Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 124: Thỏ Tai Cụp và Rắn

Tạ Kiều ôm hụt rồi, cậu ngơ ngác nhìn vòng tay trống rỗng của mình mà hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ.

Cậu chợt hiểu ra tột cùng của đau đớn là không khóc được thành lời, máu từ tim chảy xuống, rơi xuống sàn nhà, tí tách, tí tách.

Không biết là máu ai.

Cổ họng cậu nghẹn ngào, trái tim cũng đau xót. Cậu cúi người rất chậm, lặng lẽ nhặt chiếc nhẫn.

Nhẫn vẫn ở đây.

Nhưng người tặng nhẫn đã không còn đây nữa.

*

Tháng mười hai, Biên thành đón tuyết.

Trong đêm tuyết giá rét ấy, rất nhiều người kể rằng mình mộng thấy người thân đã mất trở về giã biệt, là những người đã qua đời vì sương xám.

Chỉ có Tạ Kiều hiểu đây là lời cảm ơn của tinh cầu.

Tinh cầu suy yếu dần dần khôi phục sức sống, nó chậm rãi gom những linh hồn tán lạc và đưa họ xuống âm ty.

Ở đó, cậu nhìn thấy từng khuôn mặt quen thuộc, Ngô Nhạc, Trần Nhược Sương, Cố Thừa Đoạt, Tiêu Tử Kỳ…

Chỉ không gặp được Ngu tiên sinh.

Tạ Kiều nắm chặt bàn tay.

Đầu xuân năm sau, cạnh cao ốc Họ Ngu mọc lên rất nhiều hàng quán.

Bạch Lê mới đến xin việc tại quán ăn này chưa lâu, nghe đồn chủ quán là diễn viên giải nghệ, mặt mũi rất đẹp trai.

Ban đầu cậu ta còn chẳng tin, nhưng đến khi nhìn thấy cậu thanh niên đeo tạp dề, nước da trắng đến lấp lánh sáng, còn có hai lúm má nhè nhẹ.

Cậu ta lập tức đỏ mặt, lắp ba lắp bắp: “Chào anh ạ.”

Cậu thanh niên chỉ khẽ gật đầu.

Dần dà cậu ta cũng hiểu tính tình của chủ quán, đẹp thì đẹp, chỉ là không hay cười, cũng không thường nói. Nhưng lại rất yêu đá quý.

Nghe nói tiền kiếm được đều được dùng đi mua đá quý, có cả một phòng toàn đá quý, đến độ cuối tháng nào cũng hết tiền.

Nhưng điều khiến cậu ta phải thắc mắc là lần nào chủ quán cũng nấu thừa một phần cơm, và rõ ràng đeo nhẫn cưới nhưng lại chưa từng gặp bạn đời của anh ấy.

Sau đó cậu ta nghe Lý Trạch- bạn chủ quán kể lại mới biết, bạn đời của chủ quán đã qua đời.

“Ngồi trên gác xép mười bốn ngày, để nguyên vết thương còn chảy máu, máu chảy đầy đất, không cho bất cứ ai đến gần, anh còn sợ cậu ấy định đi theo. May là ngày thứ mười lăm cậu ấy tự mình bước xuống.”

Bạch Lê hiểu, đây là một cách uyển chuyển báo cho cậu ta biết mình không có cơ hội, khuyên mình nên giữ khoảng cách thì hơn.

Cậu ta thở dài sườn sượt. Ra ngoài cửa, cậu thấy một con mèo ngậm một phong thư đến.

Cậu ta cầm lấy, nhìn tên người nhận thư.

—- Tạ Kiều.

Cậu ta bèn vào quán: “Chủ quán, có thư của anh này.”

Tạ Kiều tháo tạp dề và tiếp phong thư từ tay Bạch Lê. Sau đó cậu ta thấy bàn tay Tạ Kiều bắt đầu run rẩy.

“Đóng quán một ngày.”

