【31.2】Hiện thực: Hầu gia lên ngôi vua, hắc hóa giam cầm trong phòng tối: Không biết xấu hổ play long ỷ.
Sau khi huyết mạch mạnh mẽ đáng sợ của Quý Chính Đạm thức tỉnh, Bàng Tư Thụ xuất thân công tử quý tộc bị đè ép, vẫn không chịu thua như cũ, buông lời hung ác, mãi đến lúc mất đi nửa cái mạng.
Bàng Tư Thụ lau máu trên mặt đi, ý cười không tan, quý công tử phong lưu tiêu sái tự tại: “Khụ khụ, ra tay tàn nhẫn chút nhé, sắp làm hoàng đế lại còn lòng dạ đàn bà? Tiểu Hầu gia, một ngày nào đó ta sẽ kéo Hạ đại phu tới tay.”
Bàng Tư Thụ không biết sống chết kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hoàn toàn chạm vào điểm mấu chốt của Quý Chính Đạm, xém tý nữa đã xé Bàng Tư Thụ thành hai mảnh để phát tiết.
Hạ Thư Khanh bất đắc dĩ, Bàng Tư Thụ tâm cao khí ngạo, thà chết chứ không khuất phục, nhưng cũng khiến người thưởng thức.
Bàng Tư Thụ vẫn không nhận thua, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh. Trước khi hắn ta nhắm mắt nhìn sâu Hạ Thư Khanh một cái, giống như muốn khắc sâu bóng dáng người thanh niên tuấn mỹ vào trong mắt, trong linh hồn mình, mang tới kiếp sau: “Kiếp sau chúng ta lại là địch…..”
Quý Chính Đạm nén xúc động băm thây vạn đoạn Bàng Tư Thụ, kêu thuộc hạ kéo hắn ta đi. Y đưa Hạ Thư Khanh vào hoàng cung, bức lão hoàng đế thoái vị nhường ngôi. Tân đế Quý Chính Đạm thành lập một vương triều mới, thống nhất thiên hạ, lịch sử huy hoàng bắt đầu mở ra.
Đại điển đăng cơ long trọng, Quý Chính Đạm phong thần tuấn lãng, khoác hoàng bào tôn quý tinh xảo, quân lâm thiên hạ, phong phạm vương giả, khí phách uy phong, cao cao tại thượng, văn võ bá quan triều bái: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——”
Màn đêm buông xuống, trên đại điện, Quý Chính Đạm giữ chặt Hạ Thư Khanh dẫn lên long ỷ.
Hạ Thư Khanh cười nói: “Bệ hạ không thể, tại hạ chỉ là một thường dân.”
“Khanh Khanh, chúng ta tuy hai mà một.” Tinh quang trong mắt Quý Chính Đạm lập lòe, kiên định nhu tình. Y mạnh mẽ kéo người ngồi xuống cạnh mình, lấy ra một khối ngọc bội nhuộn thành màu máu: “Ta gặp phải chuyện khó hiểu, Khanh Khanh giúp ta xem xem, được không?”
Quý Chính Đạm không hề giấu giếm chút gì, cùng chia sẻ bí mật ngọc bội với Hạ Thư Khanh. Nó cứu Quý Chính Đạm một mạng, có được trí tuệ của các vị hoàng đế trong lịch sử, phán đoán sự trung thành hay gian xảo của văn võ bá quan, khai quật ngọc bội phủ bụi trần, nắm giữ mọi hoạt động của vương triều từ trên xuống dưới……
Thần tích xảy ra trên người Quý Chính Đạm, y nửa tin nửa ngờ, không hề ỷ lại ngọc bội có vẻ như không gì không làm được này.
Hạ Thư Khanh thưởng thức sự bình tĩnh của Quý Chính Đạm, bàn tay vàng có sự dụ hoặc vô cùng lớn. Dù sao thì bàn tay vàng cũng chỉ là phương tiện lợi dụng, quan trọng vẫn là do bản thân nam chính.
Hạ Thư Khanh cười khẽ: “Đúng thật là một bảo bối, sinh ra vì đế vương. Chuẩn bí mật như vậy, bệ hạ nói cho ta, không sợ ta trộm mất à?”
