Editor: Piscuits
Trốn đi chỗ nào? Xa không được, gần cũng…… Nếu như những anh trai quân nhân đó bỗng nhiên nổi hứng trở về nhà, nặng thì bị coi thành tang thi bình thường rồi một phát súng bắn chết, nặng hơn nữa thì bị đưa tới phòng thí nghiệm trong khu an toàn.
Có thể nói, muốn chết không khó.
Nguyên Viễn Đạo nghĩ, vậy cũng chỉ có vùng ngoại ô.
Ngoại trừ khu an toàn ở nội thành thì vùng ngoại ô có rất nhiều rừng cây. Xã hội hiện đại, mọi người luôn hướng về trung tâm thành phố, trong rừng hầu như không có tang thi, vừa không có tang thi dâng thịt cho bọn họ, mà mấy anh trai quân nhân trong khu an toàn cũng không tùy tiện hướng vào trong rừng mà đi, không gì có thể tốt hơn.
Nghĩ kỹ rồi Nguyên Viễn Đạo liền bắt đầu đi về vùng ngoại ô.
Bỗng nhiên bước chân cậu cứng lại.
Trong trí nhớ, lão Nguyên đã từng nói, ở mấy vùng ngoại thành có mấy miếu nhỏ tồn tại lâu đời, cực kỳ linh nghiệm. Cái ý nghĩ này mới vừa hiện lên, liền bị cậu áp xuống. Sinh tử hết sức quan trọng, không thể tin cậy vào mấy cái mê tính này, tang thi có phải yêu ma quỷ quái gì đâu, các hòa thượng ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, sao có thể thu phục chúng nó?
Liền tính được đi, nhưng thân phận này của cậu cũng thật sự xấu hổ.
Trong rừng quanh năm ít có người ở, trên mặt đất là một tầng lá khô thật dày, dưới lá khô là lá cây rụng lúc trước.
Đi hơn hai giờ, là đi sâu vào trong rừng rồi, chỉ là…… Nguyên Viễn Đạo nhìn nhìn chung quanh, trừ bỏ cây lại là cây, xung quanh toàn là cây êy. Tuy là tang thi, nhưng cậu vẫn muốn một chỗ đặt chân.
Tiểu Linh lại rất ngoan ngoãn, chỉ yên lặng mà ôm cổ cậu.
Lại đi một lát, cậu mới thấy trong tầng tầng lớp lớp rừng rậm, một cây to tới nổi hai người đàn ông thành niên mới miễn cưỡng ôm được ở sau miếu thờ. Chỗ cửa gỗ loang lổ mấy vết máu, Nguyên Viễn Đạo hơi bất ngờ vì miếu thờ cũng không may mắn thoát khỏi, bất quá, vẫn có thể xem là một nơi còn ở được.
Cậu ôm Tiểu Linh đi lên mấy khối gạch xanh đặt ở cửa miếu làm bậc thang, dừng một chút, nói một tiếng “Quấy rầy”, lúc này mới đẩy cửa ra.
Trên mặt đất là một khối thi thể, là một hòa thượng mặc bố sam, tướng chết rất thê thảm.
Lúc này một hòa thượng béo mang theo miệng đầy vết máu khô cạn đi ra, trong họng còn phát ra âm thanh cảnh cáo.
—— cút cút cút.
Nguyên Viễn Đạo vẫn là lần đầu tiên bị tang thi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rất mới mẻ, cậu mới vừa cầm vào chuôi dao ở sau eo, trước mắt liền choáng váng, chỉ thấy một tang thi đại thúc không biết từ chỗ nào bay ra, nhào dô.
Tang thi đánh nhau, đơn giản là cắn xé lẫn nhau.
Tang thi béo bởi vì nhất thời không phòng hờ bị đại thúc tang thi vồ nằm trên mặt đất, lại bởi vì quá béo, khó có thể xoay người, vẫn luôn bị cắn. Đại thúc phát hiện thịt tang thi không thể ăn liền nhổ ra, cho nên khi cắn vẫn là cắn thập phần hung tàn.
Tang thi béo nhịn không nổi, gào to một tiếng, đột nhiên xoay người, một tay đè cổ đại thúc lại, há mồm cắn xuống.
Nguyên Viễn Đạo đem dao rút ra, “Rắc” một tiếng, âm thanh giống như tiếng dưa hấu bị đập vỡ.
