Sau khi ngắm hoa buổi ngày kết thúc là yến hội buổi tối.Tây Lương Hải nhìn Hi Bình đế ngồi ở chủ vị âm thầm lắc đầu, hoàng đế của một đất nước thế nhưng cả người sưng vù, dưới mắt thâm quầng, đến dáng ngồi cũng không thẳng lưng được, xem ra Thiên Cực Đế quốc đến đường cùng rồi, hoàng đế như vậy dựa vào cái gì ngồi trên giang sơn cẩm tú vạn dặm?
Lúc Tây Lương Hải suy nghĩ, Hi Bình Đế ngáp một cái, dường như là không thắng được rượu, vậy là sớm đến sau điện nghỉ ngơi. Đại thần cùng nhóm sứ thần nhìn thấy hoàng đế đi rồi thế là sôi nổi làm càn, rời khỏi chỗ ngồi bắt chuyện với nhau, trong đó lại có bao nhiêu người muốn bán đứng lợi ích của đất nước mình, mưu cầu vinh hoa phú quý chứ? Tây Lương Hải khinh thường những việc giả vờ giả vịt đó, đao thật kiếm thật mới chính là mấu chốt chiến thắng.
Tây Lương Hải uống một chén rượu, đảo mắt lại thấy được nữ hài từng gặp vào ban ngày, nàng vậy mà cũng ở trên yến hội này, chẳng lẽ thân phận của nàng không phải là cung nữ? Nữ hài nhìn về phía Tây Lương Hải, cong miệng cười mang theo má lúm đồng tiền, nhưng Tây Lương Hải lúc này vừa vặn thấy Tiêu Lệ Thành đang nói chuyện cùng đại thần nào đó của Thiên Cực Đế quốc, không để ý đến nữ hài.
Sắc mặt nữ hài lạnh xuống, đi đến trước mặt Tiêu Lệ Thành, người sau hai mắt phát sáng.
"Hoá ra tiểu kỹ nữ không quên được ca ca, lại muốn bị thao sao?"
Mặt nữ hài không có biểu cảm, kéo tay Tiêu Lệ Thành, đặt ở trên l*иg ngực rộng mở của mình, câu ra một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Sắc mặt Tây Lương Hải tối sầm, chạy nhanh kéo nữ hài ngồi vào bên cạnh mình.
"Ngươi thật là không biết xấu hổ!"
Nữ hài nghe được lời mắng nàng lại cười, cầm lấy một chén rượu liền uống vào, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng.
Tây Lương Hải thấy hài tử tuổi nhỏ như thế vậy mà uống rượu, đoạt lấy cái ly vài ngụm uống hết toàn bộ bầu rượu, mặc dù rượu Trung Nguyên không mạnh như rượu Mạc Bắc, lần này vẫn khiến Tây Lương Hải có chút choáng.
"Ngươi vẫn chưa nói cho ta, thao âʍ ɦộ là cái gì."
Nữ hài vuốt vẻ đầu gối Tây Lương Hải, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Hừ hừ, ngươi muốn biết như vậy sao?" Đôi mắt hơi đấy của Tây Lương Hải nhìn chằm chằm nữ hài, vạt áo nữ hài không khép lại, từ bên cạnh nhìn vậy mà lộ ra bả vai trắng nõn còn có tiểu đầṳ ѵú hồng nhạt, nữ hài tử uống một chén rượu cười như không cười, dựa nghiêng lên người Tây Lương Hải, có sự mê người không thuộc về tuổi này.
Tây Lương Hải vô cớ có chút phẫn nộ: "Ngươi cần gì phải hỏi ta? Ta thấy ngươi đã sớm biết rồi!"
Nữ hài liếʍ liếʍ môi, ác liệt nói: "Ta muốn nghe ngươi nói."
Tây Lương Hải trầm mặc một chút, sau đó hung tợn nói: "Thao âʍ ɦộ chính là cắm đại dươиɠ ѵậŧ của nam nhân vào âʍ ɦộ của nữ nhân!"
"Đại dươиɠ ѵậŧ? Nơi này sao?"
Nữ hài lập tức ấn ở dưới háng Tây Lương Hải, nữ hài nhỏ tuổi nói ra loại lời "đại dươиɠ ѵậŧ" này, còn có tay nhỏ ấn ở dưới háng, khiến Tây Lương Hải lập tức cương cứng. Ngay lúc cương cùng trong lòng Tây Lương Hải lập tức kinh hoảng, tại sao chính mình cũng có hứng thú với loại ấu nữ này? Nhất định là uống quá nhiều!