“Muốn có thì tặng Khanh Khanh, chả sao cả.” Quý Chính Đạm cười, y chỉ sợ Hạ Thư Khanh rời đi. Y ôm chặt lấy Hạ Thư Khanh, ngửi hơi thở quen thuộc phát ra trên người thanh niên, hôn hôn ngón tay của hắn, nhẹ nhàng gãi ngứa. Quý Chính Đạm thâm tình nỉ non: “Khanh Khanh, ta còn thiếu một vị hoàng hậu. Không muốn để quan viên nhắc mãi phiền lòng, Khanh Khanh cứ ở bên cạnh ta trước, được không? Khanh Khanh có thể tiếp tục hành nghề y, muốn làm gì cũng được hết.”
Phần lớn mọi chuyện đã được định, Quý Chính Đạm mệt mỏi nhưng lòng lại tràn đầy vui mừng. Sau này ở cùng với Thư Khanh, không ai có thể xen vào. Y đã chuẩn bị lập hậu xong rồi, chỉ cần một cái gật đầu của Hạ Thư Khanh nữa thôi.
Hạ Thư Khanh không có du͙© vọиɠ gì với thế gian này, Quý Chính Đạm vừa yêu lại vừa bất an, sợ một ngày nào đó Hạ Thư Khanh sẽ bỏ rơi y mà chẳng hề lưu luyến gì. Quý Chính Đạm nghĩ hết mọi cách, dụ hoặc Hạ Thư Khanh ở lại.
Hạ Thư Khanh nhìn rõ mọi chờ mong và bất an của Quý Chính Đạm, không hiểu sao lại muốn nhìn thấy bộ dạng hắc hóa hoàn toàn của nam nhân này. Hắn nổi lên ý nghĩ muốn trêu đùa, đẩy ngực Quý Chính Đạm ra, nghiêm trang nói: “Không phải đã nói rõ rồi sao, ta và ngài kết thành huynh đệ, tương lai còn có thể cưới vợ sinh con sao?”
Lòng Quý Chính Đạm trầm xuống, đáy mắt sâu thẳm, y không muốn nghe thấy bốn chữ “cưới vợ sinh con” nhất. Y có thể để cho Hạ Thư Khanh đi khắp thiên hạ, thậm chí kể cả tính mạng của y. Chỉ có hai thứ này là không cho được. Quý Chính Đạm nắm tay Hạ Thư Khanh, một người cao lớn như y, lần đầu tiên ăn nói nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Hậu cung chỉ biết có một hoàng hậu là hung, trẫm cả đời này chỉ cần một mình Khanh Khanh thôi, được không?”
Quý Chính Đạm sắp ngội lên ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng, muốn mỹ nhân trên thế gian này thì dễ như trở bàn tay, y vẫn giữ được sơ tâm, chỉ cần một mình Hạ Thư Khanh.
Hạ Thư Khanh thưởng thức mình cảm mênh mông mãnh liệt trong mắt Quý Chính Đạm, kìm nén sự điên cuồng một cách tuyệt vọng. Hắn thu lại ý cười: “Ngài lại gạt ta nữa?”
“Không, ta chỉ hỏi hỏi vậy thôi.” Đầu ngón tay Quý Chính Đạm run rẩy, y ôm lấy eo Hạ Thư Khanh, khống chế người chặt chẽ trong l*иg ngực mình, lại ra vẻ như không có chuyện gì cười nói: “Khanh Khanh muốn thành thân, đã chọn được ai chưa? Ta có thể thay Khanh Khanh xem xem.”
Quý Chính Đạm hối hận không kịp, y hôn mê nên mới có thể hứa hẹn không quấy rầy Hạ Thư Khanh thành thân. Nhưng mà y đã không đồng ý rồi, Hạ Thư Khanh quyết tâm ra đi. Như thế nào mới phải đây?
Quý Chính Đạm rơi vào ngõ cụt, y tưởng tượng cảnh Hạ Thư Khanh cùng người khác chung giường chung chiếu, lòng như dao cắt, mắt đỏ như máu.
