Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm

Chương 22

【22】Hiện thực: Bàng thừa tướng cưỡng ép không thành, bị dùng roi dạy dỗ / Tu La tràng: Hạ biếи ŧɦái ngụy trang tiểu bạch thỏ

Edit: Dĩm

Cánh cửa bị khóa chặt, trên giường Bàng Tư Thụ giãy giụa dữ dội, rung chuyển kịch liệt.

“A—” Bàng Tư Thụ quỳ trên giường, tay chân bị trói không thể cử động, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vô cùng xấu hổ. Bộ ngực mỏng manh nhấp nhô, eo thon trắng nõn không tì vết, cánh mông tròn trịa gợi cảm, trắng nõn mềm mại, trên đó nổi lên một vết đỏ, xinh đẹp quyến rũ.

“Hạ Thư Khanh, ai cho ngươi lá gan đánh ta?” Tóc tai trên trán của Bàng Tư Thụ hơi rối, chảy ra mồ hôi lạnh, trên mông dày đặc vết đỏ, vô cùng kiều diễm.

Chưa từng có ai dám mạo phạm Bàng Tư Thụ như thế này! Bắp chân run lên, thừa tướng đại nhân vốn sống trong nhung lụa lộ ra một mặt tàn nhẫn hung ác: "Mau thả ta ra, ngươi còn có thể giữ được một mạng."

Đây là lần đầu tiên Bàng Tư Thụ rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy, vị đại phu bề ngoài ôn nhuận như ngọc, nhưng thực chất bên trong lại khiến người khác run sợ.

Nam nhân tuấn tú sáng như trăng, lúc này màn đêm buông xuống, mây đen tản mát ra, vầng trăng sáng chói phát ra màu sắc đỏ tươi, nguy hiểm đến gần khiến người ta run sợ.

“Đại nhân không phải kêu Hạ mỗ chữa bệnh sao?” Môi Hạ Thư Khanh khẽ nhếch lên, nụ cười điềm tĩnh tao nhã, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bàng Tư Thụ phí công giãy giụa.

“Nhìn xem, tại hạ ‘ dùng dược ’như thế này, không phải du͙© vọиɠ đã biến mất rất nhiều rồi sao?” Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Thư Khanh nắm lấy chiếc roi đen dài, như tia chớp sắc bén, quất lên bờ mông của Bàng Tư Thụ những dấu vết sưng đỏ rất chói mắt.

“A —— đáng chết.” Bàng Tư Thụ nín thở, ánh mắt giận dữ, như một con thú bị mắc kẹt không thể di chuyển. Hắn ta quay đầu lại, đột nhiên cười: "Chữa khỏi? Hạ Thư Khanh, ngoan ngoãn nằm xuống để bổn tướng thao. Nếu không, bổn tướng sẽ đưa ngươi cùng Quý Chính Đạm cùng nhau xuống Hoàng Tuyền!"

Bàng Tư Thụ xuất thân quý tộc, lại có địa vị cao. Dù đi bất cứ đâu, tất cả những gì hắn ta nhận được chỉ là xu nịnh, người kiêu ngạo nhưu hắn, làm sao có thể chịu được loại nhục nhã này. Lúc này hắn ta tức giận đến mức thốt ra những lời thô tục. Bàng Tư Thụ không trả thù được Hạ Thư Khanh thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cây roi trên tay Hạ Thư Khanh quất vào thành giường, nụ cười nhạt của hắn khiến trái tim Bàng Tư Thụ trầm xuống. Đem cám roi nâng cằm Bàng Tư Thụ lên, vỗ vào khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Đại nhân vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế này, tại hạ thật sự rất sợ hãi. Nếu làm tai hạ sợ hãi, tay tại hạ sẽ run mà quất lộn.”

"Bốp Bốp--"

Trên khuôn ngực mịn màng của Bàng Tư Thụ vẽ lên hai đường đỏ tươi, hắn ta thở hổn hển: "Ta đáng lẽ không nên nhân từu với ngươi, nên trực tiếp thao chết ngươi!"

Hạ Thư Khanh lấy roi quất vào ngực Bàng Tư Thụ: "Là tại hạ đối với ngài quá ôn nhu, miệng đại nhân mới nói ra những lời thô tục như vậy sao?"

