Cách đây một tháng Kim Quy lão mới được nam thần núi Chí Linh dâng tặng một con Thủy thú có tên Long Kha, thân hình to gấp ba lần một con trâu mộng bình thường, vảy màu xanh ngọc bích chân có bốn móng bạch kim, ông rất lấy làm khoái trá liền cho người xây dựng một hồ nước riêng cho nó thỏa thích vẫy vùng, có điều nguyên liệu xây hồ phải vận chuyển từ xa nên tạm thời nhốt Long Kha ở đầm sen trong Lục Thủy. Mấy hôm trước ông còn cẩn thậnhu bao lưới xung quanh đầm và ghi chú một cái biển cỡ bự đề năm chữ vàng " Có thú dữ. Cấm sờ" nhưng con Thủy thú này rất dữ nó phá nát mấy tấm lưới, lâu dần ông cũng ngại mặc kệ nó muốn làm gì thì làm.
Hôm đấy, Mộc Diệp lửng thửng đến chỗ ông cái cách nàng đi cùng cái kiểu ngơ ngơ ngẩn ngẩn như mất hồn đã khiến ông sinh nghi rồi, mới dặn nàng chớ ra đầm sen thì liền ngay đó nghe tiếng Long Kha gầm thét dữ dội.
Những đóa sen trong hồ đều bị đập nát dập dềnh trên sóng nước cuồn cuộn, con thủy thú cùng nàng quần chiến ác liệt, Mộc Diệp không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên luồng lửa dữ, giờ nàng thấy cái gì cũng muốn chém, thấy cái gì cũng muốn hủy hoại.
Con thủy thú kia thực sự là loài vật có thể lực, nó đỡ của nàng bao nhiêu đòn mà chẳng mảy may yếu đi, đã thế còn dùng chân táp cho nàng một cái vào bả vai rách đến tận xương.
Đang trên đà thất thế thì Trịnh Quy xuất hiện, hắn kéo nàng ra chỗ an toàn còn bản thân thì lao vào khắc chế con thú dữ. Nhưng Long Kha quả là con vật thông minh nó gửi được mùi Thủy tộc họ hàng nên đều cố ý né không ra đòn với chàng, mãnh thú đạp nước thành sóng lấy đà bay vọt lên cao nhất quyết lao đến gϊếŧ Mộc Diệp. Chính ngay lúc ấy thanh kiếm Lục Ngọc từ ống tay áo nàng rung lên nó bay vụt ra cắm thẳng vào ngực con mãnh thú. Long Kha chỉ kịp thét lên một tiếng đau đớn rồi cả thân hình đồ sộ rớt xuống hồ sen máu chảy lênh láng, mộng chăn thú cưng của lão lão cũng tan vỡ từ đây. Sau này cái hồ xây dỡ kia được ông chuyển sang nuôi tôm bột nhìn chung sản lượng cũng khá tốt.
Về phần Mộc Diệp nàng ngất đi ngay sau đó lúc tĩnh lại đã thấy lão lão mặt sưng mày xỉa nhìn mình chằm chằm.
"Lão lão, người không định lột da con đấy chứ ?"
Ông thở dài một tiếng rồi hỏi nàng:
"Diệp Nhi, rốt cuộc ngươi và Phù Đổng đã xảy ra chuyện gì ?"
Nàng có chút ngạc nhiên:
"Sao người lại hỏi vậy ?"
Lão lão hùng hồn nói:
"Ngươi không cần giấu nữa, lúc ngươi hôn mê nói những gì ta và Trịnh Quy đều nghe rất rõ. Hắn dám lừa gạt tình cảm của ngươi ta nhất định sẽ không tha cho hắn, thằng nhóc Trịnh Quy cũng vừa đi tìm hắn tính sổ rồi tuy ta biết nó chắc chẳng làm được gì nhưng....."
Trong lúc Kim Quy lão còn mải miết ba hoa thì bóng áo lục đã chạy ra khỏi cửa, thẳng đường tiến đến thần cung.
