【33.1】Trong mộng: Yêu hận đan xen / Rượu vang đỏ play: Bình rượu cắm huyệt súc ruột / Bồn tắm play: Cuồng thao tiểu huyệt, bọt nước bắn tung tóe
Buổi chiều nóng bức, một trận mưa to bất ngờ diễn ra, tưới ướt đất đai khô nóng. Đóa hoa kiều diễm hưởng thụ giọt nước tưới tắm, Cao Đại Thành kêu bọn người hầu vào làm việc.
Bên trên bàn ăn thật dài, Hạ Thư Khanh ưu nhã lắc ly rượu đỏ, khoé môi hơi cong, dung nhan không thể bắt bẻ ẩn ẩn tà khí: “Tiểu nô ɭệ đang nháo tính tình sao? Vì cái gì lại không nhìn chủ nhân?”
Quý Chính Đạm quay đầu, hằm hằm nhìn thanh niên tuấn mỹ trên chủ vị: “Tại sao ta lại mơ thấy ngươi?”
Từ khi y cưỡng ép Hạ Thư Khanh ở cùng một chỗ, y đã đạt được ước muốn. Quý Chính Đạm vốn cho rằng, y cùng nam nhân trong mộng đều tàn nhẫn tà khác không khác nhau là bao. Không nghĩ tới lại lần nữa gặp mặt, linh hồn Quý Chính Đạm không nhịn được run rẩy. Y không thể nào hạ quyết tâm hung ác đối với người có khuôn mặt y đúc Hạ Thư Khanh, thậm chí y sợ vô ý toát ra một tia mềm mại yêu thương, để nam nhân trong mộng chế giễu. Y cũng sợ hãi, nếu Thư Khanh biết được trong mộng y cùng nam nhân khác dây dưa không rõ, có phải sẽ chán ghét và rời đi y?
“Tiểu nô ɭệ thật thú vị.” Hạ Thư Khanh cười nhẹ nói, uống rượu đỏ, “Ta cam đoan đây là lần cuối ngươi mơ thấy ta.” Hắn không cho rằng kỹ xảo của mình không để lại dấu vết gì, nam chính Khởi Điềm mơ hồ phát hiện ra chân tướng, mới có thể giận không kiềm được như vậy, trên thực tế lựa chọn trốn tránh.
“Lần cuối cùng?” Quý Chính Đạm không tin Hạ Thư Khanh, nhưng cũng bị dụ hoặc to lớn đả động. Mộng cảnh của y tràn đầy đấu tranh phản kháng cùng hoang đường gian da^ʍ, cùng hiện thực giao hoà hỗn loạn. Quý Chính Đạm không thể làm gì nam nhân trong mộng, chỉ là không muốn khuất phục thôi.
Y không còn suy nghĩ lung tung, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, thoải mái dứt khoát. Môi y nhiễm lên một tầng nước lấp lánh, ánh mắt kiên định: “Hiện tại có thể.”
“Gấp cái gì, chủ nhân còn chưa dạy ngươi phương pháp uống đâu. A, há miệng.” Hạ Thư Khanh cười khẽ, hắn uống một hớp rượu đỏ, ôm lấy gáy của nam nhân, miệng đối miệng truyền rượu qua. Cánh môi mềm mại va chạm vào nhau, hô hấp dây dưa hỗn loạn. Hạ Thư Khanh cường thế cạy mở hàm răng Quý Chính Đạm, rượu thuận theo đầu lưỡi tiến vào khoang miệng nóng ướt của nam nhân.
“Ngô! A…” Môi Quý Chính Đạm bị thanh niên ngăn chặn, chất lỏng thơm nồng bao quanh đầu lưỡi của y, tuỳ theo mà đến cường thế quen thuộc xâm chiếm. Tất cả không khí của Quý Chính Đạm bị tước đoạt, y bị ép nhấp nhô yết hầu nuốt vào, một chút rượu đỏ trượt xuống, thực quản tràn ngập mùi rượu, có chút rượu tràn ra giữa khóe miệng hai người đang kề nhau, nhỏ xuống l*иg ngực Quý Chính Đạm, ướt đẫm vạt áo trước ngực, tạo ra màu đỏ mập mờ. Không biết là bị Hạ Thư Khanh cướp đoạt thiếu dưỡng khí hay là say rượu mà thần kinh Quý Chính Đạm tê liệt, đầu lưỡi nóng lên, hô hấp dần nóng lên. Y chạy không thoát nụ hôn cường thế nhiệt liệt, chỉ có thể không cam lòng yếu thế phản kích trở về.