Bàng Tư Thụ duỗi thẳng đùi, cánh tay run rẩy, sống lưng thẳng tắp, không chịu cúi đầu trước mặt Hạ Thư Khanh. Nước mắt tràn ra khóe mắt đào hoa, đỏ bừng hấp dẫn, ngẩng đầu lên cười dại ra một tiếng: "Ngươi là nam nhân? Một chút sức lực đều không có. Ngươi có cách gϊếŧ ta. Nếu bổn tướng chết, hai người các ngươi cũng phải chôn cùng. Nếu ta còn sống, nhất định phải cho ngươi sống không bằng chết. Không đúng, nếu Quý Chính Đạm biết bản chất của ngươi, hắn nhất định sẽ bỏ lại ngươi cho ta xoa nắn! Hahaha"

“Hắn sẽ không, cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.” Hạ Thư Khanh nheo mắt, quất roi vào làn da mỏng manh của Bàng Tư Thụ cười khúc khích: "Tuy nhiên, yêu cầu của thừa tướng đại nhân, đương nhiên tại hạ sẽ đáp ứng."

"A ..." Cảm giác đau rát trên người Bàng Tư Thụ dần dần thay đổi. Cơn đau qua đi, cảm giác ngứa ngáy không tên ngay lập tức lan ra, lướt trên từng tấc da của hắn. Không hiểu vì sao, xung lực lại dâng trào từ hạ thể của Bàng Tư Thụ, côn ŧᏂịŧ run rẩy co lên, vòng eo vặn vẹo không thể khắc chế được du͙© vọиɠ, cổ họng khó hiểu rêи ɾỉ: "A ...."

Bàng Tư Thụ cảm nhận được ánh mắt xem trò vui của Hạ Thư Khanh, mặt đỏ bừng, hưng tợn cười lạnh: “Thu hồi tròng mắt của ngươi lại, muốn bổn tướng thao ngươi sao?” Trên hàng mi dài của có những giọt nước mắt như pha lê, đôi mắt hoa đào bị khi dễ đến đỏ bừng. Dấu vết đỏ ửng chuyển động trên cơ thể đẹp như tranh vẽ.

Hạ Thư Khanh mỉm cười, cây roi lạnh lẽo trượt xuống cổ Bàng Tư Thụ rồi xuống dưới, khuôn ngực đẹp, chỉ thẳng vào côn ŧᏂịŧ đang cứng ngắc dưới đũng quần Bàng Tư Thụ. Hạ Thư Khanh đột nhiên nhận ra giọng điệu: "Thừa tướng thích bị quất? Là thân thể dâʍ đãиɠ, mới có thể phản ứng."

"Cút——" Bàng Tư Thụ nghẹn ngào, vẻ mặt dữ tợn, làn da bị quất trở nên nóng, ngứa ran. Cây roi đen dài của Hạ Thư Khanh giống như cơn lạnh duy nhất trong hơi nóng, khiến Bàng Tư Thụ ủy mị muốn đứng dậy truy đuổi, nhận thấy động tác không đúng của mình mới thanh tỉnh: “Ngươi mới dâʍ đãиɠ, mặt dày vô sỉ!”

Bàng Tư Thụ tức giận cùng hụt hẫng, tưu trước đến nay chưa có ai dám đυ.ng đến một đầu ngón tay của hắn. Không ngờ, sự sỉ nhục ác ý của Hạ Thư Khanh lại khiến cơ thể hắn hưng phấn, lộ ra một mặt không thể nói nên lời.

Cái nhìn chăm chú của Hạ Thư Khanh giống như lột sạch hết y phục của Bàng Tư Thụ trước đám đông, khiến hắn vô cùng nhục nhã. Vẻ mặt của Bàng Tư Thụ trở nên hung ác, Hạ Thư Khanh giống như một loài hoa xinh đẹp có độc khiến người ta muốn nhổ hết gai của nó để chiếm hữu cho riêng mình. Hắn cao cao tại thượng, lúc này đây lại vô lực phản kháng ngã xuống đầm lầy. Hạ Thư Khanh thích đùa giỡn thể xác và tinh thần của con người, nhìn Bàng Tư Thụ đau đớn không thể kiềm chế, chỉ có vĩnh viễn sa đọa.

“Cơ thể thừa tướng lại không nói như vậy.” Hạ Thư Khanh trợn tròn mắt: “Tật xấu dâʍ đãиɠ này không thể chữa khỏi.” Nụ cười càng thêm ác liệt, Hạ Thư Khanh lấy một miếng vải quấn quanh côn ŧᏂịŧ đang cương cứng của Bàng Tư Thụ, đặc biệt thít chặt chúng. Qυყ đầυ ướŧ áŧ khiến thân ngọc không thể thoát khí.

