Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 21

【21】Hiện thực: Khẩu giao đến mất hồn, chủ động nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙/ Tu La Tràng: Bàng thừa tướng cưỡng chế không thành, bị thu thập

Edit: Dĩm

Hoa mai xinh đẹp lộng lẫy, cánh hoa nhiều màu sắc rung ring trong gió lay động lòng người. Dưới gốc hoa mai, Bàng Tư Thụ đàn một khúc nhạc, ngâm nga bài thơ, các tài tử giai nhân đều tiến đến thưởng thức.

Trong gian đình, Hạ Thư Khanh ngồi ở trước bàn, lông mày giãn ra, quai hàm hoàn hảo tinh xảo uyển chuyển, cánh tay đặt trên bàn hơi siết chặt. Hắn thở hổn hển trong cổ họng, khêu gợi quyến rũ: "Ân... Hầu Gia đừng ..."

Gậy thịt khổng lồ của Hạ Thư Khanh rơi vào tay Quý Chính Đạm nấp dưới gầm bàn. Đầu ngón tay hơi thô ráp do luyện kiếm, vuốt ve gậy thịt khổng lồ đầy sức sống, vừa giật vừa thận trọng xoa nắn túi ngọc của Hạ Thư Khanh. Cảm giác kɧoáı ©ảʍ dày đặc lan tràn, Hạ Thư Khanh sảng khoái ngâm nga. Giọng hát cùng tiếng bước chân từ bên ngoài, tùy thời đều có thể bị phát hiện càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hạ Thư Khanh thành công thuần phục Quý Chính Đạm, Tiểu Hầu gia cường thế chính trực không khuất phục trong giấc mơ, mà hiện tại y còn núp dưới gầm bàn chủ động thủ da^ʍ cho hắn. Khao khát chinh phục nam chính của Hạ Thư Khanh được thỏa mãn, không phí công hắn kiên nhẫn dạy dỗ. Bên ngoài không ngớt tiếng nói, lấn áp âm thanh dưới bàn, nam chính nghiêm túc trêu chọc phục vụ.

Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khiến Hạ Thư Khanh ngạc nhiên, chỉ là hắn được một tấc lại muốn tiến một thước. Hạ Thư Khanh đặt ngón tay xuống dưới bàn, đẩy đôi vai rộng của Quý Chính Đạm qua một lớp vải mỏng: "Đừng ... Bàng thừa tướng sẽ trở lại sớm thôi ..."

Hạ Thư Khanh từ chối khéo léo, nhưng lại giống như một ám chỉ, hắn đẩy Quý Chính Đạm ra vì Bàng Tư Thụ.

Trước mắt trở nên tối tăm mông lung, Quý Chính Đạm kìm nén sự xấu hổ của mình, đưa tay thò vào đáy quần của Hạ Thư Khanh. Y không thể nhìn rõ trước mặt mình, chỉ có nhịp tim đập loạn nhịp cùng tiếng hô hấp nặng nề, còn có hơi thở của Hạ đại phu cùng côn ŧᏂịŧ nóng bỏng trong tay.

Quý Chính Đạm vừa rồi thất thần nhìn chằm chằm vào môi Hạ Thư Khanh, y chỉ muốn hôn thật sâu nam nhân đó, khao khát được quấn lấy thân mật. Cố kyj cừng ghen ghét đang đấu tranh với nhau, Quý Chính Đạm đem giấu đi, chơi đùa côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh, khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn. Quý Chính Đạm si mê, có cảm giác thành tựu, Hạ đại phu vì chính mình nổi lên phản ứng.

Hạ Thư Khanh đưa tay đẩy vai Quý Chính Đạm, trong đầu như đốt lên ngọn lửa, đốt cháy hết sự bình tĩnh của hắn.

“Sẽ không có ai phát hiện ra đâu.” Quý Chính Đạm trầm giọng nói, run rẩy cầm lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của Hạ Thư Khanh, ngửi thấy hơi thở độc nhất vô nhị của hắn. Hơi thở của Quý Chính Đạm nóng rực, y kẹp chặt mông, kìm nén cơn khát tràn ngập trong hành lang mềm mại.