"Ngươi nhanh chóng buông tay! Còn có mặc y phục vào!" Tây Lương Hải lại trộm ngắm vài lần đầṳ ѵú hồng nhạt nhỏ xinh của nữ hài, cảm thấy chính mình quả thật là cực kỳ xấu xa.
Nữ hài không dừng tay, ngược lại linh hoạt mà thoắt cái đã cởi đai lưng của Tây Lương Hải ra, kéo quần của hắn xuống một chút, lộ ra một cái đại qυყ đầυ, nữ hài ngẩn ra một chút, không nghĩ tới sẽ thấy một đại gia hoả như thế.
"Đây là y phục cũ do nương ta sửa, vốn dĩ không vừa người."
Lúc này Tây Lương Hải không có tinh thần nghe nữ hài nói đề tài y phục gì đó, vội vàng đẩy tay nữ hài ra, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ở dưới bàn lùn che giấu không ai phát hiện nơi này khác thường, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cởϊ qυầи ra, không được đẩy ra ra. Nếu không tả liền đá lăn bàn lùn này." Giọng điệu của nữ hài lạnh lùng mang theo mệnh lệnh, xem ra có vài phần uy nghi không giống bình thường.
Một tráng hán ba mươi tuổi như Tây Lương Hải sao có thể để nàng thực hiện được, rơi vào đường cùng ôm cả người nữ hài vào trong lòng ngực, đem tay chân nàng chặt chẽ vòng lên. Dưới giãy giụa đại dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Tây Lương Hải đặt ở trên lưng nữ hài, dưới cọ sát qυყ đầυ chảy ra một dòng tao thủy dính ướt đũng quần.
"Hoá ra ngươi thích chơi loại này à, lưng ta thao sướиɠ không?"
Tây Lương Hải vội vàng buông nữ hài ra, giận dữ hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
"Ngươi cởϊ qυầи ra một chút, ta muốn nhìn dươиɠ ѵậŧ của ngươi, lúc nãy sờ không tận hứng."
Tây Lương Hải đè thấp giọng quát: "Ngươi là biếи ŧɦái sao? Ở chỗ này lộ điểu bị người khác phát hiện sẽ vui sao?"
Ánh mắt nữ hài ướŧ áŧ, nhẹ nhàng mà mang theo dụ hoặc nói: "Chúng ta nói nhỏ thôi, sẽ không có ai phát hiện."
Có lẽ là uống nhiều rượu, có lẽ là gió ấm tháng ba mùa xuân khiến đầu người phát choáng, Tây Lương Hải cuối cùng vẫn là ỡm ờ đồng ý đề nghị của nữ hài. Trước mặt mọi người cùng một ấu nữ chơi cái loại trò này, Tây Lương Hải chỉ hy vọng thời gian màu trôi qua, nhưng tột cùng là lương tâm khiển trách hay là chờ mong cao trào tiến đến, chỉ sợ chính Tây Lương Hải cũng không rõ ràng lắm.
"Oa...lớn quá, thật nhiều lông."
Một bàn tay nữ hài không cầm được dươиɠ ѵậŧ dài tám tấc, trộm nhích lại gần trong lòng ngực Tây Lương Hải, hai tay cùng nhau bao lấy hành thân thô tráng. Ngay lúc tay nhỏ lạnh lạnh cầm lấy đại dươиɠ ѵậŧ, mã mắt lại chảy ra một tia dâʍ ɖị©ɧ, có tao vị nhàn nhạt truyền đến, Tây Lương Hải ngửi hương vị này mà cảm thấy thẹn. Nữ hài vuốt trên dưới dươиɠ ѵậŧ thô tráng, tiếng rêи ɾỉ như có như không của Tây Lương Hải cùng hô hấp nóng rực tất cả đều phả vào bên tai nữ hài.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Một nữ hài tử tại sao lại dâʍ đãиɠ như vậy, muốn sờ dươиɠ ѵậŧ của nam nhân? Hả?"
Tây Lương Hải nhỏ giọng thở dốc vô cùng gợi cảm, chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ dươиɠ ѵậŧ bị dâʍ ɭσạи liền đỉnh động vòng eo biên độ nhỏ. Nghe được ba chữ "nữ hài tử" này, động tác của tay nhỏ tạm dừng một chút, ngay sau đó nữ hài lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm nói: "Ta là ai? Ta đương nhiên là công chúa điện hạ của Thiên Cực Đế quốc."
"Không thể nào, đâu có công chúa nào bị người ức hϊếp?"