Thiên Vũ Khúc

Chương 23

Ngày hội Phi Tiên Vũ năm nay đông không kể siết theo một vài người tận mắt chứng kiến kể lại thì vũ đài lần này được thiết kế trên mặt hồ lớn, mỹ nữ áo lục rẽ sóng xuất hiện giữa màn mưa như cánh hạc đạp trên nền tuyết, từ dung mạo đến tài năng đều khiến người ta chấn động tâm can. Mộc Diệp cảm thấy mấy câu " hoa hờn nguyệt thẹn, tuyệt đại mỹ nhân " kia cũng chẳng có gì hay ho, cái nàng cần không nhiều chỉ một câu của người đó " Làm rất tốt" nàng đã mãn nguyện đáng tiếc người ấy không tới, vũ khúc hoàn mỹ nhất nàng muốn tặng cho chàng cũng chẳng còn gì đẹp đẽ cả. Tối đêm vũ hội, nàng uống rất nhiều rượu nàng cố nghĩ thật nhiều lí do biện minh cho chàng mỗi lần nghĩ ra một lý do lại uống thêm một chén. Nàng bắt quyết thân hình lảo đảo bay trên không, đầu nàng rất đau, nàng mơ hồ nhớ, mơ hồ quên mình muốn đi đâu làm gì cho đến khi hai mắt nhắm nghiền cả cơ thể như chim non gãy cánh tự do rơi trên nền trời.

Mộc Diệp chỉ từng nghe người ta nói " Uống rượu quên sầu" chứ chưa ai nói cho nàng biết uống rượu còn có tác dụng hồi phục trí nhớ cả. Những hình ảnh của người đó xuất hiện trước mặt nàng rõ ràng như vết mực vạch lên tờ giấy trắng, chàng của một ngàn bảy trăm năm trước, chàng của ba trăm năm trước và chàng của bây giờ, đột nhiên nàng thấy vô cùng lạnh lẽo. Trong tâm thức nàng đột nhiên à một tiếng, hóa ra hai người lại có mối duyên từ rất xa xưa.

Nhị ca trước đây từng thuyết giảng về phong tình thế thái cho nàng, có lần huynh ấy nói: " Người ta một khi hận ai sâu đậm mọi kí ức tốt đẹp về người đó đều trở nên vô hình. Chỉ có nỗi khổ đau mình đã chịu đựng là ghi nhớ rành mạch nhất". Nàng lúc này như ngập sâu trong vũng lầy đau thương cực độ, nàng yêu chân thành một người nhưng người đó không cần nàng, không cần tấm chân tình của nàng.

Ba trăm năm trước, cách lễ Phi Tiên Vũ hai tháng nàng nghe lỏm được tin tức Xung Thiên Thần Quân tới núi Sát Phạt truy tìm ma đầu Y Hình, nàng liền lập tức thu dọn ít pháp bảo hộ thân lên đường tới tiếp ứng cho chàng. Nàng ngày đó chưa có nhiều kinh nghiệm bởi vậy trúng trận pháp mai phục của bọn tà yêu mà trận pháp này đáng lẽ ra là giành cho Phù Đổng, nàng ước gì lúc ấy chàng ở đó tận mắt chứng kiến cảnh nàng phá tan trận đồ kia khí thế anh dũng biết bao. Nếu ngày đó chàng nhìn thấy biết đâu sẽ nhận ra nàng rất xứng làm thê tử của một chiến thần. Nhưng chuyện đời thường khó đoán, có câu " không chết bởi đao gươm giáo mác mà chết chỉ vì cọng mồng tơi", nàng không ngờ bản thân lọt vào một cái hố bẫy lại còn bị nhốt ở đó gần hai ngày mới được cứu thoát, người cứu nàng là Phù Đổng. Lúc ấy chàng cũng bị thương, cả hai cùng nhau chạy đến một hang động ở núi Kì Lân ẩn náu. Suốt ba ngày ở cùng chàng cả hai nói với nhau chưa đến mười câu đại loại là: " Uống chút nước đi", " Ăn trái này đi", " Ngủ đi"....đến cuối ngày thứ ba ông trời cũng thương tình mà cho nàng một cơ hội, hôm ấy trời đổ mưa to, Phù Đổng bảo đi tìm chút gì cho nàng ăn mãi vẫn chưa về, nàng đợi đến nóng cả ruột thế là niệm quyết tạo vòng hộ thể đi tìm chàng, mưa to đường trơn nàng ngã trượt xuống chân đồi vòng hộ thể do đó cũng biến mất, cả người nàng chẳng khác nào một con chuột lột. Người đó xuất hiện cũng không đỡ nàng dậy, chàng đứng trong vòng hộ thể lơ lửng cách mặt đất tầm hai thốn cúi xuống hỏi nàng: " Có đi tiếp được không ?". Thần quân đưa tay về phía nàng, khiến nàng suýt ngất ngây vì tưởng bở, hóa ra chàng chìa cái cây đang nắm trong tay về phía nàng, đó là lần đầu tiên Mộc Diệp cầm tay chàng tuy thông qua một cái cây nhưng nàng có cảm giác lâng lâng nơi l*иg ngực.