Quý Chính Đạm hé môi bao phủ qυყ đầυ hơi ẩm ướt của côn ŧᏂịŧ, cẩn thận ngậm lấy thân gậy to lớn. Khoang miệng phun ra nuốt vào an ủi qυყ đầυ, đầu lưỡi mêm mại liếʍ quanh qυყ đầυ, cũng không quên vuốt ve hai túi ngọc. Miệng y đầy đến mức thở không ra hơi, đành phải miễn cưỡng nhả ra, nôn thốc nôn tháo, giống như Hạ Thư Khanh đang đâm sâu vào nơi bí mật bên dưới của y.

Dưới mặt bàn, côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh nhét đầy vào trong khoang miệng ấm áp của Quý Chính Đạm. Gò má cùng khoang miệng phối hợp an ủi mỗi một chỗ mẫn cảm của hắn, bàn tay ở trên bàn hơi nắm chặt, kiềm chế không đem nam nhân dưới bàn lôi ra mà hung hăng thao.

Thật là quá dâʍ đãиɠ, trong lòng Quý Chính Đạm xấu hổ vô cùng, nhưng cái mông đưng đưa lại cực kỳ thành thật, hành lang sưng tấy, du͙© vọиɠ dưới hạ thân bắt đầu ngẩng đầu lên, y cảm thấy côn ŧᏂịŧ trong miệng gần như sắp nổ tung, nhét thật sâu vào cổ họng, chặn hết hô hấp, nức nở gần như tắt thở, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, y cảm nhận được cơ thể Hạ Thư Khanh hưng phấn, trong lòng lại sung sướиɠ, y mυ'ŧ mạnh lêи đỉиɦ qυყ đầυ.

Hạ Thư Khanh hơi duỗi thẳng thắt lưng của mình, côn ŧᏂịŧ đảo lộng trong khoang miệng Quý Chính Đạm, âm thanh cọ xát mơ hồ, rất nhỏ nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Miệng Quý Chính Đạm bị mở rộng ra tối đa, ra sức mυ'ŧ mạnh, Hạ Thư Khanh thở nặng nề, đùi trong khép chặt, kɧoáı ©ảʍ tràn ra tứ chi, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đều bắn vào miệng Quý Chính Đạm: "Ân…… "

Quý Chính Đạm bị chất lỏng có mùi xạ hương bắn vào chưa kịp đề phòng, cổ họng đặc biệt ngứa ngáy, nuốt hết vào trong mà không để ý, mùi vị cũng không kì quái như trong tưởng tượng. Nghe thấy tiếng thở dốc của Hạ Thư Khanh, Quý Chính Đạm như trở lại trong chiếc tủ gỗ bí mật chật hẹp. Niềm vui sướиɠ cùng du͙© vọиɠ không thể tách rời của hai người dồn dập đến chân mày Quý Chính Đạm. Y thực sự rất muốn rất muốn đem bên người độc chiếm.

Hạ Thư Khanh nghe thấy tiếng nuốt nước bọt nhẹ dưới mặt bàn, khẽ cười. Tiểu Hầu Gia càng ngày càng tham ăn.

Hạ Thư Khanh lợi dụng không gian hệ thống, khiến người ngoài bỏ qua sự dâʍ ɭσạи ẩn giấu ở đây. Sau khi Quý Chính Đạm bước ra từ gầm bàn, các học giả mới quay lại bàn, kính rượu tán gẫu.

Hạ Thư Khanh uống chút rượu, hai má hơi ửng hồng, giữa cổ có mồ hôi mỏng, khiến Quý Chính Đạm muốn mυ'ŧ sạch.

“Súc miệng.” Lông mày của Hạ Thư Khanh mơ hồ gợi cảm. Hắn rót một tách trà, làm ướt khăn tay, lau tay cho y, trầm giọng hỏi: “Ngài vì sao làm như vậy?”

Giữa thanh thiên bạch nhật, Tiểu Huầ Gia khẩu giao cho hắn, điều này rất sảng khoái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng vui sướиɠ, chỉ là Hạ đại phu tính tình đơn thuần, luôn hoảng loạn nghi hoặc.

Quý Chính Đạm tâm trạng đang dâng trào, hai tai đỏ bừng, môi đỏ mọng vì mới khẩu giao, lớp ngụy trang tầm thường không ngăn được sự khiêu gợi đó. Y uống hết cốc trà với dư vị ngọt ngào, mới nhận ra Hạ đại phu yêu cầu y súc miệng. Ý niệm hòa hợp nhất thể với Hạ đại phu của Quý Chính Đạm quá điên rồ, sẽ khiến Hạ đại phu sợ hãi. Quý Chính Đạm liếʍ môi, y nắm lấy tay Hạ Thư Khanh, đôi mắt rực lửa: "Ta... vì trái tim ta..." thích ngươi...

