Editor: Nhii
Beta: Dĩm
"A ... a a ..." Mạc Nhan bị Lục Lê ôm lên bàn ăn.
Chỉ là ăn cơm bình thường thì làm sao có thể phát ra âm thanh ái muội, chỉ thấy thân trên của hai người vẫn bình thường, thân dưới bị khăn trải bàn dùng hết sức lôi kéo.
Thắt lưng của Lục Lê được nới lỏng ra, côn ŧᏂịŧ dài và dày được giải thoát khỏi nó, lúc này đang nhanh chóng đâm vào trong hoa huyệt trắng hồng của Mạc Nhan, làm cho thân thể cô mềm nhũn, chân tay run rẩy.
Mạc Nhan bị Lục Lê nhìn thẳng làm cho hai mắt mờ mịt, không thể cầm chắc đũa.
Kỳ Ngọc là chồng cô, thân mật đút cho cô ăn, thân thể phía dưới cũng sưng lên: "Bé ngoan, nhanh lên, sau đó lại cho bọn anh ăn."
“Chồng ơi, không được, em phải đi làm, sắp muộn rồi.” Mạc Nhan nắm lấy khăn trải bàn, trong đầu tỉnh táo nói.
Không quan trọng là cô có đi làm hay không, nhưng Kỳ Ngọc không thể trì hoãn.
Kỳ Ngọc cũng biết rằng không thể giải quyết được sự đòi hỏi vô độ của mình trong thời gian còn lại, vì vậy anh không có làm Mạc Nhan, chỉ có thể tiện nghi cho người anh cả đang được nghỉ công tác của mình.
Khi Kỳ Ngọc ra ngoài làm việc, Mạc Nhan cũng ăn xong cơm, Lục Lê ôm cô trên bàn, dùng đôi tay to túm vòng eo thon thả của cô để chạy nước rút cuối cùng.
Không biết Lục Lê đâm vào bao nhiêu lần, cuối cùng phóng toàn bộ côn ŧᏂịŧ của mình vào trong lỗ nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn áp sát vào lỗ sâu phóng thích hết ra ngoài không chút lưu tình.
Hai chân Mạc Nhan kẹp chặt eo Lục Lê, lỗ huyệt nóng rực tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lục Lê rất nhiều và đặc, nhưng tiểu huyệt của Mạc Nhan tuy nhỏ nhưng không có để chảy ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuất ra của anh nhanh chóng bị cô hấp thụ, chỉ còn lại một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỏng và trong suốt chảy ra khỏi hoa huyệt, điều này làm anh rất hài lòng.
Anh coi như được xác nhận, Mạc Nhan căn bản một cây côn ŧᏂịŧ là không đủ, một khi đã như vậy, nhân lúc còn trẻ tuổi mạnh mẽ hưởng thụ du͙© vọиɠ da thịt, cho dù có lỡ tay gϊếŧ người, bọn họ cũng có tư cách chịu trách nhiệm.
Lục Lê cân nhắc hết thảy hậu quả chỉ trong một ngày, liền toàn tâm toàn ý hưởng thụ lỗ nhỏ của Mạc Nhan.
Sau khi có chồng, chắc chắn Mạc Nhan còn hấp dẫn hơn xưa, khiến đàn ông muốn chết chìm trong tiểu huyệt của cô.
Thân thể Mạc Nhan còn đang co quắp hồi tưởng lại cao trào vừa rồi, nhìn thấy Lục Lê ăn xong, bắt đầu thu dọn quần áo, cô kinh ngạc hỏi: "Anh cả, anh đi ra ngoài sao?"
"Ừ, cấp trên giao việc cho tôi, hôm nay tôi phải đi báo cáo." Lục Lê vì quân công cho nhiệm vụ này, anh sau khi trở về liền trở nên lãnh khốc, chẳng qua người cùng lãnh đạo Kỳ Ngọc có chút không hòa thuận, anh phụ trách bên quân sự, sau này sẽ đóng quân trong doanh trại, Lục Lê cảm thấy có chút áy náy với Mạc Nhan.
Anh đột nhiên nhận ra rằng không kết hôn với Mạc Nhan là một điều tốt.
Đặc thù nghề nghiệp khiến anh không thể trở thành một người chồng bình thường, nếu anh không phải là có người để yêu thương, anh cho rằng những người như anh thực sự thích hợp độc thân cả đời, kết hôn chính là đem tai họa cho người khác.
Biết là vậy, nhưng khi biết người mình thích lấy người khác thì mấy người đàn ông chịu được.
Mối quan hệ giữa họ bây giờ khá tốt, Mạc Nhan được chăm sóc khi anh đi vắng, để cô không cô đơn.
Nghĩ đến đây, Lục Lê hôn lên trán Mạc Nhan, nói: "Doanh trại của tôi đã được bao bọc kín, cuối tuần mới có thể ra ngoài. Nhớ chừa lỗ nhỏ chờ tôi đút."
Mạc Nhan ôm Lục Lê, rõ ràng người đàn ông vẫn chưa rời đi, nhưng cô lại cảm thấy mình trống rỗng, cả trong lòng lẫn cơ thể.
Chỉ là, cô ngoan ngoãn không níu giữ anh, mà chỉ lau nước trên người, đưa cho anh một thứ mang đi.