Nàng không biết bản thân thật ra yếu đuối đến thế, trước đây nàng luôn nghĩ mình làm gì cũng quyết đoán, càng việc trọng đại càng sẽ dứt khoát. Bây giờ nghĩ lại mới thấy không phải vậy, trước kia nàng làm gì cũng không sợ là vì nàng luôn biết đằng trước mình có ai, sau lưng mình có ai. Trong chuyện tình cảm lại không như thế, nàng phải một mình đối mặt, tự mình thay đổi số phận của mình cho nên mới cảm thấy trống rỗng, cảm thấy sợ hãi.
Mộc Diệp bước qua mấy thềm gạch đá trắng, lúc gần đến chính điện lại khẽ run, phải mất vài giây định thần mới lấy hết can đảm bước tiếp.
Ông trời rất không phụ lòng người, nàng quả thực đến rất đúng lúc, đúng lúc đối với chàng và cũng đúng lúc để kết thúc mọi chuyện ở đây.
Lúc ấy Phù Đổng đang nắm lấy cổ áo Trịnh Quy vặt mạnh hắn xuống đất, chàng nói: " Nếu ngươi yêu Mộc Diệp đến vậy thì hãy đem nàng ấy đi, cho nàng ấy một cuộc sống hạnh phúc, tách nàng ấy khỏi ta, khiến nàng ấy quên ta. Ta được giải thoát các người cũng được giải thoát".
Nước mắt trào ra liền bị lau vội, nàng nhợt nhạt bước vào: " Trịnh Quy".
Nàng dùng một tay đỡ hắn đứng dậy, mỗi một hành động đều rất chăm chú mà không liếc nhìn Phù Đổng lấy một lần.
Nam Hải ngũ hoàng tử mặt mày hơi ửng hắn nắm chắc lấy tay nàng rồi liếc qua Phù Đổng khảng khái nói: " Diệp nhi, chúng ta đi. Từ nay cho đến lúc chết, ta sẽ chăm sóc nàng, bảo vệ nàng".
Mộc Diệp cười với hắn dịu dàng, thực ra nụ cười đó cũng chẳng có hàm ý gì đặc biệt chỉ là cảm thấy hắn hơi ngốc.
Nàng đánh mắt về phía cửa ra bảo hắn : " Đợi ta ngoài đó. Ta có chuyện phải nói rõ với thần quân".
Trịnh Quy dùng dằng một lúc mới chịu nghe lời ra ngoài đứng đợi.
Mấy tấm rèm sa ngoài Tam Đình xuôi theo chiều gió bay phấp phới, ly trà nóng khói bốc lên cao rồi khẽ tạt sang ngang, toàn thân nàng rất muốn run rẩy, rất muốn khóc nhưng trước mặt chàng nàng không thể đánh mất niềm tự tôn của mình.
" Gần đây tiểu nữ chợt nhớ ra rất nhiều chuyện cũ. Nhớ rằng tiểu nữ và người đã từng có duyên nợ".
Chén trà trên tay chàng nhất thời sóng sánh:
" Vậy là nàng đã nhớ ra mọi chuyện".
Mộc Diệp đặt tay lên thân chén trà, nàng nói :
" Rất rõ, từng chuyện một".
Giọng chàng trầm ngâm:
" Ngày đó, bản quân nợ nàng".
" Đúng, người nợ tiểu nữ một lời giải thích", ngập ngừng giây lát lại tiếp lời: " Thật ra ba trăm năm trước cũng như lúc tỉnh lại tiểu nữ luôn tự hỏi mình, tất cả mọi chuyện diễn ra rõ ràng như thế, tại sao trong lòng vẫn có chút không cam tâm. Người có thể giải thích cho tiểu nữ chuyện của ba trăm năm trước và lần gặp gỡ ba trăm năm sau này, có được hay không ?".