Hạ Thư Khanh vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài làm sao vậy?”

Yết hầu Quý Chính Đạm khẽ nhúc nhích, trong đôi mắt sạch sẽ của Hạ Thư Khanh, tất cả sự điên cuồng đều bình tĩnh lại, y thì thầm vào tai nam nhân: “Ta nghe nói, ăn tinh… dịch, bệnh sẽ tốt lên.” (Dĩm: Có ai đọc đoạn này cười như điên giống mình k 🤣)

Hạ Thư Khanh bật cười, Tiểu Hầu Gia thật đáng yêu, lại dám dùng lời lẽ ngây thơ như vậy để dỗ dành hắn. Hạ Thư Khanh muốn giống như trong mộng, đem nam chính giam cầm lại, dưỡng y thành bộ dạng để hắn tùy ý dâʍ ɭσạи mỗi ngày, xem Quý Chính Đạm biểu tình lớn mật hoặc xấu hổ, phẫn nộ hoặc vui thích.

Quá mỹ diệu~ Hạ Thư Khanh cố tình làm ra vẻ tức giận:"Ta mới là đại phu, lại nghe người ngoài nói bậy? Ngài nếu không tin ta, có thể đi tìm đại phu khác. Hơn nữa, chuyện tế nhị này……"

"Đừng ..." Hạ Thư Khanh khó chịu, Quý Chính Đạm còn khó chịu hơn so với bất cứ ai. Y nhanh chóng nắm lấy tay Hạ đại phu, ăn nói khép lép: “Ta uống nhiều rượu, mạo phạm Hạ đại phu, sau này cũng không dám nữa……” Y sợ Hạ đại phu chán ghét mà rời bỏ y.

Hạ Thư Khanh rất vui khi thấy thái độ táo bạo phóng đãng của Quý Chính Đạm, nhưng tiếc rằng hắn không được nhìn thấy y ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình. Cho nên hắn chỉ lạnh mặt nói: "Không phải là không cho ngài uống rượu, về sau không được phép như vậy."

“Được, đều nghe ngươi.” Trái tim căng thẳng của Quý Chính Đạm lập tức thả lỏng, Hạ đại phu vẫn tốt như vậy. Khóe miệng cong lên, tâm tình nhanh chóng tản ra ánh sáng, ngay cả những người xung quanh cũng không khỏi bị ngoại hình bình thường của y thu hút.

Bàng Tư Thụ vì Hạ Thư Khanh mà xướng khúc, giành được nhiều lời khen ngợi của các học giả cùng thiên kim nhà quyền quý, nhưng khi quay lại, thấy Hạ Thư Khanh vẫn đứng bất động như ngọn núi, lại còn mắt đi mày lại với Quý Chính Đạm.

Nụ cười trên mặt có chút phai nhạt, xoay người cầm cây quạt trong tay: "Hạ đại phu, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Hạ Thư Khanh chỉ nghe được một vài từ, vẫn đúng trọng tâm gật đầu: "Xuất sắc, tại hạ bội phục."

Lông mày của Bàng Tư Thụ sáng ngời, hắn cười: "Quá khen. Không biết bằng hữu của ngươi có thể đàn một khúc không?"

Quý Chính Đạm biết Bàng Tư Thụ lại đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, lần này không tiến không lùi như trong triều đình, mà đứng dậy bình tĩnh nói: “Ta vẽ một bức họa, chê cười rồi.” Tính cách trầm ổn chính trực của Quý Chính Đạm, lần đầu tiên xúc động phá vỡ quy tắc.

Bàng Tư Thụ hơi ngạc nhiên, hắn chưa nghe qua Tiểu Hầu Gia biết vẽ?

Quý Chính Đạm xuất thân con nhà võ, rất ít có cơ hội đυ.ng đến bút mực văn chương, nhưng từ nhỏ Quý gia đã cho y học qua Lục nghệ (lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số), mấy năm gần trước gia đạo sa sút, nhiều năm như vậy y cũng chưa bao giờ chậm trễ.

Quý Chính Đạm mượn bút với nghiên mực, cầm bút ngay ngắn trên cuộn giấy, động tác tiêu sái mà sắc bén. Chỉ trong chốc lát, bức hạo dưới ngòi bút của Quý Chính Đạm đã thu hút rất nhiều sự chú ý, dung mạo dễ nhìn không có gì đáng kinh ngạc, kỹ thuật vẽ tranh điêu luyện, rất có điểm khí phách bắt mắt.

