"Làm sao vậy? Khóc cái gì? Có phải là dẫm đau ngươi không?" giọng nói nhè nhẹ nhu nhu mang theo một loại mê hoặc lòng người, yên ổn, ôn hòa.
Đoạn Hồng Vũ ra sức lắc đầu, vội vàng nói: "Không, không phải, một chút cũng không đau!"
"Vậy ngươi khóc cái gì?"
"Bởi vì, bởi vì lần đầu tiên bệ hạ đối tốt với thần hầu như vậy, thần hầu có chút thụ sủng nhược kinh, thần hầu vui vẻ!" Đoạn Hồng Vũ rũ đầu xuống, tay phải gắt gao nắm chặt áo đỏ trên người, nhỏ giọng mà ngập ngừng.
Cố Khinh Hàn "phụt" cười, sờ sờ đầu hắn, vừa đi vừa nói chuyện: "Nghỉ ngơi cẩn thận đi, trẫm đi về trước!"
Ống tay áo bị kéo lấy gắt gao, Cố Khinh Hàn xoay người, nhìn ý cầu xin trong mắt Đoạn Hồng Vũ. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cô ngủ lại đây sao?
"Bệ, bệ hạ, đêm nay, ngài không ở lại Lạc Vũ Cư sao? Hay là thần hầu hầu hạ không tốt?"
"Không có, ngươi rất tốt, chỉ là hôm nay trẫm không có hứng thú!"
"Chúng ta có thể chơi cái khác, trợ hứng!" Đoạn Hồng Vũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói.
Cố Khinh Hàn nhìn Đoạn Hồng Vũ căng thẳng nắm chặt ống tay áo cô, hoàn toàn không có ý buông ra, nghiền ngẫm cười: "Ồ, nhưng mà, với gương mặt trước mắt này của ngươi, trợ hứng gì trẫm đều không nhấc nổi, làm sao đây?"
Đoạn Hồng Vũ ngẩn ra, mặt? Mặt y làm sao vậy? Y luôn luôn lấy khuôn mặt của mình là vinh quang, ai không biết y trời sinh đã có một khuôn mặt hòa nhã, đừng nói ở Lưu quốc, cho dù là toàn bộ thiên hạ, nam tử tuyệt mỹ có thể so sánh với y, trên đời này cũng không tìm ra mấy người.
Buông ống tay áo Cố Khinh Hàn ra, uốn éo đi đến bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương, Đoạn Hồng Vũ đứng ngơ ngẩn, mắt co rụt lại, nửa ngày sau, "a..." một âm thanh cao vυ't cuồng loạn xuyên qua cửa sổ, xuyên qua sân, xuyên qua hoàng cung, truyền về phía các điện trong hoàng cung. Trong âm thanh mang theo hoảng sợ, mang theo sợ hãi, mang theo mắc cỡ...
Trong viện Lạc Vũ Cư, Cổ công công nghe âm thanh cao vυ't, cái cằm gầy gò không chút màu máu lộ ra tươi cười xán lạn, ngón tay hoa lan chỉ vào mấy nam tử gầy yếu quỳ đầy đất trước mặt phất một cái, giọng nói bén nhọn lạnh lùng, lải nhải giảng đạo: "Có nghe thấy không, có nghe thấy không? Bệ hạ chơi rất tận hứng, rất dũng mãnh. Các ngươi phải cố gắng học tốt cho tạp gia, đừng khiến cho bệ hạ ngột ngạt. Vốn dĩ đang nghĩ đêm nay trông cậy vào các ngươi, với cái kỹ thuật này của các ngươi, tạp gia nhìn cũng không thích, lần sau bệ hạ truyền triệu, nếu hầu hạ không tốt, thì tự mình nhảy xuống giếng Thiên Nhân đi thôi, đỡ phải ô uế tay tạp gia, có nghe thấy không?"
"Vâng!"
"Vâng!" Cơ thể đám nam tử run rẩy, vâng vâng dạ dạ đáp lời.
Tôi tớ trong sân Lạc Vũ Cư, tiểu thị Hồng Nô bên cạnh Đoạn Hồng Vũ, nghe âm thanh hoảng sợ cao vυ't này, hơi đau lòng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống dưới.