“Bang” một tiếng, một hòa thượng gầy đến chỉ còn xương cốt chạy ra, nhắm hai mắt, mặt vàng như nến, trên mặt thì nước mắt nước mũi nói: “Sư huynh! Đệ không né, huynh ăn đệ đi ô ô ô ô……” Căn bản không thấy được sư huynh của hắn ta đã chết.
Cũng là sợ tới mức tàn nhẫn, hắn ta hơi run rẩy mồm mép nói: “Phật Tổ ngày xưa lấy thịt nuôi ưng…… Đệ không vào địa ngục……”
Rồi ngồi thành một đống niệm Phật lý.
Nguyên Viễn Đạo cũng phục. Hòa thượng gầy mới cảm thấy không thích hợp , mở to mắt liền hoảng sợ, nhìn thấy Nguyên Viễn Đạo, nhìn tang thi sư huynh trên mặt đất , một hàng thanh lệ lại chảy ra.
Đại thúc ngửi thấy mùi thịt người, muốn nhào qua, bị Nguyên Viễn Đạo gào một tiếng liền bất động
“Tiểu sư phụ, trong miếu chỉ có một mình ngài sao?”
Gầy hòa thượng nhìn tang thi đại thúc phía sau Nguyên Viễn Đạo, nói thẳng: “Cậu làm thế nào lại cùng tang thi ở chung? Còn bình an không có việc gì?”
“Do duyên, không thể nói.”
Hòa thượng gầy cổ quái mà nhìn cậu một cái, nói thầm một câu “Thiểu năng trí tuệ”, lại nói: “Phương trượng sáng sớm liền nói sẽ khách tới chơi, tôi cho rằng lão nhân gia đói đến ấm đầu, thí chủ đi theo tôi.”
Miếu thờ không rộng lắm vài bước đi tới một sương phòng cũ nát, tòa miếu xưa này cũng đơn giản.
Miếu thờ ở sâu trong rừng, ngày thường cực ít có người tới thăm. Phương trượng sau khi kế thừa y bát lại thu lưu trẻ mồ côi về làm đệ tử, trong đó cũng có vài người khó nhịn thanh tịch trong rừng, tự thân rời đi, cuối cùng biển to cát trôi, lưu lại ba cái tiểu hòa thượng cùng lão phương trượng sống nương tựa lẫn nhau.
Cuối tuần trước, hòa thượng béo đi ra ngoài mua đồ vật, trở về đã sốt cao, hóa tang thi đem nhị sư đệ nhà mình tiễn lên Tây Thiên. Bản lĩnh cũng không nhỏ, chặn cửa miếu khiến cho sư đệ cùng phương trượng nhà mình gầy thành bộ xương.
Cửa sương phòng bị đẩy ra.
Một lão hòa thượng mặc áo cà sa vá chấp lỗ lỗ đang ngồi ở đệm bồ hương. Trong phòng bày biện thập phần đơn giản, cái bàn, ghế dựa, giường chăn, bởi vì trước đó vài ngày bị đệ tử chặn cửa, đại tiện tiểu tiện đều ra ở trong phòng, nên có chút mùi lạ.
Hòa thượng gầy cũng ngoan ngoãn lại, mở cửa sổ thông khí, dọn lại phòng ở.
Lão hòa thượng cũng không trợn mắt, bởi vì nếp nhăn, khóe mắt như gục xuống, lông mày lơ lỏng, môi mấp máy: “Thí chủ tới, mời ngồi.”
Hòa thượng gầy thật sự vội, không có thời gian xử lý nơi này. Nguyên Viễn Đạo tự mình lấy ra cái đệm bồ hương cũ ở dưới cái bàn, đệm bồ hương tuy cũ, lại thập phần sạch sẽ, như là sớm biết hôm nay có khách tới nên chủ nhân chuẩn bị tốt đặt ở một bên.
Nguyên Viễn Đạo đối với những vị này từ trước đến nay là kính sợ trong lòng, yên lặng ngồi ngay ngắn.
Lão hòa thượng như là đem lời nói ở trong lòng nhấm nuốt một phen sau mới chậm rãi nhổ ra, vô cùng thong dong cùng đạm nhiên: “Bên ngoài như thế nào?”
“Không tốt lắm.”