Hạ Thư Khanh thở dài, tránh đi cái ôm của Quý Chính Đạm, “Bệ hạ nói không giữ lời, ta lại luôn mềm lòng với ngài. Giờ ngài quân lâm thiên hạ rồi, cái gì cần cũng có cả. Ta cũng lên trở lại chỗ ban đầu rồi.”
“Khanh Khanh, Khanh Khanh, đừng đi!” Quý Chính Đạm sợ hãi vô cùng, y cẩn thận nắm chặt tay nam nhân lại, lại luôn bị đẩy ra.
Hạ Thư Khanh không biết làm sao: “Bệ hạ, thế nhân sẽ không chấp nhận hoàng đế của bọn họ có một vị nam hoàng hậu.”
Quý Chính Đạm nắm chặt tay đến phát run: “Vì sao? Ta chỉ muốn được ở bên cạnh Khanh Khanh thôi.”
Mày Hạ Thư Khanh hơi chau lại, ánh mắt kiên định: “Không cần miễn cưỡng ta.”
Quý Chính Đạm thở dốc thật mạnh, đỏ bừng hai mắt, gằn từng chữ: “Nếu ta nói, nhất định phải miễn cưỡng thì sao!”
Y trăm phương ngàn kế giữ lại, che giấu đi du͙© vọиɠ độc chiếm hắc ám, không dám làm hành động điên cuồng cố chấp, sợ dọa đến ánh trăng sáng không nhiễm bụi trần này.
Nhưng nếu ánh trăng phải về lại với bầu trời, bắt bản thân y phải thừa nhận nỗi thống khổ mất đi thật lớn ấy, phàm nhân tham lam chỉ có thể dùng thủ đoạn ti tiện nhất, khống chế hắn chặt chẽ trong lòng bàn tay.
Đáy mắt Quý Chính Đạm sâu thăm thẳm, bế thẳng Hạ Thư Khanh lên long ỷ kim bích huy hoàng. Y kéo đai lưng mềm mại trên người xuống trói chặt hai tay thanh niên lại: “Thành thân? Khanh Khanh chỉ có thể thành thân với ta!”
Hạ Thư Khanh giả vờ giãy giụa, sắc mặt đỏ bừng: “Quý Chính Đạm, ngươi làm gì đấy? Đừng để ta hận ngươi!” (Dĩm: Hạ matcha thật biết diễn!🙄)
“Chúng ta động phòng mà.” Ánh mắt Quý Chính Đạm si mê, y thống khổ áy náy nhắm hai mắt lại, rồi lại kiên định mở ra, tràn đầy chấp niệm si mê điên cuồng: “Hận ta? Cũng tốt hơn là Khanh Khanh rời khỏi ta, rồi quên sạch ta đi. Khanh Khanh, ta sẽ đối xử tốt với huynh, không có ai yêu huynh hơn ta cả.” Y có thể chờ cả một đời, cho đến khi Hạ Thư Khanh bằng lòng yêu y.
“Bệ hạ rất tốt với ta nhưng ta lại xem người như huynh đệ!” Hạ Thư Khanh “giãy giụa” thở hồng hộc, hắn rửa mắt mong chờ tân hoàng tôn quý biểu đạt tình yêu mãnh liệt nhất.
“Ta không chỉ xem Khanh Khanh như huynh đệ.” Ánh mắt Quý Chính Đạm nhìn xuyên qua, dùng môi ngăn lại những lời nói tổn thương mình từ Hạ Thư Khanh. Y một thân hoàng bào xé rách hết lớp quần áo trắng thuần của người thanh niên: “Khanh Khanh, hận ta đi.”
Hạ Thư Khanh quay đầu đi, không cho Quý Chính Đạm hôn: “Buông ta ra….”
Quý Chính Đạm rơi vào khoảng không, cả tâm hồn và thể xác đều lạnh lẽo. Y cười khổ một tiếng nhưng không có hối hận. Đế vương tôn quý trên triều nén sự ngượng ngùng xuống, cúi người móc côn ŧᏂịŧ đang ngủ say của Hạ Thư Khanh ra, đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ đảo quanh mã mắt, đôi môi ướt nóng bú ʍúŧ qυყ đầυ căng tròn, mở rộng khoang miệng nuốt cây gậy thịt vào tận yết hầu, nước miệng nóng bỏng nhỏ long tong, đôi tay hầu hạ hai viên thịt trong mượt mà, thành kính mà thỏa mãn: “Ưm….”
