Editor: Dâu
Quãng thời gian bên nhau của hai đứa em trôi đi trong nháy mắt.
Trong nháy mắt, Đường Niệm và Đường Luyến đã đến tuổi trưởng thành, cả thân thể lẫn ngoại hình đều ngày càng hại nước hại dân.
Doãn Hi Chi bị bọn họ đè lên trên tấm thảm nhung cừu nhỏ trong phòng khách, mật dịch trắng đυ.c dính dính chân còn chưa kịp chảy ra, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đã cắm vào trong.
Nhắm mắt lại, cô có thể biết ai đang làm mình chỉ bằng cách lắng nghe tiếng thở hổn hển.
Giọng nói trầm thấp của Đường Niệm, nhỏ nhẹ dễ chịu của Đường Luyến.
Cô cũng không muốn là trò gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ họ, chỉ biết ôm lấy vai họ mà rêи ɾỉ.
Bởi vì gần đây, Doãn Hi Chi cảm thấy có gì đó không ổn, tính chiếm hữu của hai người càng ngày càng bộc lộ.
Lúc Đường Luyến đút trái cây cho cô ăn, cô có liếʍ ngón tay anh một chút, cô đã bị Đường Niệm nhốt trong một căn phòng nhỏ màu đen để trừng phạt.
Lúc cô mắt không chớp nhìn Đường Niệm ăn mặc chỉnh tề, cô đã bị Đường Luyến kéo ra ban công để dạy dỗ một phen.
Cô cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng khó khăn, không chỉ để thỏa mãn du͙© vọиɠ và thú tính của hai con sói đói này, mà còn muốn tạo ra một khoảng thời gian yên tĩnh và bình yên cho bản thân.
Vì lý do này, cô cần điều chỉnh lại cân bằng.
Mọi thứ trên đời thường không giống như những gì cô nhìn thấy trên bề mặt.
Đường Niệm, Đường Luyến và cô, họ đã vi phạm quy luật tam giác này.
Hai người không chỉ tranh nhau trên giường của cô mà còn muốn chiếm đoạt từng tấc của cô.
Hai người bọn họ đấu đá tranh giành, tại sao cá trong chậu như cô lại bị ảnh hưởng.
Doãn Hi Chi càng nghĩ càng đau lòng, cô không ngừng nức nở khóc: "Tiểu Niệm, Tiểu Luyến, dừng lại đi? Chị không chịu nổi......"
Cô không thể chịu đựng được nữa, không chỉ về thể chất mà còn về tâm lý.
Bởi vì cô có một bí mật trong lòng.
Cô có hai người tình, đều là em trai của cô.
Ba người họ không biết phải làm gì hôm nay hay trước khi ở bên nhau ba năm này, nhưng nhìn về tương lai, mối quan hệ vô hình chung này sẽ có ngày chìm trong cát bụi.
Cô khóc lóc thương tâm khiến động tác của hai người dừng lại.
Gã khổng lồ bốc lửa và cứng cáp lộng vài cái trong tiểu huyệt, rồi mới từ từ rút lui.
Sau đó, hai người họ nằm bên trái và bên phải cạnh cô, họ nhìn lên trần nhà cùng lúc, nhưng tất cả những gì hai người nghĩ đều là cô.
Hai người lắng nghe tiếng thở trong trẻo và êm dịu của cô, biết rằng cô đã ngủ say, nhưng không muốn đánh thức cô.
Sau ba năm, con người sẽ thay đổi đi chút ít.
Tuy nhiên, dù trên giường mất hồn mất vía, nhưng xuống giường lại rất thanh tỉnh.
Cô có thể mở rộng cặp đùi của mình với hai người, nhưng lại đóng chặt trái tim của mình.
Có thực sự cần thiết phải đi đến bước cuối cùng là giấu cô trong điều kiện nuôi nhốt để đảm bảo rằng cô sẽ không bao giờ rời đi?
Nhưng bây giờ, nó không như trước đây, hai người không thể chịu đựng được nữa, cơ thể của cô yếu ớt, không thể chịu được đòn roi và xích.
Hai người không muốn cô đau, nhưng lại đau cô.
Hai người đã nếm trải cảm giác say mê khi chiêm ngưỡng bầu trời và trái đất trong ánh mặt trời, thấy được sự thuần khiết và quyến rũ của Doãn Hi Chi.
Không muốn đem cô hủy hoại.
Quy tắc là, không phá vỡ thì không đứng vững.
Nhưng do dự còn tệ hơn.
Nghĩ đến điều này, Đường Niệm, Đường Luyến đồng loạt đứng dậy, Doãn Hi Chi bất giác cạm thấy lạnh lẽo.
Cô lặng lẽ mở mắt để dò xem hai người lại định giở thủ đoạn gì.