Người khác chỉ biết Đoạn quý quân độc sủng hậu cung, chỉ biết Đoạn quý quân là từ một tiểu thị không có danh phận, bước từng bước một vinh thăng vị trí quý quân, dưới một người, trên vạn người. Ai lại biết nhấp nhô trong đó, ai có thể hiểu được nỗi khổ của hắn đâu!
Mỗi lần sau khi bệ hạ đi rồi, đẩy cửa ra, chung quy có thể nhìn thấy một quân tử cơ thể toàn là vết thương, quý khí trầm trầm nằm ở trên giường, trên người, trên giường, trên mặt đất, khắp nơi máu chảy đầm đìa một mảng. Ban đêm, cái loại âm thanh cuồng loạn hoảng sợ xin tha luôn là truyền ra từng tiếng thật xa. Thời điểm ở một mình, quý quân luôn cô đơn mà ngồi ở phía trước cửa sổ, yên lặng mà chảy nước mắt, liếʍ lau miệng vết thương trên người.
Trúc Nhã Hiên hẻo lánh trong hoàng cung, một người nam tử mặc thanh y, cơ thể như trúc, ngồi ngay ngắn phía trước cửa sổ, tay không ngừng nhẹ nhàng mơn trớn cây đàn cổ trên bàn, suy nghĩ bay ra ngoài trời, mở to mắt nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ. Ở phía sau nam tử là một tiểu thị thanh y.
Đột nhiên, một âm thanh hoảng sợ cao vυ't xuyên thấu qua rừng trúc, tiến vào. Trên người nam tử chấn động, suy nghĩ bay xa bị kéo lại, trên mặt hơi sưng, lông mày nhíu một cái.
"Quý quân, bệ hạ lại đang tra tấn người, cũng may hôm nay tâm trạng của bệ hạ tốt, bằng không, sợ là chúng ta cũng gặp tai ương!" tiểu thị thanh y phía sau nam tử cầm một bộ áo ngoài, nhẹ nhàng khoác lên người nam tử, giúp hắn buộc lại. Tiện thể nhẹ giọng nói:
"Bệ hạ càng ngày càng tàn bạo, quý quân, người biết không, nghe nói, người thị tẩm ngày hôm qua, ngoài Thượng Quan quý quân ra, những người khác lại bị loạn côn đánh chết, ném vào giếng Thiên Nhân, gần đây người mỗi đêm thị tẩm, ngoài vài vị quý quân ra, những người khác không phải bị ném vào giếng Thiên Nhân, thì là bị sống sờ sờ ngược chết!"
"Tiểu Thanh, họa là từ miệng mà ra, có vài lời không phải ngươi nên nói!" giọng nói thanh lãnh hơi mang cảnh cáo nhấn mạnh vang lên.
Cơ thể tiểu Thanh run lên, vội vàng che miệng mình lại. Trời ạ, y vừa mới nói gì đó, thế mà nói xấu bệ hạ, nếu như bị người có tâm cơ nghe thấy, mạng này của y còn giữ được sao, cho dù là quý quân cũng không nhất định có thể giữ được y nữa!
Nam tử nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ, nghe gió thổi qua lá trúc xanh "sàn sạt" nửa ngày, thản nhiên thở dài một tiếng.
Trúc Nhã Hiên cách Lạc Vũ Cư xa như vậy, âm thanh hoảng sợ cũng có thể truyền được đến nơi này, đêm nay, nói vậy...
Chỉ là đáng thương Đoạn quý quân. Đoạn Hồng Vũ quyến rũ vũ mị, giỏi về nắm giữ lòng người, rồi lại cô đơn đáng thương kia. Nghĩ đến thủ đoạn của bệ hạ, lại nghĩ đến chiêu thuật đã từng gây ở trên người y, nam tử xoay người, ôm đàn cổ đi vào trong phòng, chậm rãi phun ra một câu: "Đóng cửa sổ lại, lập tức đi ngủ!"
Trong phòng ngủ ở Lạc Vũ Cư, Đoạn Hồng Vũ sau khi phát ra âm thanh cao vυ't, một bàn tay gắt gao che đôi mắt lại, cả khuôn mặt đỏ bừng như là tôm luộc, tim thình thịch nhảy loạn.
