Chỉ Muốn Ôm Nữ Chủ Vào Ngực

Chương 20.2 : Chị Thời Y ...em đói

Ninh Nhiên là bằng hữu của nguyên chủ, mà hắn lại đem nguyên chủ coi như em gái.

Cho nên đối với tình cảm của Ninh Nhiên, Cảnh Dật Kiệt trước nay đều là cự tuyệt.

Nhưng cô ta vẫn luôn không cam lòng, thậm chí khi biết Cảnh Dật Kiệt cùng Thời Y ở bên nhau, ra sức thúc đẩy nguyên chủ, để cô đi bắt cóc Thời Y.

Cuối cùng, nguyên chủ phải vào ngục giam.

Cô ta lại làm ra bộ dáng tỷ muội tình thâm đi đến trước mặt Cảnh Dật Kiệt tạ tội.

Sau đó, Cảnh Dật Kiệt thế mà cùng Ninh Nhiên LÊN! GIƯỜNG!!

Tóm lại, Vạn Sương đối với cái loại nữ phụ này, chỉ có một cảm giác -- ta khinh .

"Tiểu Sương cậu như thế nào lại đột nhiên xa lạ với tớ như vậy? Như thế nào không gọi tớ là Nhiên Nhiên?" Ý cười trên mặt Ninh Nhiên cứng lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên dạng, môi đẹp hơi dẩu, oán giận nói.

"Tôi muốn gọi cái gì, cùng cô có quan hệ sao?" Vạn Sương thật sự là chịu không nổi, lạnh lùng nói.

Ninh Nhiên sau khi nghe được, hốc mắt cư nhiên đỏ lên, thanh âm run rẩy hỏi: "Tiểu Sương, cậu, cậu làm sao vậy?"

Bộ dáng khóc lóc của cô ta bị người đi ngang nhìn thấy, dùng ánh mắt khinh thường nhìn thẳng vào Vạn Sương.

Mỗi người đều muốn nói một câu giống nhau: Ngươi không phải người tốt.

"Tôi không có việc gì, chỉ là mong sau này Ninh tiểu thư cách xa tôi ra một chút. Tôi sợ không khống chế được mà buông lời phỉ nhổ " Vạn Sương cư nhiên xem nhẹ người qua đường, bình đạm nói.

Một câu liền khóc? Oscar nợ ngươi một cái giải thưởng.

Nói khóc liền khóc, ngươi không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc.

"Vạn Sương! Sao cậu lại nói với Nhiên Nhiên như vậy?" Một đạo thanh âm trách cứ vang lên, theo đó liền có người chen vào giữa can ngăn.

Vạn Sương theo thanh âm đó mà liếc nhìn, tâm sinh bực bội.

Người đến là chó săn của Ninh Nhiên, vẫn luôn lấy Ninh Nhiên làm trung tâm, vì Ninh Nhiên mà làm bán kính, quay xung quanh cô ta.

Thậm chí cuối cùng, cũng bởi vì Ninh Nhiên mà đi tù.

"Quản tốt chuyện của mình đi."

Vạn Sương nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Một bạch liên hoa, một kẻ ngu ngốc. Lại ở bên cạnh hai người, Vạn Sương sợ chính mình xem kịch nhiều mà mệt mỏi.

"Nhiên Nhiên, cậu không sao chứ? Cô ta cũng thật quá đáng." Sau khi Vạn Sương rời đi, nam nhân kia liền lên tiếng an ủi làm như Vạn Sương vừa mới đánh cô ta xong.

Ninh Nhiên hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Vạn Sương, ánh mắt thuần lương bị ác độc hoàn toàn xâm chiếm.

Nhưng rất nhanh, Ninh Nhiên đem cảm xúc áp xuống. Hơi hơi lắc đầu, khóc nức nở nói: "Tớ, tớ không có việc gì, cũng không biết Tiểu Sương cô ấy làm sao lại như vậy ? "

Nhìn thấy mà thương bộ dáng bị người khác xem thường của Vạn Sương, trong lòng đối với cô có một ít ý tưởng.

......

Ngày khai giảng năm học mới, trừ bỏ nghe thầy cô nhắc nhở, cũng không có chuyện quan trọng gì khác.