Quý Chính Đam lớn mật đảo khách thành chủ, Hạ Thư Khanh giọng mũi khẽ cười, càng tăng mạnh lực đạo cùng nam nhân môi lưỡi dây dưa, trừu sáp đôi môi y, làm đến lưỡi của y sinh đau. Tiếng nước mập mờ vang vọng quanh phòng. Lửa nóng đầy trời tại bên tai hai người nổ tung, ngọn lửa du͙© vọиɠ tới vừa nhanh vừa vội, Hạ Thư Khanh tiện tay đem rượu đỏ từ trên cao xuống rót vào l*иg ngực Quý Chính Đạm, nhuộm đỏ một mảnh, cái áo màu trắng ướt đẫm phác hoạ ra l*иg ngực nam nhân khỏe đẹp cân đối, mỗi một tấc trôi chảy cơ bắp đường cong, như ẩn như hiện dụ hoặc.
Hạ Thư Khanh vươn tay vào trong vạt áo Quý Chính Đạm, vỗ về chơi đùa l*иg ngực ẩm ướt của nam nhân: “A… Dung mạo thật là dễ nhìn, say nhiều một chút thật tốt.”
“A… Không muốn… Ngươi làm gì vậy?” Quý Chính Đạm bị nụ hôn quen thuộc nồng nhiệt thân đến đầu lưỡi run lên, tìиɧ ɖu͙© tràn lan, động tác phản kháng vô ý thức cơ hồ đem cái bàn lật tung.
“Thả lỏng, sẽ rất dễ chịu.” Hạ Thư Khanh vừa đấm vừa xoa đem Quý Chính Đạm áp đảo trên mặt bàn. Hắn xé toang chiếc áo màu trắng, môi ngậm lên thịt mềm trên ngực nam nhân, song ngực cường tráng co dãn nhiễm lên rượu đỏ mùi thơm ngát, màu đỏ đẫm nước để lộ ra bí ẩn tìиɧ ɖu͙©, một trận ngứa ngáy xông đến tận đáy lòng. Hắn miệng lớn mυ'ŧ vào thịt sữa, đầu lưỡi trêu chọc đầṳ ѵú mẫn cảm, nhẹ nhàng gặm nhấm lôi kéo.
“A… Buông ra… Ngươi hỗn đản!” Trước ngực Quý Chính Đạm một mảnh lạnh buốt, đầṳ ѵú phấn nộn mẫn cảm của y bị chà đạp, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lướt qua xương sống bay thẳng lên đại não, nam nhân dù có cứng rắn hơn nữa cũng sẽ bị du͙© vọиɠ lửa nóng bắt được. Thanh âm Quý Chính Đạm thay đổi, toàn thân phát run. Nam nhân tựa hồ muốn đem sữa thịt của y hút sạch sẽ, bên trong nhoi nhói là kɧoáı ©ảʍ khó có thể tả bằng lời, giảo hoạt lại thành thạo.
Hạ Thư Khanh đem đầṳ ѵú ngạo nghễ của Quý Chính Đạm ăn đến vừa đỏ vừa sưng, vô cùng đáng thương, còn đem toàn bộ rượu đỏ trên ngực liếʍ mυ'ŧ sạch sẽ. Hắn cười nhẹ, giật xuống quần Quý Chính Đạm, cưỡng ép đẩy ra hai chân thon dài hữu lực: “Cái miệng phía trên không nghe lời như thế, vậy thì dùng cái miệng phía dưới uống rượu đi.”
“A, ngươi điên rồi sao?” Quý Chính Đạm bị ý nghĩ điên rồ của nam nhân làm cho choáng váng, y ra sức giãy dụa nhưng bị trấn áp một cách vô tình.
Hạ Thư Khanh có chút thở dốc, hắn nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai đỏ chót của Quý Chính Đạm, ác liệt ngậm vào một khối thịt mềm bên gáy, lặp đi lặp lại nhấm nháp: “Ngoan, nghe lời, ta sẽ không làm ngươi bị thương. Ngươi để cho chủ nhân cao hứng một chút.”
Khuôn mặt Quý Chính Đạm đỏ bừng, y nhìn qua mặt đáng sợ của nam nhân rất nhiều lần nhưng lại là lần đầu tiên nghe thấy lời thì thầm triền miên lưu luyến. Y hơi sững sờ, đối với Hạ đại phu vĩnh viễn ôn nhu không thể kiềm chế, mà gương mặt ôn nhuận như ngọc quen thuộc này, làm cho người ta không nhẫn tâm cự tuyệt. Phần gáy y nhiễm lên một mảnh ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đừng quá mức.”