Giữa những lời cảm thán, Hạ Thư Khanh mỉm cười không ngoài dự đoán, Quý Chính Đạm thời niên thiếu đã đạt được chức vị Võ Trạng Nguyên, vừa có sức mạnh vừa có trí tuệ, nếu không y sẽ không thể là một vị tướng uy danh nghe thấy tên thôi cũng khiến kẻ thù khϊếp sợ.

Một nam chính hoàn mỹ như vậy, vô cùng chói mắt, ngụy trang tầm thường cũng không thể che giấu được cử chỉ bắt mắt của y. Là một nam tử tuấn mỹ, hơi thở nam tính như vậy, trên dưới hai cái miệng nhỏ vừa ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hắn xuất tinh, từ trong ra ngoài đều là ấn ký của hắn.

Hạ Thư Khanh trong lòng vui vẻ, trên mặt không lộ ra vẻ gì.

Sau khi hoàn thành bức tranh, Quý Chính Đạm đặt bút lông xuống. Mọi người ồ lên: "Dưới ánh trăng thưởng mai?"

Trong tranh, chàng thư sinh chỉ có một tấm lưng, dáng người cao ráo, ôn tồn lễ độ. Vầng trăng sáng trong veo, vắng vẻ treo trên cành, hoa mai với vẻ đẹp kiêu sa, đơn độc nhưng không cô đơn, đó là tâm trạng đẹp mà con người hằng khao khát.

“Đẹp, đẹp.” Trưởng công chúa một thân hồng y từ trong đám người bước ra, hoa lệ bắt mắt: “Vị này muốn ban thưởng gì?"

Người khác nghe xong kích động không thôi, phải may mắn lắm mới được trưởng công chúa ban thưởng, tranh đẹp như vậy được đánh giá cao là điều hiển nhiên.

“Cũng không có yêu cầu gì.” Quý Chính Đạm cũng không kinh ngạc, tiếp tục cầm bút lên trên bức tranh viết hai chữ: “Tặng Khanh”

Y trân trọng đưa đến trước mặt Hạ Thư Khanh: "Thế nào, ngươi thích không?"

Xung quanh ồ lên, Hạ Thư Khanh thu hút sự chú ý của mọi người. Trưởng công chúa thở dài, nàng thưởng thức nam tử đều là những người không có hiểu phong tình?

Bàng Tư Thụ mỉm cười thích thú, bọn họ ỷ vào người ngoài không hiểu mối quan hệ giữa hai người, tặng tín vật cho nhau, nói chuyện yêu đương, thật là quá lớn mật.

Giọng của Quý Chính Đạm rất bình tĩnh, nhưng cử động và ánh mắt của y đều thể hiện sự lo lắng và quan tâm. Có vẻ như chỉ cần Hạ Thư Khanh không thích, y sẽ vô cùng thất vọng.

“Đẹp lắm.” Hạ Thư Khanh mỉm cười, đôi mắt như chứa đựng ánh trăng dịu dàng, hắn cầm bút lông viết một bài thơ bên cạnh cuộn giấy.

Mọi người dõi theo từng chữ, cẩn thận cân nhắc hết lần này tới lần khác, không khỏi cảm thán: "Thơ hay, tranh đẹp, tuyệt mỹ!"

Quý Chính Đạm nóng bừng cả mặt, còn cao hứng hơn cả năm xưa dành được chức Võ Trạng Nguyên. Dường như tâm ý tha thiết của y nhận được sự hồi đáp. Y không khỏi băn khoăn liệu một người đơn thuần thiện lương như Hạ đại phu có hiểu được những ảo tưởng khó giải thích của mình?

Lúc này, Quý Chính Đạm đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài đám đông: Ô Chương Tùng!

Ô Chương Tùng một thân hắc y, thân hình gầy ốm, trên chiến trường đã chịu qua thương nặng, thể chất suy yếu. Hoàn toàn không giốngtên tiểu nhân hèn hạ đã bán đứng y. Ô Chương Tùng mơ hồ liếc nhìn trưởng công chúa, sau đó xoay người đi ra ngoài vườn mai.

Người huynh đệ đã từng vào sinh ra tử đâm sau lưng y một đao. Quý Chính Đạm siết chặt nắm đấm, y thì thầm với Hạ Thư Khanh: "Chờ ta trở lại."

