Rút tiểu quái vật ra khỏi khe nhỏ của Tiêu Ngọc, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng xuân thủy trộn lẫn của Việt Hoàng cùng nàng ào ào mà ra, mà Tiêu ngọc như vẫn còn dư vị cuộc yêu, theo động tác rút côn ŧᏂịŧ của hắn mà rên lên ư ử.
Nàng hiện tại đang bị cơn sướиɠ đê mê làm tên liệt tứ chi, con ngươi vẫn trợn ngược lên trên, miệng há rộng, đầu lưỡi run run thè ra ngoài. Chỉ là, chính nàng không để ý rằng tiểu quái vật dữ tợn của Việt Hoàng không hề có dấu hiệu xuống sức, trái lại đang ngạo nghễ chổng ngược lêи đỉиɦ thiên.
Sau hàng loạt động tác như nâng lên hai chân nàng lên cũng như banh rộng ra, lúc này Tiêu Ngọc mới lấy lại chút tia lí trí, miệng nàng vẫn há rộng đầu lưỡi vẫn thè ra ngoài, bất quá con ngươi hiện tại thấy hạ thân có động liền nhàn nhạt nhìn xuống.
Chỉ thấy…
Côn ŧᏂịŧ ngạo nghễ của Việt Hoàng đang hấp háy ý định tiến vào lỗ nhỏ của nàng lần nữa, đáng sợ hơn là mục tiêu lần này của nó chính là lỗ nhị trật hẹp có chút quầng thâm nhô lên của nàng.
Ánh mắt nàng bỗng mở to ra, một tia hoảng sợ thấp thoáng trong đầu nàng. Thế nhưng mọi sự đã không còn kịp…
Ót!
Theo tiếng côn ŧᏂịŧ trơn trượt mà tiến vào, lỗ nhị trật hẹp của nàng chính thức bị lấp đầy bởi côn ŧᏂịŧ hai mươi phân khủng bố của hắn.
“Ư aaaaa…rút ra.”
Một phát hoang dã đâm lút cát côn ŧᏂịŧ của hắn đi vào nơi sâu nhất phía trong hang động khiến thân thể nàng ưỡn cong lên mà đón nhận lấy. Nếu như Việt Hoàng còn thần trí, hắn cũng không quá lo lắng đến hành động này.
Tu sĩ chính là có khả năng tự động bài tiết chất bẩn, tạp chất trong cơ thể, thậm trí không ăn uống cũng có thể sống được, hiển nhiên nơi tư mật của nữ nhân lẫn cả lỗ nhị đa phần đều nguyên vẹn không một chất cặn, đọng lại trong đó chỉ còn là hương ngọc dịch thơm mát của nữ nhân cùng từng thớ thịt hồng. Cho nên việc lo sợ dính “trưởng” là không hề xảy ra đối với Tu Chân Giả.
Bản thân Tiêu Ngọc, một ma nữ của Ma Nhân Hội, với xu thế bạo da^ʍ, lỗ nhị của nàng hiển nhiên đã rất nhiều lần bị xâm phạm khiến cho thớ thịt hồng có chút quầng thâm, nhưng điều đó khiến nam nhân nhìn vào rất chi là mê người. Chỉ là nàng không tưởng tượng được thứ to lớn như của Việt Hoàng lại có ngày nong rộng lỗ nhị chật hẹp của nàng, khiến nàng sợ hãi tột độ.
Bất quá Việt Hoàng lần này vậy mà không động thủ luôn, chiếc lưỡi tinh nghịch của hắn tìm đến hai đầu nhũ có mầu hồng nhạt trên đôi gò bồng quá cỡ của nàng mà liếʍ láp. Chiếc lưỡi tinh ma lè lè liếʍ quanh đầṳ ѵú đã sớm săn chắc ngạo nghễ cương lên, thi thoảng hắn lại bú một cách hoang dại. Hành động này khiến nàng mê mệt, hơi thở lại một lần nữa dồn dập.
Vòng eo hắn khẽ động, kẻ hoang dã vậy mà lần này đưa tiểu quái vật ra vào nơi lỗ nhị một cách ôn nhu nhẹ nhàng hiếm có.
Nhanh tróng cảm giác thích thú nơi lỗ nhị của nàng ào tới, nơi âʍ đa͙σ không ai xâm nhập lần nữa rỉ nước.
“Cứ như thế.. nhẹ nhành thôi.’ Tiêu Ngọc thở hổn hển vang lên câu cầu khẩn.
Đáng tiếc nàng không nói thì thôi, tự nhiên cất lời, âm thanh nữ nhân vang lên bên tai Việt Hoàng khiến hắn hung hăng bộn phần.
Côn ŧᏂịŧ vốn đang ôn nhu đâm vào kéo ra của hắn dần dần chuyển động mãnh liệt. Sớm chốc hai bên da thịt lần nữa va đập vào nhau, tiếng Bạch Bạch một lần nữa cất lên, côn ŧᏂịŧ dũng mãnh lấy được nhịp điệu điên cuồng chọc vào lỗ chật hẹp của nàng.
