Tin tưởng em gái sẽ không lừa mình nhưng Vạn Thịnh hoàn toàn không biết chính mình đã hiểu lầm Thời Y nhiều như thế nào.
Mà Vạn Sương cũng không biết, chính mình tùy tiện tìm lấy cớ, cư nhiên lại khiến Vạn Thịnh suy nghĩ ra cái logic kỳ quái như vậy.
"Không cần không cần." Vạn Sương vội vàng xua tay, "Đều là người một nhà, cần gì phải khách khí như vậy."
"Anh đã bảo Mạc Thanh đặt nhà hàng rồi ! "
Vậy ngươi còn hỏi ta làm cái gì?
Vạn Sương buồn bực.
Sau khi rời khỏi công ty , cô liền ngồi xe đi thẳng tới cửa hàng bán hoa.
"Vạn tiểu thư, sao cô lại tới đây?" Đang đứng trước cửa hàng, Tiểu Hoàng nhìn thấy Vạn Sương tới, vui vẻ chào hỏi.
Chẳng qua Vạn Sương hiện tại đang tâm phiền ý loạn, cô chỉ tùy ý gật đầu xem như đáp lại Tiểu Hoàng.
"Thời gian buổi hẹn là ba ngày sau, cũng trước ngày khai giảng của em một ngày. Thế nào?"
Những lời này vẫn luôn ở trong đầu Vạn Sương từ lúc ở công ty đến cửa hàng bán hoa.
Vạn Sương không biết nên làm cái gì bây giờ.
Ba ngày sau , chuyện mình lừa gạt Vạn Thịnh nhất định sẽ bị phơi bày aaa!
Đến lúc đó cô khẳng định không biết nên giải thích như thế nào.
Cho nên Vạn Sương đã suy nghĩ đến một biện pháp, đó là làm cho Thời Y đồng ý chuyện này.
Vạn Sương trong lòng hoảng hốt mà đi vào trong tiệm, vẫn như thường ngày ngửi thấy mùi hoa .
Nữ nhân ngồi ở trên bàn nhỏ, đang tỉ mỉ gói lại bó hoa trong tay. Đủ mọi loại hoa đẹp ở trong tay thế nhưng tất cả chúng đều không thể so sánh với vẻ đẹp kiều diễm của cô ấy .
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính , chiếu rọi vào khuôn mặt nàng , khi nàng đang tưới nước không cẩn thận làm bọt nước văng tứ tung, ánh mặt trời chiếu xuyên qua bọt nước rồi ánh lên khuôn mặt Thời Y một mạt thất thải quang mang.
Nhưng trong chớp mắt lại biến mất.
Là do bọt nước rơi xuống.
Vạn Sương có chút ảo não, vừa rồi cô không kịp chụp lại dung nhan tuyệt mỹ ban nãy.
Sườn mặt mềm mại trắng nõn, cái mũi tinh xảo và đôi môi đỏ mọng, tất cả cùng kết hợp với đôi mắt nghiêm túc đang nhìn chăm chú của Thời Y.
Đây không phải một bó hoa đơn giản, nó giống như được Thời Y giao cho sự sống mới vậy.
Một bó hoa nhiều màu sắc tươi đẹp.
"Hoan nghênh quý khách."
Thời Y nghe được tiếng bước chân trong tiệm, liền đem trong bó hoa trong tay đặt xuống bàn, sau đó đứng dậy nhìn về phía cửa.
Lại không nghĩ rằng người tới cư nhiên là người quen.
"Sao em lại tới đây?" Thời Y nhìn phía Vạn Sương, có chút kinh ngạc hỏi.
Trừ bỏ tò mò Vạn Sương vì sao lại tới tiệm, nàng không có ý nghĩ nào khác.
Không có bởi vì Vạn Sương đến mà cảm thấy kinh hỉ hoặc vui vẻ.
Vạn Sương bước nhanh đi đến bên người Thời Y, ôm nàng một cái. Đầu chống ở cổ Thời Y, làm bộ dáng nũng nịu, khóc lóc, kể lể , thấp giọng oán giận nói: "Chị Thời Y~ chị không nghĩ đến em sao? Em rất nhớ chị a ~"
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Thời Y khiến nàng cảm thấy hơi ngứa, thân thể không khống chế được mà có chút run rẩy .
