Edit: Jully – Beta: Hann
Ngu Ý trở về nhà lục tìm khắp nơi.
Bỗng có tiếng gõ cửa, A Tĩnh bưng một ly cafe đi vào: “Đêm qua em không về nhà, đi đâu đấy hả?”
Ngu Ý chớp chớp mắt vô tội: “Dạ?”
A Tĩnh ngửi ngửi người Ngu Ý: “Có mùi rượu nhá, đi uống rượu ở quán bar sao? Em còn nhỏ mà uống bao nhiêu rượu vậy hả?”
“Em uống có nửa chai thôi.” Ngu Ý nói: “Chị Tĩnh, chị có biết tiệm cầm đồ nào đáng tin cậy ở thành phố C không?”
“Em thiếu tiền sao?”
Ngu Ý gật đầu.
“Chị cho em mượn, em làm công trong tiệm trả chị là được.” A Tĩnh nói.
“Không được ạ, em cần tiền, khả năng có hơi nhiều nữa.” Ngu Ý nói: “Em có người bạn cần thuê phòng. Gần đây tài chính anh ấy có chút khó khăn, em muốn giúp anh ấy.”
“Bản thân em còn khó khăn mà muốn lo cho người khác à?” A Tĩnh nở nụ cười: “Được rồi, để chị hỏi bạn. Tiểu Ngư, em cần phải đề phòng chút, đừng để bị lừa.”
“Em thông minh lắm, không bị lừa được đâu.”
A Tĩnh lắc lắc đầu, đi ra ngoài.
Ngu Ý tìm được vòng cổ của mình, là một cái vòng cổ kim cương, phong cách mà cô cực kỳ yêu thích. Ngày trốn khỏi nhà rời đi, cô đã đeo cái này trên người, có giá mấy trăm vạn, không biết có thể cầm được bao nhiêu tiền, Ngu Ý không rõ lắm.
Cửa hàng của A Tĩnh vẫn đang tiến hành kế hoạch nâng cấp, mấy ngày nay Ngu Ý luôn hỗ trợ cho A Tĩnh. Mặt tiền cửa tiệm đang cần trang hoàng lại, cô và A Tĩnh lo trong lo ngoài, bận rộn đến tối.
Trong khoảng thời gian này cô luôn nhớ đến Hoắc Huyền.
Buổi tối Ngu Ý khát nước, vẫn như mọi hôm ra ngoài uống một chút. Trong phòng khách một mảng tối om, cô đi ra, trên sofa có tiếng sột soạt, bỗng có hai cái đầu lộ ra.
Một cái đầu trọc, một cái đầu còn lại là A Tĩnh.
Người đàn ông đầu trọc nửa người trên không mặc áo, khắp người toàn là hình xăm, vẻ mặt A Tĩnh lơ mơ: “Tiểu Ngư, sao em lại ra đây?”
Ngu Ý giật mình, suýt chút nữa làm rơi cái cốc trên tay. Cô ấp a ấp úng một lúc rồi nói “Thật xin lỗi.”, sau đó xoay người chạy nhanh về phòng.
Ngày hôm sau Ngu Ý tỉnh lại, người đàn ông kia đã không còn trong nhà.
Lúc làm việc, Ngu Ý xoa xoa tay A Tĩnh ngầm hỏi một chút, trái lại cô ấy không hề để ý gì, chỉ nói: “Người kia hả? Bạn tình một đêm thôi.”
“???”
Tâm hồn nhỏ bé của Ngu Ý nhận phải đả kích to lớn.
Vì thế buổi tối, lúc cô đi gặp Hoắc Huyền mà cứ mất hồn mất vía.
A Tĩnh cởi mở nói thật: “Anh ta đẹp trai, lúc ở trên giường cũng khá lợi hại. Đại Hoàng và bé mèo không bài xích anh ta, sau một thời gian ngủ chung, chị hài lòng anh ta cũng hài lòng, vậy thôi.”
Ngu Ý “Ồ” một tiếng, mỗi người có quan niệm sống khác nhau, cô không muốn hỏi quá nhiều.
A Tĩnh nhìn Ngu Ý một cái: “Em với người bạn kia thế nào? Đi đến bước nào rồi?”
Ngu Ý đỏ tai: “Bọn em chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Thật sao?” A Tĩnh nhìn Ngu Ý cả ngày cứ mất hồn mất vía: “Có phải em yêu thầm anh ta rồi không? Tiểu Ngu à, em đừng nhát gan như thế chứ…”
Ngu Ý cắt ngang lời cô ấy: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.”
Kem hồng trà A Tĩnh đặt hàng giao đến, A Tĩnh cho Ngu Ý một cốc, cô ngồi sang một bên nói: “Em chưa yêu đương bao giờ, em không hiểu ý anh ấy như nào.”
“…” Thật ra A Tĩnh cũng không hiểu chuyện yêu đương gì cả, cô ấy cũng không biết hướng dẫn Ngu Ý sao: “Nếu em thật sự thích thì tốt nhất là hãy trực tiếp tỏ tình, đồng ý thì bên nhau, không đồng ý thì tìm người khác, trên đời còn đầy đàn ông tốt.”
