dột nhiên rơi nước mắt, nên anh vội vã gọi tên cô, kéo suy nghĩ của Amaya trở về thực tại
Amaya cũng nhận ra sự khác thường của mình, hít sâu một hơi, lau sạch nước mắt trên gương mặt mình, xấu hổ đánh tiếng với Araide mình đến nhà vệ sinh rửa mặt
Đôi mắt đỏ bừng, cô từ nhìn bản thân mình trong gương, giễu cợt sao mình chỉ vì một người đàn ông mà trở nên yếu đuối đến vậy, sốc lại tinh thần, quay trở về chỗ ngồi
Ngại ngùng cáo lỗi với người trước mặt mới ngồi xuống, khi đυ.ng đến máy tính của mình, cô khựng lại...
Laptop của cô bị ai đó chạm vào... Cũng may trước khi đi cũng có đóng máy mở mật khẩu, nhưng khi sờ lên máy, cô cảm nhận được có ai đó đυ.ng vào nó, nhớ đến cảm giác ớn lạnh mỗi lần tiếp xúc với người trước mặt, tự trấn tĩnh mình lại, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cười nói bình thường với Araide
Chỉ là cơ thể chống đỡ với nguy hiểm quá lâu, khi về đến nhà, cô không kìm được mà ngất đi...