“Ư….” Mỗi một chỗ trên dươиɠ ѵậŧ của Hạ Thư Khanh được khoang miệng ướt nóng ôm lấy, thành thạo nhanh chóng phun ra nuốt vào, cảm giác dính dấp nóng bỏng vô cùng mất hồn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ hạ thân xộc thẳng lên óc hắn. Gậy thịt Hạ Thư Khanh nhanh chóng bành trướng, lửa nóng gắng gượng nhét sâu vào khoang miệng Quý Chính Đạm, đè ép lên đầu lưỡi mềm mại của nam nhận, tiến thẳng vào yết hầu chật hẹp mẫn cảm kia, “A…. Buông ta ra….”
Quý Chính Đạm ngửi thấy mùi hương thanh thoát quen thuộc trên người Hạ Thư Khanh, gậy thịt đâm vào làm cho nước bọt chảy ra ướt đẫm quai hàm. Trái tim y nóng bừng lên, yết hầu ngứa ngáy, cố gắng nuốt khao khát muốn ho khan xuống, càng cố gắng phun ra nuốt vào sâu hơn gậy thịt nóng bỏng của nam nhân. Quý Chính Đạm bị chơi đến mức không thể nào hít thở được, đôi mắt hơi hơi ướŧ áŧ, mày nhăn lại.
Nhưng tiếng hít thở khó nhịn của thanh niên tuấn mỹ chính là liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất. Quý Chính Đạm hưng phấn động tình, cả người nóng lên, y không tự giác đong đưa cái mông dâʍ đãиɠ.
Huyệt nhỏ điên cuồng mấy máy chảy nước, khát vọng nhận được sự chà đạp xỏ xuyên quen thuộc.
“Đừng….” Hạ Thư Khanh thở dốc ồ ồ, cơ thể hơi nóng lên, kỹ thuật khẩu giao của Quý Chính Đạm tiến bộ vượt bậc, quả đúng tiêu hồn thực cốt. Hắn vặn vẹo eo thon, nhìn có vẻ như tránh thoát hầu hạ của nam nhân, trên thực tế đang dẫn dắt tân đế đương nhiêm càng thêm nhiệt tình phun ra nuốt vào hơn.
“Ưm…..” Quý Chính Đạm mặc một thân lộng lẫy, môi sưng đỏ, sắc mặt bừng bừng, cởi vạt hoàng bào trước ngực ra, bộ ngực cao ngất lộ ra, núʍ ѵú cứng rắn hồng rực dụ người, cơ ngực dẻo dai kẹp lấy lửa nóng của Hạ Thư Khanh ma sát sinh ra từng trận cực khoái.
“A….” Côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh lại lớn thêm một vòng, chơi cho Quý Chính Đạm gần như hít thở không thông, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt tưới hết vào khoang miệng nam nhân.
“A.!” Quý Chính Đạm bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ đột nhiên bắn ra, không kịp chuẩn bị nhưng y lại không nhanh chóng rút ra, ngược lại tỉ mỉ nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Thư Khanh xuống bụng. Y lại cẩn thận khẩu giao lần nữa, chờ cho Hạ Thư Khanh lại cứng lên lần nữa, Quý Chính Đạm liếʍ liếʍ môi sưng đỏ, cởϊ qυầи ra, chỉ khoác mỗi hoàng bào bên ngoài.
Y không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hạ Thư Khanh, mở hai chân ra, nâng cái mông quay lưng về phía Hạ Thư Khanh ngồi xuông, miệng huyệt mềm mại cơ khát ăn trọn căn dươиɠ ѵậŧ nỏng bỏng cứng rắn. Đại tràng của y bị dươиɠ ѵậŧ tiến quân thần tốc vào đẩy mở ra, cường thế đâm vào chỗ sâu nhất. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hủy thiên diệt địa, hai chân y nhũn ra, nhịn không được rêи ɾỉ: “A…. Sâu quá rồi….” đế vương cao cao tại thượng bị Hạ Thư Khanh xâm phạm thành da^ʍ thú động dục, cảm thấy thẹn thùng lại rêи ɾỉ phóng đãng.