Phù Đổng rút trong áo ra một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc cẩn trọng đặt lên bàn nói:
" Đây là vật đính ước hai mươi ba vạn năm trước ta muốn tặng cho Phương Thuần. Ta luôn nghĩ trên đời này không một ai có thể thay thế nàng ấy. Đúng như lời Tịnh Băng từng nói, năm đó ở vườn đào hoa Dao Trì ta tình cờ gặp nàng lợi dụng nàng để đối phó với nàng ta. Ta vốn đã quên lời giao ước năm xưa, nhưng một lần nữa nàng lại xuất hiện ở núi Sát Phạt, lúc đó ta chỉ nghĩ cuộc chiến giữa ta và Y Hình không nên để người ngoài cuộc dính líu mới cứu nàng. Về sau lại hoàn toàn không ngờ tới việc Tịnh Băng phong ấn hồn phách còn sót lại của Phương Thuần trong người nàng, cô ấy còn nói cho ta biết cách hồi sinh Phương Thuần. Lúc ấy trong ta nhóm lên tham vọng gặp lại Thuần nhi một lần nữa, ta biết nếu hồi sinh Thuần nhi nàng sẽ chết nhưng ta chọn Thuần nhi....Mộc Diệp ta nợ nàng thêm một lần".
Nàng siết chặt tay vào cốc trà nóng, ấp úng: " Vậy tại sao ta không chết?".
"Tất cả chỉ là cái bẫy Y Hình tạo nên, Phương Thuần không thể sống lại được. Ba trăm năm sau gặp lại nàng, ta nghĩ đã đến lúc báo đáp nàng. Diệp nhi, ta không ngờ bản thân không thể quên Phương Thuần, ngày ta nhìn thấy đàn Điệp Vu bay xung quanh nàng, người ta nhìn thấy lúc ấy chính là bóng dáng của Phương Thuần. Bây giờ ta không thể tự lừa dối mình được nữa, ta không yêu nàng, chưa bao giờ yêu nàng".
Mộc Diệp đặt cốc trà đã bị nàng áp đến nguội lạnh xuống bàn cạch một tiếng, nàng kéo dải lụa phấn hồng cột tóc đặt lên bàn cùng thanh kiếm Lục Ngọc, đáy mắt long lanh mà lời nói ra lại vô cùng quật cường:
" Cảm tạ thần quân đã nói rõ mọi việc, Mộc Diệp bây giờ đã hiểu tất cả. Những thứ này vốn không thuộc về tiểu nữ, tiểu nữ xin trả lại cho người. Từ giờ về sau chúng ta không nên gặp lại nữa".
" Mau rời khỏi đây Mộc Diệp, mày sắp không chịu nỗi nữa rồi, nhanh lên, đi thôi", trái tim nàng không ngừng thét gào lại không biết đỉnh điểm của nỗi đau chưa dừng ở đó.
" Khoan đã, Mộc Diệp".
Phù Đổng đẩy một lọ thuốc nhỏ về phía nàng, ánh mắt lạnh lẽo lời nói vô tình : " Đây là Vong Tình đan. Ta mong nàng không còn vướng bận gì nữa".
Tiếng sét đánh rầm ngang tai, trên đời này có nữ nhi nào bất hạnh như nàng không, bị phụ tình lại không thể hận, còn bị người ta ép phải quên đi.
Nước mắt vô lực mà tuôn trào rớt lên mặt bàn đá, nàng cầm lọ thuốc trong tay giận dữ mà đau đớn, lời cuối cùng nàng nói với Phù Đổng cũng chỉ là một câu oán than : " Phù Đổng, chàng thật nhẫn tâm".
Cái bóng nhỏ liêu xiêu rời khỏi đó thật nhanh, chàng ước gì nàng không đi nhanh như vậy, cũng ước gì có thể đóng băng thời gian để nàng có thể ở đây mãi mãi.
" Diệp nhi, xin lỗi".
" Khụ...khụ...khụ..." tràng ho dữ dội khiến máu từ khoang miệng không ngừng tuôn trào ra ngoài, Dực Khâm hốt hoảng từ ngoài lao vào đỡ lấy chủ tử. Chàng nắm tay hắn, ánh mắt sâu thẳm hỏi: " Nàng đi chưa, nàng có khóc không, có tự làm mình bị thương không ?".