Rất nhanh, Vạn Sương liền ôm sách giáo khoa mình mới mua trở về chung cư.

Mở tủ lạnh đầy ắp, đa dạng ra, Vạn Sương trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nấu món gì.

Cho dì Vương nghỉ, như vậy chuyện cơm nước này chính mình đành tự làm.

Nhưng Vạn Sương lại là một cái tờ giấy trắng.

Đến cả xắt rau cũng không biết.

Nắm điện thoại trong tay, Vạn Sương nhìn thoáng qua thời gian, sau đó gõ trên màn hình.

-- Chị Thời Y... Anh trai em đi công tác rồi... Dì giúp việc cũng nghỉ... Em thấy đói bụng...

Sau khi nhìn thấy nữ phụ ngày hôm nay, Vạn Sương lại càng thêm ghét cái tên ngựa giống, tra nam Cảnh Dật Kiệt. Tâm tư ủy khuất gì gì đó Vạn Sương đều không có, chỉ ở trong lòng vì Thời Y mà yên lặng đau đớn.

Tiểu Y Y sao lại không chấp nhận chính mình vậy?

Này chẳng lẽ không phải rất bình thường sao!

Đâu có ai sẽ chấp nhận làm bạn gái của người khác sau khi cùng họ làm bạn với nhau mới được một tháng.

Sau khi nhìn thấy nữ phụ, Vạn Sương như bị tiêm máu gà, trở thành một con gián đánh hoài không chết.

Vì vậy, vẫn là nên chậm rãi tìm hiểu về Thời Y thì hơn.

......

Thời Y lúc này mới vừa về đến nhà, đang ngồi xổm trên mặt đất chơi với Dâu Tằm, thì điện thoại trên bàn rung lên, Thời Y chậm rãi theo hướng cái bàn mà đi đến.

Nhìn thấy trên màn hình là tin nhắn của Vạn Sương, Thời Y có chút nghi hoặc.

Sau khi hai người trở thành bạn bè, Thời Y có thể loáng thoáng cảm giác được, Vạn Sương cũng không muốn cùng cô có thêm tình ý gì nữa.

Ở giữa hai người lúc này đang có một bức tường ngăn cách.

Không biết lần này gửi tin nhắn như vậy là có ý gì.

Đói bụng?

Thời Y nhìn đến đồng hồ treo tường, như nhớ tới cái gì đó , dạo bước đi vào phòng bếp.

Cái nồi vẫn giữ bộ dáng khi cô rời đi.

Sau khi mở ra, một giọt cháo cũng không thiếu.

Trong lòng hơi sinh khí, Thời Y trả lời một câu.

-- Vì sao lại không uống cháo?

Đối phương cũng trả lời lại một câu:

-- Bởi vì lúc ấy em thấy khó chịu......

--?

-- Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy không phải là chị mà là một cái cục bông, em thực tức giận a......

-- Cục bông? Em đang nói Dâu tằm?

Thời Y trầm mặc.

Tuy rằng cô cũng thừa nhận Dâu tằm là bị cô nuôi có chút béo, nhưng mèo của mình lại bị người khác ghét bỏ, trong lòng Thời Y vẫn là có chút không vui.

Thế nhưng Thời Y hoàn toàn không có phát hiện, trọng điểm của câu nói kia là -- người đầu tiên nhìn thấy không phải chị.

-- Chị Thời Y, em thật sự rất đói a ~

-- Đưa địa chỉ cho chị.

Địa chỉ? Địa chỉ gì? Vạn Sương trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

Thời Y tựa hồ cũng đã nhận ra lời nói không hoàn chỉnh của mình, bổ sung thêm:

-- Địa chỉ trường học. Chị đi tìm em.

Tới tìm mình?

Vạn Sương kích động từ trên sô pha ngồi dậy.

Nguyên bản cô chỉ là muốn hẹn Thời Y cùng nhau ở bên ngoài ăn bữa cơm mà thôi, nhưng không nghĩ tới cư nhiên là Thời Y tới tìm cô.

--【 vị trí tin tức 】

-- Chị Thời Y, em đang ở chung cư gần trường học, chị mau tới ~ em chờ chị a ~

_______

Ad : Vạn Sương cuteee quá aaa~