“Chặt quá…” giọng mũi gợi cảm của Hạ Thư Khanh vang lên, dươиɠ ѵậŧ thật lớn mở rộng tiểu huyệt ướt nóng của Quý Chính Đạm, trong nháy mắt đâm vào đã bị đường đi nhỏ hẹp hoàn mỹ cắи ʍút̼ bủa vây, kịch liệt đâm vào rút ra rồi xoay tròn đảo lộng, gợi lên sự ngứa ngáy trong xương cốt Quý Chính Đạm, càng thêm cơ khát được hạ thân phập phồng vuốt ve, mãnh liệt đâm vào càng sâu hơn nữa.
“A…. Rất nhanh có thể làm Khanh Khanh thoải mái rồi…” Quý Chính Đạm thở dốc dồn dập, vì lấy lòng Hạ Thư Khanh mà chịu đựng hai chân mềm nhũn ra, tiểu huyệt kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ không tha, nhanh chóng phun ra nuốt vào, mỗi lần đều chuẩn xác chạm tới chỗ mẫn cảm nhất, cao trào bùng lên, y rất nhanh bị chơi đến bắn ra.
Đại điện kim bích huy hoàng, trên long ỷ cao quý, hơi thở đam mĩ đáng xấu hổ, hai nam nhân đang thân mật sữa nước giao hòa, đế vương trẻ tuổi nhỏ giọng kêu da^ʍ, lửa nóng da^ʍ mĩ. Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh đang mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ hậu huyệt của Quý Chính Đạm, quấy đảo lung tung phát ra tiếng nước thẹn thùng, gắng gượng đâm vào vách trong ướŧ áŧ dính nhớp ấm nóng, mỗi lần gậy thịt đi ra lại ma sát lên thịt non một trận, tiếng nước cọ sát văng vãi khắp nơi.
Từ đơn phương chủ động thành cũng nhau sung sướиɠ giao hợp. Hạ Thư Khanh giã xuống tiểu huyệt của tân đế không biết bao nhiêu lần, gậy thịt đâm vào rút ra vừa đỏ lại nóng, đốt cháy hết thảy du͙© vọиɠ cơ khát.
Ham muốn chinh phục của Hạ Thư Khanh được thỏa mãn mãnh liệt, hắn chơi nam nhân đến mức cả người run rẩy, nam nhân mang trong mình tình yêu nóng bỏng vào áy náy vô biên trở nên mỹ vị lạ thường.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Hạ Thư Khanh toàn bộ được bắn vào trong vách tường mềm mụp của Quý Chính Đạm, tiểu huyệt của nam nhân gắng gượng mυ'ŧ mát dươиɠ ѵậŧ nỏng bỏng, y thở dốc kịch liệt lại đạt tới cao trào lần nữa, ngưỡng mình vong tình rêи ɾỉ: “A…. ….”
Đường ruột của đế vương tôn quý được tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy, tiểu huyệt bị chà đạp sửng đỏ diễm tình. Yết hầu hắn thở hổn hển động tình, thân thể va chạm kịch liệt làm cho căn phòng trở nên kiều diễm.
Điên cuồng hoan ái đến hơn nửa đêm, Hạ Thư Khanh chơi hoàng đế trẻ tuổi tới mức nhũn cả người ra, da thịt nóng bỏng, sung sướиɠ không thôi. Quý Chính Đạm khụt khịt, cởi đai lưng ra cho Hạ Thư Khanh, tỉ mỉ hôn lên vết đỏ trên cổ tay nam nhân, giọng nói khàn khàn: “Khanh Khanh, thoải mái không? Khanh Khanh đừng không vui….”
Hạ Thư Khanh gợi cảm mà lười biếng: “Bệ hạ, có thể để ta đi rồi sao?” Như vậy nam chính quá thú vị, phá lệ thoải mái. Hắn tưởng ở thế giới này ngốc lâu một chút.
Quý Chính Đạm đắm chìm trong dư vị cao trào, y thở dài ôm lấy Hạ Thư Khanh, khóe mắt nhỏ lệ, kiên định như thế: “Không, ta vĩnh viễn sẽ không thả Khanh Khanh đi, Khanh Khanh là của ta….”