Hạ Thư Khanh cười khẽ vô cùng êm tai, từ phía sau đưa tay vỗ về hạ thân Quý Chính Đạm, dễ như trở bàn tay câu lên khô nóng bí ẩn dục niệm: “Rõ ràng là ngươi một mực câu dẫn ta.” Hắn lột ra quần Quý Chính Đạm, lộ ra bờ mông sung mãn săn chắc, nhẹ nhàng vỗ, nổi lên xấu hổ phấn hồng.
“A… Ngươi tốc chiến tốc thắng, không cần làm bất kỳ thủ đoạn gì.” Quý Chính Đạm bị đùa bỡn đến dục tiên dục tử, ngọc hành ở trong tay nam nhân không chịu nổi một kích, gắng gượng bành trướng bừng bừng phấn chấn phun ra một cỗ tinh hoa, đọng lại trên phần bụng bằng phẳng, lộ ra sắc thái da^ʍ mỹ. Đều tại bộ dáng ôn nhu của nam nhân quá mê hoặc lòng người.
“Sẽ không đem ngươi chơi hỏng.” Hạ Thư Khanh được một tấc lại muốn tiến một thước, ngón tay thon dài chọc lộng cửa huyệt lộ ra dâʍ ɖị©ɧ của Quý Chính Đạm, ôn nhu khai thác mệt nhọc muốn mạng, chỉ chốc lát sau, hắn đem đường hành lang mềm mại của Quý Chính Đạm cắm vào quả quyết, da^ʍ thuỷ tràn ra vô số kể.
“A…” Quý Chính Đạm cắn răng nuốt vào rêи ɾỉ khó nhịn, khát vọng tìиɧ ɖu͙© lại bắt đầu nhanh chóng tràn ra khắp nơi, để y không nhẫn nhịn được nghĩ muốn lắc lư vòng eo, nghênh hợp 4 ngón tay đang làm loạn trong tiểu huyệt. Suy nghĩ quá mức dâʍ đãиɠ không chịu nổi, Quý Chính Đạm đỏ mặt vùi đầu vào cánh tay, cơ bắp căng cứng hiện ra màu đỏ ngon miệng.
Hạ Thư Khanh đem vẻ mặt dục cầu bất mãn của nam nhân thu hết vào mắt, hắn có ý đồ xấu cầm lấy bình rượu đỏ, miệng bình nhắm ngay vào tiểu huyệt nóng ẩm tiết ra dâʍ ɖị©ɧ: “Ngoan, chủ nhân cho ngươi ăn cái này.”
“A…” Cửa huyệt Quý Chính Đạm thừa nhận dị vật lạnh buốt thâm nhập, rượu lạnh một cỗ lại một cỗ rót vào tràng đạo mềm mại, dần dần tràn đầy nơi sâu nhất, căng ra mỗi một nếp gấp nhỏ bé.
“A… Không muốn nữa, đã đầy rồi.” Quý Chính Đạm cảm giác được bụng khác thường, đường hành lang mẫn cảm kịch liệt co vào, lại ngăn cản không được rượu tràn ra khắp nơi. Bụng của y có chút nhô lên, vậy mà lại vô cùng yếu ớt giống như mang thai.
Quý Chính Đạm bị cảm giác kỳ quái này dày vò đến mức đuôi mắt đỏ lên, cơ hồ rơi lệ. Y nghĩ muốn bò đi nhưng lại bị Hạ Thư Khanh kéo vào trong ngực, vô ý thức nắm lấy vạt áo của thanh niên, rêи ɾỉ cầu xin tha thứ: “A… Thư Khanh… Phu quân cứu ta với… Bụng sẽ vỡ mất…”
Hạ Thư Khanh hôn lên cái trán đẫm mồ hôi, khoé mắt ướŧ áŧ của Quý Chính Đạm, giọng nói ôn nhu vô hạn: “Muốn nó hay là muốn phu quân?”
“Phu quân.” Quý Chính Đạm nghẹn ngào lên tiếng, “muốn ngươi, muốn phu quân.”. Nam nhân kiên cường bất khuất bộc lộ ra một khía cạnh mềm mại, vô cùng đáng thương làm người thương tiếc, lại cũng khiến cho người ta nổi lên tâm tư muốn hung hăng bắt nạt.
“Thật ngoan.” Hạ Thư Khanh cùng Quý Chính Đạm trao đổi một cái hôn sâu, mãi đến khi đem người hôn đến động tình mới bùm một tiếng rút ra bình rượu đỏ.
Thanh âm xấu hổ khiến mặt Quý Chính Đạm ửng hồng, cửa huyệt phấn nộn tràn ra chất lỏng màu đỏ, nhỏ lên trên bàn ăn sạch sẽ. Y khóc nức nở trong lúc thở dốc, nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khi phóng thích, cả người mềm thành nước: “A…”