Nguyên Viễn Đạo nhìn ông một thân khô quắt, môi nhấp một chút, một tiếng thở dài liền thở ra.
Trong nháy mắt phảng phất như cậu mới thoát ra từ một cuộc chiến sinh tử, dù cho lòng chìm trong máu, lại không cảm thấy khổ sở.
“Ba tôi nói nơi này của ngài thực linh nghiệm, không nghĩ tới thế nhưng ngẫu nhiên gặp được phương trượng.”
Lão hòa thượng nghe xong lúc này mới chậm rì rì mà nâng lên mí mắt, trong mắt tinh quang chợt lóe, nhàn nhạt nói: “Không phải con người……”
Nguyên Viễn Đạo: “!!!”
Bất quá cậu rất nhanh bình tĩnh lại, trong rừng sâu, liền tính lão hòa thượng muốn làm cái gì cũng đấu không lại bọn họ ba thi, vì thế phản bác nói: “Chúng ta cũng là người.”
“Các ngươi cũng là người.”
“Châu Phi cũng là……”
Lão hòa thượng xua xua tay: “Ăn người thành nghiện, ngu muội vô tri, cũng là tạo hóa. Cậu lại mồm miệng rõ ràng, vẫn là có một đường sinh cơ, đi đi.”
Lúc này hòa thượng gầy bưng hai chén cháo nóng tiến vào, tránh đi đại thúc, hướng về giữa bọn họ đi tới. Một bên ý bảo Nguyên Viễn Đạo ăn, một bên cùng lão hòa thượng nói: “Thí chủ thật vất vả đi một chuyến, phương trượng không bằng đoán một quẻ cho thí chủ, đoạn đường mới xem như đáng giá .”
Lão hòa thượng đem chén cháo nóng trước mặt Nguyên Viễn Đạo đưa cho hòa thượng gầy: “Số mệnh đều do chính mình định ra, cần gì…… Lại nói, cậu muốn biết cái gì?”
Hòa thượng gầy lúc này mới phát giác ra Nguyên Viễn Đạo không giống bình thường, tiếp chén cháo, dựa gần phương trượng ngồi xuống, có chút nghĩ mà sợ nhưng rất nhanh cũng bị chén cháo nóng này đập tan, lộc cộc lộc cộc mà uống hết.
“Tôi muốn biết làm thế nào mới có thể biến trở về…… Người bình thường.”
“Không biết.”
Lão hòa thượng chậm rãi uống cháo.
“Vậy khi nào mới có thể thấy lão Nguyên…… Chính là ba tôi?”
Lão hòa thượng dừng một chút, nhìn về phía cậu, bất động thanh sắc: “Ba cậu thì tính không ra…… Cậu tuổi trẻ không bằng tính nhân duyên đi.”
Nguyên Viễn Đạo: “……”
Lão hòa thượng tiếp tục nói: “Làm việc tốt thường gian nan a.”
“Nói cái gì……”
Đang ở lúc này, Tiểu Linh đẩy một chút từ trong lòng ngực cậu bay ra, nhắm thẳng về phía lão hòa thượng nhào lên.
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được.
Nguyên Viễn Đạo cách lão hòa thượng cực gần, tay mới vừa đưa qua, lại thấy lão hòa thượng ôn hòa đạm nhiên mà ôm lấy cô bé như sói đói vồ mồi. Mùi máu tươi lan ra, âm thanh nhai nuốt vang lên……
Nguyên Viễn Đạo da đầu tê dại, sớm biết rằng Tiểu Linh sẽ mất khống chế nhưng không nghĩ rằng đối tượng lại là lão hòa thượng, muốn cản lại đã muộn. Vội quay đầu lại trấn trụ đại thúc tang thi, lại muốn duỗi tay ôm Tiểu Linh đi, lại bị ánh mắt của lão hòa thượng ngăn cản.
Hòa thượng gầy đứng ở một bên, tựa hồ sợ ngây người. Lão hòa thượng vỗ vỗ Tiểu Linh: “Chậm một chút, chậm một chút……” Như là lo lắng hài tử bị sặc.
Nguyên Viễn Đạo trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh vừa quỷ dị vừa ấm áp này, phục hồi tinh thần lại, Tiểu Linh lại tự mình bò ra chỗ khác, ở một bên nôn mửa.