Ngu Ý nói: “Thật ra người đẹp trai giống như anh ấy, em trải qua 19 năm cuộc đời, chỉ thấy có mình anh ấy thôi.”
…
Buổi tối lúc ăn cơm, Ngu Ý kiên quyết không uống rượu, một ngụm cũng không uống.
Cô gọi một ấm trà, trà hoa lài hỗn hợp với các loại hoa khác.
Có thể nhìn thấy một tầng hoa lá qua chiếc bình thủy tinh trong suốt, Ngu Ý uống một ngụm, mùi vị hơi lạ, không ngon lắm.
Cô nhớ tới chuyện cần nói, một việc rất quan trọng và nghiêm túc.
Ngu Ý nói với Hoắc Huyền: “Tôi có một người bạn có nhà ở để không. Người đó ra nước ngoài nên cho tôi thuê nhà. Mỗi tháng chỉ mất 1000, Ngụy Hiển, anh muốn chuyển sang bên đấy không?”
Đương nhiên anh biết chuyện cô đi cầm vòng cổ. Ngày cô đi cầm đồ đó, Hoắc Huyền đã lấy chiếc vòng cổ ấy về tay mình.
Nhà ở này cũng do Ngu Ý thuê, ở trung tâm thành phố, một tháng cần 8000.
Ánh mắt Hoắc Huyền sáng lên: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật.” Ngu Ý nói: “Mấy ngày này anh có rảnh không? Tôi đưa anh đi xem.”
Hoắc Huyền nhìn cô: “Tiểu Ngư, sao em tốt với tôi như vậy?”
Ngu Ý: “…”
Đương nhiên là vì anh quá xinh đẹp rùi.
Ngu Ý cúi đầu nghĩ nghĩ: “Bởi vì anh là bạn của tôi, đương nhiên phải giúp đỡ bạn của mình thật tốt.”
Anh biết cô có rất nhiều bạn bè. Cô nhóc ngốc này còn có một đám bạn bụng dạ khó lường ở bên cạnh, nhưng hết lần này tới lần khác chính cô cũng không biết.
Hoắc Huyền giơ tay xoa đầu Ngu Ý: “Em không cần làm nhiều việc cho tôi như thế, Tiểu Ngư à, tôi sẽ hiểu lầm mất.”
Ngu Ý: …
Đột nhiên cô nhớ đến tôi hôm qua, dưới ngọn đèn mờ ảo, có hai người ôm hôn trên sô pha. Ngu Ý rất thích Hoắc Huyền, thích khí chất, dung mạo của anh, muốn thành đôi với anh.
Nhưng cô không thể nói ra những việc này.
Ngu Ý nói: “Anh muốn đổi công việc không? Anh làm trong quán bar, tôi lo cho sự an toàn của anh lắm.”
Thật ra là lo lắng Hoắc Huyền bị phụ nữ khác sàm sỡ.
Ngu Ý có chút tâm tư nho nhỏ, không muốn Hoắc Huyền hiền lành đơn thuần ở nơi có quá nhiều người phụ nữ nhòm ngó.
Cô không biết, căn bản tất cả cảm xúc nho nhỏ này của cô đều bị thu vào mắt Hoắc Huyền.
Tất cả tâm tư của cô, với Hoắc Huyền mà nói, đơn giản như một tờ giấy trắng.
Anh gật đầu: “Được. Tôi sẽ tìm công việc mới.”
Sau khi Hoắc Huyền đồng ý, Ngu Ý bận rộn dọn dẹp lại căn nhà cho thuê một lần. Sau khi dọn sạch sẽ xong, cô lấy một bó hoa bên chỗ A Tĩnh đến để cắm vào bình hoa.
Hoàn cảnh bên này thật sự tốt hơn một chút, hàng xóm cũng không giống mấy người vơ vét tài sản của Hoắc Huyền kia.
Sau khi làm xong mọi thứ, cô mệt đến mức ngủ quên trên giường, ngủ thẳng đến rạng sáng.
Sáng sớm hôm sau, A Tĩnh gọi điện cho cô: “Tiểu Ngư, sao tối nay không về nhà?”
Giọng Ngu Ý hơi khàn khàn, cô rất buồn ngủ: “Sáng mai em về, chị Tĩnh, có chuyện gì ạ?”
“Không có việc gì, chị đi chơi về không thấy em, lo lắng em xảy ra chuyện gì, em không sao là tốt rồi.”
Ngu Ý cúp điện thoại.
Cô không còn muốn ngủ nữa. Không biết Hoắc Huyền đã thôi việc chưa, nếu chưa thì có lẽ bây giờ anh vẫn đang làm việc.
Cô nhắn tin cho Hoắc Huyền: “Mất ngủ…”
Hơn hai phút sau, Hoắc Huyền trả lời lại cô: “Sao mất ngủ thế? Ban ngày ngủ nhiều quá sao?”
Ngu Ý chậm chạp gõ chữ: “Chiều tối ngủ thϊếp đi, không ăn cơm tối, ngủ đến tận bây giờ luôn. Ngày mai anh rảnh chứ? Tôi đưa anh đi xem nhà thuê, tôi đang ở đây.”
