Edit: Ciara
Beta: Kim
Quyền Thiếu Đằng nhìn biểu tình phát điên của anh trai, rõ ràng là không thể làm căng nổi, không khỏi có chút buồn cười. Vui vẻ sờ khuyên tai kim cương một lần nữa, anh thật vất vả mới khôi phục lại biểu cảm, bắt đầu nghiêm túc nói điều kiện.
“Anh, em muốn nói, chuyện đưa số liệu đến xưởng hàng không vũ trụ 151, em có thể không đi không? Anh nói xem, hôn nhân cao cấp của anh ở đây, lại để em trai ruột thịt đi đưa số liệu chó má, đây không phải là làm khó người khác sao?! Vạn nhất em đi không kịp trở về tham gia hôn lễ của bọn anh, chẳng phải quá đáng tiếc?”
“Đồng chí Quyền Thiếu Đằng!” Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, đột nhiên nghiêm túc quát một tiếng, “Đó không phải số liệu chó má. Là một thành tựu nghiên cứu quan trọng liên quan đến vận mệnh tương lai của đất nước, là vũ khí quan trọng của khoa học kỹ thuật. Bảo cậu đi là tổ chức tín nhiệm cậu, cũng là đi cùng lão Điểu! Thế nào, còn nói ức hϊếp cậu?”
Chiêm Sắc chưa từng nhìn qua bộ dạng này của Quyền Thiếu Hoàng, cái gì mà vũ khí quan trọng của khoa học kỹ thuật, tương lai vận mệnh của đất nước, những lời này vừa nói ra thì hình tượng của anh đột nhiên trở nên oai phong cao lớn hơn. Nhưng cô không thể hiểu, còn không phải chỉ là số liệu hay sao, vì sao còn phải cho người tự mình mang đi?
Không hiểu!
Đương nhiên, cô không biết, đó chính là số liệu Bắc X-21D. Quá trình kiểm tra cuối cùng đã hoàn tất, lập tức phải đưa đến xưởng hàng không vũ trụ 151 để tiến hành chế tạo. Tuy nó chỉ là số liệu, theo điều kiện hiện tại, hoàn toàn có thể gửi qua internet. Nhưng nó cũng chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của người thường.
Bởi vì internet vừa vặn là điểm không an toàn nhất.
Để tránh bị tổ chức gián điệp chặn internet lại, cho dù chỉ là một số liệu, đều phải đặc biệt phái người đưa đi.
Đương nhiên, chuyện này bản thân Quyền Thiếu Đằng cũng không thể phản kháng.
Mà sở dĩ Quyền Thiếu Hoàng muốn anh ta đưa đi, tự nhiên có dụng ý của mình.
Hai anh em mắt to nhìn mắt nhỏ, nhìn nhau hơn nửa ngày, Quyền Thiếu Đằng mới dừng lại một chút, nhẹ giọng nói, “Anh, không phải em ủy khuất. Mà là chuyện anh kết hôn lớn như vậy. Cả đời chỉ có một lần, em là em trai nhất định phải đi… Cảm giác không hợp thế nào ấy?”
“Không hợp thế nào? Đưa đi xong rồi trở về, vẫn kịp.”
“Không thể để những người khác đưa đi ư? Lão Điểu cũng không biết suy xét như thế nào. Chiến đội Red Spurs của chúng ta có nhiều bộ đội đặc chủng ưu tú như vậy, phải chọn em đi đúng lúc này để làm gì ——” Quyền Thiếu Đằng vuốt đuôi chân mày, vẫn còn muốn nói điều kiện.
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày lại, không đợi anh ta nói tiếp, đột nhiên không kiên nhẫn, bình tĩnh nói hai chữ.
“Không được!”
“… Được rồi, anh thật tàn nhẫn!”
Nghiến răng, Quyền Thiếu Đằng khó chịu trừng mắt nhìn anh một cái. Trước khi xoay người, dường như anh ta đột nhiên lại suy nghĩ gì đó, quay đầu nhìn Chiêm Sắc với một ánh mắt vô cùng mê hoặc, tình cảm chân thành nói, “Thân ái, muộn một chút nữa… Em đến phòng tìm chị!”