Sau khi căn dặn Bạch Lê, Tạ Kiều xoay người rời khỏi.

Cậu trở về trang viên Đông Sơn.

Đã rất lâu cậu không trở về. Dù có Mèo Mun quán xuyến thì nơi này vẫn có vẻ gì đó thiếu sức sống, trông rất tiêu điều.

Cậu lên tầng, dừng lại trước cửa phòng Ngu tiên sinh.

Thật ra cậu không còn nhớ nổi mình đã vượt qua mười bốn ngày ấy thế nào, Arcus nói cậu như đã chết một nửa, ngồi ngơ ngác dưới sàn nhà, kiệt quệ và đau đớn, trái tim còn đập nhưng cảm giác như mình đã chết đi.

Lại thật ra, nửa cái mạng còn lại cậu cũng từng không thiết nữa. Chẳng qua mạng cậu là do Ngu tiên sinh đổi lấy, nên cậu chỉ có thể nhắc nhở mình phải tiếp tục sống, phải sống cho thật tốt.

Đợi rất lâu Tạ Kiều mới mở cửa.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa phủ bụi, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bóc phong thư.

Câu mở đầu là—–

Gửi bạn đời của tôi.

Cậu bỗng siết chặt lá thư, gắng gượng kiềm chế cảm xúc trào dâng dưới đáy lòng.

Lại đợi thêm một hồi lâu nữa cậu mới chậm chạp dời mắt xuống, chính giữa bức thư viết mấy hàng chữ thanh và chắc nét:

Tôi không thật sự hiểu ý nghĩa của việc viết thư này, nhưng tôi sẵn lòng cùng em làm những chuyện lạ kỳ nhất. Trước khi lên mặt đất tôi chưa từng thấy mặt trời, cũng chưa từng cảm nhận được nhiệt độ của ánh nắng. Nhưng tôi không nuối tiếc, bởi vì—-

Em chính là mặt trời của tôi.

Tạ Kiều ngẩn ngơ, chờ đến lúc hoàn hồn thì nước mắt đã lăn dài đến miệng.

Chát.

Trong thoáng chốc, dường như cậu nghe thấy Ngu tiên sinh đang gọi tên mình.

Nhưng khi quay người nhìn lại cậu lại chẳng thấy gì ngoài một gian phòng trống rỗng.

Mãi sau cậu mới cúi đầu, cẩn thận gấp lá thư lại.

—— một cách vô cùng trân trọng.

*

Bạch Lê thấy chủ quán trở về vào ngày hôm sau, hai ngày sau đó chủ quán không hề cười lấy một lần. Cuối cùng cậu ta lấy dũng khí mở miệng.

“Anh Tạ Kiều này, mai là sinh nhật anh rồi, anh có muốn ra ngoài chơi không?” Cậu ta hồi hộp nhíu áo.

“Xin lỗi cậu, tôi không ăn sinh nhật.” Tạ Kiều bình tĩnh nói.

Nhưng Bạch Lê vẫn thấy rõ vẻ ảm đạm trong đôi mắt Tạ Kiều và sống lưng mơ hồ run lên của cậu, cậu dường như tản ra một loại cảm giác của đồ sứ dễ tan.

Bạch Lê bối rối đáp “vâng” rồi không nhắc lại chuyện này nữa.

Tạ Kiều không nhận ra tình cảm của Bạch Lê, cậu đóng quán, thay đồ rồi xách theo hộp cơm về nhà.

Bé Đá đang ngồi khắc tượng ngoài phòng khách.

Do đã lên nắm quyền âm ty nên ma quỷ không dám đến gần nó, cũng nhờ vậy mà tượng đá khắc ra bán rất chạy, được coi như bảo bối trấn nhà đuổi quỷ.

Sau khi đặt cơm cho Bé Đá lên bàn cậu trở về phòng, có lẽ do đã bận rộn cả ngày nên cậu bất giác ngủ thϊếp đi ngay lúc ngả lưng xuống giường.

