Nhiễm Sương

Chương 2: Nửa Đêm (Hai)

Cô nương trước mắt toàn thân váy đỏ, phá lệ bắt mắt giữa đồng trống như tranh thủy mặc độc màu đen trắng. Nàng có một vẻ tú lệ, mắt ngọc mày ngài nhưng giữa lông mày không có được sự ôn nhuận như tiểu thư khuê các mà là vẻ xinh đẹp mỹ lệ tựa thiên tiên, phảng phất như có ánh sáng phá vỡ mảnh hoang vu nơi đây.

Tư Kính nhìn nàng một lát, cong môi cười: "Tại hạ đã mạo phạm rồi."

Thương Chiết Sương híp mắt, dường như không muốn đón nhận lời nói của hắn: "Ngươi không biết võ công, vì sao tới chỗ như này?"

Người trước mặt giật mình, trong giây lát lại ném một chủ đề mới: "Cô nương không phải cũng không biết võ, sao lại muốn ở lại?"

Thương Chiết Sương nghiêng đầu, lúc này mới chính trực, thu lại bộ dạng phóng túng: "Vừa rồi nếu không phải ta, bây giờ ngươi đã không biết chôn ở góc nào trong nhà đó rồi, trái lại còn chất vấn ta?"

Tư Kính khẽ lắc đầu, trên mặt càng vui vẻ hơn, không có nửa điểm áy náy hay biết ơn: "Lúc nãy tựa như nghìn cân treo sợi tóc, như cô nương biết võ, có thể trực tiếp mượn vũ khí trên tràng kỷ, chém đứt tóc của nữ quỷ, cần gì phải đặt mình vào nguy hiểm?"

Thương Chiết Sương nhíu mày, không đáp, đáy lòng cảm giác không thoải mái dâng lên.

Người trước mắt cười phong khinh vân đạm, nhưng dưới sự ôn nhã vui vẻ này lại cất giấu một tâm tư xuyên thủng tịch mịch.

Điều này khiến nàng bất giác nổi lên sự đề phòng với hắn.

Tư Kính thấy Thương Chiết Sương không nói, ánh mắt đặt trên mặt nàng trôi dạt đến cổ tay lộ ra một nửa.

Cổ tay trắng như tuyết có sợi dây tơ hồng quấn lên, điểm xuyến hai chiếc chuông nhỏ. Gió thổi qua khiến dây tơ hồng lay động, nhưng chuông nhỏ chỉ động nhẹ, không phát ra tiếng vang.

Thương Chiết Sương cũng chú ý đến ánh mắt của Tư Kính đặt trên cổ tay mình, mất tự nhiên thả tay áo xuống, sau đó miễn cưỡng nhắc nhở: "Không còn sớm, công tử nên sớm trở về... Nơi đây âm khí ban đêm nặng nề, ngươi cũng không có vận khí tốt lại gặp được người như ta."

Tư Kính vẫn tựa trên cái cây nghiêng nghiêng, lười động đậy, ngoác môi nói: "Sao cô nương biết ta không có vận khí tốt?"

Thương Chiết Sương lười cãi nhau với hắn ta, nhẹ nhún mũi chân nhảy lên nhánh cây, lạnh lẽo nói: "Vậy thì lúc gặp lại ngươi, hy vọng không phải là một cỗ thi thể."

"Ý của cô nương là, còn kỳ vọng có thể gặp lại tại hạ?"

Lúc Tư Kính nói xong, thân ảnh của Thương Chiết Sương cũng đã đi xa.

Nhưng gió vẫn còn đưa lời nói đạm bạc ấy của nàng đến bên tai của Tư Kính.

"Sông núi không thay đổi, sau này không gặp lại."

***

Không thể không nói, Không vực này có âm khí xác thực khiến người ta sợ hãi, dù Thương Chiết Sương là người không sợ quỷ thân, cũng nổi một lớp da gà dưới âm khí đang xâm nhập vào người.

Nàng dùng không đến thời gian một chén trà đã đến biên giới.

Nhìn thôn xóm xa xăm đang ngủ say, nàng thở dài một chút, đưa tay vào tay áo.

Trong tay áo trống rỗng chỉ có một ngọc bội lạnh như băng.

Ngọc bội đó được làm từ loại ngọc thượng hàng, ôn nhuận mà tinh tế, cực kỳ rực rỡ. Bên trên là hoa văn tinh xảo, một chữ "Tiêu" to lớn ở chính giữa, đường cong mềm mại, nắm chặt cũng không gây cấn tay.

Thương Chiết Sương đánh giá ngọc bội hồi lâu, xác nhận nếu chỉ với khối ngọc này, thật sự không đến mười hoàng kim, mới thả lại vào tay áo.

Nàng nằm trên cành cây, ngáp một cái, nghĩ thầm nếu chuyện làm ăn này thành công, tiền thù lao có thể khiến nàng không lo nghĩ tận mười ngày nửa tháng. Lúc này khuôn mặt lãnh đạm mới nhu hòa lại.

Không vực không như Tứ Châu, ở đó đầy hiện tượng đầy kỳ quái, cũng không thiếu được rất nhiều yêu hồn quỷ quái, sinh tồn ở đây cũng không dễ dàng, giá tăng càng ngày càng cao.