Dõng dạc kɧıêυ ҡɧí©ɧ xong, Quyền Ngũ công tử lưu luyến không muốn rời đi.
Thật là một tiếng sấm lớn!
Chiêm Sắc ngẩn người, quên mất phản ứng.
Đương nhiên, trong lòng cô rõ ràng biết thằng nhãi này đang nói giỡn, nhưng lại không biết sau trò đùa này, cô sẽ thảm.
Giây tiếp theo, khi cô ngây ngô nhìn về phía Quyền Thiếu Đằng, thời điểm còn đang suy nghĩ vì sao hai anh em bọn họ lại giương cung bạt kiếm, trên eo đột nhiên căng thẳng, cả người lập tức rời mặt đất, cô trừng mắt nhìn mặt đất, trực tiếp bị Quyền Thiếu Hoàng ôm trở về phòng ngủ.
Tiếng cửa phòng khóa ‘cạch’, mặc kệ lời nói của cô như thế nào, anh đều không cho phép đêm nay cô rời đi.
Ánh đèn mờ mịt, Chiêm Sắc nhìn người đàn ông nổi giận đùng đùng trước mặt, có chút dở khóc dở cười.
“Cậu ấy nói đùa, anh không nhìn ra à?”
Vẻ mặt người đàn ông ủ rũ, không trả lời cô, chỉ lạnh giọng nói một câu.
“Đi tắm rửa đi, ngủ sớm một chút.”
Ngủ? Ngủ ở đâu? Anh khóa cửa phòng lại, cô đi như thế nào?
Chiêm Sắc bất đắc dĩ xoa trán, không nghĩ ra, lại bắt đầu làm công tác tư tưởng cho anh, “Quyền Tứ gia, hai người là anh em ruột, anh thật sự cho rằng cậu ấy sẽ làm gì chị dâu trước khi kết hôn ư? Đó không phải cậu ấy cố ý chọc tức anh à? Anh cũng thật là. Nhưng mà chuyện này, quả thực là anh không đúng. Người làm anh trai kết hôn, sao cứ nhất thiết phải bắt cậu ấy đi đưa số liệu kia? Những người biết thì cho rằng anh làm việc nghiêm túc, người không biết, còn tưởng rằng giữa hai anh em thực sự có hiềm khích.”
Hung hăng nhướng mày, ngữ khí Quyền Tứ gia nặng nề.
“Chuyện này của lão tử, em bớt can thiệp vào.”
Hừ! Lòng tốt trở thành con lừa khô phổi. Anh cho rằng cô thích quản sao?
Trong lòng Chiêm Sắc buồn bực, giận dỗi đáp lại, “Được! Tôi không thèm quan tâm logic của anh. Nhưng hiện tại tôi phải rời khỏi phòng anh, làm phiền anh mở khóa vân tay ra.”
Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng đen lại, nhìn cô chằm chằm, “Chiêm Tiểu Yêu, em thật thiếu đòn! Chúng ta sẽ kết hôn, em ngủ ở chỗ này thì làm sao? Lo lắng lão tử sẽ ăn em?”
Khóe miệng nhếch lên, Chiêm Sắc trừng mắt nhìn lại, “Chẳng lẽ anh không biết?! Trước khi kết hôn, tân lang và tân nương không thể cùng phòng? Đó là quy củ.”
“Quy củ chó má!”
Quát khẽ một tiếng, Quyền Thiếu Hoàng lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bực bội của cô, trong lòng lại mềm xuống. Tiến lên hai bước, đột nhiên mạnh mẽ kéo cô lại, ôm đến phòng tắm, “Không muốn tắm? Vậy thì lão tử tắm cho em.”
Làm bậy!
Anh đúng là mắc bệnh giống người khác?
Chiêm Sắc vừa tức giận vừa buồn cười, thấy anh thật sự muốn cùng mình vào phòng tắm, không khỏi nhượng bộ.
“Được rồi được rồi. Tôi không đi nữa, anh tắm một lát đi. Dù sao phòng anh khóa vân tay, tôi không ra hẹn hò được, người khác cũng không vào được. Anh yên tâm rồi chứ?”
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, hừ hừ không lên tiếng.