“Chăm sóc tốt cho Hạ đại phu.” Y cảnh báo Bàng Tư Thụ, nhân lúc mọi người không chú ý đến, lách mình đi theo bước chân của Ô Chương Tùng.

Theo cốt truyện, Ô Chương Tùng và trưởng công chúa có một cuộc trò chuyện bí mật. Quý Chính Đạm đã nghe tất cả sự thật: Ô Chương Tùng chứng kiến huynh đệ tốt Quý Chính Đạm của mình trở nên nổi danh, mọi người ngưỡng mộ ca ngợi y, còn hắn chỉ là một tiểu quan ốm yếu, nhận được bổn lộc ít ỏi mỗi tháng.

Hắn cảm thấy bất bình, không muốn người nhà phải chịu đựng gian khổ cùng mình, hắn bắt đầu phản bội lương tâm nhận hối lộ, một bước sai không thể quay đầu lại. Gian tế của địch quốc bắt được nhược điểm của Ô Chương Tùng, đe dọa tính mạng của vợ con hắn, ép buộc hắn buộc tội Quý Chính Đạm thông đồng với địch bán nước.

Mà Quý Chính Đạm từ trước đến nay đều trung thành, tận tâm với triều đình, thái tử điện hạ coi y như cái gai trong mắt. Đối mặt với "thông tin" của Ô Chương Tùng, hắn thuận nước đẩy thuyền, diệt trừu tận gốc.

Không chỉ đâm một nhát dao sau lưng, mà còn từ bỏ một thần tử trung thành với nước. Trưởng công chúa cũng chỉ là quân cờ của thái tử, cho dù nàng trao tâm cho tiểu hầu gia, nhưng cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của huynh trưởng.

Mọi người đều ích kỷ cho lợi ích của mình, họ không tin tưởng vào lòng trung thành của Quý Chính Đạm, cũng xem nhẹ thực lực của y.

Cuối cùng, sau khi Quý Chính Đạm mất đi trưởng tỷ, tâm hoàn toàn rét lạnh, giống như Bàng Tư Thụ, lòng dạ sâu. Y chính trực thiện lương cuối cùng lại phải đối mặt với sự thật tàn khốc, từ bỏ lòng trung thành mà y đã từng dốc lòng bảo vệ.

Hạ Thư Khanh không lo lắng cho Quý Chính Đạm, hắn nhìn trúng người, không phải vì một chút suy sụp mà lùi bước.

...

Nha hoàn áo xanh đang rót trà cho Hạ Thư Khanh, Bàng Tư Thụ quay lại, chiếc quạt chạm vào khuỷu tay của nha hoàn, ấm trà bị trượt, đổ trên bàn, bắn vào tay của Hạ Thư Khanh.

Hạ Thư Khanh vốn dĩ muốn che giấu, nhưng ý tứ trong mắt Bàng Tư Thụ khiến hắn ngừng động tác, tên này cố ý.

"A! Cẩn thận ..." Nha hoàn áo xanh gần như bật khóc vì hoảng sợ. Nàng vứt ấm trà đi, lấy ra một tấm vải trắng sạch sẽ, muốn lau trà cho Hạ Thư Khanh, nhưng khi đi tới phái đũng quần phía dưới của nam nhân, làm chân tay nàng luống cuống.

“Không sao, tự ta có thể lau.” Hạ Thư Khanh cười nhẹ đứng lên, y phục cũng không hẳn là ướt hết.

Nha hoàn mặt đỏ bừng, vành tai cũng đỏ, ngây người tại chỗ, vị công tử này ánh mắt nghiêm túc, khi cười lên rất ôn nhu ...

“Thật bất cẩn. Nhìn nha hoàn này vẫn còn nhìn ngươi mê mẩn?” Bàng Tư Thụ nắm lấy mảnh vải trắng rất tự nhiên, bắt đầu lau xuống vòng eo thon của Hạ Thư Khanh: “Hạ đại phu, ngươi có bị bỏng không?”

Khuôn mặt hắn nghiêm túc tập trung, nhưng bàn tay lại như có như không xoa nắn đùi trong của Hạ Thư Khanh. Không giống câu dẫn, càng sâu hơn là câu dẫn, dễ khơi dậy ham muốn của con người.