Thế rồi cậu cảm giác có con rắn nhỏ bò qua quần áo rồi trườn lên ngực cậu, lớp vảy lạnh băng khiến cậu thoáng run lên.

Cậu nghĩ, mình lại mơ rồi.

Ngày hôm sau thức dậy, cậu nói về phía không khí: “Chào buổi sáng Ngu tiên sinh.”

“Hôm nay anh muốn ăn gì đặc biệt không?”

Không ai trả lời cậu, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói như đã quen rồi: “Em định làm bánh trứng, anh không nói là em sẽ coi như anh đồng ý.”

Cậu mặc đồ tử tế xuống giường, đang chuẩn bị đeo nhẫn thì chợt, không thấy chiếc nhẫn tối qua để trên tủ đầu giường đâu nữa.

Đó là món quà Ngu tiên sinh chưa kịp đưa cho cậu.

Lòng cậu nhất thời chùng xuống, cậu lùng sục khắp nơi cả trong lẫn ngoài phòng mà vẫn không thấy chiếc nhẫn đâu. Cậu không buồn ăn sáng, vừa khoác thêm áo định đến quán ăn tìm thì bị Arcus gọi lại.

“Đừng tìm.”

Cậu mím môi không đáp, toan bước ra ngoài thì Arcus nói.

“Tên tướng liễu ấy sống lại rồi.”

Tạ Kiều khựng lại, cơ thể lảo đảo như sắp ngã, đoạn hỏi với giọng khản đặc: “Anh nói ai?”

“Còn có thể là ai?” Arcus nhướng mày, “Hẳn là hắn không chết hẳn mà tĩnh dưỡng trong ý thức cậu. Sau đó sức mạnh tín ngưỡng do tượng đá thu được không ngừng hội tụ vào cơ thể cậu, vừa khéo tẩm bổ cho hắn.”

“Tượng đá?”

Tạ Kiều ngơ ngác.

Arcus chỉ Bé Đá: “Đừng thấy nó câm mà xem nhẹ. Mười nghìn năm trước nó là nhà điêu khắc cấp cao nhất đấy. Giờ tượng đá hình cậu được cung phụng ngày qua ngày, hiển nhiên sẽ sinh ra sức mạnh tín ngưỡng.”

Bé Đá thấy Arcus chê mình bị câm, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thấy mình không đọ được hắn, thế là nó chỉ đành ủ rũ ngồi đập đá tiếp.

Tạ Kiều cố trấn tĩnh, hỏi: “Ngu tiên sinh ở đâu?”

“Ngay dưới tầng—-”

Arcus chưa dứt lời Tạ Kiều đã đẩy cửa vội đi, không nghe thấy lời làu bàu của Arcus sau đó: “Tính ra thì phải lành lặn từ nửa tháng trước rồi chứ nhỉ.”

Lý Trạch đứng bên cạnh thầm nghĩ, tay rắn chín đầu cao ngạo ấy nửa tháng trước vẫn là một con rắn bé tin hin, còn chẳng hóa nổi hình người, tất nhiên là không chịu cho Tạ Kiều nhìn thấy.

Nếu không phải lo vợ bị người ta cuỗm mất thì có khi lúc này vẫn chưa chịu ra đâu.

Mà Tạ Kiều loạng choạng chạy xuống tầng, vì quá vội vàng nên cứ cảm giác đường đi dài vô tận.

Cuối cùng, cậu thấy được một người phía cuối, trái tim cậu bỗng nảy lên, ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại.

Ánh nắng rực rỡ xuyên thấu tầng mây, chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông ấy, l*иg ngực cậu phập phồng, phập phồng.

Ngu Hàn Sinh bước đến gần cậu, đeo nhẫn vào ngón áp út cho cậu, gửi gắm lên trán cậu một nụ hôn lạnh băng và nhẹ nhàng nói: “Mừng sinh nhật, Tạ Kiều.”

[Hoàn chính văn]