“Địa chỉ ở đâu?”
Ngu Ý gửi địa chỉ cho Hoắc Huyền.
Người bên kia trả lời một câu: “Được.”
Tủ lạnh trống không, Ngu Ý hơi đói bụng nhưng không có gì ăn. Cô thử nhắm mắt ngủ lại nhưng nửa tiếng sau, Ngu Ý thất bại, quyết định mở điện thoại ra chơi.
Hoắc Huyền nhắn tin cho cô: “Tôi đến nơi rồi, em mở cửa đi.”
Ngu Ý: “!!!”
Chuông cửa vang lên, Ngu Ý đi ra mở cửa thấy anh thật sự đang ở bên ngoài.
Ngu Ý giật mình: “Trễ vậy rồi sao anh lại đến?”
“Đi xe đến.” Hoắc Huyền nói: “Mua đồ ăn khuya cho em này.”
Anh mua cho cô tôm và cháo hải sản.
Trong bụng Ngu Ý trống không, vì ăn một miếng cháo nên ngay lập tức thấy tốt hơn rất nhiều.
Hoắc Huyền đeo bao tay bóc vỏ tôm cho cô, cô ngồi ăn cháo, còn anh thì đút tôm tới miệng cho cô.
Ngu Ý nói: “Cảm ơn anh nha, đêm khuya vậy còn mang bữa khuya cho tôi.”
Hai bên má cô ửng hồng, đôi mắt lấp lánh, tóc dài rối bời tung xõa phía sau.
Hoắc Huyền tiếp tục đút cho cô, sau khi ăn xong, cơn buồn ngủ của cô lại kéo đến.
Trong phòng khách có một mùi cay cay, anh lấy khăn lau miệng cho cô rồi bảo: “Em đi rửa tay đi, tôi dọn cho.”
Vì không mở điều hoà nên cả người Ngu Ý toàn là mồ hôi. Lúc cô rửa mặt xong, thuận tiện tắm rửa một cái. Nhưng mãi đến khi tắm xong rồi mới nhớ chỗ này không có quần áo để mặc.
Ngu Ý: “…”
Ngu ngốc quá điiiiii.
May mà vẫn còn có khăn tắm, là đồ dùng Ngu Ý chuẩn bị cho Hoắc Huyền. Cô lấy nội y và váy của mình ra, giặt sạch sẽ rồi treo lên, ngày mai có thể mặc đi làm.
Cô mặc áo tắm đi ra, đã hai giờ sáng. Lúc thấy cô mặc vậy đi ra, anh hơi nhíu mày.
Ngu Ý nói: “Bên này không có quần áo của tôi.”
Anh biết cô chẳng bao giờ chịu dùng đầu óc suy nghĩ, cứ ngơ ngơ ngốc ngốc như thế. Anh nhìn Ngu Ý một cái, tóc cô ướt sũng, làn da trắng nõn nà, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ, một bộ dạng câu người, là muốn dụ anh phạm tội mà.
Hoắc Huyền đi tới: “Sao không sấy tóc? Hửm?”
“Chưa mua máy sấy.”
Hoắc Huyền lấy một cái khăn sạch ra: “Tuy không có nhỏ giọt nhưng vẫn cần lau khô, lại đây, tôi lau cho em.”
Anh ôm lấy bả vai Ngu Ý, vì cô khá nhỏ nhắn xinh xắn, còn anh thì cao tận 1m89, rất cao lớn. Lúc đứng bên cạnh cô tạo nên hình ảnh tương phản rất rõ ràng.
Anh nhẹ nhàng lau tóc cho Ngu Ý, thuận thế ngồi xuống sofa, để cho Ngu Ý ngồi trong lòng mình.
Ngu Ý cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tự tôi lau cũng được.”
Ngón tay Hoắc Huyền như chạm vào làn da mềm mại trên vai Ngu Ý: “Tôi lau cho em.”
Lau hơn mười phút, khăn mặt đã ướt, còn tóc Ngu Ý đã khô một nữa. Anh bỏ khăn mặt sang một bên, buông lỏng Ngu Ý ra.
Đôi mắt Hoắc Huyền hiện lên một tia xấu xa: “Lau xong rồi.’”
Ngu Ý vội vàng đứng lên, nhưng khăn tắm bị lỏng rồi rơi xuống.
Cô lo lắng giữ lấy chiếc áo tắm của mình.
Hoắc Huyền nhẹ nhàng nhắm lại: “Xin lỗi, tôi không nên nhìn.”
Ngu Ý cảm thấy hôm nay mình không nên gặp ai nữa, mắt cô phiếm đỏ: “Thật xin lỗi, tôi… tôi về phòng ngủ trước.”
Cô vừa xoay người đi, Hoắc Huyền ôm cô từ phía sau: “Nhưng mà, tôi thực sự rất muốn nhìn.”
Ngu Ý ngây ngẩn cả người: “Anh…”
Hoắc Huyền cúi đầu, hôn lên tai cô: “Tiểu Ngư, anh thích em, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi.”
Trong nháy mắt, tai của cô đỏ ửng cả lên.