“A ..ư..a..a làm chậm đi mà.”
Việt Hoàng như có một chút thần trí vậy mà nghe tiếng nàng liền làm chậm lại một chút, bất quá mỗi cú đâm lần này như lút cán. Thân thể hắn lấy sức ghì vào thân thể nàng, mỗi cú đâm đều đẩy nàng rung chuyển từng thớ thịt. Mà theo từng cú đâm đó, Tiêu Ngọc lại ư lên một tiếng đan xen phụ họa.
Có vẻ lần này lỗ nhị nàng quá khít khiến hắn như phê pha, sau ba bốn cú đẩy dồn dập rung động cặρ √υ' của nàng, hắn một lần nữa phóng hàng loạt tinh khí nóng ấm vào bên trong lỗ nhị
“A..ư ..a” mà sau đó trong ba tiếng rên cuối cùng, Tiêu Ngọc một lần nữa âʍ đa͙σ vốn không có gì lấp đầy vậy mà phun trào xuân thủy.
Thân ảnh Việt Hoàng mệt nhọc ngã đè lên nàng, cả hai đều ngất lịm đi mà không biết phía trên một nhành cây cao ở gần đấy, thân ảnh nữ tử với đôi chân trần thon thả yêu mị đang chăm trú quan sát lấy cảnh tượng, trong đôi mắt đen láy sâu xa không biết đang nghĩ tới thứ gì.
…
Tỉnh dậy sau cuộc mây mưa phóng khoáng, ánh mắt Việt Hoàng suy tư nhìn vào thân ảnh nữ tử đang ngất lịm nằm dưới gốc cây. Hiển nhiên hắn thấy hai lỗ sào huyệt của nàng đang lấp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng mà tác giả không ai khác chính là hắn.
Một lúc sau mới thở dài một hơi “Là do cô ác giả ác báo.”
Ít nhất hắn cũng nhận ra hắn không phải cướp đi trinh trắng của nàng mà nàng lại là người xấu, nghĩ rồi hắn cũng lẳng lặng mà đứng lên thu gọn lại chiến trường mà trở về.
Học viện Mễ Tư.
Nơi hàng loạt thân ảnh học viên cũng đang túm tụm lại một chỗ, bao quanh bởi đám học viên là xác của nam tử to lớn khí tức Chân Vương còn đọng lại nhàn nhạt, mà thân ảnh còn lại là nữ học viên Tiêu Ngọc đang bị cột bởi một sợi dây.
“Ha hả, Trần Thiếu học viên quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lấy tu vi Chân Hoàng diệt Chân Vương của Ma Nhân Hội e rằng rất ít người có khả năng này.”
Người vừa cất lời là một ông lão râu tóc bạc phơ, bất quá khí chất lại là cao thâm, không có chút gì là vẻ già yếu, mà giờ Việt Hoàng mới biết đây chính là hiệu trưởng học viện Mễ Tư- Cao Thái Vũ tu vi Chân Tôn Nhất Đoạn Trung Kì cường giả.
“Trường ta lại có một nhân tài như thế này, quả là hãnh diện, hãnh diện.” bên cạnh hắn một nam tử trung niêm khí chất hiền hậu trẻ hơn vị hiệu trương một chút, phó Hiệu Trưởng Đặng Thiên Gia tu vi Chân Tôn Sơ Kì.
Cùng với Hỏa Liên đạo sư, đây chính là bộ ba cường giả mạnh nhất học viện, kẻ đã xây dựng nên Học Viện này.
“Các vị quá lời, một trận này vãn bối cũng thua thiệt không ít, không thể tính là thiên tài được.’
“Ha ha, tốt, còn trẻ mà biết khiêm tốn.” Hiệu Trưởng cười cười trả lời.
“Hừ, thực lực mạnh mẽ mà nhân cách tồi tệ, ra ngoài sớm cũng trở thành mầm họa.”
Một câu nói vang lên phá bĩnh lấy không khí vui vẻ hiện có. Mà chủ nhân câu nói kia lại là người Việt Hoàng khó ngờ nhất.
Hỏa Liên đạo sư.
Chỉ thấy bóng dáng nàng đứng một bên, mắt nhắm hờ, đôi tay khoanh trước ngực không thèm nhìn đến chiến công mà Việt Hoàng làm nên. Điều này khiến hắn lấy làm lạ, trước kia dù không tiếp xúc quá nhiều nhưng thái độ của nàng đối với hắn luôn là tươi cười, khách khí vậy mà giờ…
Không để Việt Hoàng kịp giải quyết tò mò, nàng liền xoay mặt, đôi chân yêu mị nhàn nhạt rời khỏi nơi đây. Nhất thời ánh mắt Việt Hoàng tìm kiếm một đạo thân ảnh mà hắn nghĩ là có thể cho hắn một lời giải thích.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi Hỏa Vũ đang đứng, đen đủi là nàng đồng dạng với Hỏa Liên cũng là đang đang tay khoang trước ngực điệu bộ suy tâm một điều gì đó, nhận thấy hắn đang nhìn nàng, Hỏa Vũ vậy mà cũng một mạch bước đi.