“Này……” Cậu không biết nên cái gì cho phải.
“Đại nạn đã đến…… Cũng coi như tiện nghi tiểu gia hỏa này.” Lão hòa thượng máu ở cần cổ không ngừng trào ra, vội hướng đại thúc tang thi vẫy tay, “Tới tới tới, đừng lãng phí.”
Đại thúc tang thi bò đến lại quay sang một bên nôn ra.
Âm thanh nôn mửa hết đợt này đến đợt khác.
Nguyên Viễn Đạo đang hoài nghi tam quan của chính mình, chẳng lẽ lão hòa thượng có thể kháng virus tang thi? Hay là có chín cái mạng?
Ngọa tào, mạt thế đều phát rồ như vậy sao?
Trên thực tế, lão hòa thượng hóa tang thi lúc nào không hay.
Tang sự của lão hòa thượng rất đơn giản, Nguyên Viễn Đạo và hòa thượng gầy cùng nhau đem ông chôn cất tại bãi đất trống ở sân sau, thân thể ông nhẹ, không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng còn hòa thượng béo thì không, nặng gần chết, tiêu phí một phen sức lực. Tiểu Linh và đại thúc ở trong phòng của lão hòa thượng nôn đến chết đi sống lại, ở sân sau, Nguyên Viễn Đạo và hòa thượng gầy thở hổn hển mà đào hố.
Mặt trời chiều ngã về tây, ở sân sau, dưới cây liễu nhiều thêm hai cái mộ.
Gầy hòa thượng quỳ trên mặt đất dập đầu lạy ba cái, nặng nề vang. Hai người trở lại sương phòng, trong sương phòng cũng không phải người ngốc địa phương. Tiểu Linh cùng đại thúc nằm liệt trên mặt đất, bộ dạng như đi nửa cái mạng, trên mặt đất là một đống uế vật.
“Eo ôi!”
Tuy là nói như vậy, nhưng Nguyên Viễn Đạo vẫn bế Tiểu Linh lên, đi ra khỏi cửa. Thấy hòa thượng gầy cúi người đi đỡ đại thúc, cậu vội chặn lại nói: “Tiểu sư phụ……”
Hòa thượng gầy lấy áo sam bao lên người đại thúc, nói: “Không có việc gì, hắn ta tạm thời sẽ không muốn ăn thịt người.”
“Ý?”
Cũng tốt, dù sao chuyện này cũng không thể dùng khoa học tới thuyết minh.
Một phòng tanh tưởi bị nhốt ở bên trong.
Trong đại sảnh, phía dưới một tượng đất hình Bồ Tát, đám Nguyên Viễn Đạo ngồi lại, hòa thượng gầy tự mình đi nấu rau củ cải trắng được trồng lúc trước.
Ba con tang thi vây quanh ngồi xuống, Nguyên Viễn Đạo vẫn có chút tức giận, liền để Tiểu Linh ngồi một mình, ít để ý tới bé. Tiểu Linh ngây thơ mờ mịt, như là chưa phát hiện chính mình sai chỗ nào.
Hòa thượng gầy bởi vì mấy "người" ở đại sảnh đều không ăn được món củ cải nấu nước lọc, tránh cho bản thân xấu hổ liền ở phòng bếp ăn no, ăn đến khi không còn giọt nước để húp nữa, mới trở lại sảnh ngoài, lại thấy vài "người" lẳng lặng mà ngồi.
Không khí quỷ dị.
Nguyên Viễn Đạo đột nhiên nói: “Tiểu sư phụ, kế tiếp tính toán làm sao bây giờ?”
Hòa thượng gầy nghe xong nghiêm mặt nói: “Rời núi hiến thân!”
Gầy gò thì gầy gò, sớm muộn gì cũng xong.
—— Không biết tiểu sư phụ tính lấy cái gì hiến thân? Học tập phương trượng nhà mình sao?
Nguyên Viễn Đạo nhớ tới cảnh hòa thượng gầy mặt đầy nước mắt và nước mũi mà khóc lóc cầu hòa thượng béo ăn hắn, có chút đau đầu, nhưng cũng không thể mặc kệ hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Ô ô ô, bởi vì văn chương cách thức vấn đề, cho nên sửa chữa vài cái, cấp tiểu khả ái nhóm mang đến phiền toái nói xin lỗi lạp (T▽T)