Dực Khâm dìu chàng lên ghế, lòng hắn đau như cắt: " Tiên cô đi rồi, người không sao cả, người rất mạnh mẽ. Thần quân đừng lo".
Có lẽ vì chàng an tâm nên gương mặt trở nên vô cùng bình thản, chàng lẩm bẩm rất lâu: " Tốt rồi. Diệp nhi sẽ hạnh phúc, sẽ hạnh phúc....".
...........................................................................................................................
Ba tháng nữa trôi qua.
Trong ba tháng đó có vài chuyện xảy ra, cũng không to tát lắm, chuyện thứ nhất là việc Trịnh Quy một lần nữa cầu thân nàng, hắn chuẩn bị ba mươi sáu sản vật thủy cung làm thành một chữ " yêu" rồi cung phu để chữ " yêu" kia xuất hiện đúng lúc mặt trời lặn mong làm nàng cảm động. Đáng tiếc, ngay đến cách chọn thời điểm cũng biết tình yêu của hắn sẽ sớm lụi tàn rồi, nói thực nếu hắn đem xào rán họ hàng hang hốc nhà hắn để bày thành một bữa đại yến thì may ra còn có chút khả năng động chạm đến cái dạ dày của nàng.
Chuyện thứ hai là việc ông nàng tổ chức lễ đại thọ thứ mấy chục vạn năm, mỗi lần thế này của cải trong nhà lại tăng lên đáng kể, nhưng Mộc Diệp không lấy làm vui vẻ gì vì nàng biết trong số thần tiên đến chúc thọ nhất định có chàng. Nhị ca và Ngọc Nguyên không rõ moi móc thông tin từ đâu biết chuyện giữa nàng và Phù Đổng nên cứ sểnh ra là trong tình trạng giám sát, chắc họ nghĩ nàng định tự vẫn.
Hôm đại thọ, nàng là vũ cơ chính, sau khi kết thúc điệu múa họ đột nhiên nỗi hứng thắc mắc hỏi : " Tại sao không múa Thiên Vũ Khúc ? " . Lúc ấy nàng bình thản nói, không múa nữa, từ giờ về sau sẽ không múa vũ điệu đó nữa. Tất cả tiên nhân ở đó đều có vẻ suýt xoa luyến tiếc nhưng trong số những tiếng thở dài não nề ấy không có chàng. Nàng thấy đó là lẽ thường.
Chuyện thứ ba, nhìn bề ngoài khá khó đối phó nhảy vào trận rồi lại càng khó đối phó hơn, Nam Hải Long Vương biết chuyện con trai mình bị từ hôn lần hai, trong lòng cảm thấy mặt mũi trai xạm không ít, thế là ông ta đem quân đến Việt Trì thủ phủ hạ giới nhà nàng gây sự. Lại nói, người xúc xiểm đằng sau không ai khác là lão già Long Vương ở Đông Hải, cha nàng vốn ra lệnh không ghênh chiến, lão Long Vương thối liền tự biên tự diễn đem quân đứng dưới chân thành gào thét inh ỏi rồi lôi đâu ra một đoàn thú còi vu vạ Sơn Tộc ức hϊếp Thủy Tộc nhà lão. Đông Hải Long Vương cùng Nam Hải Long Vương liên thủ nhìn vào thế cục thật khó tránh một trận giao tranh.
Ngày thứ ba giao chiến, nàng đem quân đánh giáp lá cà với Thủy Tộc rồi rút vào trong thành, đúng lúc ấy Kim Quy lão tới ông nói lấy được ý chỉ của Đế Quân để lão lão xuống thương lượng cùng thủy tộc nhưng lão lão đi đến tận giờ Mùi vẫn chưa về nàng biết chắc ông bị bắt giam cùng Trịnh Quy rồi.
Sáng ngày thứ tư, cha cùng các huynh muội nàng đang bàn đối sách bất ngờ quân lính từ ngoài thành chạy vào thông báo, theo thông tin trinh sát từ họ thì Thủy Tộc đã rút quân, số quân còn lại không đến một trăm cũng đang lần lượt đi hết.