Một ngày rồi hai ba ngày trôi qua, tính ra họ đã ở bên nhau đúng một tuần, thực ra nàng không nghĩ sẽ lâu đến vậy chỉ là mỗi lần có ý rời đi thì lại gặp sự cố, ví như chàng đột nhiên phát hiện một nhóm yêu binh lãng vãng dưới chân núi hay chàng đột nhiên nội thương tái phát hoặc trời mưa to chàng không thích bị ướt.......

Sáng ngày thứ tám nắng rất tươi, nàng và Phù Đổng đi cách hang động chưa đầy một dặm từ xa liền xuất hiện một vị nữ thần mặc áo lông cáo, vừa nhìn thấy nàng người ấy đã cau mày, gương mặt thanh băng, ngọc khiết phút chốc sạm lại hằn lên lửa giận.

Nàng ấy nói: " Phù Đổng chàng khiến Tịnh Băng ta mất mặt, giờ lại công khai ở bên đứa trẻ ranh này ư ?".

Phù Đổng lấy tay kéo Mộc Diệp ra sau: " Tịnh Băng chuyện giữa ta và công chúa không liên quan gì đến nàng ấy ".

" Không liên quan. Phù Đổng, Tịnh Băng ta là đệ nhất mỹ nhân của Thập Thiên Ảo Cảnh, là ngũ công chúa được yêu chiều của Nữ Oa Nương Nương, ta từ trước đến giờ chưa từng chịu nhục đến thế. Hai lần hạ mình đề nghị kết thân cả hai lần đều bị chàng từ chối, năm đó ở vườn đào hoa Dao Trì ta tưởng chàng phát hiện ra ta theo chàng nên mới lợi dụng một đứa trẻ không hiểu chuyện làm ta nhụt trí. Hóa ra chàng động tâm với nàng ta thật".

Mộc Diệp nghe nàng ta nói vậy trong lòng dâng lên chút cảm giác hỗn loạn, vừa mừng vừa sợ.

" Mỹ nhân lúc tức giận thường có hai kiểu một là trở nên độc ác, hai là trở thành kẻ quẩn trí" nàng nghĩ Tịnh Băng là kiểu người thứ nhất. Hai vị thượng thần giao chiến làm cả một vùng cuồng phong vần vũ, lúc thanh Tích Lịch Hỏa chuẩn bị lao tới nàng ta liền buông kiếm điều này Phù Đổng chưa từng nghĩ qua bởi vậy chàng ngay tức thời thu hồi lại trưởng pháp. Chính lúc chàng lơi là quan sát Mộc Diệp, Tịnh Băng liền đánh về phía nàng một trưởng đồng thời phong ấn hồn phách còn sót của Phương Thuần vào trong người nàng.

Đến khi nàng tỉnh lại đã thấy bụng mình vừa to vừa tròn, nàng rất sợ khóc toáng lên, lúc ấy chàng từ ngoài bưng thuốc vào, thấy nàng khóc liền xoa nhẹ vào vai nàng điềm nhiên nói: " Đừng sợ, chẳng qua là nàng đang mang thai thôi".

Nàng im bặt vừa dụi mắt vừa hỏi: " Mang thai ? Nhưng là con của ai ?"

Chàng đút cho nàng một muỗng thuốc giọng điệu ôn tồn: " Của hai ta".

Nàng vẫn cảm thấy chưa thông lắm: " Nhưng làm sao em có thai ? Em từng nghe người ta nói muốn sinh em bé trước tiên phải viên phòng gì gì đó kia mà".

"Ừm" Phù Đổng cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi mà đã ham học hỏi mấy chuyện này thật không hay bởi vậy liền khai sáng cho nàng: " Đúng vậy, chúng ta đang ở chung một phòng nên nàng mới có em bé".

" Vậy sao lúc chúng ta ở chung trong động lại không có ?"

" Bởi vì đó là động chứ không phải phòng, là viên phòng chứ không phải viên động, hiểu chưa".

Hai tháng trôi nhanh như một giấc mộng đẹp, tình yêu của nàng lúc đầu tươi đẹp bao nhiêu giờ lại lạnh giá bấy nhiêu, nếu không phải đêm đó nàng ngủ không được thức giấc đúng lúc chàng định ra ngoài rồi lặng lẽ theo chàng đến núi Võng Sinh nơi đặt mộ phần của Phương Thuần và ma vương Hộ Tàng thì nàng chắc chắn cũng sẽ không biết cái thai trong bụng mình là giả, tình yêu của chàng là giả, những gì chàng nói cũng là giả.

