"Anh đang bận sao?.....Vậy....... Được rồi! Học trưởng, anh đi nhanh đi!". Diêu Thì Đông nói.
"Vậy anh đi trước đây!". Đường Ẩn Khiêm nhanh chóng gật đầu chào hỏi, sốt ruột rời đi nhanh chóng.
Chờ Đường Ẩn Khiêm biến mất ở phía sau cánh cửa. Diêu Thì Đông mới thu hồi ánh mắt, uất ức nói với Dương Khải Ca:" Khải Ca, mình cảm thấy rất khó đó! Mình sợ mình sẽ nói không nên lời........"
Chắc chắn là như vậy! Dương Khải Ca hiểu được Diêu Thì Đông đã bị cái học trưởng kia xoay quanh. Nhưng mà, cô có cảm giác vị học trưởng này có điểm là lạ?
"Không thành vấn đề! Buổi chiều mình sẽ nói giúp bạn". Đã giúp thì giúp luôn cho trót! Ai bảo cô ấy là bạn tốt của mình.
"Vậy làm phiền bạn nha!". Diêu Thì Đông có chút nhụt chí , bả vai rũ xuống, đáng thương nói: " Thật là đáng tiếc! Về sau sẽ không thường xuyên nhìn thấy anh ấy............"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, âm thanh nói chuyện càng ngày càng xa.
Mà sau khi hai người rời đi, tại một góc trường xa xôi liên tiếp truyền ra tiếng cười vang tận mây xanh, thật lâu.....thật lâu....
Vừa đi đến gần "Lâu đài quỷ", dạ dày Diêu Thì Đông bắt đầu có cảm giác đau đớn mơ hồ. Dạ dày của cô từ trước tới giờ luôn không tốt , mỗi khi khẩn trương thì bao tử lại đau. Kể từ sau ngày hôm qua cô bị quỷ dọa, đau bao tử càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô lo lắng đề phòng nắm lấy cánh tay của Dương Khải Ca, từng bước một cẩn thận, rất sợ thảm kịch ngày hôm qua sẽ xảy ra lần nữa. Không ngờ hôm nay mọi chuyện lại thuận lợi khiến cô không thể nào tin nổi. Không thấy nữ quỷ ở bên cạnh gọi hồn. Cũng không gặp anh chàng niệm kinh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng. Hơn nữa, khi Dương Khải Ca mở ra cánh cửa phòng" Đoàn điện ảnh" cũng không có việc gì xảy ra.
"Phù!" Diêu Thì Đông lập tức thở ra một hơi .
Bàn tay nắm chặt tay của Dương Khải Ca rốt cuộc cũng buông lỏng một chút. " Khải Ca, hôm nay những thứ quái quỷ kia một thứ cũng không xuất hiện. Nhất định là cùng dũng khí của mình có quan hệ".
"À, không.......". Dương Khải Ca ngượng ngùng nói với Dương Thì Đông.
Dương Thì Đông cảm thấy tòa nhà này thật kì quái. Sau đó, cô cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua.
"Em tới rồi ?". Thanh âm Đường Ẩn Khiêm chợt vang lên rồi từ từ đi ra, trên mặt trước sau luôn mỉm cười.
"Học... học trưởng, anh từ đâu đi ra vậy?". Diêu Thì Đông nhát gan theo bản năng lui ra sau một bước.
Đường Ẩn Khiêm cười càng thêm rực rỡ. "Nơi này có rất nhiều phòng, anh là từ một trong số những phòng đó đi ra". Nói xong, anh còn đưa tay chỉ về chỗ mình vừa mới đi ra.
"Thì ra là như vậy......"
"Em hôm nay đi cùng với bạn học! Không lẽ vị học muội này cũng muốn vào Đoàn sao?"
"Không.....không phải vậy. Học trưởng, cái đó......." Diêu Thì Đông lo lắng xem xét xung quanh, rất sợ có người xấu sẽ nghe lén bọn họ nói chuyện.
"Làm sao rồi?". Lông mày Đường Ẩn Khiêm nâng lên, thú vị nhìn phản ứng của cô.
"Mặc dù nói như vậy là rất không lễ phép. Nhưng mà học trưởng, anh có cảm giác là.......Nơi này là lạ?Anh xem! Thế nào sắc trời lại tối như vậy, rõ ràng là mới đầu thu, mặt trời không có lí do gì mới năm giờ liền xuống núi!".
"Là lạ?". Đường Ẩn Khiêm khẽ chau mày, nhìn phản ứng phong phú của cô mà cười. " Lạ thế nào?"
"Ngày hôm qua anh không thấy sao? Em chính là thấy ‘cái đó’ mới ngất đi !". Diêu Thì Đông có chút nóng nảy mà nói. Vì lo lắng cho sự an toàn của học trưởng. Cô cần phải cho anh biết ở chỗ này rất nguy hiểm.
"'Cái đó' là chỉ?" Đường Ẩn Khiêm khó hiểu mím môi, giọng điệu trầm trọng hỏi. Nhưng trong lòng lúc này đã cười đến nghiêng ngả.
"Đó là.........". Cô lần nữa liếc nhìn bốn phía, quyết định là nói bên tai học trưởng an toàn hơn." Học trưởng, anh cúi đầu xuống thấp một chút".
Đường Ẩn Khiêm rất phối hợp cúi đầu xuống. Cô lập tức ghé vào bên lỗ tai anh, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ nói:"Qủy"
"Qủy?". Đường Ẩn Khiêm cố làm ra vẻ kinh ngạc, lớn tiếng nói.
"Suỵt! Học trưởng. Anh nói nhỏ một chút, bọn họ sẽ nghe được đó!". Diêu Thì Đông đưa ngón trỏ lên môi, khẩn trương nhìn xung quanh.