Mà đối với việc tăng giá này thì mười hoàng kim mà nói cũng không tính là gì.

Nhưng Thương Chiết Sương luôn là người không chịu được ủy khuất.

Phòng ở khách điếm đắt đỏ, nàng không muốn chi xài khiêm tốn, nên khi nàng tiêu xài hết tiền bạc sẽ nằm màn trời chiếu đất nơi quỷ quái mấy ngày.

Phía dưới là cành cây thô ráp, trên đầu là tổ chim rỗng, đập vào mắt thường là gương mặt trắng bệch hoặc cô hồn dã quỷ lưỡi dài.

May mà có đại cô nương Tiêu gia có một cuộc làm ăn với nàng.

Thương Chiết Sương nhắm nghiền hai mắt, muốn làm ngơ tất cả, nghĩ đến ngày mai mặt trời mọc mình có thể cầm được thù lao mới chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Thương Chiết Sương quả thực bị ánh nắng sớm làm hai mắt mở ra.

Cuối mùa hạ hừng đông sớm, hiện tại bất quá cũng chỉ mới giờ Mão.

Thương Chiết Sương tính một chút, mình chỉ mới ngủ hai canh giờ, sắc mặt âm trầm, hào hứng quá lại mất ngủ rồi.

Thôi vậy, vẫn là chờ sau khi lấy được tiền, tìm đến khách điếm để ngủ.

Một mặt nàng an ủi chính mình, một mặt nới lỏng gân cốt cứng ngắc, tay áo màu đỏ giương lên, mấy bước đã vọt đến thành trấn cách đó không xa.

Tòa thành này sát gần vùng bỏ hoang, người không nhiều nhưng từ sớm đã có người dọn hàng, nấu một hàng đồ ăn sáng.

Mùi bánh bao nóng hổi vừa ra khỏi l*иg vương trên chóp mũi của Thương Chiết Sương. Nàng sờ lên tay áo trống rỗng, bụng không tự chủ kêu một tiếng.

Đêm qua bản thân có thể nhẹ nhõm vượt qua, nhưng bỗng đυ.ng phải người kia khiến nàng lãng phí không ít sức lực.

Nàng nhíu mày một chút, nghĩ đến phải trộm một cái bánh bao lót dạ rồi mới đến Tiêu gia.

--dù sao cũng không ai phát hiện được.

Như Tư Kính nghĩ, Thương Chiết Sương thật sự không dùng đao pháp hay thương, khinh công của nàng có thể vượt qua khỏi tầm mắt, không mấy ai sánh được. Ỷ vào một thân khinh công tốt này, trước kia nàng làm xằng làm bậy không ít. Có thể sau khi đến Không vực, nàng thấy được tình người ấm lạnh, thăng trầm, biết được làm người không dễ, liền thay đổi triệt để, tuyệt không làm chuyện bất nhân.

Thương Chiết Sương ngồi xổm trên mái ngói xanh của một ngôi nhà nhìn khách ăn cháo và bánh bao, đảo mắt đến tiêu cự nơi l*иg hấp bánh bao nóng hổi.

Không phải chỉ là một l*иg bánh bao sao? Đợi nàng lấy được tiền. đi Phong Lộ lâu nghỉ ngơi một ngày một đêm trước rồi nói tiếp.

Bởi vì đói đến rã rời, tốc độ của Thương Chiết Sương còn nhanh hơn lúc trước mấy phần. Nếu có người lơ đãng nhìn qua, cũng chỉ thấy một đường đỏ xẹt qua, sau đó còn phải hoài nghi mình có bị nắng làm cho hoa mắt sinh ảo giác hay không.

Tiêu gia là môn hộ lớn nhất nhì ở thành này.

Trong một thành trì đầy nhưng nóc nhà thấp chũn, tường đá màu xám dựng cao trên mặt đất, ở giữa là phủ của Tiêu gia.

Dù khinh công của Thương Chiết Sương vô cùng giỏi, nhưng dù sao đây cũng là nhà có chủ, nàng cũng không lớn mật tùy tiện xông vào, tỏ ra biết điều đi đến cửa chính Tiêu gia.

Lúc này còn sớm, mặt trời còn chưa lên hết, còn lấp ló ở chân núi phía xa.

Tấm biển trước cửa Tiêu gia còn nhiễm một tầng sương sớm, mờ mịt mộ mảng, chút ánh sáng chiếu lên chữ "Tiêu phủ" nổi bật.

Thương Chiết Sương gõ bức tường nặng nề màu đen sau cửa gỗ, buồn bực ngán ngẩm đánh giá sư tử đá trước cửa.

Hai con sư tử này sống động như thật, một con giẫm lên cầu, một con trêu đùa con nhỏ hơn. Nhưng động tác thoạt nhìn ngây thơ chân thành này trên thân hai con sư tử đá lại miễn cưỡng xuất hiện khí lăng lệ hung ác.

Thương Chiết Sương ngưng đọng lông mày, rồi thở dài.