"Không có." Hạ Thư Khanh nheo mắt lại, mỉm cười, kiên trì nắm cổ tay của Bàng Tư Thụ: "Đa tạ, không phiền nhọc thừa tướng đại nhân."

“Đừng khách khí, là ta mang ngươi tới, bằng không, hắn sẽ nói ta tiếp đón không chu toàn.” Bàng Tư Thụ vô cùng nhiệt tình, từ nha hoàn cầm lấy một bộ y phục mới, đẩy Hạ Thư Khanh vào phòng thay y phục.

Cánh cửa đóng lại, hai người ở trong cùng một phòng. Hạ Thư Khanh đứng yên, nhưng tò mò, chính xác thì Bàng thừa tướng muốn gì?

Bàng Tư Thụ cẩn thận khóa chốt cửa lại, xoay người lại: “Được rồi, ngươi có thể thay y phục.” Ánh mắt đào hoa lãng mạn của hắn rõ ràng đã bị dập tắt.

Hạ Thư Khanh đặt tay lên thắt lưng, nhìn vào đôi mắt ác ý của Bàng Tư Thụ: "Ngươi có thể tránh được không?"

Bàng Tư Thụ gõ chiếc quạt trên tay: "Ta và ngươi đều là nam nhân, hà tất gì khách khí như vậy? Không bằng, bổn tướng giúp ngươi."

Hắn bước tới nắm lấy eo của Hạ Thư Khanh, cởi thắt lưng của người đang trong vòng tay. Giống như một cái ôm ái muội, họ gần nhau mà lại không có hoàn toàn tiếp xúc.

Bàng Tư Thụ mặt mày tinh xảo cùng nét thư sinh quý phái khiến không biết bao nhiêu nữ tử yêu mến bởi vẻ ngoài xuất chúng cùng tài mạo của hắn. Hắn tiến lại gần ngửi lấy hơi thở xung quanh Hạ Thư Khanh.

Hạ Thư Khanh ngửi thấy mùi thơm sảng khoái từ mái tóc đen tuyền của Bàng Tư Thụ, đầy khí chất phong lưu của quý công tử nhà quyền quý. Hắn lắc đầu: "Tạ hạ chỉ là bá tánh bình thường, không đáng để thừa tướng tự mình thay y phục."

“Chút chuyện nhỏ, không đáng nói. Chúng ta chính là bằng hữu tốt của nhau.” Cổ của Bàng Tư Thụ trắng như ngọc, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, lưu loát cởi bỏ áo ngoài của Hạ Thư Khanh.

Hắn thu liễm khí chất kiêu căng ngạo mạn của mình, đôi mắt đào hoa tươi cười quyến rũ, cùng đóa hoa vô cùng rực rỡ khiến người ta cảm thấy đau lòng. Hắn nhẹ nhàng thì thàm vào tai Hạ Thư Khanh: “Hạ đại phu, ngươi cảm thấy tiểu hầu gia là như thế nào người?”

Hạ Thư Khanh mỉm cười biểu lộ không có phòng bị: "Tiểu Hầu gia tuổi trẻ tài cao, không phỉa ta có thể bình phẩm."

Bàng Tư Thụ bắt đầu cởi chiếc áo trong trắng tinh của Hạ Thư Khanh, để lộ xương quai xanh cùng bờ vai xinh đẹp. Ngón tay hắn cố ý lướt trên ngực Hạ Thư Khanh, làm dấy lên từng đợt ngứa ngáy. Bàng Tư Thụ trong mắt lóe lên hứng thú, sắc mặt nghiêm túc: "Bổn tướng thì sao?"

Hạ Thư Khanh nhìn chằm chằm đóa hoa ăn thịt người trước mặt, hắn đang giấu đi hàm răng sắc nhọn, biểu hiện nhan sắc mĩ lệ, mị hoặc giống yêu tinh, vây quanh con mồi không biết gì, không nghĩ tới còn đem tấm lưới vô hình bao phủ lấy con mồi.

Hạ Thư Khanh nở nụ cười, tự mình cởi sạch sẽ, xoay người mặc y phục mới vào, nho nhã như quý công tử: "Thừa tướng đại nhân rộng lượng, tại hạ rất bội phục."

Hạ Thư Khanh thân hình thon dài xẹt qua, Bàng Tư Thụ ánh mắt lưu chuyển, có chút tiếc nuối, nở nụ cười: "Hạ đại phu thật sự biết nói chuyện. Bổn tướng có chút không thoải mái, ngươi có thể giúp ta bắt mạch được không?"