Trong lòng Chiêm Sắc càng thêm buồn cười, nắm lấy hai cánh tay đang trói chặt của anh, nhỏ giọng khuyên, “Quyền Tứ gia, tuy rằng tập tục xưa nay đều là mê tín, nhưng chúng ta cũng nên tuân thủ một chút phải không? Nếu không, không may mắn thì làm sao bây giờ? Kết hôn cũng sẽ không hòa thuận. Anh nói, cần gì phải tranh luận vào thời điểm này, đúng chứ?”
Bước chân Quyền Thiếu Hoàng dừng lại, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi nheo, cúi đầu nhìn miệng nhỏ lúc đóng lúc mở. Hai má đầy đặn trắng mịn biểu hiện cảm xúc, càng không ngừng chuyển động, một bên lại nghiêm túc giảng đạo lý với anh.
Người phụ nữ này…
Đứng ở cửa phòng tắm, anh thả cô xuống, nhưng không lên tiếng.
Thật hiển nhiên, anh đáp ứng rồi.
Thở một hơi thật dài, Chiêm Sắc không nhiều lời với anh, quay đầu tìm một bộ áo ngủ khác của anh liền đi vào phòng tắm, tắm rửa xong ra ngoài thấy anh vẫn còn ngồi hút thuốc trên sofa, cũng không quản được nhiều như vậy. Trực tiếp mặc chiếc áo ngủ lớn, nhảy lên giường, kéo chăn che kín bản thân, chỉ ra hướng cửa, cảnh cáo nói.
“Tôi mệt rồi, tôi ngủ trước. Từ bây giờ trở đi, trong khoảng ba thước tính từ mép giường, đều là vùng cấm của anh!”
Người đàn ông đứng dậy, không chút uy hϊếp mà liếc mắt nhìn cô một cái, cũng cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Chờ anh thoải mái bước ra, đại khái mệt mỏi quá mức, Chiêm Sắc đã ngủ đến mơ hồ. Cách một lớp chăn mỏng, anh cũng có thể nhìn ra đường cong cơ thể mềm mại của cô. Cơ thể cô nằm nghiêng, mái tóc đen xõa trên gối như lụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dịu dàng, trơn bóng, bên trong chăn nhô lên một vòng cung tinh mỹ, cặp mông đầy đặn nhẹ lộ ra, hơi hướng lên, bày biện ra khiến người khác mơ màng tưởng tượng…
Một lớp chăn mỏng, làm thế nào có thể ngăn cản một chút cảnh xuân?
Con mắt Quyền Thiếu Hoàng hơi tối, anh không đi qua, ngồi xuống sofa lần nữa, xa xa ngắm nhìn cô, đốt một điếu thuốc lá.
Người phụ nữ hô hấp đều đều, mà ánh mắt nóng rực của anh trong làn sương khói mập mờ khẽ nhíu lại, lửa giận bốc lên ở bụng dưới, lại đi xuống, rồi lại lên, vẫn luôn trêu chọc anh. Mãi cho đến khi hút xong điếu thuốc trong tay, anh mới như là có quyết định, chậm chạp bóp tàn thuốc, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, tiện tay khóa cửa phòng lại, lập tức đi đến phòng dành cho khách.
Nghe tiếng bước chân của anh, Chiêm Sắc thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc thở dài, lòng Chiêm Sắc lại dâng lên cảm giác không rõ ràng.
Hôm nay cô mới nói với anh ——phụ nữ trọng tình yêu, đàn ông trọng tìиɧ ɖu͙©. Nhưng người đàn ông Quyền Thiếu Hoàng này, tiếp xúc càng lâu càng khiến cô thêm khó hiểu. Muốn nói anh hoàn toàn không có cảm giác đối với mình, điều này tuyệt đối không có khả năng, anh hơi tí lại phát dục cũng là sự thật. Nhưng cho dù anh giở trò côn đồ trêu chọc không biết bao nhiêu lần, vừa sờ vừa bóp vừa nhào nặn vừa cắn, mặc kệ sức nóng trên người sắp thiêu chết anh, anh cũng có bản lĩnh nhịn xuống.
Trên thế giới, thực sự có người đàn ông không màng đến du͙© vọиɠ ư?
Trong lòng mơ màng, cô không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, cho đến khi rơi vào mộng đẹp…..