Cách chào của Lục Lê rất đơn giản, một lúc sau anh thu dọn đồ đạc, người đàn ông cao lớn mặc quân phục mạnh mẽ, đi giày quân dụng, Mạc Nhan đứng trước cửa sổ đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi, giống như mấy năm trước cô cũng nhìn Lục Lê rời đi như vậy, nhưng lần này, ngày trở lại của anh đã rõ ràng.
“Nếu như anh không rời đi lâu như vậy, liệu anh là người đàn ông đầu tiên em yêu sao?” Mạc Nhan lẩm bẩm, đây là một câu trả lời không thể hiểu nổi.
Khi còn trẻ thật nực cười, có lẽ cô cũng thích Lục Lê, nhưng lúc đó còn nhỏ, không bằng chờ trên giường đến lúc mọc mầm, Lục Lê đã rời đi.
Bây giờ Lục Lê mang quân công và vinh quang trở về, cùng Mạc Nhan quan hệ cũng chỉ là cảnh còn người mất.
Mạc Nhan chỉ thở dài một hơi rồi thôi không đạo đức giả nữa, dù sao thì côn ŧᏂịŧ lớn của Lục Lê cũng là của cô mấy năm trước, mấy năm sau vẫn sẽ là của cô, vậy là đủ rồi.
Hai người trong gia đình đều đã tan sở đi làm, còn có hai người đàn ông còn lại chờ cô đến an ủi, ngay lúc Mạc Nhan đang chuẩn bị đi làm thì đột nhiên nhận được điện thoại của em trai.
“Chị ơi, em khó chịu quá, chị về sớm đi?” Mạc Nhiên khàn giọng nói.
Cha mẹ nhà họ Mạc đã đi du lịch thế giới của hai người trong những năm này, vì vậy lần tiếp xúc đầu tiên của Mạc Nhiên và Mạc Nhan là lúc cô đã kết hôn.
May mắn thay, nhà của Mạc Nhan và Kỳ Ngọc không quá xa, vì vậy Mạc Nhan đã hủy bỏ kế hoạch đi làm và đến gặp Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên sống trong căn nhà do anh mua, diện tích không nhỏ, trang trí tinh tế nhưng cũng không che được bầu không khí lạnh lẽo trong nhà.
Mạc Nhan đi tới bấm chuông cửa, cửa mở ra, thứ xuất hiện trước mặt cô là một khuôn mặt đẹp trai, không phải Cảnh Thanh Hàn, mà là Cảnh Thanh Hàn, bạn tốt của Mạc Nhiên: "Chị Mạc Nhan, chị đến rồi, Mạc Nhiên bây giờ đang nằm trong nhà. "
Tuổi của Cảnh Thanh Hàn không nhỏ hơn Mạc Nhan, nhưng anh và Mạc Nhiên là bạn tốt của nhau, đương nhiên đi theo bối phận kêu Mạc Nhan là chị.
Mạc Nhan vén tóc ra sau tai, lộ ra khuôn mặt rất giống Mạc Nhiên, nhưng khí chất hoàn toàn khác. “Em ấy sao vậy?” Nói xong Mạc Nhan đi vào phòng ngủ chính nơi Mạc Nhiên đang ở.
Trong phòng ngủ chính, Mạc Nhiên mặt đỏ bừng: "Chị, là chị sao?"
Mạc Nhan sờ sờ gò má của Mạc Nhiên, phát hiện thật sự rất nóng, cau mày nói: "Gọi bác sĩ chưa? Chị kêu Cố Kính Chi qua đây xem."
“Không.” Mạc Nhiên nắm chặt tay Mạc Nhan, sau đó đặt lòng bàn tay nhỏ nhắn củacô lên mặt mình, thỏa mãn thở dài một hơi.
“Chị ơi, ở lại với em, đã lâu không gặp chị.” Mạc Nhiên trầm mặc nói với Mạc Nhan.
Cảnh Thanh Hàn bưng một tách trà cho Mạc Nhan, nói với cô: "Mạc Nhiên mới vừa trải qua một ca phẫu thuật cách đây không lâu, mấy ngày nay cậu ấy đều phát sốt. Chắc là di chứng của ca mổ. Vậy, nếu chị có thời gian thì hãy ở nhà nhé. Ở với Mạc Nhiên. "
Mạc Nhan lo lắng nói: “Mạc Nhiên, em đã làm phẫu thuật gì?” Mạc Nhan sờ soạng trên người Mạc Nhiên khi nói câu này.
“Chị, đừng--.” Mạc Nhiên định ngăn cản hành động của Mạc Nhan, nhưng đã quá muộn, tay của cô đã chạm vào vùng cấm kỵ hiện tại của cậu.
Mạc Nhan lắc lắc trong tay, mở mắt ra, mặc kệ Mạc Nhiên đang phát sốt, vén chăn bông lên, sau khi nhìn rõ ràng, cô không khỏi giật mình nhìn thấy. Gạc trắng dày bây giờ đang quấn quanh côn ŧᏂịŧ, quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của cậu, giống như một cây gậy lớn.
Cây côn ŧᏂịŧ của Mạc Nhiên rất lớn, nhưng côn ŧᏂịŧ to như vậy cũng không thể giữ được sức nặng của gạc, côn ŧᏂịŧ đang rơi một bên dưới sức ép nặng nề của gạc.