Hạ Thư Khanh không có lý do gì từ chối, ngồi xuống bắt mạch: "Thừa tướng không khỏe ở chỗ nào?"

Bàng Tư Thụ vươn cổ tay trắng nõn ra, hắn dựa sát vào Hạ Thư Khanh, phóng đại những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp, tự nhiên lại bắt mắt. Hơi thở của Bàng Tư Thụ rõ ràng, đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình: "Tương tự như bệnh của Tiểu Hầu Gia, chỉ là có chút khác biệt."

Hạ Thư Khanh trên mặt nhiệt tình thỉnh giáo: "Khác biệt chỗ nào?"

Bàng Tư Thụ nheo mắt: “Bổn tướng dục hỏa khó nhịn, cần được giải phóng.”

Hạ Thư Khanh thu tay lại: "Thừa tướng tự chủ, cũng có thể tìm người giúp."

Bàng Tư Thụ nhìn Hạ Thư Khanh chằm chằm, cười vô tội: "Ta muốn hỏi Hạ đại phu, ngươi có nguyện ý chữa bệnh cho ta không?"

Hạ Thư Khanh giả vờ bối rối: "Đây không phải là bệnh..."

Bàng Tư Thụ mỉm cười, nắm lấy tay Hạ Thư Khanh, cọ khuôn mặt non mịn của hắn lên lòng bàn tay Hạ Thư Khanh: “Chỉ cần Hạ đại phu nguyện ý nằm dưới hầu hạ bổn tướng. Ngươi muốn cái gì, bổn tướng đều cho ngươi.”

Hạ Thư Khanh thực sự ngạc nhiên: Chậc chậc, Bàng Tư Thụ muốn thao hắn. Ai cho hắn cái lá gan này?

Hạ Thư Khanh nhanh chóng thu tay về, khϊếp sợ không thôi: "Không thể!"

Hạ Thư Khanh ngày thường ngụy trang ôn nhu vô hại, mê hoặc không ít người. Lần đầu tiên hắn ngửi thấy được, hơi thở nguy hiểm trên người Bàng Tư Thụ. Thế giới này cực kỳ cởi mở trong việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© giữa nam nhân với nhau.

Hạ Thư Khanh khó tránh khỏi hoài nghi, Bàng Tư Thụ và Quý Chính Đạm đối chọi gay gắt, mà giờ hắn lại đưa tay giúp đỡ. Hắn có phải coi Quý Chính Đạm như một con mồi? Mà hiện tại lại đem chủ ý đánh tới trên người Hạ Thư Khanh.

Nếu ai đó thèm muốn con mồi của Hạ Thư Khanh, hắn sẽ khiến người đó phải hối hận. Nếu Hạ Thư Khanh bị coi là con mồi, Hạ Thư Khanh sẽ còn thương hại hắn một chút. Ánh mắt quá tốt, sẽ luôn phải ăn chút khổ.

Bàng Tư Thụ đã làm cho Hạ Thư Khanh "sợ hãi" chọc cười, hắn đem Hạ Thư Khanh áp đảo trên giường: “Ngươi cùng tiểu hầu gia có thể, vì sao cùng bổn tướng không được? Ta chỉ là đem ngươi đối với Quý Chính Đạm như thế nào, ở trên người của ngươi làm lại một lần thôi.”

Hạ Thư Khanh bị hắn làm cho nhục nhã, nằm ở trên giường giãy dụa nói: "Đê tiện! Buông ta ra--"

“Ngươi không phải muốn trị bệnh cứu người sao? Ta là người tốt nhất.” Bàng Tư Thụ ngồi ở trên người Hạ Thư Khanh, hai người đối mặt nhau, như có như không cọ xát đốt lửa, ái muội lại thấy xấu hổ. Bàng Tư Thụ mê muội đuôi mắt đỏ lên vì tức giận của Hạ Thư Khanh.

Bàng Tư Thụ cúi người nâng cằm nam nhân, hai mắt nhìn vào nhau, hơi thở đan xen. Hắn phóng đại khuôn mặt gần Hạ Thư Khanh, tạo cho người ta áp lực vô hình.

Bàng Tư Thụ xoa chóp mũi của Hạ Thư Khanh, gần như chạm vào giữa hai môi hắn, vuốt ve vòng eo của Hạ Thư Khanh, đôi mắt đầy ẩn ý:

“Hạ đại phu, giúp bổn tướng.” Hắn trêu chọc côn ŧᏂịŧ của Hạ Thư Khanh: "Ta muốn nếm thử hương vị của ngươi."