Tối đó nàng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Y Hình và Phù Đổng, hắn hỏi chàng người quan trọng với chàng là ai, chàng đã nói rất rõ ràng, từng từ từng chữ còn in hằn bên tai nàng, người đó là Phương Thuần.

Nàng không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt cũng không biết làm thế nào mà đủ dũng khí cầm trường kiếm đâm vào ngực chàng, nàng bỏ mặc chàng giữa cánh rừng Võng Sinh mà chạy về Bồ Đề Sơn nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó Phù Đổng cầm Đoạt Hồn kiếm trên tay, tà áo thấm đẫm huyết dịch chàng nói phải lấy linh hồn của nàng, nàng chết đứng như tượng. Mộc Diệp nhận ra lúc chàng giơ kiếm lên cao trong đáy mắt không hề có chút giao động, đường kiếm lạnh lùng đó không chỉ chặt đứt linh hồn nàng mà còn chặt luôn cả trái tim nàng.

Những chuyện xảy ra sau này, vì sao nàng vẫn còn sống, cơ thể nàng vì sao trở lại bình thường, chuyện gì tiếp theo đêm đó nàng đều không muốn biết nữa. Nàng tới tẩm điện tiên y nhờ cậy một mối thân quen lấy được một lọ dược thần xóa trí nhớ, nàng nghĩ chỉ có cách đó mới khiến bản thân nàng không còn đau khổ.

Năm tiếp năm, ngày tiếp ngày, duyên cơ gì lại đẩy nàng gặp lại người đó, là ý trời hay là nợ nần chưa dứt.

Giọt nước mắt chảy dài thành dòng ướt đẫm gối, nàng mở mắt bừng tỉnh, lúc này mặt trời đã rọi qua khe cửa vào thẳng trong phòng, dải nắng vàng phủ lên lớp men bóng trên mọi đồ vật làm bằng thân trúc đẹp óng ánh, một cái bóng thanh thoát đổ dài trên sàn nhà kéo đến tận chân giường nơi nàng, người đứng trước mặt nàng bây giờ là một ni cô, một ni cô xinh đẹp.

Mộc Diệp khẽ thốt lên : " Tịnh Băng".

Tịnh Băng nhìn nàng dịu dàng: " Tịnh Băng đã không còn nữa. Bần ni là Ân Tâm".

Từ hôm gϊếŧ nàng không thành rồi bỏ đi đến nay cũng đã ba trăm năm, Mộc Diệp không ngờ hôm nay gặp lại, nàng ta đã là một ni cô. Lòng nàng đã nguội lạnh từ lâu, mọi ân oán trước đây cũng chẳng cần tính toán nữa.

" Thí chủ còn nhớ chuyện xưa ".

Nàng lắc đầu: " Ta thực lòng không muốn nhớ nhưng giờ lại nhớ ra rồi ".

" Bần ni đã có lỗi với người ".

" Cứ cho đó là thiên kiếp đi. Ta không tính toán cô cũng không cần bận tâm".

" Cảm tạ thí chủ ".

Nàng tuy đã không còn vướng bận chuyện xưa nhưng cũng chẳng có chuyện gì muốn nói thêm cùng nàng ta nên chỉ đáp trả vài câu qua loa rồi đứng dậy bỏ đi.

Bất ngờ Ân Tâm hỏi nàng: " Thí chủ trong lòng thực sự đã nguội lạnh".

Nàng thấy nàng ta hỏi vậy có chút buồn cười nhưng lại chẳng rõ buồn cười ở đâu: " Nguội lạnh thì sao, không nguội lạnh thì sao ? Phật pháp các người chẳng phải có câu " vạn vật biến hóa chỉ trong một ý niệm" ư, trước đây ta vì muốn trốn tránh sự thật đã tìm cách trốn chạy giờ mới nhận ra nợ của người nhất định phải trả cho người, trả xong rồi sẽ tự động thấy không còn gì nữa".

" Thí chủ cho rằng là chàng nợ người hay..."

Nàng cắt ngang lời: " Quan trọng sao ? Cả hai lần chàng đều chọn ta nhưng chọn một người không có nghĩa dành chọn chân tình cho người đó. Ta không cần thứ tình cảm giả tạo ấy".

Ân Tâm đột nhiên nhoẻn miệng cười, nếu nàng không nhầm thì nụ cười ấy có vài phần chua xót, cô ấy nói: " Nếu có ngày người thấy mọi chuyện trước mắt đều không rõ ràng hãy đến tìm bần ni. Bần ni sẽ cho người một đôi mắt sáng".