“Ừm… đừng đυ.ng vào!” Côn ŧᏂịŧ Bàng Tư Thụ rơi vào trong tay Hạ Thư Khanh, vô cùng hưng phấn với một cái chạm nhẹ, nhưng lại bị chặn lại ở phía trên của chỗ bắn. Mong muốn được giải tỏa đột ngột bị gián đoạn, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Bàng Tư Thụ hơi méo mó, thở hổn hển, giọng nói khàn khàn gợϊ ȶìиᏂ: “Đáng giận,… Buông ra!”

Hạ Thư Khanh đem cán roi gõ vào côn ŧᏂịŧ bị bịt kín đang sưng tấy của Bàng Tư Thụ: “Tại hạ chữa bệnh, chứ không phải là để thừa tướng sung sướиɠ.” Hạ Thư Khanh đem cây roi trong tay, ung dung nhàn nhã quất lên người Bàng Tư Thụ, để lại một màu chói lọi trên thân thể trắng nõn của Bàng Tư Thụ.

"A ... Thân thể đau đớn, sảng khoái nhưng du͙© vọиɠ lại không thể thỏa mãn mà trút xuống, giống như con kiến

bò trên chảo nóng chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

Hạ Thư Khanh cười khúc khích, cây roi đè lên vết thương của Bàng Tư Thụ: "Biết sai chưa, về sau còn dám làm?"

Bàng Tư Thụ sắp bị tra tấn du͙© vọиɠ đến chết, mặt đầy nước mắt, giọng nói khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không sợ ngươi."

Phản ứng xấu hổ của thân thể, càng bị đánh càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, du͙© vọиɠ bị du͙© vọиɠ bất mãn chặn lại. Cơn giận trong lòng Bàng Tư Thụ ngày càng dâng cao: "Ta sẽ cho khắp thiên hạ biết rằng ngươi cùng Quý Chính Đạm có quan hệ với nhau. Cho dù Quý Chính Đạm có muốn chứng minh sự trong sạch của mình, hắn vẫn phải bị hàng ngàn người chỉ trích, so với con chuột cũng không bằng."

Đôi mắt vui vẻ của Hạ Thư Khanh hiện lên một tia thâm trầm: "Có lẽ không có ai dạy ngươi, không nên chọc người không nên chọc. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nhớ kỹ."

"A ..." Bàng Tư Thụ trên người càng ngày càng có nhiều vết hằn, giọng nói khàn khàn, nhưng côn ŧᏂịŧ giữa đũng quần càng lúc càng dâng cao.

Hạ Thư Khanh vô cảm: "Nên nhớ kỹ, Quý Chính Đạm, là người ngươi vĩnh viễn không thể đυ.ng vào."

Bàng Tư Thụ thở hổn hển, đôi mắt nhướng lên đầy phẫn uất cùng khao khát sâu sắc. Hắn nhìn chằm chằm như muốn khắc sâu khuôn mặt của Hạ Thư Khanh trong đầu, chế nhạo: “Thì ra là thế. Ngươi để ý Quý Chính Đạm như vậy. Vậy phải làm sao bây giờ? Ta còn muốn nói cho Quý Chính Đạm, bọ mặt thật của ngươi đáng sợ như thế nào. Ta ngóng mắt trông chờ ngày hắn ruồng bỏ ngươi!”

Hạ Thư Khanh cười vui vẻ: “Cứ thử xem, hắn tin ngươi hay là tin ta?” Hạ Thư Khanh không khỏi cảm thấy nhận kịch bản vai phản diện dễ hơn nhiều so với làm huynh đệ trung thành.

Bàng Tư Thụ nghiến răng: “Ngươi đừng đắc ý sớm!”

Lúc này, Hạ Thư Khanh vừa quay tai lại, nghe thấy tiếng bước chân, rất quen thuộc. Hạ Thư Khanh nhúc nhích một hồi, nhanh chóng nới lỏng dây trói cho Bàng Tư Thụ, mặc áo cho hắn, lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt hắn, Hạ Thư Khanh cười khúc khích: "Ta rất mong chờ."

Bàng Tư Thụ cả người nhũn ra, chỉ có phần thân dưới cứng ngắc, thụ động mặc quần áo chỉnh tề. Hắn ngạc nhiên nhìn Hạ Thư Khanh cởi thắt lưng, mở chiếc áo trong để lộ bờ vai đẹp cùng mái tóc dài như mực ra sau.

Bàng Tư Thụ thất thần trong chốc lát, đầu óc rối rắm, khàn giọng nói: "Ngươi làm cái gì?"