Hạ Thư Khanh quay mặt lại, môi hồng răng trắng, thở nhẹ: "Đừng ... thả ta ra ..." Hắn diễn kịch đến cùng xem Bàng Tư Thụ không biết sống chết làm được trò gì?

"Ngươi sẽ rất thoải mái ..." Du͙© vọиɠ dâng trào trong mắt Bàng Tư Thụ, Hạ Thư Khanh cũng có tư vị phong tình vạn chủng, hắn hoàn toàn muốn khống chế nam nhân trước mặt. Lần đầu tiên hắn biết nam nhân có thể làm chuyện này mà vẫn sung sướиɠ như vậy. Cuối cùng hắn cũng hiểu được nỗi khát khao khó hiểu bị đè nén bấy lâu nay.

Kể từ khi nhìn thấy cuộc làʍ t̠ìиɦ của họ, Bàng Tư Thụ đã luôn muốn ép Hạ Thư Khanh ở dưới mình, buộc nam nhân ôn nhu nhưu ngọc biểu lộ ra vẻ mặt vui thích. Khi đó, sắc mặt Quý Chính Đạm hẳn là rất phấn khích.

Bàng Tư Thụ rất háo hức muốn thử, hắn câu lấy cổ Hạ Thư Khanh, chiếc lưỡi mềm mại liếʍ nhẹ vào cổ Hạ Thư Khanh, thở dài: “Nếu không, bổn tướng không xác định các ngươi có bình an ra khỏi cái phủ này hay không? Quý Chính Đạm chính tội phạm của triều đình đang tìm kiếm, mà ngươi là đồng phạm.”

Đôi mắt Bàng Tư Thụ lóe lên ngọn lửa như muốn ăn thịt người vào bụng: "Nghe lời."

Người này lừa không được, cho nên Bàng Tư Thụ vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Sự xấu hổ và tức giận trên khuôn mặt của Hạ Thư Khanh biến mất, trở nên lạnh nhạt. Thủ đoạn của Bàng Tư Thụ, đều là hắn chơi còn dư lại.

"Thừa tướng." Hạ Thư Khanh dễ dàng nắm lấy hai tay của Bàng Tư Thụ, xoay người đè người dưới lên, nở một nụ cười bực bội: "Ta là đại phu, chữa trị căn bệnh này như thế nào là do ta quyết định."

Tình thế đột ngột đảo ngược, cả hai xảy ra ẩu đả. Hạ Thư Khanh xé thắt lưng của Bàng Tư Thụ, trói chặt hắn vào giường: "Như vậy sẽ thoải mái hơn chứ?"

Bàng Tư Thụ không thể thoát ra khỏi Hạ Thư Khanh bề ngoài có vẻ ngoài gầy gò, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi bắt đầu cười điên cuồng, l*иg ngực run lên: "Hạ Thư Khanh, hóa ra đây là bộ mặt thật của ngươi. Quý Chính Đạm có biết không ? Nhưng ta lại thích ngươi thế này hơn hahaha— - "

Hạ Thư Khanh cau mày, lột quần của Bàng Tư Thụ, vỗ vào mông hắn, thản nhiên cười: "Cùng ngươi không có quan hệ."

Bàng Tư Thụ cái mông chợt phát lạnh, đón nhận một tiếng bốp giòn tan, kinh ngạc lắc mình: “Ngươi dám đánh ta?” Hắn lớn như vậy, trước nay chưa từng có người dám cùng hắn động thủ.

Hạ Thư Khanh từ từ cởi sạch y phục trên người Bàng Tư Thụ: "Ngươi có thể kêu to, để mọi người nhìn ngươi trong bộ dạng áo rách quần manh."

Bàng Tư Thụ cực kỳ kiêu ngạo, rất coi trọng mặt mũi, không thể để mọi người nhìn thấy hắn trong bộ dạng này. Hắn mặt đỏ bừng tức giận, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Hạ Thư Khanh, ngươi dám động ta, ta đảm bảo các ngươi hôm nay sẽ không đi ra ngoài được!"

Hạ Thư Khanh cười xấu xa: "Ta chính là muốn chữa bệnh cho ngươi, không động làm sao chữa được?"

Bàng Tư Thụ mở to mắt: "Ngươi! A~"