Trời ạ, thế mà mặt y lại sưng thành như vậy, lại còn có có một con mắt gấu trúc, thế mà y lại để một bên mắt gấu trúc mặt đối mặt với bệ hạ, ở chung lâu như vậy. Sao lại có thể như vậy, về sau bệ hạ còn sẽ để ý đến y sao? Còn sẽ muốn y sao?
"Bệ, bệ hạ, có phải thần hầu rất xấu không, ngài có thể nào không cần thần hầu nữa không? Hu hu..."
Cố Khinh Hàn "ha ha" cười, cười sang sảng, tiến lên phía trước, ống tay áo vung lên, trực tiếp ngồi xuống.
"Ngươi nói xem? Không phải ngươi muốn thị tẩm sao, nếu mà hiện giờ trẫm trực tiếp đi rồi, chẳng phải là rất có lỗi với giai nhân sao?"
Đoạn Hồng Vũ nhìn nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn, cơ thể trong nháy mắt giật mình. từ khi nào mà bệ hạ lại trở nên sang sảng như vậy, trở nên hòa ái dễ gần như vậy? Trong ấn tượng, trên mặt bệ hạ đều là mang theo hơi thở âm ngoan tàn bạo, hơi không như ý nàng, cho dù không đánh thì sẽ mắng.
"Bệ hạ, ngài thật sự muốn ở lại ư?" giọng nói của Đoạn Hồng Vũ tự nhiên lộ ra ai thán, lộ ra kinh ngạc, lộ ra khóc nức nở, lộ ra căng thẳng.
Cố Khinh Hàn nghiền ngẫm cười, giọng điệu tỏ ra khó xử: "Không phải ngươi muốn trẫm ở lại sao? Vốn dĩ đêm nay trẫm còn muốn từ từ thưởng thức cảnh đêm hoàng cung, hiện giờ có giai nhân mời, vậy..."
Đoạn Hồng Vũ tiến lên trước một bước, vội vàng nói: "Không, không, không, hôm nay cảnh đẹp, đúng là thời cơ dạo Ngự Hoa viên tốt nhất, thần hầu cũng không giữ bệ hạ nữa, ngày khác thần hầu nhất định hầu hạ bệ hạ thật tốt!"
"Đây chính là ngươi nói đó, một khi đã như vậy, trẫm bèn đi trước một bước!"
"Được, được, thần hầu cung tiễn bệ hạ!" bụm mặt, một cái tay khác ở trên mặt lau một mảng mồ hôi, hành lễ với Cố Khinh Hàn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một cái.
Cố Khinh Hàn nhìn thấy biểu cảm của Đoạn Hồng Vũ, bước ra rồi lại bước trở về, ghé vào bên tai Đoạn Hồng Vũ, nhẹ giọng nói: "Làm sao bay giờ, đột nhiên trẫm không muốn đi nữa rồi!"
"..."
Vốn dĩ Đoạn Hồng Vũ buông tay che mắt lại, mặt đơ ra, miệng há hốc, bộ dạng như héo, giống bóng cao su bị xì hơi.
Nhìn thấy biểu cảm này, áp lực của Cố Khinh Hàn buông lỏng, nháy mắt sung sướиɠ, Đoạn Hồng Vũ này bỏ đi khuôn mặt mị hoặc lấy lòng, thật ra cũng vẫn là rất đáng yêu, khắp nơi lộ ra một sự chất phác, manh nhiên ngốc.
"Ha ha ha..." Cố Khinh Hàn ngẩng khuôn mặt tươi cười, cười xán lạn, cười sang sảng, vung ống tay áo, đi nhanh ra khỏi Lạc Vũ Cư.
Đoạn Hồng Vũ mở to mắt nhìn Cố Khinh Hàn đi ra khỏi cửa lớn Lạc Vũ Cư, sau một lát, trong không khí còn phiêu đãng tiếng cười sang sảng vui vẻ của nàng.
Cứ như vậy... Cứ như vậy... Đi rồi... Không hề muốn y thị tẩm? Không phạt y? Còn lộ ra tươi cười phát ra từ nội tâm như vậy với y?
Nhéo chính mình một cái, "sh!", đau quá, không phải đang nằm mơ, thật sự không phải đang nằm mơ...
Lời dịch giả: Đọc xong chương này mọi người phải nhớ kỹ tên của tiểu thị bên cạnh Đoạn Hồng Vũ nha :))