Thời Y muốn đem Vạn Sương đẩy ra, nhưng lại phát hiện Vạn Sương ôm thật sự chặt, căn bản không thể đẩy thân thể cô ra.
"Chị Thời Y." Vạn Sương đã nhận ra điểm khác thường của Thời Y.
Vạn Sương khi nói chuyện sẽ sinh ra một luồng khí truyền đến cổ của Thời Y.
Vậy nên Thời Y đem đầu chếch đi một ít, bảo đảm khi Vạn Sương nói chuyện sẽ không quấy nhiễu đến mình, nhàn nhạt mở miệng, "Ân?"
"Chị thật mẫn cảm a ~"
Thời Y cho rằng Vạn Sương sẽ lại lần nữa nói mấy câu linh tinh như "Em rất nhớ chị", nhưng lại không nghĩ rằng cô sẽ nói lời tán tỉnh ái muội như vậy.
Mặt Thời Y có chút đỏ lên, đem bó hoa trong tay đặt ở giữa hai người, xấu hổ buồn bực gầm nhẹ nói: "Buông chị ra."
Nhận thấy được nữ nhân trong ngực thật sự nổi giận, Vạn Sương vội vàng buông hai tay đang ôm lấy Thời Y buông ra.
Cảm xúc mềm mại trong lòng dần biến mất, làm Vạn Sương có chút lưu luyến.
Cảm nhận được Vạn Sương đã thật sự buông mình ra, Thời Y cũng đem bó hoa ở giữa hai người buông xuống. Ánh mắt thanh lãnh liếc mắt qua Vạn Sương một cái, rồi xoay người đi vào trong tiệm.
Vẻ mặt đỏ ửng của Thời Y vẫn còn chưa tan đi. Làm cho cái nhìn thoáng qua kia tràn đầy vẻ phong tình vạn chủng.
Một lát sau, Thời Y bưng một ly nước từ trong tiệm đi ra.
Đem ly nước đặt ở trên bàn, nhìn về phía người đối diện hỏi
"Tới làm cái gì?"
Thời điểm nàng hỏi chuyện, hoàn toàn không có dịu dàng, tri thức như ngày thường. Mà giống như là một cái hài tử đang giận dỗi.
Rõ ràng ở trong lòng đang trách cứ mình, thế nhưng vẫn mang cho mình một ly nước. Bộ dáng mâu thuẫn đáng yêu của Thời Y lại làm cho lòng Vạn Sương nặng thêm một phần.
"Nhớ chị a ~"
"Đi ra ngoài."
Thấy Thời Y đứng lên, một bộ dáng tiễn khách. Vạn Sương uống một ngụm nước, đem mục đích chủ yếu hôm nay nói ra.
"Có việc muốn cùng chị nói chuyện một chút."
Thấy Vạn Sương khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc ban đầu, Thời Y nén cười.
Người này có thể biến đổi bao nhiêu sắc mặt trong một lần đây?
Khi nãy mới là một bộ dáng lưu manh, nhưng lại lập tức trở nên đứng đắn .
Bộ dáng này, một chút cũng không giống như con nhà giàu. Mà giống như một cái xã hội đen đi giả làm bà lão bán bánh quẩy.
Không thể không nói, Thời Y đoán rất đúng.
Vạn Sương từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện. Nhân tình ấm lạnh, Vạn Sương đã sớm phải luyện cho mình cách xử sự nhanh chóng.
Cô quá hiểu cách nhìn mặt đoán ý.
Biểu tình vừa rồi của Thời Y thật sự là muốn đuổi mình ra khỏi tiệm.
Cũng may Vạn Sương kịp thời ngừng đề tài.
"Chuyện gì?"
"Anh em nói ba ngày sau muốn mời chị ăn bữa cơm."
____
Đọc truyện thấy hay đừng quên để lại đánh giá ⭐ và để lại cmt bên dưới nha ✓