Bộ ta làm gì thương thiên hại lý à?
Bỗng như hiểu ra được điều gì, Việt Hoàng truyền một đạo tinh thần cho Yumi( Tuyết Nhi)
“Chủ nhân đoán đúng rồi.” giọng nói lạnh lùng non nớt vang lên.
“Nói vậy nàng đã thấy cảnh ta làm truyện đó với Tiêu Ngọc” ánh mắt Việt Hoàng co lại.
“Chính xác.”
Câu nói lạnh lùng dứt khoát của Yumi như nhát dao sắc lạnh chém ngang tim hắn. Việt Hoàng thầm cười khổ, dính phải vụ này quả thực quá mức rắc rối, e rằng tiếng xấu của hắn khó mà xóa sạch.
“Đợi đã, vậy muội cũng thấy sao.” Việt Hoàng chợt liền hỏi khí linh Minh Đạo Tiểu Các kia, tuy là trốn trong Tinh Thần của hắn bất quá nàng luôn theo sát kề bên hắn đấy.
“Đúng vậy, ta đã chứng kiến toàn bộ hành động không bằng cầm thú của chủ nhân.”
“Ách…”
“Haizzz”
…
Trở về kí túc xá nơi căn phòng của hắn tọa lạc, nữ nhân Tiêu Ngọc hiện tại đang được giao cho Học Viện xử lý, phần thưởng từ nhiệm vụ gϊếŧ Thạch Viên hắn cũng đã nhận, còn chuyện rắc rối nhất kia thôi kệ sự đời phân minh.
Việt Hoàng hiện tại đang ngồi xếp bằng chân tu tuyện. Không ai biết được rằng từ ngày tu luyện ở Bách Dạ Sâm Lâm, Việt Hoàng ngày nào cũng chăm chỉ tu luyện đến tận khuya, ngày đêm hắn đều nhớ về mục đích cả một đời này đang hướng tới.
Tu Thần.
Lực lượng Chân lực thu liễm, Việt Hoàng uể oải nằm xuống nơi chiếc giường êm, ánh mắt suy tư hướng lên trần nhà.
“Tuyết Nhi(Yumi) với nội tình hiện tại của ta, bao giờ có thể đột phá Chân Thánh tiến nhập Tiên Tu.” Một đạo tinh thần truyền tới Yumi.
“Với công pháp hiện tại người tu luyện công với huyết mạch cũng như thân thể Thần nặn của chủ nhân, người sẽ trở thành người sớm nhất Tinh Đấu Đại Lục tiến nhập Tiên Tu trong gần một nghìn năm.” Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Một ngàn năm.
Việt Hoàng cười khổ, tuy nói đối với tu sĩ một ngàn năm quả thực không nói là lâu, bất quá Việt Hoàng là người chuyển sinh, với tư tưởng của kiếp trước mà nói, một ngàn năm đủ để tâm tình của hắn không khỏi mệt mỏi chờ đợi. Sống cả trục năm đã cảm thấy mệt mỏi, đằng này nỗ lực cả ngàn năm…
Bất quá cho dù hắn phải dùng đến bất cứ phương pháp nào cũng phải nhanh chóng đạt được ước vọng của mình. Ở trên khung trời cao kia, ít nhất vẫn còn hai nữ tử đang ngày đêm chờ hắn.
Nghĩ rồi ánh mắt hắn mệt mỏi khép hờ, thϊếp đi lúc nào không biết.
…
“Cháy… cháy rồi.”
Mê man trong giấc ngủ, Việt Hoàng loáng thoáng nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, tiếng bước chân, tiếng hò hét đang dần kéo hắn khỏi giấc ngủ.
“Phòng Hỏa Vũ học tỷ cháy rồi.”
Đôi mắt hắn mở to, thân hình chợt động, bật dậy khỏi chiếc giường ấm, ánh mắt mang theo tia lo lắng nhìn ra phía bên ngoài.
Hỏa Vũ.
Một lúc lao qua hàng chục căn phòng, cuối cùng hắn cũng thấy một đám học viên đang bâu lại một căn phòng. Tuy học viên chen chúc nhau nhiều là thế, bất quá cũng không che được ánh sáng cùng nhiệt độ đang hừng hực nơi căn phòng kia tỏa ra.
Chen lên khỏi đám người, Việt Hoàng bàng hoàng nhìn vào căn phòng đang bị Hỏa Diễm tri phối.
“Hỏa Vũ học tỷ còn ở trong.”
…
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Ý kiến các bạn mình sẽ tiếp nhận.
Cốt truyện hiện tại mình đang viết chậm một chút, các tình tiết cốt truyện chính sẽ được viết trong nay mai, mong mọi người đón đọc.