Mộc Diệp đứng trên tường thành chứng kiến thủy quân lần lượt rút khỏi Việt Trì phút chốc không còn dấu tích trong lòng cảm thấy thật may mắn, cũng may lão lão thuyết phục được Long gia.
Đêm hôm ấy, khắp trong ngoài Việt Trì đều mở hội ăn mừng, Trịnh Quy cùng lão lão trở về mà mặt mày rủ rượi khiến nàng bất giác bật cười thành tiếng. Nàng khua môi múa mép khen họ hết lời lại chẳng khiến họ lấy làm hứng khởi đã thế Trịnh Quy còn ôm cả vò rượu quý ngàn năm tu liền một hơi đến say mèm. Hắn cứ ôm riết lấy nàng lèm bà lèm bèm: " Mộc Diệp, ta từng rất oán nàng. Ta có điểm gì không bằng hắn, ta trẻ hơn hắn, bề ngoài cũng anh tuấn, yêu nàng cũng sâu đậm, chỉ không giỏi bằng hắn nhưng nếu ta sống thêm hai mươi vạn năm nữa nhất định sẽ giỏi như hắn, tại sao nàng không yêu ta ?". Hắn đẩy nàng ra nốc thêm một bình rượu nữa rồi lại ôm riết nàng nói tiếp: " Bây giờ ta biết rồi. Ta thua....điểm nào cũng thua. Nhưng...." hắn ngưng một lát rồi thút thít như trẻ con: " Ta yêu nàng lắm, yêu rất nhiều". Mộc Diệp dở khóc dở cười dỗ dành hắn như mẹ hiền dỗ con, có hắn ở bên cạnh nàng không còn cảm thấy tủi thân nữa nhưng cho dù bị tổn thương đến đâu nàng cũng không thể lấy hắn làm vật thay thế, làm vậy là chà đạp một mối chân tình.
Mộc Diệp rời khỏi tửu quán, nàng lửng thửng dạo bộ một mình trong thành, gió thổi nhè nhẹ làm làn tóc mai rối tung, đêm xuống se lạnh nên cứ thi thoảng trên đường nàng lại thấy vài tốp người quây quần bên đốm lửa, trong trí lòng chợt xao động.
" Sao băng, mẹ ơi sao băng".
Tiếng gọi tíu tít của cô bé kéo theo hàng trăm ánh nhìn hướng lên trời, bay vυ't qua màn đêm đen lúc ấy là vạn ngôi sao băng lấp lánh, nàng thấy mọi người cười đùa rất vui vẻ họ nói đó là điềm may. Nàng không định phá tan mong ước đơn thuần đó có điều nàng hiểu sự xuất hiện của sao băng chỉ là điềm báo cho sự ra đi của một thượng thần, trên thiên giới còn lại mấy thượng thần chứ, xem ra là một nỗi mất mát lớn.
" Thí chủ cũng ở đây ư".
Ân Tâm đột nhiên xuất hiện khiến nàng khá kinh ngạc, nàng hành lễ xong liền hỏi nàng ta: " Ni cô sao lại ở đây".
" Bần tăng trên đường thuyết giáo vô tình đi ngang qua đây ".
" Vậy sao ? Dân chúng ở đây mong được người cảm hóa".
" Công chúa khách khí rồi".
Mộc Diệp lại hướng mắt nhìn đợt sao băng tiếp theo đang đà lao xuống, lúc ấy Ân Tâm cũng ngước nhìn lên cao hỏi nàng: " Thí chủ có cảm thấy những ngôi sao kia quen thuộc không ?".
Nàng ngoái đầu nhìn nàng ta rồi lại ngửa đầu chăm chú quan sát: " Trong thiên hà nhiều ngôi sao như vậy, ta không nghĩ đã từng gặp qua chúng".
Ân Tâm không hỏi thêm gì nữa, nàng cũng không nói thêm gì, tối hôm ấy hai người gặp nhau chóng vánh cũng rời đi chóng vánh, nàng không kịp thấu hiểu dụng ý của lời nói kia, sau này hiểu ra thì đã muộn.