Hạ Thư Khanh nằm dứt khoát bên dưới Bàng Tư Thụ, chống hai tay vào hai bên. Hắn cười nhẹ: "Sau khi nghĩ lại, ta camer thấy có lỗi với thừa tướng. Để đền bù, ta có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn trước khi Hầu Gia trở về."

Dáng vẻ thư sinh cùng nụ cười nhẹ của Hạ Thư Khanh làm ngẩn ngơ lòng người.

Bàng Tư Thụ cổ họng cuộn trào, vừa động tâm vừa tức giận: "Ngươi muốn giở trò gì?"

"Ngươi không đến sao? Vậy thì không còn thời gian." Hạ Thư Khanh quay đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt bình tĩnh đẩy tay của Bàng Tư Thụ, lo lắng hét lên: "A ... Ngài đang làm gì vậy, Bàng thừa tướng? Không, đừng xé quần áo của ta. Buông ta ra - " Hắn diễn một cách hoàn hảo sự hoảng sợ khi bị bắt nạt. (Dĩm: Hạ matcha, cả thế giới nợ anh một giải oscar)

Khi Bàng Tư Thụ nhíu mày muốn đứng dậy, cánh cửa phòng bị đá tung ra, vô số mảnh gỗ vỡ vụn, bụi bay tán loạn dưới ánh mặt trời.

Một bóng người cao thẳng bước vào, Quý Chính Đạm mặt mày lạnh lẽo, nắm chặt tay lại. Thoáng nhìn đã thấy hai người tay chân dây dưa trên giường, quần áo rộng mở.

Đồng tử Quý Chính Đạm hơi co lại, toàn thân chấn động, lông mày nhíu lại, môi run rẩy: "Các ngươi..."

Bàng Tư Thụ cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo chết người ập đến, cho dù hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ không biết bao nhiêu lần cùng đối chọi gay gắt nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Hầu Gia thực sự tức giận, muốn gϊếŧ người. Bàng Tư Thụ nhếch mép: "Ta không làm gì cả, là hắn tự biên tự diễn!"

Hạ Thư Khanh quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, chỉ nói bốn chữ: "Chính Đạm, cứu ta."

Thấy tình hình không ổn, Bàng Tư Thụ đau đớn than thở, nhẫn nhịn: "Ngươi đang giả vờ!"

Quý Chính Đạm bị ánh mắt vô lực của Hạ Thư Khanh đập vào mắt, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, đỉnh núi sâu trong phút chốc muốn nổ tung. Hai mắt y đỏ hoe, lao tới với tốc độ gần như không nhìn thấy, bất ngờ lật úp Bàng Tư Thụ: "Cút đi! Tránh xa hắn ra."

Quý Chính Đạm thận trọng cũng cực kỳ đau khổ, y kéo vạt áo của Hạ Thư Khanh, ánh mắt đầy tức giận và tự trách, ôm chặt lấy nam nhân xanh xao: "Khanh Khanh, đừng sợ, ta ở đây."

Hạ Thư Khanh hơi cong môi nhìn Bàng Tư Thụ trên mặt đất, giọng điệu yếu ớt: "Cũng may, thật may ngươi đã đến rồi."

Nghe được những lời này, Quý Chính Đạm thấy tim mình như bị dao đâm, y quay đầu lại, trừng mắt nhìn Bàng Tư Thụ: "Có muốn ta gϊếŧ chết hắn không?"

“Khụ, khụ,” Bàng Tư Thụ bị ném văng ra ngoài, nằm trên nền đất cứng, toàn thân đau nhức, du͙© vọиɠ đột nhiên biến mất. Hắn nhìn đôi mắt lạnh lùng đáng sợ của Quý Chính Đạm, vừa run rẩy vừa tức giận: "Hắn ta rõ ràng đang giả bộ đáng thương! Quý Chính Đạm, ngươi đang bị hắn lừa dối, Hạ Thư Khanh không phải là người tốt."

Bàng Tư Thụ loạng choạng đứng dậy, bật cười: "Ngươi còn muốn gϊếŧ ta sao? Thật buồn cười, đường đường là Hầu Gia, lại để một tên đại phu đùa giỡn phá hỏng thanh danh."

Hắn kéo y phục trên người xuống, trên ngực lộ ra một loạt vế đỏ ái muội: “Đây là những gì huynh đệ tốt của ngươi làm. Ngươi hỏi hắn, có phải hay không?”

Quý Chính Đạm cả người chấn động.