Nơi Không vực này liên tục có nhân khí nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có yêu tà phát sinh, không trách được gia đình giàu có như Tiêu gia sẽ cố ý dặn thợ thủ công, điêu khắc tượng đá sư tử trừ tà càng thêm ý vị.

Nàng chỉ chờ chưa đến một khắc, người của Tiêu gia đã mở cửa gỗ nặng nề ra.

Thương Chiết Sương đi theo quản gia dẫn đường, đi theo một con đường đi tới hậu viện xa nhất Tiêu phủ.

Hậu viện không hùng vĩ bằng tiền viện, chỉ có một cái giếng nhỏ cùng một căn phòng nhỏ bụi bặm, trước hay trên bậc đều đóng một lớp bụi, trên cửa khóa còn phủ kín hàng rêu xanh.

Đại cô nương Tiêu gia đang đứng cạnh giếng nhỏ.

Đuôi lông mày của Thương Chiết Sương giương lên, bên môi vô thức cong một nụ cười lạnh, khi đôi mắt của Tiêu Dung Thu nâng lên thì trong chớp mắt, vui vẻ bên môi bỗng mềm lại.

"Quả nhiên Thương cô nương làm việc khiến người ta yên tâm." Ánh mắt Tiêu Dung Thu rất ôn hòa, trên thân có khi chất của một người luôn cô độc trong khuê phòng, nhưng sự mềm mại bẩm sinh bên trong lại có chút tính tình chủ nhân.

"Tiêu cô nương quá khen, bất qua ta chỉ là phàm phu tục tử, chỉ biết nhận tiền." Thương Chiết Sương miễn cưỡng nhấc mày, thần sắc đạm bạc như cũ.

Tiêu Dung Thu vô tâm cười nhạt, móc ra một chiếc túi thêu ngô đồng kim tuyến đưa cho Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương nhận lấy, tùy ý ước lượng một chút, không mở ra mà bỏ vào tay áo, tiếp đó móc ra ngọc bội có khắc chữ "Tiêu".

Lúc nàng đưa ngọc bội trong tay cho Tiêu Dung Thu, bỗng bên cạnh lóe lên một đạo, mũi tên lạnh lẽo lộ ra sượt ngang người, ghim vào cửa gỗ.

Thần sắc Tiêu Dung Thu đột nhiên ngưng trọng, cặp mắt vốn mềm mại ngay lúc này chứa một tia lạnh thấu xương.

Ánh mắt của Thương Chiết Sương vẫn lười nhác như cũ, thậm chí còn lười một câu chất vấn Tiêu Dung Thu, trực tiếp bay thẳng lên nóc nhà cao của Tiêu Phủ.

Phi phi phi-

Vô số mũi tên ngập trời bay đến, dường như đâm vào toàn bộ Tiêu Phủ. Nhưng tốc độ của Thương Chiết Sương lại nhanh hơn mấy mũi tên này vài phần, thậm chí nhẹ nhàng đạp lên một mũi tên, mượn lực nhảy xa khỏi Tiêu phủ.

Sắc mặt Tiêu Dung Thu âm trầm tựa cửa chính màu đen của Tiêu phủ, một khuôn mặt đẹp đẽ có vẻ hơi dữ tợn.

Nàng hất tay áo, quát một tiếng bén nhọn với người bên cạnh: "Đám phế vật các người! Đuổi theo cho ta!"

Tuy lời nói như thế, nàng cũng không có đặt phân lượng trong lòng.

Nếu coi như không gϊếŧ được Thương Chiết Sương, nàng cũng phải làm một cái ra oai phủ đầu, khiến nàng ta không thể nói ra còn có người có tên Tiêu Lâm Xuân được.

Nếu Tiêu Lâm Xuân đã hủy dung mạo và đáp ứng nàng, sau khi chết cũng đừng nghĩ bắt một mối quan hệ nào với Tiêu gia, cứ vĩnh viễn im lặng đi.

Kỳ thật Thương Chiết Sương muốn vứt bỏ những người kia rất dễ dàng. Từng người một thở không ra hơi đuổi theo nàng mạnh mẽ, sự ngang bướng thực sự trong nàng càng kêu gào hơn.

Thế là khi thì nàng lộ cái đầu trên gác cao, một hồi thì lướt bóng dáng qua một bóng cây, trêu đùa mấy người kia quên cả trời đất.

Đúng lúc nàng đi qua Phong Lộ lâu, chút hứng thú muốn vào chơi, nhưng bên cột nhà của Phong Lộ lâu bỗng thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Đây không phải tên ngốc kia sao?

Lúc trước bị tên ngốc này liên lụy khiến nàng tốn không ít sức lực, hiện tại còn bị đói, vừa vặn nổi lên một suy nghĩ.

Thương Chiết Sương không cần nghĩ nữa, ném cái câu lúc trước bản thân nói "Sau này không gặp lại" ra sau đầu, một tay đỡ tay vịn, nhẹ nhàng lật mình nhảy vào gian phòng Tư Kính đang ngồi nhàn nhã.

***

Tác giả:

Thương Chiết Sương: Cùng chơi nha.

Tư Kính ngồi trong lầu bị họa giáng từ trên trời xuống: ?