Dương Khải Ca thật sự nhìn không nổi nữa. Diêu Thì Đông cũng thích nói nhảm quá đi! Nếu tiếp tục như vậy, khi nào mới có thể đi vào chủ đề chính đây! Cô liền tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Không sai! Thì Đông nghi ngờ ở chỗ này có quỷ. Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình nên cô ấy quyết định rời khỏi Đoàn trường.Mọi chuyện là như vậy!".Cô nói xong một mạch cũng không cần phải thở gấp một hơi.
"A! Thì Đông. Em muốn rời khỏi Đoàn sao?". Đường Ẩn Khiêm hơi nhíu lông mày, giọng điêu trầm thấp. Giống vừa nghe thấy một chuyện làm anh vô cùng khổ sở.
Diêu Thì Đông nhanh chóng gật đầu. Học trưởng, em cũng không muốn đâu.....
"Nhưng........". Anh nặng nề thở dài, lộ ra vẻ mặt khổ sở." Anh thật vất vả mới tìm được một trợ thủ đắc lực......"
Nhìn gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ khổ sở. Lòng của Diêu Thì Đông muốn tan ra.
"Học trưởng, thật xin lỗi.....". Cô áy náy nói. Đều do cô, không có chuyện gì lại mà nói muốn rời khỏi Đoàn.
"Haiz!" Anh lại thở dài một hơi. "Anh cứ nghĩ rằng , rốt cuộc đã tìm được một người có thể tin được. Không ngờ chưa kịp bắt đầu mà đã kết thúc rồi. Cũng nên buông tay rồi......". Đầu của anh cúi xuống thấp, giọng nói như đưa đám.
"Học trưởng.......". Diêu Thì Đông thấy thế cũng không biết phải làm sao, các ngón tay xoắn vào nhau.
"Nhớ ngày đó, em còn cam kết với anh tuyệt đối sẽ không làm cho anh thất vọng. Anh vì như vậy mà thật lòng tin tưởng em, không ngờ.........". Anh ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Diêu Thì Đông một cái, sau đó lại cúi đầu. Ánh sáng lờ mờ vừa lúc che lại vẻ mặt của anh. Nhưng cô lại thấy vai của học trưởng khẽ run run.
"Thật xin lỗi, học trưởng, em không nên nói muốn rời khỏi Đoàn trường. Em là ngu ngốc! Tại sao em có thể đánh mất sự tin tưởng của học trưởng đối với em, thật xin lỗi........" . Lương tâm Diêu Thì Đông không nhịn được trách móc bản thân mình. Giọng nói thất vọng của học trưởng giống như cây kim đâm vào lòng của cô.
"Có thật không?". Đường Ẩn Khiêm nhanh chóng ngẩng đầu lên. Nét sầu khổ trên khuôn mặt được thay đổi bằng mặt mày hớn hở mỉm cười. Thay đổi chóng mặt, so với lật sách quả thật còn nhanh hơn.
"Vâng!". Cô thấy học trưởng cười, mình cũng cưới theo, mắt lấp lánh ánh sao mà dùng lực gật đầu.
"Thì Đông, bạn muốn gặp lại quỷ sao?". Thanh âm Dương Khải Ca trầm xuống, nhắc nhở.
Cô nghe xong, chợt tỉnh táo hơn, liên tục lắc đầu.
"Haiz! Muốn lui thì lui đi! Trước kia nghe người ta nói "Bảy năm cấp sinh vẫn là dâu tây nhất tộc". Anh đều bỏ qua, nhưng là hiện tại.....". Đường Ẩn Khiêm thu lại nụ cười. Một bộ dạng muốn buông tay tất cả.
"Học trưởng, xin cho em góp sức cùng anh!". Cô nhanh chóng cắt đứt lời nói của Đường Ẩn Khiêm. Mắt mở to, thần thái sáng suốt đã trở lại, lý tính lúc này tạm dừng hoạt động.
"Thì Đông, bạn nếu như có tính toán ở nơi này cùng quỷ yêu thương lẫn nhau. Vậy mình cũng không cản bạn nữa". Dương Khải Ca vừa bực mình vừa buồn cười trợn mắt một cái. Thật là muốn nói với Diêu Thì Đông đừng dễ dàng như vậy được không? Cứ như vậy mà để cho người khác định đoạt à?
"Mình không muốn!". Cô lại dùng lực lắc đầu.
Đầu nhỏ của cô cúa vừa lập tức gật đầu, vừa lập tức lắc đầu khiến cho sự cân bằng của cơ thể cô không được tốt liền choáng váng. Thân thể cô lung lay, may mà Đường Ẩn Khiêm tinh mắt giúp cô ổn định lại cơ thể. "Thì Đông, em làm sao vậy?" Anh lo lắng hỏi.
"Đầu em thật là choáng váng, thật là muốn ói........".Diêu Thì Đông che miệng, xem ra là thật sự muốn ói.
Một cỗ cảm giác quen thuộc nhằm về nơi cổ họng của anh. Lông mày Đường Ẩn Khiêm nhíu lại, cố gắng đem nó đè xuống.
"Trời ơi! Tại sao có thể có người đem chính mình lắc đầu liên tục đến muốn ói?". Dương Khải Ca cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thiếu chút nữa là cười thành tiếng.
"Mình thật sự muốn ói mà......". Diêu Thì Đông sắp khóc đến nơi rồi. Khải Ca thật quá đáng. Mình đã khổ sở như vậy rồi mà cô ấy lại có bộ dạng nhịn cười, vẫn là học trưởng tốt........Cô chuyển sang nhìn học trưởng, lại thấy anh đưa lưng về phía mình, bả vai run run một cách khả nghi.